Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 41: Đỗ thị vô sỉ
Trên mặt biển, một con thuyền cực lớn dừng lại, ánh trăng nhàn nhạt khiến con thuyền càng thêm vẻ xa hoa.
Nụ hôn bất ngờ kia khiến Tô Mặc ngẩn ngơ trong một thoáng, nàng vừa hoảng hốt vừa chần chờ, đầu óc cũng không kìm được mà trở nên trống rỗng.
Diện dung tuấn mỹ của nam tử gần sát, đôi mắt đen tuyền mê ly, trong con ngươi không ngừng tuôn trào tia sáng khiến nó sáng lấp lánh như bảo thạch, khiến người ta phải sa vào. Bất giác, trong lòng nàng tràn ra cảm giác thân mật quỷ dị, nhưng nàng lại nhớ rõ những lời của người gọi là sư phụ trên Thiên giới đã từng nói qua.
Làm sao biết được đối phương là chân mệnh thiên tử của mình?
Giữa hai người càng thân mật, càng có thể cảm giác được sự khác biệt của đối phương.
Nghĩ đến chuyện này, nàng lập tức cảm thấy cả người không tự nhiên, trong lòng vô cùng phiền muộn, vẻ mặt khó tin cũng khó đoán.
Một lúc sau, nàng rủa thầm, thật đáng giận! Bảy vị chân mệnh thiên tử kia không phải là thật chứ?
Nếu đó là sự thật… Nhất thời nàng buồn nôn trong lòng, đôi mắt hiện lên tia sắc bén.
Từ trước đến nay, nàng vẫn cảm thấy “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều*”, nhất thế nhất song nhân**, chỉ yêu một người là đủ.
(*)Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước. Ý nói sự lựa chọn rất nhiều nhưng chỉ có thể chọn một người làm bạn đời.
(**)Nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi mình.
Ví như người trước mắt, thân phận của hắn rất tôn quý, là thiếu gia cao cao tại thượng, mà nam nhân thân phận càng bất phàm thì càng thích theo đuổi kích thích mới mẻ.
Kết quả là, nàng vẫn thanh tỉnh cho rằng, đối phương chỉ xem nàng là một mục tiêu săn đuổi mà thôi.
Hàn ý trong mắt nàng càng thêm lạnh lùng sắc bén, nụ hôn của hắn lại như lửa cháy lan đồng cỏ, một cơn gió phất qua, băng lửa đối lập.
Tô Mặc chìm trong suy nghĩ sâu xa, gió biển ập về từng cơn lướt qua tóc mai của hai người, người thương trong lòng, hơi thở thanh nhã như U Lan, khoảng cách gần như vậy, không có chút cách biệt nào. Mặc dù gió đêm trên biển mát rượi nhưng cũng thổi không tắt tình cảm mãnh liệt như lửa của nam tử. Nhưng mà, sắc mặt Tô Mặc hờ hững, môi nở nụ cười lạnh lùng, nàng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, chống tay lên ngực hắn, vận nội lực đẩy đối phương ra.
Nào ngờ ánh mắt của nam tử lại càng thêm tà mị, vòng tay ôm nàng siết chặt hơn, Tô Mặc công kích xuống thân dưới của hắn.
Nàng nâng đùi lên, ngửa người ra sau thành một độ cong như cầu vồng, xuất quỷ nhập thần đá vào gương mặt của đối phương từ phía sau.
Cảm nhận được kình phong đánh úp lại, đôi mắt khép hờ của Ngu Nhiễm lập tức mở ra, vẻ tà mị mông lung nhanh chóng biến mất không còn chút gì.
Mũi chân của nàng sượt qua sườn mặt hắn, kình phong tiêu thất, hư hư thực thực, thực thực hư hư. Nàng nhân lúc bất ngờ mà cắn mạnh lên người hắn một ngụm, xem như ăn miếng trả miếng. Nam tử bị đau kêu lên một tiếng.
Sau đó, Tô Mặc nhếch môi, động thần thức, tay áo giương lên, phi châm trong ống tay phóng ra đâm về phía hắn.
Ngu Nhiễm vừa rồi ngã một lần, lòng đã sớm có phòng bị.
Hắn vươn người nhảy lên, ba thanh phi châm bị hắn nghiêng người tránh được, sau đó hắn vọt lên lượn một vòng, dáng người uyển chuyển như thiên ngoại phi tiên. (*Thiên ngoại phi tiên là tên một chiêu thức, còn có nghĩa là “tiên bay ngoài không gian”)
Tô Mặc tiếp tục vung chưởng đánh về phía Ngu Nhiễm, nàng tuy tinh thông đao pháp, nhưng lúc này đánh quyền cước với hắn cũng không kém gì.
Ánh mắt Ngu Nhiễm chớp động, không ngờ thuật đấu cận chiến của đối phương cũng rất cao siêu. Hắn né trái né phải một lát, tay chụp lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trên tay như một nhạc sĩ vuốt ve dây đàn yêu thích nhất, hắn cười nói: “Khanh khanh muốn mưu sát phu quân hay sao? Chẳng lẽ… vừa rồi khanh khanh vẫn thấy chưa đủ? Nhìn không giống lắm!”
Tên hỗn đản này, vừa rồi nàng thiếu không khí, đương nhiên phải thở dốc một lúc lâu, hắn ta lại còn trêu tức nàng. Nàng híp mắt, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Đáng tiếc các hạ miệng cọp gan thỏ, ta cực kỳ không thích!”
Ngu Nhiễm nghe nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, thân thể bỗng xoay tròn quấn đến sau lưng nàng, cúi người nói bên tai nàng, đôi mắt lộ ra ý cười chế nhạo: “Khanh khanh, có câu trước lạ sau quen, ngày sau ta không ngại hôn nàng nhiều một chút, dần dần nàng cũng sẽ thích thôi.”
“Câm miệng, có người đến.” Thần thức Tô Mặc cảm nhận được cách đó không xa có mấy người đến gần, Ngu Nhiễm lập tức nghiêng đầu qua một bên.
Bỗng nhiên khuỷu tay nàng gập lại, đánh mạnh xuống dưới sườn của hắn ta một cái.
Ngu Nhiễm không đề phòng, hít vào một hơi khí lạnh.
Ngu Nhiễm che chỗ đau lui ra sau vài bước, hắn xoa nhẹ, sau đó chậm rãi sửa sang lại y phục, cười nói: “Cổ nhân thường nói một câu, đánh là thương mắng là yêu, lời ấy không sai, khanh khanh quả nhiêu là thích ta.”
“Vô sỉ.” Tô Mặc phủi bụi trên người, không nhanh không chậm chỉnh trang lại dung nhan của mình, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Cách đó không xa, có mấy người dần dần đến gần, đi đầu là hai nam tử tuấn mỹ cao lớn.
Một người là nhị ca của Tô Mặc, Tô Quyên.
Còn người kia Tô Mặc chưa từng gặp qua lần nào.
Nam tử đó trẻ tuổi tuấn mỹ, tóc ngắn thả tự nhiên thoải mái, bên trong mặc trường bào màu tím đỏ, bên ngoài choàng lưới đánh cá ngang hông, vai rộng mông hẹp, dáng người cao lớn, thân hình hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là người tinh thông võ đạo. Bên tai phải có một chiếc hoa tai làm bằng đá thiên tinh, hắn khoanh tay, ánh mắt tà tà nghi hoặc nhìn Tô Mặc và Ngu Nhiễm, có vẻ nghiêm cứu tìm tòi. Hắn nhìn thoáng qua Tô Mặc, lại nhìn qua môi Ngu Nhiễm, ánh mắt như cười như không.
Môi Ngu Nhiễm bị cắn rách da một chút, có một dấu răng sâu.
Tô Mặc liếc hắn, trong lòng lộp bộp một cái, đã đoán ra nam nhân này nhất định là có thần thức cường đại dị thường.
Cảnh tượng vừa rồi của nàng và Ngu Nhiễm nhất định đã bị hắn thấy được hoàn toàn rồi. Nàng nhíu mi, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Ngược lại, Ngu Nhiễm còn nhìn hắn một lúc lâu, hai nam tử nhếch môi cười, không nói lời nào, trong mắt mỗi người đều có ý tứ sâu xa.
“Tô Mặc, muội rốt cuộc cũng trở lại?” Tô Quyên đi tới, vô cùng lo lắng nhìn Tô Mặc.
“Nhị ca, trễ vậy rồi sao huynh còn không nghỉ ngơi?” Tô Mặc cũng cảm thấy lo lắng cho Tô Quyên.
“Ta vẫn đang chờ muội, đêm qua muội không về, ta rất lo cho muội.”
“Nhị ca, muội hay ra ngoài làm nhiệm vụ cho Mặc Môn, không có chuyện gì, huynh yên tâm đi.”
“Ta tuy là yên tâm, nhưng mà…”
Bỗng một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời hắn: “Nhị lang, nữ tử đêm không về ngủ cho tới giờ không phải là chuyện tốt gì, tuy Tô gia là người làm ăn nhưng cũng có thân phận, nữ tử càng phải biết tam tòng tứ đức, chàng thật sự là không quản giáo tốt nàng!”
Tô Mặc nâng mắt nhìn về phía nữ tử vừa nói chuyện, trong mắt lóe vẻ băng hàn. Đối phương là một thiếu phụ khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp bình thường, nhìn qua có vẻ hoa lệ quý khí. Nàng là thứ tiểu thư của một gia đình quý tộc, cũng là nhị tẩu hiện tại của nàng, Đỗ thị.
Nghe ra ý châm chọc trong lời nàng ta, Tô Mặc dần nhớ lại tình cảnh kiếp trước, Đỗ thị cũng rất không hợp với tỷ muội Tô gia.
Năm đó, lúc Tô gia đại phòng vẫn chưa xuống dốc, nhị ca đã đính hôn trước cùng Đỗ thị.
Về sau Đỗ thị phong quang gả vào Tô gia, lão gia Tô gia không lâu sau lại qua đời, sau đó chuyện buôn bán của Tô gia cũng không gượng dậy nổi.
Nào ngờ Đỗ gia lại dần dần phát đạt lên, Đỗ thị có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ánh mắt nhìn huynh đệ tỷ muội Tô gia đầy vẻ bễ nghễ ngạo khí, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng.
Tô Mặc nhớ rõ, sau khi thân thuần âm của nàng bại lộ, lúc đang chuẩn bị bỏ trốn, nhị ca vì bảo hộ nàng và xuất tất cả vốn riêng, nhưng Đỗ thị lại không thuận theo, thậm chí còn trộm mật báo sau lưng để được tiền thưởng, khiến nàng cuối cùng cũng rơi vào tay quyền quý.
Nghe đồn, về sau Đỗ thị chướng mắt Tô Quyên nhát gan vô dụng, lúc Tô Quyên sinh bệnh, nàng ta chưa từng mời đại phu đến, thậm chí còn cuốn hết tiền của còn lại của Tô gia.
Không tiền tài, không nô không tì, không canh không thuốc, Tô Quyên giận dữ không thôi, lao lực quá độ, không lâu sau bệnh tình tăng thêm, uất ức đột quỵ mà chết.
Đỗ thị này là kẻ đầu cơ khắc nghiệt, vô tình vô nghĩa, bỏ đá xuống giếng, một lòng muốn tái giá, nhưng không ngờ sau đó cũng chết oan chết uổng.
Tô Mặc thậm chí còn không được gặp Tô Quyên lần cuối cùng.
Trùng sinh lại một đời, Tô Mặc dù không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng đối với nữ nhân đê tiện vô sỉ này, nàng cũng không có tâm tư dung túng. Nghĩ đến kết cục bi thương thê thảm của nhị ca kiếp trước, nàng lạnh lùng nhìn Đỗ thị.
Đỗ thị cũng đảo mắt qua nhìn Tô Mặc, thấy đối phương vận nam trang thanh lãnh, y phục phiêu đãng nhẹ nhàng theo gió, đôi mắt phượng mê hoặc sâu rộng như hầm băng mang theo hơi thở lạnh lùng nói không nên lời, mỗi một tư thái, mỗi một ánh mắt đều có phong thái tao nhã quý khí. Mặc dù để lộ gương mặt thật, nhưng tính tình tựa hồ khác một tháng trước rất lớn.
Thoáng chốc, Đỗ thị dường như còn nhìn thấy sự thống hận, căm ghét không dễ nhận ra trong mắt đối phương.
Nàng lập tức thấy bất an sâu sắc, cảm giác như khí lạnh thấm vào da thịt, không thể nhìn gần.
Vì thế, nàng lo lắng không yên lùi một bước, nhưng nhớ tới mục đích của mình, nàng lại hừ khẽ, bắt bẻ nói: “Ngũ muội quả nhiên cũng có chút tư sắc, không phải nhị tẩu đả kích ngươi, nhưng nữ nhân có diện mạo thì cũng vậy thôi, đừng tưởng xinh đẹp một chút thì có thể thấy người sang bắt quàng làm họ. Ngươi là một nữ tử bất cứ lúc nào cũng có thể bị từ hôn, vẫn còn cho rằng thanh danh mình tốt lắm sao? Nam phân đa phần chỉ thích tiểu thư khuê các gia thế trong sạch, ngươi chỉ là một nữ tử giang hồ, có thể gả được cho ai tốt chứ?”
Lời nàng nói không tốt, nhấn mạnh đối phương là một nữ tử chưa gả, từng câu đâm vào tim.
“Ồ?” Tô Mặc cong môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn nàng.
“Nói bậy cái gì đó? Rõ ràng là ngũ muội không cần Mộc Vô Ngân, sao lại là người bị từ hôn?” Tô Quyên quát lớn.
“Có gì khác nhau đâu? Dù sao cũng là giải trừ hôn ước với người ta.” Đỗ thị khinh thường hừ một tiếng.
Ánh mắt Tô Quyên trầm xuống, vội vàng nhìn Tô Mặc nói: “Ngũ muội chớ trách, nhị tậu muội không phải có ý đó, là ta để nhị tẩu muội lưu ý vài gia đình quý tộc, muội và Mộc gia sớm muộn gì cũng sẽ từ hôn, dù sao, nữ tử lập gia đình mới là nơi quy túc cuối cùng.”
“Không sai, nữ tử lập gia đình mới đúng chính đạo.” Đỗ thị cao cao tại thượng nhìn Tô Mặc, sau đó nhìn thoáng qua nam tử tóc ngắn bên cạnh, vẻ mặt đắc ý nói: “Vị này là bà con xa của Hạ gia, Hạ Phong công tử, miễn cưỡng cũng là người nhà họ Hạ. Hạ gia kia không phải nhà bình thường, nói ra sẽ hù chết ngươi. Đỗ gia ta gần đây có hợp tác một chút chuyện làm ăn với Hạ gia, người này cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất. Ta đã hỏi thăm qua, dưới tay hắn có rất nhiều người chưa có thê thiếp, không bằng để Tô Mặc gả cho một thị vệ làm thiếp cũng không tệ.”
Nụ hôn bất ngờ kia khiến Tô Mặc ngẩn ngơ trong một thoáng, nàng vừa hoảng hốt vừa chần chờ, đầu óc cũng không kìm được mà trở nên trống rỗng.
Diện dung tuấn mỹ của nam tử gần sát, đôi mắt đen tuyền mê ly, trong con ngươi không ngừng tuôn trào tia sáng khiến nó sáng lấp lánh như bảo thạch, khiến người ta phải sa vào. Bất giác, trong lòng nàng tràn ra cảm giác thân mật quỷ dị, nhưng nàng lại nhớ rõ những lời của người gọi là sư phụ trên Thiên giới đã từng nói qua.
Làm sao biết được đối phương là chân mệnh thiên tử của mình?
Giữa hai người càng thân mật, càng có thể cảm giác được sự khác biệt của đối phương.
Nghĩ đến chuyện này, nàng lập tức cảm thấy cả người không tự nhiên, trong lòng vô cùng phiền muộn, vẻ mặt khó tin cũng khó đoán.
Một lúc sau, nàng rủa thầm, thật đáng giận! Bảy vị chân mệnh thiên tử kia không phải là thật chứ?
Nếu đó là sự thật… Nhất thời nàng buồn nôn trong lòng, đôi mắt hiện lên tia sắc bén.
Từ trước đến nay, nàng vẫn cảm thấy “Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều*”, nhất thế nhất song nhân**, chỉ yêu một người là đủ.
(*)Nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Ba ngàn con sông, cũng chỉ có thể múc một gáo nước. Ý nói sự lựa chọn rất nhiều nhưng chỉ có thể chọn một người làm bạn đời.
(**)Nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi mình.
Ví như người trước mắt, thân phận của hắn rất tôn quý, là thiếu gia cao cao tại thượng, mà nam nhân thân phận càng bất phàm thì càng thích theo đuổi kích thích mới mẻ.
Kết quả là, nàng vẫn thanh tỉnh cho rằng, đối phương chỉ xem nàng là một mục tiêu săn đuổi mà thôi.
Hàn ý trong mắt nàng càng thêm lạnh lùng sắc bén, nụ hôn của hắn lại như lửa cháy lan đồng cỏ, một cơn gió phất qua, băng lửa đối lập.
Tô Mặc chìm trong suy nghĩ sâu xa, gió biển ập về từng cơn lướt qua tóc mai của hai người, người thương trong lòng, hơi thở thanh nhã như U Lan, khoảng cách gần như vậy, không có chút cách biệt nào. Mặc dù gió đêm trên biển mát rượi nhưng cũng thổi không tắt tình cảm mãnh liệt như lửa của nam tử. Nhưng mà, sắc mặt Tô Mặc hờ hững, môi nở nụ cười lạnh lùng, nàng nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, chống tay lên ngực hắn, vận nội lực đẩy đối phương ra.
Nào ngờ ánh mắt của nam tử lại càng thêm tà mị, vòng tay ôm nàng siết chặt hơn, Tô Mặc công kích xuống thân dưới của hắn.
Nàng nâng đùi lên, ngửa người ra sau thành một độ cong như cầu vồng, xuất quỷ nhập thần đá vào gương mặt của đối phương từ phía sau.
Cảm nhận được kình phong đánh úp lại, đôi mắt khép hờ của Ngu Nhiễm lập tức mở ra, vẻ tà mị mông lung nhanh chóng biến mất không còn chút gì.
Mũi chân của nàng sượt qua sườn mặt hắn, kình phong tiêu thất, hư hư thực thực, thực thực hư hư. Nàng nhân lúc bất ngờ mà cắn mạnh lên người hắn một ngụm, xem như ăn miếng trả miếng. Nam tử bị đau kêu lên một tiếng.
Sau đó, Tô Mặc nhếch môi, động thần thức, tay áo giương lên, phi châm trong ống tay phóng ra đâm về phía hắn.
Ngu Nhiễm vừa rồi ngã một lần, lòng đã sớm có phòng bị.
Hắn vươn người nhảy lên, ba thanh phi châm bị hắn nghiêng người tránh được, sau đó hắn vọt lên lượn một vòng, dáng người uyển chuyển như thiên ngoại phi tiên. (*Thiên ngoại phi tiên là tên một chiêu thức, còn có nghĩa là “tiên bay ngoài không gian”)
Tô Mặc tiếp tục vung chưởng đánh về phía Ngu Nhiễm, nàng tuy tinh thông đao pháp, nhưng lúc này đánh quyền cước với hắn cũng không kém gì.
Ánh mắt Ngu Nhiễm chớp động, không ngờ thuật đấu cận chiến của đối phương cũng rất cao siêu. Hắn né trái né phải một lát, tay chụp lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trên tay như một nhạc sĩ vuốt ve dây đàn yêu thích nhất, hắn cười nói: “Khanh khanh muốn mưu sát phu quân hay sao? Chẳng lẽ… vừa rồi khanh khanh vẫn thấy chưa đủ? Nhìn không giống lắm!”
Tên hỗn đản này, vừa rồi nàng thiếu không khí, đương nhiên phải thở dốc một lúc lâu, hắn ta lại còn trêu tức nàng. Nàng híp mắt, giọng nói đầy vẻ khinh thường: “Đáng tiếc các hạ miệng cọp gan thỏ, ta cực kỳ không thích!”
Ngu Nhiễm nghe nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, thân thể bỗng xoay tròn quấn đến sau lưng nàng, cúi người nói bên tai nàng, đôi mắt lộ ra ý cười chế nhạo: “Khanh khanh, có câu trước lạ sau quen, ngày sau ta không ngại hôn nàng nhiều một chút, dần dần nàng cũng sẽ thích thôi.”
“Câm miệng, có người đến.” Thần thức Tô Mặc cảm nhận được cách đó không xa có mấy người đến gần, Ngu Nhiễm lập tức nghiêng đầu qua một bên.
Bỗng nhiên khuỷu tay nàng gập lại, đánh mạnh xuống dưới sườn của hắn ta một cái.
Ngu Nhiễm không đề phòng, hít vào một hơi khí lạnh.
Ngu Nhiễm che chỗ đau lui ra sau vài bước, hắn xoa nhẹ, sau đó chậm rãi sửa sang lại y phục, cười nói: “Cổ nhân thường nói một câu, đánh là thương mắng là yêu, lời ấy không sai, khanh khanh quả nhiêu là thích ta.”
“Vô sỉ.” Tô Mặc phủi bụi trên người, không nhanh không chậm chỉnh trang lại dung nhan của mình, tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Cách đó không xa, có mấy người dần dần đến gần, đi đầu là hai nam tử tuấn mỹ cao lớn.
Một người là nhị ca của Tô Mặc, Tô Quyên.
Còn người kia Tô Mặc chưa từng gặp qua lần nào.
Nam tử đó trẻ tuổi tuấn mỹ, tóc ngắn thả tự nhiên thoải mái, bên trong mặc trường bào màu tím đỏ, bên ngoài choàng lưới đánh cá ngang hông, vai rộng mông hẹp, dáng người cao lớn, thân hình hoàn mỹ, vừa nhìn đã biết là người tinh thông võ đạo. Bên tai phải có một chiếc hoa tai làm bằng đá thiên tinh, hắn khoanh tay, ánh mắt tà tà nghi hoặc nhìn Tô Mặc và Ngu Nhiễm, có vẻ nghiêm cứu tìm tòi. Hắn nhìn thoáng qua Tô Mặc, lại nhìn qua môi Ngu Nhiễm, ánh mắt như cười như không.
Môi Ngu Nhiễm bị cắn rách da một chút, có một dấu răng sâu.
Tô Mặc liếc hắn, trong lòng lộp bộp một cái, đã đoán ra nam nhân này nhất định là có thần thức cường đại dị thường.
Cảnh tượng vừa rồi của nàng và Ngu Nhiễm nhất định đã bị hắn thấy được hoàn toàn rồi. Nàng nhíu mi, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Ngược lại, Ngu Nhiễm còn nhìn hắn một lúc lâu, hai nam tử nhếch môi cười, không nói lời nào, trong mắt mỗi người đều có ý tứ sâu xa.
“Tô Mặc, muội rốt cuộc cũng trở lại?” Tô Quyên đi tới, vô cùng lo lắng nhìn Tô Mặc.
“Nhị ca, trễ vậy rồi sao huynh còn không nghỉ ngơi?” Tô Mặc cũng cảm thấy lo lắng cho Tô Quyên.
“Ta vẫn đang chờ muội, đêm qua muội không về, ta rất lo cho muội.”
“Nhị ca, muội hay ra ngoài làm nhiệm vụ cho Mặc Môn, không có chuyện gì, huynh yên tâm đi.”
“Ta tuy là yên tâm, nhưng mà…”
Bỗng một giọng nữ sắc nhọn ngắt lời hắn: “Nhị lang, nữ tử đêm không về ngủ cho tới giờ không phải là chuyện tốt gì, tuy Tô gia là người làm ăn nhưng cũng có thân phận, nữ tử càng phải biết tam tòng tứ đức, chàng thật sự là không quản giáo tốt nàng!”
Tô Mặc nâng mắt nhìn về phía nữ tử vừa nói chuyện, trong mắt lóe vẻ băng hàn. Đối phương là một thiếu phụ khoảng mười tám mười chín tuổi, dáng dấp bình thường, nhìn qua có vẻ hoa lệ quý khí. Nàng là thứ tiểu thư của một gia đình quý tộc, cũng là nhị tẩu hiện tại của nàng, Đỗ thị.
Nghe ra ý châm chọc trong lời nàng ta, Tô Mặc dần nhớ lại tình cảnh kiếp trước, Đỗ thị cũng rất không hợp với tỷ muội Tô gia.
Năm đó, lúc Tô gia đại phòng vẫn chưa xuống dốc, nhị ca đã đính hôn trước cùng Đỗ thị.
Về sau Đỗ thị phong quang gả vào Tô gia, lão gia Tô gia không lâu sau lại qua đời, sau đó chuyện buôn bán của Tô gia cũng không gượng dậy nổi.
Nào ngờ Đỗ gia lại dần dần phát đạt lên, Đỗ thị có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, ánh mắt nhìn huynh đệ tỷ muội Tô gia đầy vẻ bễ nghễ ngạo khí, bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến, cao cao tại thượng.
Tô Mặc nhớ rõ, sau khi thân thuần âm của nàng bại lộ, lúc đang chuẩn bị bỏ trốn, nhị ca vì bảo hộ nàng và xuất tất cả vốn riêng, nhưng Đỗ thị lại không thuận theo, thậm chí còn trộm mật báo sau lưng để được tiền thưởng, khiến nàng cuối cùng cũng rơi vào tay quyền quý.
Nghe đồn, về sau Đỗ thị chướng mắt Tô Quyên nhát gan vô dụng, lúc Tô Quyên sinh bệnh, nàng ta chưa từng mời đại phu đến, thậm chí còn cuốn hết tiền của còn lại của Tô gia.
Không tiền tài, không nô không tì, không canh không thuốc, Tô Quyên giận dữ không thôi, lao lực quá độ, không lâu sau bệnh tình tăng thêm, uất ức đột quỵ mà chết.
Đỗ thị này là kẻ đầu cơ khắc nghiệt, vô tình vô nghĩa, bỏ đá xuống giếng, một lòng muốn tái giá, nhưng không ngờ sau đó cũng chết oan chết uổng.
Tô Mặc thậm chí còn không được gặp Tô Quyên lần cuối cùng.
Trùng sinh lại một đời, Tô Mặc dù không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng đối với nữ nhân đê tiện vô sỉ này, nàng cũng không có tâm tư dung túng. Nghĩ đến kết cục bi thương thê thảm của nhị ca kiếp trước, nàng lạnh lùng nhìn Đỗ thị.
Đỗ thị cũng đảo mắt qua nhìn Tô Mặc, thấy đối phương vận nam trang thanh lãnh, y phục phiêu đãng nhẹ nhàng theo gió, đôi mắt phượng mê hoặc sâu rộng như hầm băng mang theo hơi thở lạnh lùng nói không nên lời, mỗi một tư thái, mỗi một ánh mắt đều có phong thái tao nhã quý khí. Mặc dù để lộ gương mặt thật, nhưng tính tình tựa hồ khác một tháng trước rất lớn.
Thoáng chốc, Đỗ thị dường như còn nhìn thấy sự thống hận, căm ghét không dễ nhận ra trong mắt đối phương.
Nàng lập tức thấy bất an sâu sắc, cảm giác như khí lạnh thấm vào da thịt, không thể nhìn gần.
Vì thế, nàng lo lắng không yên lùi một bước, nhưng nhớ tới mục đích của mình, nàng lại hừ khẽ, bắt bẻ nói: “Ngũ muội quả nhiên cũng có chút tư sắc, không phải nhị tẩu đả kích ngươi, nhưng nữ nhân có diện mạo thì cũng vậy thôi, đừng tưởng xinh đẹp một chút thì có thể thấy người sang bắt quàng làm họ. Ngươi là một nữ tử bất cứ lúc nào cũng có thể bị từ hôn, vẫn còn cho rằng thanh danh mình tốt lắm sao? Nam phân đa phần chỉ thích tiểu thư khuê các gia thế trong sạch, ngươi chỉ là một nữ tử giang hồ, có thể gả được cho ai tốt chứ?”
Lời nàng nói không tốt, nhấn mạnh đối phương là một nữ tử chưa gả, từng câu đâm vào tim.
“Ồ?” Tô Mặc cong môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn nàng.
“Nói bậy cái gì đó? Rõ ràng là ngũ muội không cần Mộc Vô Ngân, sao lại là người bị từ hôn?” Tô Quyên quát lớn.
“Có gì khác nhau đâu? Dù sao cũng là giải trừ hôn ước với người ta.” Đỗ thị khinh thường hừ một tiếng.
Ánh mắt Tô Quyên trầm xuống, vội vàng nhìn Tô Mặc nói: “Ngũ muội chớ trách, nhị tậu muội không phải có ý đó, là ta để nhị tẩu muội lưu ý vài gia đình quý tộc, muội và Mộc gia sớm muộn gì cũng sẽ từ hôn, dù sao, nữ tử lập gia đình mới là nơi quy túc cuối cùng.”
“Không sai, nữ tử lập gia đình mới đúng chính đạo.” Đỗ thị cao cao tại thượng nhìn Tô Mặc, sau đó nhìn thoáng qua nam tử tóc ngắn bên cạnh, vẻ mặt đắc ý nói: “Vị này là bà con xa của Hạ gia, Hạ Phong công tử, miễn cưỡng cũng là người nhà họ Hạ. Hạ gia kia không phải nhà bình thường, nói ra sẽ hù chết ngươi. Đỗ gia ta gần đây có hợp tác một chút chuyện làm ăn với Hạ gia, người này cũng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất. Ta đã hỏi thăm qua, dưới tay hắn có rất nhiều người chưa có thê thiếp, không bằng để Tô Mặc gả cho một thị vệ làm thiếp cũng không tệ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook