Edit: Vũ Quân

Vào ngày quốc tế thiếu nhi, lớp học tổ chức họp lớp theo chủ đề, giáo viên quy định mỗi bạn nhỏ đều phải chuẩn bị một tiết mục. Từ vài ngày trước mọi người đã bắt đầu tự do phân nhóm để luyện tập.

Gia Thụ và mấy học sinh giỏi lựa chọn hát tốp ca tiếng Anh, lớp 2 chưa bắt đầu học ngoại ngữ nên bọn họ phải học từng câu một theo băng nhạc.

Chiều hôm đó được nghỉ, mọi ngóc ngách trong phòng học đều được trang trí bằng ruy băng và bóng bay rực rỡ, bàn học được kéo dựa sát vào tường, ghế ngồi xếp lại thành một vòng tròn lớn, đến lượt ai biểu diễn thì sẽ đi vào chính giữa vòng tròn.

Tiết mục của Gia Thụ xếp thứ hai, màn trình diễn nhanh chóng kết thúc và không có sai sót gì, cậu yên tâm trở về chỗ ngồi, vui vẻ ăn vặt và xem mọi người biểu diễn.

Các tiết mục lần lượt diễn ra, có mấy người còn cùng nhau nhảy clacket, múa Tân Cương, có rất nhiều tiết mục hát tốp ca, lúc gần kết thúc đột nhiên một cậu bé nghịch ngợm hô lên: "Còn một người chưa biểu diễn, Chu Viên Viên."

Chu Viên Viên ngồi trong một góc ăn bim bim tôm, nghe thấy có người gọi, mặt cô cũng chỉ hơi trắng một chút.

Những người khác hùa theo bắt đầu ồn ào. Giáo viên dơ tay ngăn lại, ánh mắt không có hy vọng nhìn về phía cô: "Em có tiết mục nào không? Không có thì thôi."

Chu Viên Viên không hoang mang mút ngón tay do ăn bim bim, sau đó cô đứng lên vuốt phẳng nếp nhăn trên làn váy, từng bước một đi đến trung tâm của vòng tròn.


Cô cứng đờ đón ánh mắt từ bốn phương tám hướng, mấy sợi tóc mai dính lên vầng trán đẫm mồ hôi, giống như một người xa lạ đi lạc vào đoàn người.

Cuối cùng cô cũng mở miệng, nhưng câu đầu tiên lại vô lý đến mức không hiểu nổi, đây là một câu truyện lộn xộn.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, chiếc quạt trên trần nhà vẫn cót két di chuyển, cuồn cuộn không ngừng mang theo từng đợt gió nóng. Bên ngoài phòng học tiếng ve râm ran ầm ĩ, trần nhà làm bằng nhựa của nhà ăn bị gió giật tung bần bật.

Sau giờ ngọ trời rất nóng, mọi người đều giống như bị câu chuyện này bỏ bùa, mơ màng sắp ngủ.

Cô cứ thế chậm rãi kể, sắc mặt dần trở nên hồng hào, khuôn mặt đờ đẫn nay đã có biểu cảm, mang theo ý cười, cô hoàn toàn tập trung vào câu truyện.

Chuông tan học vang lên, cô vẫn đứng đó tiếp tục kể, không có ý định kết thúc.

Khuôn mặt giáo viên dần trở nên sượng trân, muốn mở miệng, nhưng lại ngại ngắt lời cô.

Chỉ có Gia Thụ tỉnh táo ngồi đó, chân tay cậu rét run, đầu óc bị vo thành một cục.

Cậu nghĩ, cậu xong đời rồi. Thế mà cậu lại hiểu cô đang nói gì.

Cậu chột dạ, cúi thấp đầu, như sợ bị người khác phát hiện ra bí mật này.

Kỳ nghỉ hè, nhà trường tổ chức hoạt động dã ngoại ở núi Xà (ngọn núi ở phía tây Thượng Hải), lớp họ lập kế hoạch chơi trò tìm lá cờ, có tất cả chín lá cờ, giấu ở những nơi khác nhau trên ngọn núi, đám học sinh chia làm bốn nhóm, trong thời gian quy định nhóm nào tìm được nhiều lá cờ hơn thì sẽ thắng.

Sau sự kiện ngày 1 tháng 6, sự lập dị của Chu Viên Viên càng trở nên rõ ràng, trong lúc tự do phân nhóm chỉ còn lại một mình cô, dưới sự sắp xếp của giáo viên, mới miễn cưỡng nhét cô vào một nhóm nhỏ.

Gia Thụ rất hiếu thắng, giáo viên vừa thổi còi cậu đã ngay lập tức đưa cả nhóm lên núi tìm kiếm, chờ đến khi tập hợp lúc chạng vạng, nhóm bọn họ tìm được năm lá cờ, hiên ngang xếp thứ nhất. còn lại ba nhóm, mỗi nhóm chỉ tìm được một lá cờ, bất phân thắng bại.

Chính vào lúc này mọi người mới phát hiện không thấy Chu Viên Viên đâu, các thành viên trong nhóm cô cãi nhau không thôi, nhưng vẫn không biết bị lạc cô từ lúc nào.
Mọi người phân công nhau đi tìm, vừa đi vừa lớn tiếng gọi tên cô.


Gia Thụ theo nhóm nhỏ tìm đến sườn núi, vẫn không thu hoạch được gì, mấy thành viên đi cả ngày đã mệt mỏi, họ ngồi nghỉ trên ghế đá, sôi nổi đề nghị việc còn lại nên giao cho giáo viên.

Gia Thụ để bọn họ đợi ở đó, một mình cậu đi lên đỉnh núi, không biết đã đi bao lâu, lại gọi bao nhiêu lần Chu Viên Viên, đỉnh tròn của đài thiên văn đã ở ngay trước mắt, hoàng hôn dần nhiễm màu đen, tất cả đều sắp chìm nghỉm trong đường chân trời.

Một bóng dáng bé nhỏ vẫn đang ngồi im không nhúc nhích dựa lưng vào lan can của đài thiên văn.

Chu Viên Viên nhìn chằm chằm bóng lưng mình hắt trên mặt đất, môi mấp máy không tiếng động, không biết cô đang lẩm bẩm cái gì.

Gia Thụ bước về phía trước, cậu đang thở gấp nhưng đã cực kì tức giận: "Sao cậu lại chạy lung tung? Mọi người đều đang đi tìm cậu đấy!"

Chu Viên Viên ngẩng đầu lên nhìn cậu, biểu cảm vẫn mịt mờ.

Gia Thụ không muốn nói nhiều với cô, cậu ra lệnh cho cô đi phía sau mình. Chu Viên Viên ngoan ngoãn đi theo cậu, hai người không im lặng đi xuống dọc theo đài thiên văn.

Lúc đi đến bậc thang cuối cùng cô đột nhiên òa khóc.

Tiếng khóc chói tai, giống như con mèo bị bóp chặt đuôi, hoặc giống như loài chim bị vặt ngược cánh.

Trong nháy mắt Gia Thụ bị dọa choáng váng.

Tiếng khóc của Chu Viên Viên dần nhỏ đi, cô vừa nghẹn ngào vừa thở hổn hển: "Tôi không... biết... Tôi vẫn luôn đi theo bọn họ... Nhưng không ai quan tâm đến tôi... bọn họ đều đi rất nhanh... không biết.. họ đi đến đâu rồi..."


Gia Thụ vẫn luôn im lặng nghe cô nói.

Sắc trời càng ngày càng tối, vô số cánh chim bay qua rừng cây. Cậu nhìn lên trời, đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Ngôi sao."

Chu Viên Viên đang lau nước mắt, cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ một lúc lại thút thít nói với cậu về những gì cô đã mơ; "Thật ra bầu trời là một tấm màn, mỗi ngôi sao đều có thể hái xuống."

Gia Thụ hỏi: "Sau khi hái xuống thì sao?"

Chu Viên Viên nói: "Có thể cất trong túi, mang về."

Gia Thụ lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô, khóe mắt cậu chợt nhìn thấy gì đó, cậu đi qua, từ cây cối ven đường lấy xuống một lá cờ... là lá cờ cuối cùng mà mãi vẫn không tìm được.

Chu Viên Viên cầm khăn tay của Gia Thụ, đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm sao trời, không biết nghĩ tới cái gì, nước mắt chưa khô nhưng cô lại nở nụ cười.

Lần đầu tiên trong đời Gia Thụ cảm thấy hoang mang, đến cuối cùng cô bởi kì lạ nên mới cô đơn, hay do cô đơn nên mới kì lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương