Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 24: Nàng muốn từ hôn
“Tô Mặc con nói cái gì? Con muốn từ hôn?” Mộc bá phụ mặt trầm như nước.
“Tô Mặc, nữ tử sao có thể tùy tiện từ hôn, không tốt cho thanh danh.” Nhóm tộc lão vội vàng khuyên bảo.
“Lời ấy sai rồi, nếu Mộc Vô Ngân thích Tô Ngọc Hồ, thì ta chỉ thành toàn giúp họ mà thôi.” Tô Mặc nở nụ cười ý tứ hàm xúc.
“Ngươi…” Mộc bá phụ ngượng ngùng, hành động hôm nay với chi hai của Tô gia khiến ông hối hận đến xanh ruột.
Ông biết Tô Mặc không nói đùa! Tâm tình ông ta nôn nóng, thực lực của con bé cao như vậy, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, nếu Mộc gia mất đi trợ lực như con bé thì sẽ tổn thất rất lớn.
Mộc Vô Ngân nắm chặt hai tay, con ngươi âm trầm lạnh lẽo, còn có ý nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng không muốn từ hôn. Tuy hắn vốn không định thú Tô Mặc làm thê tử, nhưng đó là hắn không ngờ nữ nhân này lại che giấu sâu như vậy, che giấu mỹ mạo, cũng che giấu cả thực lực. Xem ra nàng đã sớm có tâm rời khỏi hắn rồi.
Nữ nhân này, thật đáng giận.
Vị hôn thê của Mộc Vô Ngân hắn, hắn có thể không cần, nhưng không thể tha thứ nếu đối phương muốn từ hôn.
Trong lòng Mộc Vô Ngân dâng trào một ngọn lửa không tên, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nếu nàng ta đã đề xuất từ hôn, nhất định là có lựa chọn tốt hơn, nếu không thì hẳn là bị ma quỷ ám.
Nam nhân nàng dựa vào có lẽ là Văn Nhân Dịch, cũng có lẽ là nam tử áo lam đội mũ che mặt trước mắt.
Văn Nhân Dịch chẳng qua chỉ là đệ tử tu chân của núi Côn Luân mà thôi, còn nam tử này cũng chỉ là quản sự nào đó của Kim Ngu Đường.
Hắn có chút khinh thường ngẫm lại, thân phận hai người họ trước mặt nữ nhân chưa trải việc đời thì rất bất phàm, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Dù sao, hiện tại hắn cũng đã tìm được mục tiêu tu chân mới, đợi đến khi hắn tăng trưởng thực lực sẽ khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí còn hơn Văn Nhân Dịch và tên áo lam kia gấp trăm gấp nghìn lần. Hắn sẽ thuận lợi vui vẻ xuất hiện trước mặt nàng, nữ nhân Tô Mặc này khẳng định là hối hận, biết vậy chẳng làm, đến lúc đó hắn sẽ hung hăng nhục nhã nàng ta, hắn sẽ khiến nàng phải dùng danh thiếp thất đến cầu hắn, khiến nàng quỳ gối dưới chân mình!
Cắn chặt răng, sắc mặt Mộc Vô Ngân cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nhìn Tô Mặc nói: “Từ hôn đi, ta thành toàn ngươi, nhưng phải đợi trở lại Yến quốc rồi nói.” Hắn đã quyết tâm biến bị động thành chủ động.
“Tô Mặc, năm đó hai nhà đính hôn đã dùng ấn riêng của gia chủ, nếu muốn đơn phương từ hôn thì sẽ rất phiền toái.” Tô Quyên ảm đạm nói.
“Phải đó! Tô Quyên, con khuyên bảo muội muội con đi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn mà.” Mộc bá phụ cũng thâm sâu tiếp lời.
“Tô Mặc, chúng ta ủng hộ con, nhưng việc từ hôn chúng ta không đồng ý.” Hai vị tộc lão cũng lắc đầu.
Tô Mặc chống lại những gương mặt âm trầm của mọi người, nàng đương nhiên biết từ hôn không đơn giản như vậy.
Lúc này, bỗng nhiên nam tử bên cạnh phì cười một tiếng, không khí trước mắt bị phá tan.
Nam tử áo lam nhấp một ngụm trà, lành lạnh thay Tô Mặc hạ lệnh trục khách: “Đừng nói nhiều thêm nữa, nếu Mộc gia và Tô gia đã không có quan hệ làm ăn, thì Kim Ngu Đường của chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Tô Mặc, chư vị không bằng trở về đi.”
Mộc bá phụ biết đối phương thân phận bất phàm, ông ta biết điều thở dài: “Vô Ngân, chúng ta đi.”
Lúc gần đi, Mộc Vô Ngân liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái, trong đôi mắt tối đen ánh lên một tia sáng âm u.
Tô Quyên cũng rời đi cùng hai vị tộc lão.
Dọc đường Mộc bá phụ không ngừng than dài thở ngắn, bước chân nặng nề, ông ta quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Chu tiên sinh cầm một cái hòm tinh mỹ giao cho Tô Mặc, hai mắt ông ta không khỏi sáng lên. Không nói đến vật bên trong chiếc hộp, chỉ là chiếc hộp cũng đã giá trị xa xỉ rồi, nghe nói có thể bảo trì linh dược và các vật có linh tính. Ông hít sâu một hơi, trừng đến đỏ cả mắt.
“Chu tiên sinh, đa tạ.” Tô Mặc đã đoán ra bên trong nhất định là hàn băng ngọc.
“Không cần cám ơn ta, đây là Nhiễm công tử đưa cho cô.” Chu tiên sinh chậm rãi đáp.
“Đa tạ Nhiễm công tử, cũng tạ công tử đã tự mình đến đây.” Tô Mặc đưa mắt nhìn về phía Ngu Nhiễm.
“Ta là dựa trên quan hệ hợp tác mới đưa cho ngươi. Nữ nhân, ngươi chỉ cần hợp tác tốt với ta, đừng vướng mắc cùng nam nhân khác, nếu không ta sẽ ghen.” Ngu Nhiễm hơi hơi híp mắt, cử chỉ tao nhã phong lưu tự tại, khóe môi cong lên một độ cong mê người.
Tô Mặc nhất thời không biết nói gì, nam nhân này luôn dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung, huống chi nàng không hề cho rằng đối phương thật sự ghen.
Nhiễm công tử trấn an vỗ nhẹ đầu vai nàng, biểu hiện khiêm tốn: “Chẳng qua bản công tử rất có hứng thú với cơ quan thuật đó của ngươi, cho nên mới tự thân đến đây.”
“Thuyền cơ quan của ta hẳn sẽ không để công tử thất vọng.” Tô Mặc tao nhã cười, tự tin ung dung.
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Hai người đứng gần nhau, Nhiễm công tử gỡ chiếc mũ che mặt xuống, tùy ý cười.
“Nếu ta đã đến đây, Tô cô nương có thể đưa ta vào khoang thuyền tham quan hay không, ta muốn chọn một căn phòng phù hợp với mình.”
“Mời đi theo ta.” Tô Mặc đi trước dẫn đường.
“Nhiễm công tử.” Chu tiên sinh bỗng dùng thần thức truyền âm hỏi: “Hình như người có đối đãi khác với nữ nhân này thì phải?”
“Ồ… Ngươi nhìn ra?” Ngu Nhiễm cười nhẹ, cũng dùng thần thức đáp lời hắn.
“Công tử, tốt nhất người đừng có ý gì với nữ nhân kia, ta nhìn tướng mạo của nàng, nhận thấy nàng ta mệnh phạm hoa đào, còn có sát khí đào hoa rất nặng, một lần nở đến bảy đóa.” Chu tiên sinh nhíu nhíu mày, tiếp tục vạch trần: “Nếu công tử muốn đến gần nàng, tương lai nhất định có tai ương đổ máu.”
“Ừm.” Ngu Nhiễm tựa như có hứng thú, khuôn mặt anh tuấn hiện ý cười: “Như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
“Công tử, người thật đúng là không thể nói lý.” Chu tiên sinh thở dài: “Chẳng lẽ người thích nàng rồi?”
Ngu Nhiễm từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhẹ, nhìn Tô Mặc đằng xa.
Chu tiên sinh có chút buồn bực, cái gọi là thích của công tử chẳng qua chỉ là vì Văn Nhân công tử mà thôi.
Hắn chưa bao giờ thấy công tử có hứng thú với bất luận nữ nhân nào, vì người vốn vô tình, hắn không khỏi nói: “Công tử, thân phận của nữ nhân này không xứng với người.”
Ngu Nhiễm cười nhạt: “Ta chưa bao giờ là loại người thế tục, huống chi bên gia tộc vẫn buộc ta lập gia thất, nữ tử này có thể làm tấm mộc cho ta.”
Chu tiên sinh ngẩn ra, không ngờ người lại suy xét như vậy, bỗng nhiên hắn liếc mắt, đầu ngón tay căng thẳng: “Công tử, cẩn thận.”
Dứt lời, một tiếng hét thảm thê lương truyền đến, khiến người ta sởn gai ốc, run rẩy toàn thân!
Tiếp theo lại có một tiếng vang, mũi tên đâm vào hộ vệ bên cạnh Nhiễm công tử.
Nhiễm công tử vẫn không nhúc nhích đứng đó, ánh mắt ung dung không sợ hãi, chỉ tao nhã cười.
Bỗng nhiên, Tô Mặc đang đứng xa đằng trước hóa thành một đường cong mỹ lệ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên, vươn người áp Nhiễm công tử dưới thân.
“Phập phập phập—“ Tiếng tên cắm vào sàn tàu liên tiếp vang lên.
Hai người quay vòng trên sàn chừng hơn mười vòng, né tránh từng mũi tên, tốc hành dời đến nơi an toàn.
Nữ tử đè nặng trên người hắn, mắt hạnh trợn tròn, có chút tức giận nói: “Nhiễm công tử, vừa rồi sao ngươi không né?”
Hắn nhẹ nhàng cười, vô tình đáp: “Nữ nhân, lúc có nam nhân bên cạnh ngươi thật sự không nên can thiệp vào, lại càng không nên ôm lấy ta.”
Tô Mặc lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chết trên thuyền của ta thì thế nào? Ta cũng không muốn có tai họa về sau.”
“Xem ra ngươi thật sự lo lắng cho ta?” Ngu Nhiễm nhếch môi, hắn nhướng mắt, cảm nhận sự tức giận của nàng. Không ngờ trong đời hắn lại có nữ nhân áp hắn liên tục hai ngày, lần đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai là “dũng cảm quên mình”. Bị nàng bổ nhào ngã xuống đất nhưng hắn lại cảm thấy hai người có chút thân mật, nữ nhân này tựa hồ thật sự lo lắng cho hắn.
Nhất thời, trong lòng hắn có một cảm giác kỳ diệu quấn quanh, dường như trong ký ức cũng có một bóng dáng bảo hộ hắn dưới thân như vậy, tựa như chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu, mờ mờ ảo ảo, cách cả một thế hệ.
Không khí trước mắt thật sự không kiều diễm mà còn đầy mùi máu tanh, hai ngươi mặt đối mặt, thật rất quỷ dị.
Cánh tay ấm áp kiên cố của hắn từ từ rút ra, đột nhiên bỗng ôm sau lưng nàng, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tô Mặc không động đậy, nàng đang suy đoán trong lòng, Nhiễm công tử rốt cuộc là đắc tội ai?
Hai người gần trong gang tấc, hô hấp quấn quít. Đôi mắt hắn thâm sâu, khóe môi vẫn mỉm cười, hơi thở ôn nhu thanh nhã, còn hơi thở của nàng thanh hoa tuyệt đẹp. Giữa hai người thật sự có chút thân mật, im lặng quấn cùng nhau. Tô Mặc bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên.
Bỗng nhiên trước mắt nàng tối lại, một bàn tay lành lạnh che mắt nàng: “Nhắm mắt lại.”
Sau đó, Tô Mặc cảm thấy trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp.
Hơi thở thanh nhã như trúc của nam tử truyền đến, đúng là đôi môi của hắn, nhẹ nhàng gặm cắn.
Tô Mặc trợn to hai mắt, đỏ bừng cả mặt, lan ra hai tai.
Hắn chậm rãi thì thầm với nàng: “Đóng dấu, nàng là của ta.”
__
Phiên bản của Nhi:
Sau một màn choảng nhau vì giành vợ...
Ngu Nhiễm lau máu mũi, tức tối ngồi trong phòng. Tên Văn Nhân Dịch ra tay quá nặng, dám làm gia chảy máu mũi, gia phải tìm cách báo thù!!!
Chu tiên sinh đứng bên cạnh, thở dài nói: "Năm xưa người không nghe lời ta, họa đổ máu tới rồi đó, một sao chọi lại sáu được chứ."
Ngu Nhiễm quăng khăn tay, gào lên: "Ta làm sao biết được! Ta chịu thôi! Ta lọt vào lưới tình rồi!!!"
Bên phòng khác, Tô Mặc trách móc nhìn vị phu quân nào đó: "Sao mọi người lại đánh nhau?"
Vị phu quân cũng thở dài: "Chịu thôi, thê tử chỉ có một, phải tranh thủ!"
Bạn Nhi đóng rèm che lại, cười hắc hắc.
“Tô Mặc, nữ tử sao có thể tùy tiện từ hôn, không tốt cho thanh danh.” Nhóm tộc lão vội vàng khuyên bảo.
“Lời ấy sai rồi, nếu Mộc Vô Ngân thích Tô Ngọc Hồ, thì ta chỉ thành toàn giúp họ mà thôi.” Tô Mặc nở nụ cười ý tứ hàm xúc.
“Ngươi…” Mộc bá phụ ngượng ngùng, hành động hôm nay với chi hai của Tô gia khiến ông hối hận đến xanh ruột.
Ông biết Tô Mặc không nói đùa! Tâm tình ông ta nôn nóng, thực lực của con bé cao như vậy, tuyệt đối không phải hạng người hời hợt, nếu Mộc gia mất đi trợ lực như con bé thì sẽ tổn thất rất lớn.
Mộc Vô Ngân nắm chặt hai tay, con ngươi âm trầm lạnh lẽo, còn có ý nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng không muốn từ hôn. Tuy hắn vốn không định thú Tô Mặc làm thê tử, nhưng đó là hắn không ngờ nữ nhân này lại che giấu sâu như vậy, che giấu mỹ mạo, cũng che giấu cả thực lực. Xem ra nàng đã sớm có tâm rời khỏi hắn rồi.
Nữ nhân này, thật đáng giận.
Vị hôn thê của Mộc Vô Ngân hắn, hắn có thể không cần, nhưng không thể tha thứ nếu đối phương muốn từ hôn.
Trong lòng Mộc Vô Ngân dâng trào một ngọn lửa không tên, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nếu nàng ta đã đề xuất từ hôn, nhất định là có lựa chọn tốt hơn, nếu không thì hẳn là bị ma quỷ ám.
Nam nhân nàng dựa vào có lẽ là Văn Nhân Dịch, cũng có lẽ là nam tử áo lam đội mũ che mặt trước mắt.
Văn Nhân Dịch chẳng qua chỉ là đệ tử tu chân của núi Côn Luân mà thôi, còn nam tử này cũng chỉ là quản sự nào đó của Kim Ngu Đường.
Hắn có chút khinh thường ngẫm lại, thân phận hai người họ trước mặt nữ nhân chưa trải việc đời thì rất bất phàm, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Dù sao, hiện tại hắn cũng đã tìm được mục tiêu tu chân mới, đợi đến khi hắn tăng trưởng thực lực sẽ khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí còn hơn Văn Nhân Dịch và tên áo lam kia gấp trăm gấp nghìn lần. Hắn sẽ thuận lợi vui vẻ xuất hiện trước mặt nàng, nữ nhân Tô Mặc này khẳng định là hối hận, biết vậy chẳng làm, đến lúc đó hắn sẽ hung hăng nhục nhã nàng ta, hắn sẽ khiến nàng phải dùng danh thiếp thất đến cầu hắn, khiến nàng quỳ gối dưới chân mình!
Cắn chặt răng, sắc mặt Mộc Vô Ngân cực kỳ âm trầm, lạnh lùng nhìn Tô Mặc nói: “Từ hôn đi, ta thành toàn ngươi, nhưng phải đợi trở lại Yến quốc rồi nói.” Hắn đã quyết tâm biến bị động thành chủ động.
“Tô Mặc, năm đó hai nhà đính hôn đã dùng ấn riêng của gia chủ, nếu muốn đơn phương từ hôn thì sẽ rất phiền toái.” Tô Quyên ảm đạm nói.
“Phải đó! Tô Quyên, con khuyên bảo muội muội con đi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn mà.” Mộc bá phụ cũng thâm sâu tiếp lời.
“Tô Mặc, chúng ta ủng hộ con, nhưng việc từ hôn chúng ta không đồng ý.” Hai vị tộc lão cũng lắc đầu.
Tô Mặc chống lại những gương mặt âm trầm của mọi người, nàng đương nhiên biết từ hôn không đơn giản như vậy.
Lúc này, bỗng nhiên nam tử bên cạnh phì cười một tiếng, không khí trước mắt bị phá tan.
Nam tử áo lam nhấp một ngụm trà, lành lạnh thay Tô Mặc hạ lệnh trục khách: “Đừng nói nhiều thêm nữa, nếu Mộc gia và Tô gia đã không có quan hệ làm ăn, thì Kim Ngu Đường của chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Tô Mặc, chư vị không bằng trở về đi.”
Mộc bá phụ biết đối phương thân phận bất phàm, ông ta biết điều thở dài: “Vô Ngân, chúng ta đi.”
Lúc gần đi, Mộc Vô Ngân liếc mắt nhìn Tô Mặc một cái, trong đôi mắt tối đen ánh lên một tia sáng âm u.
Tô Quyên cũng rời đi cùng hai vị tộc lão.
Dọc đường Mộc bá phụ không ngừng than dài thở ngắn, bước chân nặng nề, ông ta quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Chu tiên sinh cầm một cái hòm tinh mỹ giao cho Tô Mặc, hai mắt ông ta không khỏi sáng lên. Không nói đến vật bên trong chiếc hộp, chỉ là chiếc hộp cũng đã giá trị xa xỉ rồi, nghe nói có thể bảo trì linh dược và các vật có linh tính. Ông hít sâu một hơi, trừng đến đỏ cả mắt.
“Chu tiên sinh, đa tạ.” Tô Mặc đã đoán ra bên trong nhất định là hàn băng ngọc.
“Không cần cám ơn ta, đây là Nhiễm công tử đưa cho cô.” Chu tiên sinh chậm rãi đáp.
“Đa tạ Nhiễm công tử, cũng tạ công tử đã tự mình đến đây.” Tô Mặc đưa mắt nhìn về phía Ngu Nhiễm.
“Ta là dựa trên quan hệ hợp tác mới đưa cho ngươi. Nữ nhân, ngươi chỉ cần hợp tác tốt với ta, đừng vướng mắc cùng nam nhân khác, nếu không ta sẽ ghen.” Ngu Nhiễm hơi hơi híp mắt, cử chỉ tao nhã phong lưu tự tại, khóe môi cong lên một độ cong mê người.
Tô Mặc nhất thời không biết nói gì, nam nhân này luôn dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung, huống chi nàng không hề cho rằng đối phương thật sự ghen.
Nhiễm công tử trấn an vỗ nhẹ đầu vai nàng, biểu hiện khiêm tốn: “Chẳng qua bản công tử rất có hứng thú với cơ quan thuật đó của ngươi, cho nên mới tự thân đến đây.”
“Thuyền cơ quan của ta hẳn sẽ không để công tử thất vọng.” Tô Mặc tao nhã cười, tự tin ung dung.
“Ta mỏi mắt mong chờ.” Hai người đứng gần nhau, Nhiễm công tử gỡ chiếc mũ che mặt xuống, tùy ý cười.
“Nếu ta đã đến đây, Tô cô nương có thể đưa ta vào khoang thuyền tham quan hay không, ta muốn chọn một căn phòng phù hợp với mình.”
“Mời đi theo ta.” Tô Mặc đi trước dẫn đường.
“Nhiễm công tử.” Chu tiên sinh bỗng dùng thần thức truyền âm hỏi: “Hình như người có đối đãi khác với nữ nhân này thì phải?”
“Ồ… Ngươi nhìn ra?” Ngu Nhiễm cười nhẹ, cũng dùng thần thức đáp lời hắn.
“Công tử, tốt nhất người đừng có ý gì với nữ nhân kia, ta nhìn tướng mạo của nàng, nhận thấy nàng ta mệnh phạm hoa đào, còn có sát khí đào hoa rất nặng, một lần nở đến bảy đóa.” Chu tiên sinh nhíu nhíu mày, tiếp tục vạch trần: “Nếu công tử muốn đến gần nàng, tương lai nhất định có tai ương đổ máu.”
“Ừm.” Ngu Nhiễm tựa như có hứng thú, khuôn mặt anh tuấn hiện ý cười: “Như vậy chẳng phải càng thú vị hơn sao?”
“Công tử, người thật đúng là không thể nói lý.” Chu tiên sinh thở dài: “Chẳng lẽ người thích nàng rồi?”
Ngu Nhiễm từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhẹ, nhìn Tô Mặc đằng xa.
Chu tiên sinh có chút buồn bực, cái gọi là thích của công tử chẳng qua chỉ là vì Văn Nhân công tử mà thôi.
Hắn chưa bao giờ thấy công tử có hứng thú với bất luận nữ nhân nào, vì người vốn vô tình, hắn không khỏi nói: “Công tử, thân phận của nữ nhân này không xứng với người.”
Ngu Nhiễm cười nhạt: “Ta chưa bao giờ là loại người thế tục, huống chi bên gia tộc vẫn buộc ta lập gia thất, nữ tử này có thể làm tấm mộc cho ta.”
Chu tiên sinh ngẩn ra, không ngờ người lại suy xét như vậy, bỗng nhiên hắn liếc mắt, đầu ngón tay căng thẳng: “Công tử, cẩn thận.”
Dứt lời, một tiếng hét thảm thê lương truyền đến, khiến người ta sởn gai ốc, run rẩy toàn thân!
Tiếp theo lại có một tiếng vang, mũi tên đâm vào hộ vệ bên cạnh Nhiễm công tử.
Nhiễm công tử vẫn không nhúc nhích đứng đó, ánh mắt ung dung không sợ hãi, chỉ tao nhã cười.
Bỗng nhiên, Tô Mặc đang đứng xa đằng trước hóa thành một đường cong mỹ lệ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy lên, vươn người áp Nhiễm công tử dưới thân.
“Phập phập phập—“ Tiếng tên cắm vào sàn tàu liên tiếp vang lên.
Hai người quay vòng trên sàn chừng hơn mười vòng, né tránh từng mũi tên, tốc hành dời đến nơi an toàn.
Nữ tử đè nặng trên người hắn, mắt hạnh trợn tròn, có chút tức giận nói: “Nhiễm công tử, vừa rồi sao ngươi không né?”
Hắn nhẹ nhàng cười, vô tình đáp: “Nữ nhân, lúc có nam nhân bên cạnh ngươi thật sự không nên can thiệp vào, lại càng không nên ôm lấy ta.”
Tô Mặc lạnh lùng nói: “Nếu ngươi chết trên thuyền của ta thì thế nào? Ta cũng không muốn có tai họa về sau.”
“Xem ra ngươi thật sự lo lắng cho ta?” Ngu Nhiễm nhếch môi, hắn nhướng mắt, cảm nhận sự tức giận của nàng. Không ngờ trong đời hắn lại có nữ nhân áp hắn liên tục hai ngày, lần đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng lần thứ hai là “dũng cảm quên mình”. Bị nàng bổ nhào ngã xuống đất nhưng hắn lại cảm thấy hai người có chút thân mật, nữ nhân này tựa hồ thật sự lo lắng cho hắn.
Nhất thời, trong lòng hắn có một cảm giác kỳ diệu quấn quanh, dường như trong ký ức cũng có một bóng dáng bảo hộ hắn dưới thân như vậy, tựa như chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu, mờ mờ ảo ảo, cách cả một thế hệ.
Không khí trước mắt thật sự không kiều diễm mà còn đầy mùi máu tanh, hai ngươi mặt đối mặt, thật rất quỷ dị.
Cánh tay ấm áp kiên cố của hắn từ từ rút ra, đột nhiên bỗng ôm sau lưng nàng, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Tô Mặc không động đậy, nàng đang suy đoán trong lòng, Nhiễm công tử rốt cuộc là đắc tội ai?
Hai người gần trong gang tấc, hô hấp quấn quít. Đôi mắt hắn thâm sâu, khóe môi vẫn mỉm cười, hơi thở ôn nhu thanh nhã, còn hơi thở của nàng thanh hoa tuyệt đẹp. Giữa hai người thật sự có chút thân mật, im lặng quấn cùng nhau. Tô Mặc bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên.
Bỗng nhiên trước mắt nàng tối lại, một bàn tay lành lạnh che mắt nàng: “Nhắm mắt lại.”
Sau đó, Tô Mặc cảm thấy trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp.
Hơi thở thanh nhã như trúc của nam tử truyền đến, đúng là đôi môi của hắn, nhẹ nhàng gặm cắn.
Tô Mặc trợn to hai mắt, đỏ bừng cả mặt, lan ra hai tai.
Hắn chậm rãi thì thầm với nàng: “Đóng dấu, nàng là của ta.”
__
Phiên bản của Nhi:
Sau một màn choảng nhau vì giành vợ...
Ngu Nhiễm lau máu mũi, tức tối ngồi trong phòng. Tên Văn Nhân Dịch ra tay quá nặng, dám làm gia chảy máu mũi, gia phải tìm cách báo thù!!!
Chu tiên sinh đứng bên cạnh, thở dài nói: "Năm xưa người không nghe lời ta, họa đổ máu tới rồi đó, một sao chọi lại sáu được chứ."
Ngu Nhiễm quăng khăn tay, gào lên: "Ta làm sao biết được! Ta chịu thôi! Ta lọt vào lưới tình rồi!!!"
Bên phòng khác, Tô Mặc trách móc nhìn vị phu quân nào đó: "Sao mọi người lại đánh nhau?"
Vị phu quân cũng thở dài: "Chịu thôi, thê tử chỉ có một, phải tranh thủ!"
Bạn Nhi đóng rèm che lại, cười hắc hắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook