Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Gần
-
Chương 13
Tuyết rơi một đêm, buổi sáng Miêu Uyển nhìn thấy toàn bộ thành phố Tây An đều màu trắng, ghé trên cửa sổ nheo mắt nói thầm "Nhìn tuyết rơi không tốn tiền."
Lúc sáng sớm, tuyết ngừng rơi, trên bầu trời không có một áng mây, xanh trong, bầu trời thành cổ vĩnh viễn đều có màu lót xanh biếc như vậy, Miêu Uyển rất ít khi để ý thời tiết buổi sáng, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, hơi thở phả trên cửa sổ tạo thành một màn sương đọng, cô vươn ngón trỏ vẽ nên một nụ cười mỉm.
Trần Mặc tới rất sớm, đại khái là do thói quen, cũng may Miêu Uyển thức dậy cũng sớm, vì thế, may là cô không để người ta thấy mình còn bộ dạng ngái ngủ. Vốn muốn trang điểm, nhưng nghĩ lúc trước Trần Mặc nói cô để mặt mộc rất đẹp, cho nên chỉ thoa má hồng, dùng son nước thoa một lớp, lần đầu ra ngoài hẹn hò, vẫn nên bảo thủ một chút, Miêu Uyển ẩn giấu một chút tâm tư cho bản thân.
Trần Mặc mặc thường phục, mới đầu Miêu Uyển nhìn thấy có chút thất vọng, bất quá đi chơi ăn mặc chói mắt cũng không tốt. Chỉ có thể điều chỉnh tâm lý theo góc độ đi thưởng thức, từ từ, lại nhìn thấy có chút đẹp trai, đàn ông chân dài vai rộng mặc gì cũng đẹp, ngay cả áo khoác trên người anh cũng mặc đẹp hơn người khác. Miêu Uyển lui một bước nhìn lưng Trần Mặc, lại cảm thấy dường như thân hình này không mặc gì cũng không thành vấn đề, còn có khí thế, lưng Trần Mặc luôn luôn thẳng như vậy, động tác không nóng vội, người ta nhìn vào thấy yên tâm vô cùng.
Miêu Uyển thở dài một hơi, cảm thấy thật vừa lòng với ánh mắt mình.
10h khu vui chơi mở cửa, Trần Mặc dẫn Miêu Uyển đi ăn sáng trước, đúng vậy, thở dài, khu vui chơi....
Miêu Uyên suy nghĩ cả đêm, suy xét hôm nay muốn đi đâu chơi, Trần Mặc ngốc thường thuận theo cô, không chừng anh cũng sẽ không phí sức suy nghĩ, tám chín phần là đến lúc đó chỉ nói một câu: Em muốn đi đâu?
Miêu Uyển quyết định cô nên suy nghĩ trước cho tốt.
Nhưng mà đi đâu đây?
Dạo này, ngay cả KTV cũng là nơi khu đèn đỏ, còn có địa phương gì thuần khiết chứ? Hôm nay trời rất lạnh, cũng thể đi dạo thành cổ được. Miêu Uyển càng nghĩ, nhớ lại lúc cô còn vị thành niên, cùng với cậu bạn học hẹn hò đều đi đâu, rốt cuộc làm cô nghĩ đến một nơi thuần khiết giành cho người từ 8 tuổi đến 80 tuổi đó là: Khu vui chơi.
Quả nhiên, lúc cô nói ba chữ kia, khóe miệng Trần Mặc giật giật, Miêu Uyển vốn mong chờ hi vọng Trần Mặc sẽ không thích cái nơi quá ngây thơ này, không nghĩ tới Trần Mặc chỉ nói với cô 1 chữ "được". Miêu Uyển rầu rĩ thở dài một hơi, cảm thấy đứa bé này tính tình quá tốt, tốt đến mức khiến bọn họ không thể suy tàn.
Dọc theo đường đi, Miêu Uyển vốn định ngồi xe công cộng, chen tới chen lui cũng là tình thú, nhưng Trần Mặc liền giơ tay chắn lại, Miêu Uyển rầu rĩ ngồi xuống. Vừa thấy cửa khu trò chơi, oa oa, ở đây rất đông người, trời lạnh như vậy mọi người đều đến đây tìm nhiệt huyết, tâm tình Miêu Uyển nhất thời trở nên mênh mông, nhưng tâm tình mênh mông kia ở trên tay cô vô số lần mượn danh đám đông chật chội đụng vào tay Trần Mặc, liền trở nên trôi tuột đi đâu.
Trần Mặc tự giác đi xếp hàng mua vé, Miêu Uyển chỉ hơi nhắc tới trò chơi ít cảm giác mạnh một tí, dù sao vẫn là tính trẻ con, có được chơi đã vui vẻ.
Vì thế Trần Mặc cũng rất yên lặng không nói gì nghe người bên cạnh gào khóc thảm thiết, hét hò kinh hoảng chói tai, từ Yun-night speed chạy xuống, khuôn mặt Miêu Uyển hưng phấn đỏ bừng, làm bộ như vô ý bắt lấy tay Trần Mặc nói "Chơi vui không? Kích thích không?"
Trần Mặc gật đầu đúng mực, trong lòng chẳng có chút gợn sóng. Nếu một người từng đã treo ngược ở vách núi đen cao 40 thước một buổi tối, từng liên tục vượt qua cả trăm km quanh co xém chút làm thân mình bay ra ngoài, từng đã trên xe xoay chuyển liên tục ngay cả giọt màu cuối cùng trong bụng cũng phun ra, như vậy... Giống như loại Yun night Speed và thuyền hải tặc này, cũng chỉ là nhàm chán mà thôi.
Miêu Uyển nhìn biểu cảm Trần Mặc lạnh nhạt, cảm thấy thất vọng, người này, người này... Hix.
Khi nào mới có biểu cảm một chút như người bình thường chứ? Cuối cùng là anh thích cái gì, anh nói đi, anh không nói làm sao em biết làm gì. Thật là, muốn ép chết người mà.
Miêu Uyển áp lực đi về phía trước, Trần Mặc không biết vì sao cô gái này là mất hứng, vừa nhớ lại cử chỉ và lời nói của bản thân vừa đi theo phía sau. Bỗng nhiên Miêu Uyển đứng lại, chỉ vào một hướng nói "Em thích con thỏ kia."
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn lên, thấy cách đó không xa có một chiếc lều, một đám người vô cùng náo nhiệt vây quanh, mái lều phần lớn đều treo những con thú bông, trong đó có vài cái là con thỏ, từ lớn tới nhỏ, đều có mã số, lớn nhất cao chừng nửa người.
"Được. Em muốn cái bao lớn?" Trần Mặc cúi đầu lấy ví tiền.
Trên mặt Miêu Uyển hiện lên một nụ cười "Không phải mua, phải thắng điểm trong trò chơi." Trong lòng cô đắc ý, cho anh tìm chút chuyện làm, đỡ cho anh cả ngày không yên.
Chơi trò chơi? Hai mắt Trần Mặc tối lại.
Đoán đồng xu?
Lắc đầu.
Bắn bi?
Lắc đầu
.....
Lắc đầu lại lắc đầu, gần như Miêu Uyển tuyệt vọng, đại ca, anh thật sự không đùa em chứ?
Bang bang bang, vài tiếng giòn vang lên, Trần Mặc quay đầu, ánh mắt sáng ngời "Cái đó anh có thể chơi"
Hoan hô, được rồi.
Miêu Uyển lười quan tâm cái kia rốt cuộc là cái gì, liền đi theo Trần Mặc qua đó.
Kỳ thật đây là một trò chơi ném bao cát đơn giản, trong lều có mấy tầng giá gỗ, mỗi tầng đều đặt một loạt cây cột nhỏ màu đỏ, ném trúng có thưởng, trúng nhiều thưởng nhiều. Trần Mặc đến gần mới phát hiện ra, trong cái lều này không có loại thú bông Miêu Uyển thích. Trần Mặc xin lỗi định rời đi, Miêu Uyển vội vàng kéo anh lại, tùy tay chỉ vào một cái nói "Em muốn cái này."
Cái này à. Trần Mặc nhìn cái xấu xí kia, nghĩ rằng, cô bé này khẩu vị biển đổi nhanh thật.
Người chủ trẻ coi quán nhìn ra cửa, đi lại nói "Chơi đi. Anh bạn, 5 đồng tiền, mười bao cát, anh ném trúng một cái là có thưởng, vợ anh muốn cái này, ném trúng ba cái là anh có thể lấy được. Rất đơn giản, đặc biệt dễ trúng.... Anh nhìn đi, tôi làm mẫu cho anh."
Người chủ trẻ tay nâng bao cát lên, vươn tay, một bao cát bay ra, cột gỗ theo tiếng ngã xuống đất.
"Wow" Ánh mắt Miêu Uyển sáng lên vỗ tay.
Người bạn bên cạnh khinh thường quẹt miệng.
"Ném trúng ba cái là được." Trần Mặc đưa tiền, cầm mấy bao cát thử cân nặng.
"Đúng đó, ba cái" Người chủ trẽ cúi đầu đưa bao cát cho Trần Mặc.
"Được rồi, không cần phiền phức, cậu cho tôi ba cái là được." Trần Mặc đứng thẳng nhắm khoảng cách và góc độ, người chủ trẻ kinh ngạc ngẩng đầu, bao cát đầu tiên của Trần Mặc bay ra.
Phốc.... Bùm....
Hai cái, rõ ràng, người chủ trẻ vội vàng quay đầu nhìn, nhất thời choáng váng.
Trúng, đương nhiên là trúng, nhưng mà vấn đề không phải là trúng hay không, chó ngáp phải ruồi, mười cái bao cát mặc ai ném thế nào cũng đều trúng, quan trọng là, Trần Mặc ném trúng, đúng vào cái đầu tiên.
Như vậy không kì quái sao.
Trong lòng người chủ than thở, nhưng cố tình giống như muốn làm trái tim thủy tinh của hắn tan vỡ, tiếng gió rít thứ 2, bùm một cái, lại là 2 cái rơi xuống.
Vừa đúng.
Hàng thứ nhất, cái thứ 2.
Ông chủ ngơ ngác quay đầu, chỉ nghe sau lưng hai tiếng vang lại rơi xuống, lúc này không cần nhìn, bảo đảm là hàng thứ nhất cái thứ 3.
Trần Mặc đúng lúc kết thúc, cúi đầu thành khẩn nói với ông chủ : "Người anh em, cái đó.... cái đó..."
Cái đồ đó thật là xấu, Trần Mặc nghiêm chỉnh nửa ngày cũng không nhìn ra đó là cái gì, chỉ có thể kêu là cái đó, ông chủ còn chưa lấy lại tinh thần, sững sờ đối diện Trần Mặc, nhưng lại nghẹn không nói nên lời.
Được rồi, hắn chỉ nghĩ, trời ạ, anh bạn, anh thật không phải muốn chơi tôi chứ?
Miêu Uyển sợ hãi nắm tay áo Trần Mặc "Trần Mặc, anh có thể ném trúng toàn bộ sao?"
"Được chứ." Với khoảng cách chắc chắn trúng, anh đã từng chơi bắn vào những tấm bia chạy rồi.
"Này, Trần Mặc..." Miêu Uyển đang do dự, một người chạy đến từ quán câu cá bên cạnh, túm lấy Trần Mặc, quay đầu, vứt cho Miêu Uyển một khuôn mặt tươi cười bí ẩn "CHo tôi muộn bạn trai cô nghịch một chút nha."
Miêu Uyển không hiểu ra sao, nhìn Trần Mặc và người kia trò truyện thân thiết, lúc họ quay đầu nhìn cô, không hiểu sao lại dựng cả lông tơ lên. Ở sau lưng cô, ánh mắt ông chủ cọc gỗ nhìn chằm chằm hai người kia tán gẫu, nghiến răng nghiến lợi, phát ra một câu "Bà mẹ ngươi..."
Trần Mặc và người bạn câu cá tán gẫu xong, quay trở lại chuyển mười đồng tiền cho ông chủ "Lại cho tôi 20 cái bao cát."
Lúc sáng sớm, tuyết ngừng rơi, trên bầu trời không có một áng mây, xanh trong, bầu trời thành cổ vĩnh viễn đều có màu lót xanh biếc như vậy, Miêu Uyển rất ít khi để ý thời tiết buổi sáng, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái, hơi thở phả trên cửa sổ tạo thành một màn sương đọng, cô vươn ngón trỏ vẽ nên một nụ cười mỉm.
Trần Mặc tới rất sớm, đại khái là do thói quen, cũng may Miêu Uyển thức dậy cũng sớm, vì thế, may là cô không để người ta thấy mình còn bộ dạng ngái ngủ. Vốn muốn trang điểm, nhưng nghĩ lúc trước Trần Mặc nói cô để mặt mộc rất đẹp, cho nên chỉ thoa má hồng, dùng son nước thoa một lớp, lần đầu ra ngoài hẹn hò, vẫn nên bảo thủ một chút, Miêu Uyển ẩn giấu một chút tâm tư cho bản thân.
Trần Mặc mặc thường phục, mới đầu Miêu Uyển nhìn thấy có chút thất vọng, bất quá đi chơi ăn mặc chói mắt cũng không tốt. Chỉ có thể điều chỉnh tâm lý theo góc độ đi thưởng thức, từ từ, lại nhìn thấy có chút đẹp trai, đàn ông chân dài vai rộng mặc gì cũng đẹp, ngay cả áo khoác trên người anh cũng mặc đẹp hơn người khác. Miêu Uyển lui một bước nhìn lưng Trần Mặc, lại cảm thấy dường như thân hình này không mặc gì cũng không thành vấn đề, còn có khí thế, lưng Trần Mặc luôn luôn thẳng như vậy, động tác không nóng vội, người ta nhìn vào thấy yên tâm vô cùng.
Miêu Uyển thở dài một hơi, cảm thấy thật vừa lòng với ánh mắt mình.
10h khu vui chơi mở cửa, Trần Mặc dẫn Miêu Uyển đi ăn sáng trước, đúng vậy, thở dài, khu vui chơi....
Miêu Uyên suy nghĩ cả đêm, suy xét hôm nay muốn đi đâu chơi, Trần Mặc ngốc thường thuận theo cô, không chừng anh cũng sẽ không phí sức suy nghĩ, tám chín phần là đến lúc đó chỉ nói một câu: Em muốn đi đâu?
Miêu Uyển quyết định cô nên suy nghĩ trước cho tốt.
Nhưng mà đi đâu đây?
Dạo này, ngay cả KTV cũng là nơi khu đèn đỏ, còn có địa phương gì thuần khiết chứ? Hôm nay trời rất lạnh, cũng thể đi dạo thành cổ được. Miêu Uyển càng nghĩ, nhớ lại lúc cô còn vị thành niên, cùng với cậu bạn học hẹn hò đều đi đâu, rốt cuộc làm cô nghĩ đến một nơi thuần khiết giành cho người từ 8 tuổi đến 80 tuổi đó là: Khu vui chơi.
Quả nhiên, lúc cô nói ba chữ kia, khóe miệng Trần Mặc giật giật, Miêu Uyển vốn mong chờ hi vọng Trần Mặc sẽ không thích cái nơi quá ngây thơ này, không nghĩ tới Trần Mặc chỉ nói với cô 1 chữ "được". Miêu Uyển rầu rĩ thở dài một hơi, cảm thấy đứa bé này tính tình quá tốt, tốt đến mức khiến bọn họ không thể suy tàn.
Dọc theo đường đi, Miêu Uyển vốn định ngồi xe công cộng, chen tới chen lui cũng là tình thú, nhưng Trần Mặc liền giơ tay chắn lại, Miêu Uyển rầu rĩ ngồi xuống. Vừa thấy cửa khu trò chơi, oa oa, ở đây rất đông người, trời lạnh như vậy mọi người đều đến đây tìm nhiệt huyết, tâm tình Miêu Uyển nhất thời trở nên mênh mông, nhưng tâm tình mênh mông kia ở trên tay cô vô số lần mượn danh đám đông chật chội đụng vào tay Trần Mặc, liền trở nên trôi tuột đi đâu.
Trần Mặc tự giác đi xếp hàng mua vé, Miêu Uyển chỉ hơi nhắc tới trò chơi ít cảm giác mạnh một tí, dù sao vẫn là tính trẻ con, có được chơi đã vui vẻ.
Vì thế Trần Mặc cũng rất yên lặng không nói gì nghe người bên cạnh gào khóc thảm thiết, hét hò kinh hoảng chói tai, từ Yun-night speed chạy xuống, khuôn mặt Miêu Uyển hưng phấn đỏ bừng, làm bộ như vô ý bắt lấy tay Trần Mặc nói "Chơi vui không? Kích thích không?"
Trần Mặc gật đầu đúng mực, trong lòng chẳng có chút gợn sóng. Nếu một người từng đã treo ngược ở vách núi đen cao 40 thước một buổi tối, từng liên tục vượt qua cả trăm km quanh co xém chút làm thân mình bay ra ngoài, từng đã trên xe xoay chuyển liên tục ngay cả giọt màu cuối cùng trong bụng cũng phun ra, như vậy... Giống như loại Yun night Speed và thuyền hải tặc này, cũng chỉ là nhàm chán mà thôi.
Miêu Uyển nhìn biểu cảm Trần Mặc lạnh nhạt, cảm thấy thất vọng, người này, người này... Hix.
Khi nào mới có biểu cảm một chút như người bình thường chứ? Cuối cùng là anh thích cái gì, anh nói đi, anh không nói làm sao em biết làm gì. Thật là, muốn ép chết người mà.
Miêu Uyển áp lực đi về phía trước, Trần Mặc không biết vì sao cô gái này là mất hứng, vừa nhớ lại cử chỉ và lời nói của bản thân vừa đi theo phía sau. Bỗng nhiên Miêu Uyển đứng lại, chỉ vào một hướng nói "Em thích con thỏ kia."
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn lên, thấy cách đó không xa có một chiếc lều, một đám người vô cùng náo nhiệt vây quanh, mái lều phần lớn đều treo những con thú bông, trong đó có vài cái là con thỏ, từ lớn tới nhỏ, đều có mã số, lớn nhất cao chừng nửa người.
"Được. Em muốn cái bao lớn?" Trần Mặc cúi đầu lấy ví tiền.
Trên mặt Miêu Uyển hiện lên một nụ cười "Không phải mua, phải thắng điểm trong trò chơi." Trong lòng cô đắc ý, cho anh tìm chút chuyện làm, đỡ cho anh cả ngày không yên.
Chơi trò chơi? Hai mắt Trần Mặc tối lại.
Đoán đồng xu?
Lắc đầu.
Bắn bi?
Lắc đầu
.....
Lắc đầu lại lắc đầu, gần như Miêu Uyển tuyệt vọng, đại ca, anh thật sự không đùa em chứ?
Bang bang bang, vài tiếng giòn vang lên, Trần Mặc quay đầu, ánh mắt sáng ngời "Cái đó anh có thể chơi"
Hoan hô, được rồi.
Miêu Uyển lười quan tâm cái kia rốt cuộc là cái gì, liền đi theo Trần Mặc qua đó.
Kỳ thật đây là một trò chơi ném bao cát đơn giản, trong lều có mấy tầng giá gỗ, mỗi tầng đều đặt một loạt cây cột nhỏ màu đỏ, ném trúng có thưởng, trúng nhiều thưởng nhiều. Trần Mặc đến gần mới phát hiện ra, trong cái lều này không có loại thú bông Miêu Uyển thích. Trần Mặc xin lỗi định rời đi, Miêu Uyển vội vàng kéo anh lại, tùy tay chỉ vào một cái nói "Em muốn cái này."
Cái này à. Trần Mặc nhìn cái xấu xí kia, nghĩ rằng, cô bé này khẩu vị biển đổi nhanh thật.
Người chủ trẻ coi quán nhìn ra cửa, đi lại nói "Chơi đi. Anh bạn, 5 đồng tiền, mười bao cát, anh ném trúng một cái là có thưởng, vợ anh muốn cái này, ném trúng ba cái là anh có thể lấy được. Rất đơn giản, đặc biệt dễ trúng.... Anh nhìn đi, tôi làm mẫu cho anh."
Người chủ trẻ tay nâng bao cát lên, vươn tay, một bao cát bay ra, cột gỗ theo tiếng ngã xuống đất.
"Wow" Ánh mắt Miêu Uyển sáng lên vỗ tay.
Người bạn bên cạnh khinh thường quẹt miệng.
"Ném trúng ba cái là được." Trần Mặc đưa tiền, cầm mấy bao cát thử cân nặng.
"Đúng đó, ba cái" Người chủ trẽ cúi đầu đưa bao cát cho Trần Mặc.
"Được rồi, không cần phiền phức, cậu cho tôi ba cái là được." Trần Mặc đứng thẳng nhắm khoảng cách và góc độ, người chủ trẻ kinh ngạc ngẩng đầu, bao cát đầu tiên của Trần Mặc bay ra.
Phốc.... Bùm....
Hai cái, rõ ràng, người chủ trẻ vội vàng quay đầu nhìn, nhất thời choáng váng.
Trúng, đương nhiên là trúng, nhưng mà vấn đề không phải là trúng hay không, chó ngáp phải ruồi, mười cái bao cát mặc ai ném thế nào cũng đều trúng, quan trọng là, Trần Mặc ném trúng, đúng vào cái đầu tiên.
Như vậy không kì quái sao.
Trong lòng người chủ than thở, nhưng cố tình giống như muốn làm trái tim thủy tinh của hắn tan vỡ, tiếng gió rít thứ 2, bùm một cái, lại là 2 cái rơi xuống.
Vừa đúng.
Hàng thứ nhất, cái thứ 2.
Ông chủ ngơ ngác quay đầu, chỉ nghe sau lưng hai tiếng vang lại rơi xuống, lúc này không cần nhìn, bảo đảm là hàng thứ nhất cái thứ 3.
Trần Mặc đúng lúc kết thúc, cúi đầu thành khẩn nói với ông chủ : "Người anh em, cái đó.... cái đó..."
Cái đồ đó thật là xấu, Trần Mặc nghiêm chỉnh nửa ngày cũng không nhìn ra đó là cái gì, chỉ có thể kêu là cái đó, ông chủ còn chưa lấy lại tinh thần, sững sờ đối diện Trần Mặc, nhưng lại nghẹn không nói nên lời.
Được rồi, hắn chỉ nghĩ, trời ạ, anh bạn, anh thật không phải muốn chơi tôi chứ?
Miêu Uyển sợ hãi nắm tay áo Trần Mặc "Trần Mặc, anh có thể ném trúng toàn bộ sao?"
"Được chứ." Với khoảng cách chắc chắn trúng, anh đã từng chơi bắn vào những tấm bia chạy rồi.
"Này, Trần Mặc..." Miêu Uyển đang do dự, một người chạy đến từ quán câu cá bên cạnh, túm lấy Trần Mặc, quay đầu, vứt cho Miêu Uyển một khuôn mặt tươi cười bí ẩn "CHo tôi muộn bạn trai cô nghịch một chút nha."
Miêu Uyển không hiểu ra sao, nhìn Trần Mặc và người kia trò truyện thân thiết, lúc họ quay đầu nhìn cô, không hiểu sao lại dựng cả lông tơ lên. Ở sau lưng cô, ánh mắt ông chủ cọc gỗ nhìn chằm chằm hai người kia tán gẫu, nghiến răng nghiến lợi, phát ra một câu "Bà mẹ ngươi..."
Trần Mặc và người bạn câu cá tán gẫu xong, quay trở lại chuyển mười đồng tiền cho ông chủ "Lại cho tôi 20 cái bao cát."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook