Tới khi … tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã tối. Niếp Kỳ vì ngửi được mùi thơm của thức ăn mà tỉnh dậy, lại bắt gặp Âm Tường đang ngồi bên giường ôn nhu nhìn mình, mặt không khỏi đỏ ửng một trận.

“Tường …. anh làm gì … nhìn em như vậy?” Niếp Kỳ đỏ mặt nói.

“Sao vậy? Tiểu Kỳ của anh thẹn thùng sao?” Nhìn gương mặt bị đùa giỡn đến đỏ bừng của Niếp Kỳ, tâm tình của Âm Tường trở nên rất tốt.

“Đáng ghét, không nói chuyện với anh nữa…”Niếp Kỳ giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý tới Âm Tường nữa.

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa, đến, uống canh đi, đêm nay chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm…”

“Thật sự có thể ra ngoài sao?” Niếp Kỳ hưng phấn nhìn Âm Tường đang bưng canh được chuẩn bị riêng cho cậu lên.

“Đúng vậy, nếu em ngoan ngoãn uống hết chỗ này, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài…”

“Được, được, em uống.” Niếp Kỳ khẩn trương đem bát canh đưa lên miệng.

“Oa, thật đắng. Đây là cái gì vậy, Tường” Niếp Kỳ vì bị đắng mà vội vàng đẩy cái bát ở trong tay Âm Tường ra. Cậu kiên quyết không uống thứ trong bát đó, nên cậu cứ như vậy mà giằng co qua lại với Âm Tường.

“Nghe lời đi, Tiểu Kỳ, trong này có cho thêm chút thuốc bổ, rất tốt cho cơ thể em.”

“Không muốn …. rất đắng … không cần … người ta không muốn uống đâu.”

“Tiểu Kỳ không muốn đi ra ngoài sao?” Cưỡng bức không được Âm Tường đành phải chuyển sang dụ dỗ.

“Muốn … nhưng người ta không muốn uống thứ kia đâu…” Niếp Kỳ lộ ra khuôn mặt nhăn nhó cùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Âm Tường.

“Ai … anh sao có thể bắt ép em như vậy chứ.” Luyến tiếc người yêu, Âm Tường xoa hai tay của Niếp Kỳ vì cảm thấy chua xót mà nhăn mày lại.

Nhẹ nhàng uống ngụm canh thật đắng kia, xoay người nhìn về phía Niếp Kỳ đang bất ngờ mà nhìn mình. Còn đang kinh ngạc vì sao Âm Tường lại muốn uống thứ kia, thì bị đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy khiến đầu óc choáng váng, chén thuốc đắng ở trong miệng của Âm Tường ngược lại không hề cảm thấy khó nuốt, mà còn tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Niếp Kỳ giống như một lữ khách đang khát, không ngừng đòi hỏi trong miệng của Âm Tường. Cảm giác được đầu lưỡi của người yêu bất an thăm dò trong miệng của mình, Âm Tường lại uống một hơi nữa trong chén thuốc rồi bón lên, cứ bón từng chút như vậy, chỉ trong chốc lát chén thuốc chỉ còn trông thấy đáy.

Âm Tường nhìn Niếp Kỳ chưa hết tình ý, khẽ cười ôm cậu vào trong ngực

“Uống cái này rồi liền nghiện luôn chăng? Vẫn còn muốn uống nữa sao?”

Niếp Kỳ ngượng ngùng không trả lời, chỉ có thể vùi đầu vào lòng của Âm Tường, làm một con đà điểu đáng yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương