Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần
-
Chương 14
Chủ gian hàng vừa nghe mặt mũi trắng bệch, khều khều Trần Mặc cầu xin: "Người anh em, cậu đừng giỡn với tôi nữa, việc buôn bán của tôi ở chỗ này cũng không dễ dàng, vợ của cậu muốn gì, cậu có thể tự mua, đừng chơi nữa có được không?"
Người bày trò câu cá ở bên cạnh lập tức mở miệng chọc vào mấy câu khó nghe: "A, cậu nói nghe hay nhỉ, mở cửa buôn bán mà không cho người ta chơi là sao?"
"Dương Trữ! Lão Tử. . . . . ." Chủ gian hàng tức sùi bọt mép, định xắn tay áo lên.
Trần Mặc thấy hai người này muốn đánh nhau, vội vàng chặn chủ gian hàng lại nói: "Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng mở quán là để người ta chơi."
Chủ gian hàng khó xử nhưng không biết làm sao, đành tự nhận xui, vẻ mặt đau khổ đưa thêm cho Trần Mặc hai mươi bao cát.
Ở đây đa phần là người đi dạo chơi, thấy nơi này náo nhiệt, tất cả mọi người chen chúc lại góp vui, Miêu Uyển không rõ, ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn, chủ gian hàng câu cá che mắt cô, nheo mắt cười cười : "Đừng đi đâu cả, đợi lát nữa rồi xem!"
Cọc gỗ trên kệ được đặt chỉnh tề lại rồi, Trần Mặc dùng tầm mắt tính toán một chút, nâng cổ tay lên, bao cát bay vút qua một cái cọc gỗ ngã xuống tắp lự, trong đám người phát ra một tiếng hoan hô. . . . . . Càng về sau, tiếng hoan hô càng ngày càng tăng, sau đó lại càng ngày càng yếu, cuối cùng tiếng hoan hô cũng không còn nữa, tất cả đều là tiếng hít thở mạnh.
Miêu Uyển bị người khác che tầm mắt nên trong lòng cảm thấy khó chịu, khi tầm mắt không còn vật cản thì ván cuối cùng cũng đã kết thúc, đám người vây xem vỗ tay hoan hô, hai giây sau lập tức yên lặng, tiếp đó là tiếng rì rầm bàn tán. Miêu Uyển sốt ruột, dùng sức gạt những người xung quanh ra để chen lên, không cẩn thận bị mất thăng bằng nên ngã về phía trước, Trần Mặc vội vàng đưa tay ra đỡ cô. Miêu Uyển bị anh đỡ ở lưng, trong lòng còn chưa kịp nhộn nhạo, đầu vừa ngẩng lên, cả người choáng váng.
Trên giá gỗ nhỏ trước mắt, thật không tin nổi là ở giữa hiện ra một khoảng hình trái tim, thì ra là lúc nãy Trần Mặc dùng bao cát để làm điều này.
"Thích không?" Trần Mặc hỏi thầm bên tai cô.
Miêu Uyển chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, nước mắt không thể ngừng được, đành chà chà quẹt quẹt một chút, hít hít cái mũi nói: "Thích!"
"Em thích là tốt rồi!" Trần Mặc không thích làm tiêu điểm cho mọi người, quya sang chủ gian hàng câu cá gật đầu một cái xem như lời chào hỏi, rồi một tay nắm tay Miêu Uyển một tay dùng sức gạt mọi người sang hai bên để mở đường.
Chủ gian hàng trợn mắt há hốc mồm đứng một bên, nhìn bóng lưng của Trần Mặc, rồi lại nhìn đám đông quần chúng đang vây xem, nhìn qua nhìn lại một hồi. . . . . . Bỗng nhiên trên mặt xuất hiện một nụ cười rất nhiệt tình, cao giọng hét lớn: "AiNày mọi người đến đây xem chút đi. . . . . . Rất đơn giản , rất dễ trúng. . . . . . Mọi người hãy nhìn đi, anh bạn kia vừa mới ném trúng bao nhiêu là cọc! Mười đồng tiền mười bao cát, đến thử một chút nào, cố gắng tạo ra một đóa hoa, vợ của mình sẽ thất thích đó!"
Chủ gian hàng câu cá cười khổ lắc lắc đầu, tranh thủ lúc chủ gian hàng kia chưa kịp sắp xếp lại lấy di động ra chụp một tấm hình.
Miêu Uyển đi được hơn 200m mới ngẩn ra, a một tiếng: "Em quên chụp lại rồi!" Cô phụng phịu, ảo não cúi đầu.
Trần Mặc đứng trước mặt cô, tươi cười thản nhiên : "Cũng không phải việc gì khó, nếu em thích lần sau anh sẽ làm lại lần nữa."
Miêu Uyển thật muốn dậm chân gào lên: anh không hiểu!!
Cô không biết làm sao cô có thể đụng trúng một người trong ngoài bất nhất như anh chứ? Từng chút từng chút một sự ngọt ngào lên vào trong cô, rốt cuộc là phải làm sao để có thể từ bỏ anh? !
Trần Mặc không hiểu vì sao còn đang bình thường mà cô đã dựng lông lên chỉ trong chớp mắt, nhìn xung quanh mới phát hiện bọn họ đã tới quảng trường trung tâm, trước mắt là một loạt các gian hàng điện tử sắp thành hàng, đủ các loại rạp đầy màu sắc rạp mà lúc mới vào Miêu Uyển đã nói là có con thỏ tai dài cô thích. Trần Mặc đoán đại khái là vừa rồi anh chọi đổ đống cọc gỗ nhưng không đòi phần thưởng, cho nên Miêu Uyển mất hứng, vội vàng ôm bả vai Miêu Uyển đẩy nhẹ cô về phía những gian hàng kia: "Không phải là em muốn con thỏ kia sao? Anh giúp em thắng được nó."
Miêu Uyển buồn buồn gật đầu, lúc này cô chỉ muốn túm lấy Trần Mặc hỏi thẳng, rốt cuộc thì đối với anh cô là gì! Nhưng bây giờ xung quanh ồn ào, thảo luận những chuyện đó lúc này không tốt chút nào. Trần Mặc nhìn cô vô thanh vô thức đi theo sau mình, vùi đầu xoắn cái bao tay, xoắn đến mức nhăn nhúm không ra hình thù gì nữa.
Trần Mặc thở dài trong lòng, quả nhiên phụ nữ là loại sinh vật làm cho người ta khó hiểu .
Anh cho rằng Miêu Uyển mất hứng đại khái cũng vì vừa lúc nãy không để cho nàng chụp hình trái tim kia, đương nhiên khả năng phần thưởng cũng là một nhân tố quan trọng, con gái mà, ai lại không thích những món đồ choi nhỏ nhỏ đầy lông. Trần Mặc hít sâu, tự nói với mình phải cố gắng kiên nhẫn. Tuy rằng trước giờ anh chưa xem heo chạy cũng đã ăn qua thịt heo, bình tĩnh mà xem xét thì cô nàng này tính tính tình khá tốt .
Trước mặt chính là sạp chơi điện tử khá hoành tráng, trên đất dựng một tấm bạt rất lớn, mặt trên treo đầy bong bóng đủ màu sắc, nếu bắn trúng thì sẽ như một cây phi tiêu đâm thủng quả bóng, phát ra tiếng bùm bùm rất vui tai, giống như pháo hoa mừng năm mới vậy.
Trần Mặc dẫn Miêu Uyển chen vào, nói: "Ông chủ, cho tôi hai trăm phát."
Ông chủ nghe sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt mày hớn hở: "Được rồi!"
Lại là một người tiêu tiền như rác để bạn gái được vui rồi! Ông chủ nhìn xa xăm lên mái hiên, trong lòng âm thầm đắc ý.
Ông chủ đưa súng, giảng giải làm thế nào để nổ súng, làm sao để nhắm bắn, đang định nói tiếp cho Trần Mặc về quy cách thưởng phạt thì anh đã giơ tay nhất chỉ con thỏ lớn nhất kia: "Làm sao để có được nó?"
"Ôi, cái này rất khó đó, đầu tiên là phải bắn trúng 50 phát, sau đó trong 50 phát tiếp theo cũng phải trúng 47 cái, nếu không thì trẻ con cũng làm được." Chàng trai bên cạnh chép miệng.
Trần Mặc gật gật đầu, giơ tay lên bắn một phát chính giữa.
Sau phát đầu tiên, Trần Mặc phát hiện súng này khá giống với chiếc M16, đương nhiên cũng chỉ là na na nhau ở vẻ bên ngoài, mặt khác súng này không rãnh, nòng súng cũng không chuẩn, không có gì cả, trên thực tế nó hoàn toàn không có đạn, cũng không phải là một khẩu súng hoàn toàn, chỉ là súng hơi, cho nên không có đạn đường vòng cung, không có tốc độ gió không có tầm ngắm, chỉ đơn giản là bắn, bắn trực diện.
Ở phát đạn thứ hai Trần Mặc đã canh được chính xác khoảng cách cần đứng. Bình thường du khách đều nghĩ đến việc rút ngắn nhất khoảng cách có thể, tất nhiên là không phải đứng sát mà bắn rồi, nếu không mở cửa buôn bán làm gì, đưa luôn phần thưởng cho rồi!
Sau năm phát, Trần Mặc bắt đầu liên kích, bang bang bang liên tục, tiếng bóng bay vỡ vang lên liên tục, những mảnh vụn đầy sắc màu rơi lả tả như tuyết trong các bộ hpim truyền hình, chủ gian hàng kinh ngạc trố mắt nhìn, một quả lại một quả qua đi, ngay lúc Trần Mặc bắt đầu công kích qua tầng bóng thứ 2 Miêu Uyển lập tức hiểu ra anh đang làm gì.
Vì thế, trên mặt lúc trắng lúc hồng. . . . . .
Tất cả mọi người xung quanh bị hấp dẫn, ngya cả người đang bắn bên cạnh cũng không chơi nữa, toàn bộ quây xung quanh nhìnTrần Mặc bắn.
Chữ "Miêu" vừa xuất hiện cả đám người vỗ tay hoan hô như sấm động, Miêu Uyển nghe được những gì người ta thao luận bên cạnh: chính là người này, là người mà đã ném bao cát phái bên kia. . . . . .
Bò. . . . . . Rất trâu bò rồi. . . . . .
Xem kìa, chắc là bạn gái anh ta vui lắm đây. Này cậu nhóc nếu muốn theo đuổi con gái thì đây cũng là một kỹ xảo đấy. . . . . .
Miêu Uyển đứng ở bên cạnh nghe, cả người cũng giống như bị ai sỉ vả một trận, trong lòng trống rỗng, cảm giác lâng lâng bồng bềnh không chân thật. Sau khi Trần Mặc tạo xong hai chữ ‘’ Miêu Uyển’’, thấy bên cạnh còn dư mấy chục quả bóng, anh lại bắn tiếp, tạo thành một hình trái tim nhỏ.
Lần này thật đẹp, từng góc cạnh đều tròn , chỉ là phía góc cuối hơi méo một chút.
"Được rồi! Không tức giận nữa chứ?" Trần Mặc trả súng, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Miêu Uyển.
Miêu Uyển ngẩng mặt lên nhìn anh, sắc môi đỏ tươi, ánh mắt sáng lấp lánh. (Di: nhìn như cún ý =)) )
"Không phải là em muốn chụp ảnh sao? Nhanh một chút! Nếu không lát nữa người ta thay bóng mất." Trần Mặc hối thúc cô, không biết vì sao cô gái này lại choáng váng rồi.
Miêu Uyển ngơ ngác đem di động ra, rốt cục có người phát hiện sự tồn tại và thân phận của cô, vài cậu nhóc bắt đầu ồn ào: hôn đi, hôn đi. . . . . . Đến khi cả hiện trường đều ầm ỹ gào , ngày tốt thế này, Như Hoa mỹ quyến, tình đầu ý hợp như thế này mọi người đều thích xem, nhân dân Trung Quốc thiện lương nhiệt tình đều rất thích làm mai cho người ta.
Miêu Uyển được nhiều người tiếp sức cho như vậy, liền nhét di động vào tay một người, ước lượng rồi nhón chân vít lấy cổ Trần Mặc, nhẹ nhàng chạm một cái vào khóe miệng anh.
Trần Mặc có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười dịu dàng với cô.
Ở bên trong chúng ta, luôn luôn có một vài khoảnh khắc không làm chủ được mình, bị bao giữa đám người sẽ quên tất cả chuyện xung quanh, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình .
Vì thế bỗng nhiên hiểu được, thì ra là mình còn còn sống, thì ra là còn sống có thể gặp được người đó, thật tốt biết bao!
* [Chú thích: Dương Trữ không phải là Dương Trữ trong đội của Trần Mặc trước kia, chỉ là tật bao đồng của tôi lại tái phát, luôn cảm thấy hổ thẹn với tên loại nước tương này, cho nên mới dùng trùng tên trùng họ để tưởng niệm mà thôi.
Mặt khác tôi cảm thấy Trần Mặc không lười cũng chẳng ngốc, chỉ là anh ta không muốn. . . . . . Không thể tưởng được. . . . .
Người bày trò câu cá ở bên cạnh lập tức mở miệng chọc vào mấy câu khó nghe: "A, cậu nói nghe hay nhỉ, mở cửa buôn bán mà không cho người ta chơi là sao?"
"Dương Trữ! Lão Tử. . . . . ." Chủ gian hàng tức sùi bọt mép, định xắn tay áo lên.
Trần Mặc thấy hai người này muốn đánh nhau, vội vàng chặn chủ gian hàng lại nói: "Tôi không biết cậu định làm gì, nhưng mở quán là để người ta chơi."
Chủ gian hàng khó xử nhưng không biết làm sao, đành tự nhận xui, vẻ mặt đau khổ đưa thêm cho Trần Mặc hai mươi bao cát.
Ở đây đa phần là người đi dạo chơi, thấy nơi này náo nhiệt, tất cả mọi người chen chúc lại góp vui, Miêu Uyển không rõ, ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn, chủ gian hàng câu cá che mắt cô, nheo mắt cười cười : "Đừng đi đâu cả, đợi lát nữa rồi xem!"
Cọc gỗ trên kệ được đặt chỉnh tề lại rồi, Trần Mặc dùng tầm mắt tính toán một chút, nâng cổ tay lên, bao cát bay vút qua một cái cọc gỗ ngã xuống tắp lự, trong đám người phát ra một tiếng hoan hô. . . . . . Càng về sau, tiếng hoan hô càng ngày càng tăng, sau đó lại càng ngày càng yếu, cuối cùng tiếng hoan hô cũng không còn nữa, tất cả đều là tiếng hít thở mạnh.
Miêu Uyển bị người khác che tầm mắt nên trong lòng cảm thấy khó chịu, khi tầm mắt không còn vật cản thì ván cuối cùng cũng đã kết thúc, đám người vây xem vỗ tay hoan hô, hai giây sau lập tức yên lặng, tiếp đó là tiếng rì rầm bàn tán. Miêu Uyển sốt ruột, dùng sức gạt những người xung quanh ra để chen lên, không cẩn thận bị mất thăng bằng nên ngã về phía trước, Trần Mặc vội vàng đưa tay ra đỡ cô. Miêu Uyển bị anh đỡ ở lưng, trong lòng còn chưa kịp nhộn nhạo, đầu vừa ngẩng lên, cả người choáng váng.
Trên giá gỗ nhỏ trước mắt, thật không tin nổi là ở giữa hiện ra một khoảng hình trái tim, thì ra là lúc nãy Trần Mặc dùng bao cát để làm điều này.
"Thích không?" Trần Mặc hỏi thầm bên tai cô.
Miêu Uyển chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt thêm mấy cái nữa, nước mắt không thể ngừng được, đành chà chà quẹt quẹt một chút, hít hít cái mũi nói: "Thích!"
"Em thích là tốt rồi!" Trần Mặc không thích làm tiêu điểm cho mọi người, quya sang chủ gian hàng câu cá gật đầu một cái xem như lời chào hỏi, rồi một tay nắm tay Miêu Uyển một tay dùng sức gạt mọi người sang hai bên để mở đường.
Chủ gian hàng trợn mắt há hốc mồm đứng một bên, nhìn bóng lưng của Trần Mặc, rồi lại nhìn đám đông quần chúng đang vây xem, nhìn qua nhìn lại một hồi. . . . . . Bỗng nhiên trên mặt xuất hiện một nụ cười rất nhiệt tình, cao giọng hét lớn: "AiNày mọi người đến đây xem chút đi. . . . . . Rất đơn giản , rất dễ trúng. . . . . . Mọi người hãy nhìn đi, anh bạn kia vừa mới ném trúng bao nhiêu là cọc! Mười đồng tiền mười bao cát, đến thử một chút nào, cố gắng tạo ra một đóa hoa, vợ của mình sẽ thất thích đó!"
Chủ gian hàng câu cá cười khổ lắc lắc đầu, tranh thủ lúc chủ gian hàng kia chưa kịp sắp xếp lại lấy di động ra chụp một tấm hình.
Miêu Uyển đi được hơn 200m mới ngẩn ra, a một tiếng: "Em quên chụp lại rồi!" Cô phụng phịu, ảo não cúi đầu.
Trần Mặc đứng trước mặt cô, tươi cười thản nhiên : "Cũng không phải việc gì khó, nếu em thích lần sau anh sẽ làm lại lần nữa."
Miêu Uyển thật muốn dậm chân gào lên: anh không hiểu!!
Cô không biết làm sao cô có thể đụng trúng một người trong ngoài bất nhất như anh chứ? Từng chút từng chút một sự ngọt ngào lên vào trong cô, rốt cuộc là phải làm sao để có thể từ bỏ anh? !
Trần Mặc không hiểu vì sao còn đang bình thường mà cô đã dựng lông lên chỉ trong chớp mắt, nhìn xung quanh mới phát hiện bọn họ đã tới quảng trường trung tâm, trước mắt là một loạt các gian hàng điện tử sắp thành hàng, đủ các loại rạp đầy màu sắc rạp mà lúc mới vào Miêu Uyển đã nói là có con thỏ tai dài cô thích. Trần Mặc đoán đại khái là vừa rồi anh chọi đổ đống cọc gỗ nhưng không đòi phần thưởng, cho nên Miêu Uyển mất hứng, vội vàng ôm bả vai Miêu Uyển đẩy nhẹ cô về phía những gian hàng kia: "Không phải là em muốn con thỏ kia sao? Anh giúp em thắng được nó."
Miêu Uyển buồn buồn gật đầu, lúc này cô chỉ muốn túm lấy Trần Mặc hỏi thẳng, rốt cuộc thì đối với anh cô là gì! Nhưng bây giờ xung quanh ồn ào, thảo luận những chuyện đó lúc này không tốt chút nào. Trần Mặc nhìn cô vô thanh vô thức đi theo sau mình, vùi đầu xoắn cái bao tay, xoắn đến mức nhăn nhúm không ra hình thù gì nữa.
Trần Mặc thở dài trong lòng, quả nhiên phụ nữ là loại sinh vật làm cho người ta khó hiểu .
Anh cho rằng Miêu Uyển mất hứng đại khái cũng vì vừa lúc nãy không để cho nàng chụp hình trái tim kia, đương nhiên khả năng phần thưởng cũng là một nhân tố quan trọng, con gái mà, ai lại không thích những món đồ choi nhỏ nhỏ đầy lông. Trần Mặc hít sâu, tự nói với mình phải cố gắng kiên nhẫn. Tuy rằng trước giờ anh chưa xem heo chạy cũng đã ăn qua thịt heo, bình tĩnh mà xem xét thì cô nàng này tính tính tình khá tốt .
Trước mặt chính là sạp chơi điện tử khá hoành tráng, trên đất dựng một tấm bạt rất lớn, mặt trên treo đầy bong bóng đủ màu sắc, nếu bắn trúng thì sẽ như một cây phi tiêu đâm thủng quả bóng, phát ra tiếng bùm bùm rất vui tai, giống như pháo hoa mừng năm mới vậy.
Trần Mặc dẫn Miêu Uyển chen vào, nói: "Ông chủ, cho tôi hai trăm phát."
Ông chủ nghe sửng sốt, nhưng ngay sau đó mặt mày hớn hở: "Được rồi!"
Lại là một người tiêu tiền như rác để bạn gái được vui rồi! Ông chủ nhìn xa xăm lên mái hiên, trong lòng âm thầm đắc ý.
Ông chủ đưa súng, giảng giải làm thế nào để nổ súng, làm sao để nhắm bắn, đang định nói tiếp cho Trần Mặc về quy cách thưởng phạt thì anh đã giơ tay nhất chỉ con thỏ lớn nhất kia: "Làm sao để có được nó?"
"Ôi, cái này rất khó đó, đầu tiên là phải bắn trúng 50 phát, sau đó trong 50 phát tiếp theo cũng phải trúng 47 cái, nếu không thì trẻ con cũng làm được." Chàng trai bên cạnh chép miệng.
Trần Mặc gật gật đầu, giơ tay lên bắn một phát chính giữa.
Sau phát đầu tiên, Trần Mặc phát hiện súng này khá giống với chiếc M16, đương nhiên cũng chỉ là na na nhau ở vẻ bên ngoài, mặt khác súng này không rãnh, nòng súng cũng không chuẩn, không có gì cả, trên thực tế nó hoàn toàn không có đạn, cũng không phải là một khẩu súng hoàn toàn, chỉ là súng hơi, cho nên không có đạn đường vòng cung, không có tốc độ gió không có tầm ngắm, chỉ đơn giản là bắn, bắn trực diện.
Ở phát đạn thứ hai Trần Mặc đã canh được chính xác khoảng cách cần đứng. Bình thường du khách đều nghĩ đến việc rút ngắn nhất khoảng cách có thể, tất nhiên là không phải đứng sát mà bắn rồi, nếu không mở cửa buôn bán làm gì, đưa luôn phần thưởng cho rồi!
Sau năm phát, Trần Mặc bắt đầu liên kích, bang bang bang liên tục, tiếng bóng bay vỡ vang lên liên tục, những mảnh vụn đầy sắc màu rơi lả tả như tuyết trong các bộ hpim truyền hình, chủ gian hàng kinh ngạc trố mắt nhìn, một quả lại một quả qua đi, ngay lúc Trần Mặc bắt đầu công kích qua tầng bóng thứ 2 Miêu Uyển lập tức hiểu ra anh đang làm gì.
Vì thế, trên mặt lúc trắng lúc hồng. . . . . .
Tất cả mọi người xung quanh bị hấp dẫn, ngya cả người đang bắn bên cạnh cũng không chơi nữa, toàn bộ quây xung quanh nhìnTrần Mặc bắn.
Chữ "Miêu" vừa xuất hiện cả đám người vỗ tay hoan hô như sấm động, Miêu Uyển nghe được những gì người ta thao luận bên cạnh: chính là người này, là người mà đã ném bao cát phái bên kia. . . . . .
Bò. . . . . . Rất trâu bò rồi. . . . . .
Xem kìa, chắc là bạn gái anh ta vui lắm đây. Này cậu nhóc nếu muốn theo đuổi con gái thì đây cũng là một kỹ xảo đấy. . . . . .
Miêu Uyển đứng ở bên cạnh nghe, cả người cũng giống như bị ai sỉ vả một trận, trong lòng trống rỗng, cảm giác lâng lâng bồng bềnh không chân thật. Sau khi Trần Mặc tạo xong hai chữ ‘’ Miêu Uyển’’, thấy bên cạnh còn dư mấy chục quả bóng, anh lại bắn tiếp, tạo thành một hình trái tim nhỏ.
Lần này thật đẹp, từng góc cạnh đều tròn , chỉ là phía góc cuối hơi méo một chút.
"Được rồi! Không tức giận nữa chứ?" Trần Mặc trả súng, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu Miêu Uyển.
Miêu Uyển ngẩng mặt lên nhìn anh, sắc môi đỏ tươi, ánh mắt sáng lấp lánh. (Di: nhìn như cún ý =)) )
"Không phải là em muốn chụp ảnh sao? Nhanh một chút! Nếu không lát nữa người ta thay bóng mất." Trần Mặc hối thúc cô, không biết vì sao cô gái này lại choáng váng rồi.
Miêu Uyển ngơ ngác đem di động ra, rốt cục có người phát hiện sự tồn tại và thân phận của cô, vài cậu nhóc bắt đầu ồn ào: hôn đi, hôn đi. . . . . . Đến khi cả hiện trường đều ầm ỹ gào , ngày tốt thế này, Như Hoa mỹ quyến, tình đầu ý hợp như thế này mọi người đều thích xem, nhân dân Trung Quốc thiện lương nhiệt tình đều rất thích làm mai cho người ta.
Miêu Uyển được nhiều người tiếp sức cho như vậy, liền nhét di động vào tay một người, ước lượng rồi nhón chân vít lấy cổ Trần Mặc, nhẹ nhàng chạm một cái vào khóe miệng anh.
Trần Mặc có chút kinh ngạc, sau đó cúi đầu cười dịu dàng với cô.
Ở bên trong chúng ta, luôn luôn có một vài khoảnh khắc không làm chủ được mình, bị bao giữa đám người sẽ quên tất cả chuyện xung quanh, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình .
Vì thế bỗng nhiên hiểu được, thì ra là mình còn còn sống, thì ra là còn sống có thể gặp được người đó, thật tốt biết bao!
* [Chú thích: Dương Trữ không phải là Dương Trữ trong đội của Trần Mặc trước kia, chỉ là tật bao đồng của tôi lại tái phát, luôn cảm thấy hổ thẹn với tên loại nước tương này, cho nên mới dùng trùng tên trùng họ để tưởng niệm mà thôi.
Mặt khác tôi cảm thấy Trần Mặc không lười cũng chẳng ngốc, chỉ là anh ta không muốn. . . . . . Không thể tưởng được. . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook