Niếp Kỳ đứng dậy mở cửa, đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ lớn tuổi, cả hai đều rất lễ phép chào hỏi cậu, “ Niếp thiếu gia, sớm.”

“Các người sớm.” Mặc dù hơi giật mình, nhưng nghĩ đến nhất định là do Âm Tường bảo họ phải làm như vậy, Niếp Kỳ cũng cảm thấy tâm tình bình tĩnh lại đôi chút.

“Niếp thiếu gia, đây là bác sĩ riêng của Âm gia, là cậu chủ mời về đây kiểm tra cho cậu….”  Người phụ nữ mở miệng.

Niếp Kỳ trong lòng nghĩ tới Âm Tường đã từng nhắc tới chuyện này với mình, “Tôi biết rồi, cám ơn.”

Người phụ nữ hơi khom người lui ra bên ngoài. Niếp Kỳ ngồi trên giường bất an đối mặt với tên bác sĩ kia.

Đột nhiên có một vòng tay ôm lấy, đem cậu ôm chặt, “Kỳ, đừng lo lắng, chỉ là kiểm tra cho em thôi, không làm gì đâu. Anh sẽ ở bên cạnh em mà.”

Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực từ đằng sau, nỗi bất an của Niếp Kỳ cũng hoàn toàn tiêu tan hơn phân nửa, cậu trở nên bình tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi trên giường, để cho bác sĩ cẩn thận kiểm tra.

Sau quá trình kiểm tra dài dòng, Âm Tường khẩn trương giữ lấy bác sĩ để hỏi về tình trạng thân thể của Niếp Kỳ.

“Cậu chủ xin yên tâm, Niếp thiếu gia không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là dinh dưỡng không đủ, cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng sẽ không có chuyện gì.”

“Ông chắc chắn?” Âm Tường không tin nhìn vị bác sĩ trung niên, bị người bá đạo trước mặt nhìn tới cả người đều toát mồ hôi, chỉ có thể dứt khoát gật đầu một cái.

“Tường, anh đừng như vậy nữa, em thật sự không có vấn đề gì mà.” Niếp Kỳ không đành lòng nhìn bộ dạng cứ như bị bắt nạt của ông bác sĩ kia, đành mở miệng giải vây.

Đi đến bên giường ôm lấy Niếp Kỳ để cho cậu dựa vào người mình, “Kỳ, anh không muốn em có bất cứ vấn đề gì, nếu em cảm thấy không được thoải mái ở chỗ nào dù chỉ là một chút, nhất định phải nói cho anh biết, được không?”

Trong ánh mắt của Âm Tường tràn ngập sự quan tâm khiến cho Niếp Kỳ cảm động tới sắp chảy cả nước mắt, cậu cố sức đem nước mắt sắp trào ra quay ngược trở lại.

Nhìn hành động của Niếp Kỳ, Âm Tường cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào đuôi mắt của cậu, một giọt nước mắt trong suốt bị Âm Tường trực tiếp nuốt vào trong miệng, chất lỏng chuyển động ở trong khoang miệng, nhìn khóe miệng nhỏ nhắn của người yêu cong lên, liền tiến đến: Đem chất lỏng vừa mới nuốt vào trả lại cho cậu.

Bị chất lỏng kích thích, Niếp Kỳ vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển động theo đầu lưỡi Âm Tường, mùi vị nước mắt bị hai người dùng như là chất bôi trơn khi làm tình, không ngừng chuyển động lúc hai người ở cùng nhau.

Tiếng hít thở dồn dập cắt ngang ý muốn tiếp tục ở trong đầu của Âm Tường, cuối cùng sau khi hút một hơi nước bọt của Niếp Kỳ thật sâu, chậm rãi rời khỏi khoang miệng vẫn còn đang linh động của người yêu.

“Kỳ, em phải nghỉ ngơi thật nhiều, đợi lát nữa anh kêu người làm cho em chút đồ ăn lót dạ, hiện tại em cứ nằm nghỉ một lát đi.”

“Anh sẽ ở bên em thật chứ?” Niếp Kỳ với vẻ mặt khát vọng nhìn Âm Tường, “Không phải em sợ anh bỏ rơi, em chỉ muốn ở bên cạnh anh, có được không? Nhưng nếu anh có việc, thì cũng không sao đâu.”

Âm Tường nhìn thấy Niếp Kỳ muốn tiến tới nhưng lại sợ bị hiểu nhầm, bất giác lộ ra tiếu ý, nhẹ nhàng cởi giày leo lên giường.

Niếp Kỳ ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của Âm Tường, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương