Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 25: Thích khách đột kích
“Vút” Lại thêm một mũi tên phóng tới.
Bỗng nhiên, Ngu Nhiễm chuyển người, đổi thành hắn trên nàng dưới.
Tô Mặc có thể cảm giác được vòm ngực căng đầy của hắn đang dán lên bộ ngực mềm mại của nàng.
“Phì.” Hắn phát ra một tiếng cười khẽ, chóp mũi nhẹ nhàng cọ mũi nàng.
Vào lúc này, hai trái tim tuổi trẻ khẽ chạm vào nhau. Hắn chậm rãi hôn lên đôi môi non mềm của nàng, nhẹ nhàng ma xát, trằn trọc. Dường như còn mang theo một chút trêu đùa, một ít thong dong, trong khoang mũi đều là hơi thở của đối phương.
Đến khi nàng kịp phản ứng lại thì từ từ trợn to mắt, ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tay chân hoảng loạn, nàng lật tay, một cây ngân châm bén nhọn lập tức đâm tới.
Ngu Nhiễm bỗng cảm thấy cánh tay tê rần, hắn hút một ngụm khí lạnh, nhận ra mình bị đâm một châm.
Tô Mặc lập tức đẩy hắn ra, cố tự trấn định lại. Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, “Xin công tử tự trọng.”
Hắn khẽ cười một tiếng, cũng không để ý chỗ bị ngâm châm đâm, mà chậm rãi vươn tay chạm vào đôi môi bị hôn trở nên kiều diễm mê hoặc như cánh hoa của nàng, hắn cười nói: “Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm*. Cô nương quả là một đóa tường vi có gai!”
(*) Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm: Ong vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ.
Tô Mặc nhìn động tác vuốt ve cánh môi của hắn, hai gò má nàng liền đỏ hồng, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn độc chiếm ta?”
Hắn lại cười khẽ, thâm tình nồng nàn, tùy ý tự nhiên nói: “Tô tiểu thư hiểu lầm tại hạ rồi, là do ngươi dựa vào tại hạ quá gần, ta chỉ là nhất thời khó kìm lòng nổi mới có hành động như thế. Phàm là nam nhân đều dễ bị xúc động, cô nương đừng để ý.”
Tô Mặc thiếu chút nữa phát hỏa.
Khó kìm lòng nổi, nhất thời xúc động, không liên quan gì đến tình cảm.
“Vậy vì sao lại nói ta là của ngươi?” Tô Mặc mím môi hỏi.
“Nam nhân nào dưới tình huống đó cũng sẽ thích nói lời đường mật.” Ngu Nhiễm nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi: “Lời của nam nhân khi ấy luôn thật thật giả giả, nếu lúc này Tô tiểu thư không đề cập đến thì ta cũng sẽ quên rất nhanh.”
Sắc mặt Tô Mặc biến đổi phức tạp khó lường, trong mắt gợn sóng, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn gì.
Nam nhân trước mắt tao nhã cao quý, khí độ tự nhiên, phong tư như nước, ánh mắt sâu thẳm, nhưng vừa rồi lại cả gan làm hành động “dê xồm” như thế, không hợp với hắn kiếp trước chút nào.
Nàng lập tức lạnh lùng, mỉa mai trả lời: “Vậy thì xin Nhiễm công tử đừng tùy tiện xúc động trên người ta, ngươi hoàn toàn có thể đi tìm nữ nhân khác.”
Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi, tiếng la hét ầm ĩ vọng vào không gian nhỏ hẹp trên boong tàu của hai người.
Không ngờ lại có người dám ám sát hắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Nhiễm công tử lóe sát ý, nhưng lại chìm vào u tối vô tận ngay sau đó.
Hắn từ từ vươn tay, đang muốn hành động thì đột nhiên bóng đen bên cạnh cũng động, đó là Tô Mặc nhảy lên. Nàng phóng ra khỏi thân thuyền, nhanh chóng xông thẳng vào phía địch nhân. Hắn lập tức dừng tay, ngồi thẳng người lại.
Cong cong khóe môi, nữ tử này làm như vậy...... là đang trốn tránh tình huống xấu hổ vừa rồi của hai người lúc nãy! Vừa rồi mình hình như có chút càn rỡ.
“Công tử, bọn tập kích người đều là cao thủ!” Chu tiên sinh bò lên từ dưới đất, cố ý làm bộ như không nhìn thấy gì cả, nhe răng nói.
“Ừm, ta biết.” Ngu Nhiễm phủi phủi ống tay áo, cười nhạt.
“Công tử, người không lo lắng cho nàng?” Chu tiên sinh không khỏi liếc mắt.
“Vì sao phải lo lắng?” Ngu Nhiễm cũng liếc xéo lại một cái.
“Công tử thật vô tình.” Chu tiên sinh cảm thấy cử chỉ này của công tử mới là bình thường.
“Cũng không phải là ta vô tình, mà là ta tin nàng có thể giải quyết được. Một nữ nhân không có thực lực sẽ không đáng khiến Văn Nhân Dịch để ý, cũng không đáng hợp tác cùng Kim Ngu Đường chúng ta. Nên lúc này ta càng muốn nhìn xem nàng có được bao nhiêu thực lực.” Ngu Nhiễm một thân y phục màu lam chói mắt dưới ánh mặt trời, tựa như mang màu sắc của biển cả, thân hình thon dài cao ngất, tăng thêm cho hắn vài phần mị hoặc.
Chu tiên sinh nhịn không được nói: “Nhiễm công tử, người thật sự không bình thường với nàng, người không phải thích nàng thật rồi chứ?”
Ngu Nhiễm dựa vào thân thuyền, trầm mặc chốc lát, tựa như đang suy tư, lại như đang nhìn ra xa.
Hắn thấy mái tóc hơi xoăn, nét phiêu đãng giữa mi tâm của “thiếu niên” kia, nàng mặc nam trang thanh lệ, không chút phấn son, đơn thuần mà xinh đẹp.
Bàn tay trắng nõn của nàng vung đao, khí tức lạnh băng tản ra toàn thân, nàng tự nhiên nhảy lên, chân thon dài lướt về phía sau, đứng trên mép thuyền, thân thể nghiêng tới trước, hai chân trượt trên dây thừng như con chim nhỏ, động tác nhanh như sao băng, như tia chớp, xinh đẹp dị thường. Rất nhanh đã xông đến giữa đám người tập kích hắn.
Mấy tên thích khách quát lớn, nâng thương bổ tới, Tô Mặc hơi nghiêng mặt, cây thương xẹt qua gò má nàng. Tóc đen “thiếu niên” tung bay, tư thái mê người.
Nàng vọt lên, “keng” một tiếng, “thiếu niên” mượn lực vung đao chém xuống đối phương, cắt mất một cánh tay của hắn.
Nàng lại vung tay áo, toàn thân tản ra khí thế bức người, trong tay xuất hiện thêm một thanh đoản đao Hồ Điệp.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào hai thanh đao, làm chúng ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Đao sau nhanh hơn đao trước, càng ngày càng chuẩn, càng ngày càng ngoan độc, thật sự là không gì sánh kịp.
Trong đám người, bóng dáng nàng bay lượn, gót sen di chuyển, tựa một con bướm vờn quanh, đẹp như ảo như mộng.
Khí tức cuồn cuộn tràn ra từ thân thể nàng, giống như nàng đang phát tiết hết hành động xấu xa của Ngu Nhiễm lên mấy người này.
Đám thích khách sắc mặt tái mét, thương pháp tán loạn, bước chân loạng choạng không vững, thân mình trống rỗng.
Liên tiếp bại lui, bọn thích khách như lâm đại địch, không ngờ chỉ một “thiếu niên” lại có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bỗng một người trầm mặt xuống, như nhớ tới cái gì.
“Mọi người cẩn thận… Hắn không phải Hậu Thiên tam trọng, hắn là cao thủ Tiên Thiên.” Có người hoảng sợ, khàn giọng gào thét.
“Cái gì? Tiểu nhi này lại là cao thủ Tiên Thiên?” Đám người khó tin hỏi lại.
Bọn họ kinh hãi, không ngờ hắn ta thực lực bất phàm, ngụy trang thành Hậu Thiên tam trọng, sao lại thế này?
Thân hình Tô Mặc bắn ra phía trước, bộ pháp quỷ dị, vươn người lên như mây đen bao phủ tầm mắt.
Ánh mắt nàng ngạo nghễ như lưu ly, mạnh mẽ xông vào đám thích khách hắc y.
Mọi người đáy lòng lạnh lẽo, cảm thấy đối phương hoàn toàn có thể xé rách bọn họ. Cổ tay nàng lật chuyển, đoản đao Hồ Điệp tiếp tục tiến lên.
Mái tóc uốn lượn, y phục tung bay, đoản đao nghênh đón đao kiếm của đối phương. Giờ khắc này, Tô Mặc hoàn toàn không cho đối phương cơ hội chống đỡ, sau cùng nàng nghiêng đao, một tấc ngắn, một tấc hiểm, soạt một tiếng đâm vào sườn tên thích khách.
Hai tên thích khách Tiên Thiên đỉnh có thế công sắc bén, nhưng lại bị nàng quật ngã như vậy.
“Thân thủ tốt, rất lợi hại.” Chu tiên sinh vỗ tay, lớn tiếng khen thưởng.
“Nữ tử này xuất thủ sắc bén, không có chiêu thức dư thừa, lại càng không dong dài dây dưa, mặt ngoài nhìn như Hậu Thiên cấp ba cấp bốn, nhưng thực tế lại là thực lực Tiên Thiên, nàng nhất định là biết thuật Ẩn Nặc lợi hại.” Nhìn bóng lưng của Tô Mặc, Ngu Nhiễm sóng mắt ôn nhu nói.
Chu tiên sinh nhịn không được hỏi: “Ta rất tò mò bản sự của nàng, rốt cuộc là nàng tu luyện như thế nào?”
Ngu Nhiễm trầm ngâm một lúc, rồi trả lời: “Chỉ có không ngừng gặp địch nhân trong giới tu chân, không ngừng chiến đấu, giết chóc mới có thể tích lũy thành thực lực như vậy.”
“Để ta thử xem có nhìn ra chút nào hay không.” Nhưng tướng thuật của Chu tiên sinh cũng có hạn, không nhìn được bao nhiêu.
Hắn hút một ngụm khí lạnh, phía trước rõ ràng là một “thiếu niên” mỹ lệ, nhưng lại thần bí, sâu không lường được…
“Chỉ là một nữ tử đơn thuần mà thôi, nhưng thật sự lại khiến người ta không thể tưởng tượng.” Nhiễm công tử lẩm bẩm.
“Đúng rồi, công tử thật sự có chút thích nàng sao?” Chu tiên sinh lại hỏi lần nữa.
Ngu Nhiễm nở một nụ cười khó lường, nhàn nhạt nói: “Trước mắt, theo như ta tra xét, nữ tử này yêu mị động lòng người, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, an phận thành thật. Nhưng một tháng trước đột nhiên tính tình nàng đại biến, lớn mật cải thành Yêu Cơ Tề quốc, Chu tiên sinh cảm thấy một tiểu thư khuê các tầm thường có thể làm chuyện này hay không? Chẳng phải nàng rất thú vị sao? Khi một nam nhân có hứng thú với nữ nhân, hắn luôn bắt đầu từ tò mò. Tuy hiện tại ta vẫn chưa thích nàng, nhưng có lẽ sẽ có một ngày ta thật sự thích nàng cũng nên.”
Chu tiên sinh liếc hắn một cái, từ từ lắc đầu, đây cũng không phải điềm tốt.
Hắn bỗng nói: “Công tử, phía trước lại có thêm một nhóm người nữa.”
Vừa dứt lời thì “vù vù”, một đám tên bay tới.
Tất cả đều vọt về phía hắn, Ngu Nhiễm vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm. Chu tiên sinh đi ra phía sau hắn, Nhiễm công tử lấy một cây bút ra, một tay đặt sau lưng, một tay viết phù triện* kỳ quái lên không khí, chữ đè lên nhau. Lát sau, lôi điện xuất hiện dày đặc xung quanh hắn, bay ra từ phù triện dưới ngòi bút trong tay hắn. (*phù triện: bùa chú)
Khí tức thô bạo từ mặt biển dâng lên, trời quang bốn phía nhưng lại có lôi điện đánh xuống.
Trong chốc lát, tên bắn chung quanh đều bị đánh rơi loạn xạ trên đất.
Hắn chuyển ngón tay, ngòi bút lưu loát di động vài vòng.
Tô Mặc nhìn hắn, nàng biết phù triện rất khó vẽ, nhưng hắn lại vẽ tùy ý trong không khí như vậy.
Cây bút của hắn nhất định là một pháp khí rất mạnh.
Đương nhiên, Nhiễm công tử càng thêm sâu không lường được.
Bỗng nhiên, Ngu Nhiễm chuyển người, đổi thành hắn trên nàng dưới.
Tô Mặc có thể cảm giác được vòm ngực căng đầy của hắn đang dán lên bộ ngực mềm mại của nàng.
“Phì.” Hắn phát ra một tiếng cười khẽ, chóp mũi nhẹ nhàng cọ mũi nàng.
Vào lúc này, hai trái tim tuổi trẻ khẽ chạm vào nhau. Hắn chậm rãi hôn lên đôi môi non mềm của nàng, nhẹ nhàng ma xát, trằn trọc. Dường như còn mang theo một chút trêu đùa, một ít thong dong, trong khoang mũi đều là hơi thở của đối phương.
Đến khi nàng kịp phản ứng lại thì từ từ trợn to mắt, ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tay chân hoảng loạn, nàng lật tay, một cây ngân châm bén nhọn lập tức đâm tới.
Ngu Nhiễm bỗng cảm thấy cánh tay tê rần, hắn hút một ngụm khí lạnh, nhận ra mình bị đâm một châm.
Tô Mặc lập tức đẩy hắn ra, cố tự trấn định lại. Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, “Xin công tử tự trọng.”
Hắn khẽ cười một tiếng, cũng không để ý chỗ bị ngâm châm đâm, mà chậm rãi vươn tay chạm vào đôi môi bị hôn trở nên kiều diễm mê hoặc như cánh hoa của nàng, hắn cười nói: “Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm*. Cô nương quả là một đóa tường vi có gai!”
(*) Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm: Ong vàng kim châm sau đuôi, còn ác độc nhất chính là trái tim phụ nữ.
Tô Mặc nhìn động tác vuốt ve cánh môi của hắn, hai gò má nàng liền đỏ hồng, nhưng vẻ mặt lại lạnh nhạt, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn độc chiếm ta?”
Hắn lại cười khẽ, thâm tình nồng nàn, tùy ý tự nhiên nói: “Tô tiểu thư hiểu lầm tại hạ rồi, là do ngươi dựa vào tại hạ quá gần, ta chỉ là nhất thời khó kìm lòng nổi mới có hành động như thế. Phàm là nam nhân đều dễ bị xúc động, cô nương đừng để ý.”
Tô Mặc thiếu chút nữa phát hỏa.
Khó kìm lòng nổi, nhất thời xúc động, không liên quan gì đến tình cảm.
“Vậy vì sao lại nói ta là của ngươi?” Tô Mặc mím môi hỏi.
“Nam nhân nào dưới tình huống đó cũng sẽ thích nói lời đường mật.” Ngu Nhiễm nở nụ cười ôn hòa, chậm rãi: “Lời của nam nhân khi ấy luôn thật thật giả giả, nếu lúc này Tô tiểu thư không đề cập đến thì ta cũng sẽ quên rất nhanh.”
Sắc mặt Tô Mặc biến đổi phức tạp khó lường, trong mắt gợn sóng, nhưng rất nhanh đã biến mất không còn gì.
Nam nhân trước mắt tao nhã cao quý, khí độ tự nhiên, phong tư như nước, ánh mắt sâu thẳm, nhưng vừa rồi lại cả gan làm hành động “dê xồm” như thế, không hợp với hắn kiếp trước chút nào.
Nàng lập tức lạnh lùng, mỉa mai trả lời: “Vậy thì xin Nhiễm công tử đừng tùy tiện xúc động trên người ta, ngươi hoàn toàn có thể đi tìm nữ nhân khác.”
Bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hãi, tiếng la hét ầm ĩ vọng vào không gian nhỏ hẹp trên boong tàu của hai người.
Không ngờ lại có người dám ám sát hắn, đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Nhiễm công tử lóe sát ý, nhưng lại chìm vào u tối vô tận ngay sau đó.
Hắn từ từ vươn tay, đang muốn hành động thì đột nhiên bóng đen bên cạnh cũng động, đó là Tô Mặc nhảy lên. Nàng phóng ra khỏi thân thuyền, nhanh chóng xông thẳng vào phía địch nhân. Hắn lập tức dừng tay, ngồi thẳng người lại.
Cong cong khóe môi, nữ tử này làm như vậy...... là đang trốn tránh tình huống xấu hổ vừa rồi của hai người lúc nãy! Vừa rồi mình hình như có chút càn rỡ.
“Công tử, bọn tập kích người đều là cao thủ!” Chu tiên sinh bò lên từ dưới đất, cố ý làm bộ như không nhìn thấy gì cả, nhe răng nói.
“Ừm, ta biết.” Ngu Nhiễm phủi phủi ống tay áo, cười nhạt.
“Công tử, người không lo lắng cho nàng?” Chu tiên sinh không khỏi liếc mắt.
“Vì sao phải lo lắng?” Ngu Nhiễm cũng liếc xéo lại một cái.
“Công tử thật vô tình.” Chu tiên sinh cảm thấy cử chỉ này của công tử mới là bình thường.
“Cũng không phải là ta vô tình, mà là ta tin nàng có thể giải quyết được. Một nữ nhân không có thực lực sẽ không đáng khiến Văn Nhân Dịch để ý, cũng không đáng hợp tác cùng Kim Ngu Đường chúng ta. Nên lúc này ta càng muốn nhìn xem nàng có được bao nhiêu thực lực.” Ngu Nhiễm một thân y phục màu lam chói mắt dưới ánh mặt trời, tựa như mang màu sắc của biển cả, thân hình thon dài cao ngất, tăng thêm cho hắn vài phần mị hoặc.
Chu tiên sinh nhịn không được nói: “Nhiễm công tử, người thật sự không bình thường với nàng, người không phải thích nàng thật rồi chứ?”
Ngu Nhiễm dựa vào thân thuyền, trầm mặc chốc lát, tựa như đang suy tư, lại như đang nhìn ra xa.
Hắn thấy mái tóc hơi xoăn, nét phiêu đãng giữa mi tâm của “thiếu niên” kia, nàng mặc nam trang thanh lệ, không chút phấn son, đơn thuần mà xinh đẹp.
Bàn tay trắng nõn của nàng vung đao, khí tức lạnh băng tản ra toàn thân, nàng tự nhiên nhảy lên, chân thon dài lướt về phía sau, đứng trên mép thuyền, thân thể nghiêng tới trước, hai chân trượt trên dây thừng như con chim nhỏ, động tác nhanh như sao băng, như tia chớp, xinh đẹp dị thường. Rất nhanh đã xông đến giữa đám người tập kích hắn.
Mấy tên thích khách quát lớn, nâng thương bổ tới, Tô Mặc hơi nghiêng mặt, cây thương xẹt qua gò má nàng. Tóc đen “thiếu niên” tung bay, tư thái mê người.
Nàng vọt lên, “keng” một tiếng, “thiếu niên” mượn lực vung đao chém xuống đối phương, cắt mất một cánh tay của hắn.
Nàng lại vung tay áo, toàn thân tản ra khí thế bức người, trong tay xuất hiện thêm một thanh đoản đao Hồ Điệp.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào hai thanh đao, làm chúng ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Đao sau nhanh hơn đao trước, càng ngày càng chuẩn, càng ngày càng ngoan độc, thật sự là không gì sánh kịp.
Trong đám người, bóng dáng nàng bay lượn, gót sen di chuyển, tựa một con bướm vờn quanh, đẹp như ảo như mộng.
Khí tức cuồn cuộn tràn ra từ thân thể nàng, giống như nàng đang phát tiết hết hành động xấu xa của Ngu Nhiễm lên mấy người này.
Đám thích khách sắc mặt tái mét, thương pháp tán loạn, bước chân loạng choạng không vững, thân mình trống rỗng.
Liên tiếp bại lui, bọn thích khách như lâm đại địch, không ngờ chỉ một “thiếu niên” lại có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bỗng một người trầm mặt xuống, như nhớ tới cái gì.
“Mọi người cẩn thận… Hắn không phải Hậu Thiên tam trọng, hắn là cao thủ Tiên Thiên.” Có người hoảng sợ, khàn giọng gào thét.
“Cái gì? Tiểu nhi này lại là cao thủ Tiên Thiên?” Đám người khó tin hỏi lại.
Bọn họ kinh hãi, không ngờ hắn ta thực lực bất phàm, ngụy trang thành Hậu Thiên tam trọng, sao lại thế này?
Thân hình Tô Mặc bắn ra phía trước, bộ pháp quỷ dị, vươn người lên như mây đen bao phủ tầm mắt.
Ánh mắt nàng ngạo nghễ như lưu ly, mạnh mẽ xông vào đám thích khách hắc y.
Mọi người đáy lòng lạnh lẽo, cảm thấy đối phương hoàn toàn có thể xé rách bọn họ. Cổ tay nàng lật chuyển, đoản đao Hồ Điệp tiếp tục tiến lên.
Mái tóc uốn lượn, y phục tung bay, đoản đao nghênh đón đao kiếm của đối phương. Giờ khắc này, Tô Mặc hoàn toàn không cho đối phương cơ hội chống đỡ, sau cùng nàng nghiêng đao, một tấc ngắn, một tấc hiểm, soạt một tiếng đâm vào sườn tên thích khách.
Hai tên thích khách Tiên Thiên đỉnh có thế công sắc bén, nhưng lại bị nàng quật ngã như vậy.
“Thân thủ tốt, rất lợi hại.” Chu tiên sinh vỗ tay, lớn tiếng khen thưởng.
“Nữ tử này xuất thủ sắc bén, không có chiêu thức dư thừa, lại càng không dong dài dây dưa, mặt ngoài nhìn như Hậu Thiên cấp ba cấp bốn, nhưng thực tế lại là thực lực Tiên Thiên, nàng nhất định là biết thuật Ẩn Nặc lợi hại.” Nhìn bóng lưng của Tô Mặc, Ngu Nhiễm sóng mắt ôn nhu nói.
Chu tiên sinh nhịn không được hỏi: “Ta rất tò mò bản sự của nàng, rốt cuộc là nàng tu luyện như thế nào?”
Ngu Nhiễm trầm ngâm một lúc, rồi trả lời: “Chỉ có không ngừng gặp địch nhân trong giới tu chân, không ngừng chiến đấu, giết chóc mới có thể tích lũy thành thực lực như vậy.”
“Để ta thử xem có nhìn ra chút nào hay không.” Nhưng tướng thuật của Chu tiên sinh cũng có hạn, không nhìn được bao nhiêu.
Hắn hút một ngụm khí lạnh, phía trước rõ ràng là một “thiếu niên” mỹ lệ, nhưng lại thần bí, sâu không lường được…
“Chỉ là một nữ tử đơn thuần mà thôi, nhưng thật sự lại khiến người ta không thể tưởng tượng.” Nhiễm công tử lẩm bẩm.
“Đúng rồi, công tử thật sự có chút thích nàng sao?” Chu tiên sinh lại hỏi lần nữa.
Ngu Nhiễm nở một nụ cười khó lường, nhàn nhạt nói: “Trước mắt, theo như ta tra xét, nữ tử này yêu mị động lòng người, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, an phận thành thật. Nhưng một tháng trước đột nhiên tính tình nàng đại biến, lớn mật cải thành Yêu Cơ Tề quốc, Chu tiên sinh cảm thấy một tiểu thư khuê các tầm thường có thể làm chuyện này hay không? Chẳng phải nàng rất thú vị sao? Khi một nam nhân có hứng thú với nữ nhân, hắn luôn bắt đầu từ tò mò. Tuy hiện tại ta vẫn chưa thích nàng, nhưng có lẽ sẽ có một ngày ta thật sự thích nàng cũng nên.”
Chu tiên sinh liếc hắn một cái, từ từ lắc đầu, đây cũng không phải điềm tốt.
Hắn bỗng nói: “Công tử, phía trước lại có thêm một nhóm người nữa.”
Vừa dứt lời thì “vù vù”, một đám tên bay tới.
Tất cả đều vọt về phía hắn, Ngu Nhiễm vẫn bình tĩnh như cũ, không nhanh không chậm. Chu tiên sinh đi ra phía sau hắn, Nhiễm công tử lấy một cây bút ra, một tay đặt sau lưng, một tay viết phù triện* kỳ quái lên không khí, chữ đè lên nhau. Lát sau, lôi điện xuất hiện dày đặc xung quanh hắn, bay ra từ phù triện dưới ngòi bút trong tay hắn. (*phù triện: bùa chú)
Khí tức thô bạo từ mặt biển dâng lên, trời quang bốn phía nhưng lại có lôi điện đánh xuống.
Trong chốc lát, tên bắn chung quanh đều bị đánh rơi loạn xạ trên đất.
Hắn chuyển ngón tay, ngòi bút lưu loát di động vài vòng.
Tô Mặc nhìn hắn, nàng biết phù triện rất khó vẽ, nhưng hắn lại vẽ tùy ý trong không khí như vậy.
Cây bút của hắn nhất định là một pháp khí rất mạnh.
Đương nhiên, Nhiễm công tử càng thêm sâu không lường được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook