Thiên Đường Của Dã Thú
-
Chương 28
Edit: Tiếu Tử Kỳ
Beta: Vũ ca
Niếp Kỳ nằm trên chiếc giường lớn, hai tay nhanh chóng nắm lấy góc áo của Âm Tường, “Tường, đừng đi, ở với em, có được không?” Nhìn ánh mắt người yêu thấp thoáng mong chờ, Âm Tường cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, nắm chặt lại, thuận tiện leo lên giường, đến bên cạnh, đem cậu ôm vào lòng.
Niếp Kỳ theo cái ôm của Âm Tường, cũng vòng tay qua, ôm lấy người yêu, nghe được tiếng tim đập quen thuộc kia, âm thanh thở dài nho nhỏ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Âm Tường đau lòng nhìn động tác của người yêu, bất giác lại càng ôm chặt hơn. Nhìn mắt Niếp Kỳ sưng đỏ, Âm Tường tự trách mình, biết rõ Niếp Kỳ đang bất an nhưng vẫn ra ngoài, làm cậu phải khóc, thật đáng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của Âm Tường lộ ra một tia hung ác. Mặc kệ như thế nào cũng phải tìm ra thân thế Tiểu Kỳ, hơn nữa còn chuyện Tiểu Kỳ tại sao lại bị người ta bỏ trong rừng sâu. Việc này một khi tra ra rõ ràng, những kẻ từng làm hại tiểu Kỳ cũng đừng mong yên ổn, Âm Tường này sẽ cho chúng sống không bằng chết.
“Kỳ, ngủ đi, anh sẽ ở cạnh em.”
Trong lúc ngủ, giống như nghe được lời hứa hẹn của Âm Tường, khóe miệng Niếp Kỳ cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào đi vào giấc ngủ bình yên.
Niếp Kỳ xoa xoa đôi mắt còn mập mờ hơi nước, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Âm Tường.
Một bàn tay lớn để trên hông, ôm Niếp Kỳ trong ngực, Âm Tường đang ngủ nhưng vẫn ôm chặt mình như vậy, Niếp Kỳ vui vẻ cười ra tiếng, chậm rãi nâng bàn tay đó lên, cắn nhẹ xuống.
Âm Tường đột ngột mở mắt ra làm Niếp Kỳ sững sờ, nhìn người yêu đang cắn tay mình, Âm Tường cười thành tiếng “Tiểu Kỳ, tuy rằng đã lâu chúng ta chưa ăn thịt, không lẽ em đói tới mức muốn ăn sống anh luôn sao?”
“A. Tường, anh tỉnh lại lúc nào?” Bị bắt gặp, Niếp Kỳ ngượng ngùng cúi đầu xuống, thanh âm nho nhỏ, hai tay nắm lại di di thành vòng tròn.
” Đã sớm tỉnh, chỉ là đang muốn xem tư thế ngủ của Tiểu Kỳ nhà ta một lúc, kết quả lại bị xem thành miếng thịt … ai “Giọng nói Âm Tường bất đắt dĩ khiến khuôn mặt Niếp Kỳ đỏ ửng.
“Tường … thật chán anh. Anh biết em không phải thế mà..”
“Thế đó là ý gì đây?” Âm Tường tiếp tục trêu chọc Niếp Kỳ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người yêu ngày càng đỏ, từ đáy lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, Tiểu Kỳ của mình, người yêu của mình, là tiểu yêu tinh của mình.
“Tường …” Không nói được lời nào, Niếp Kỳ chỉ có thể vùi đầu vào trong vòm ngực của Âm Tường tự nhủ không bao giờ … lên tiếng nữa.
Nhìn thấy Niếp Kỳ bị mình đùa nghịch tới ngượng ngùng, Âm Tường bật cười.” Kỳ, anh muốn em cùng anh tới công ty cho quen, thuận tiện cũng xem thử tại sao em lại xuất hiện tại rừng rậm kia?”
” Em nhất định phải đi sao? Tường? Không muốn đi, em chỉ cần có anh là đủ, ai đem bỏ em nơi đó, em không quan tâm.” Niếp Kỳ lắc đầu, nói ra những lời trong lòng, chỉ cần có thể được đứng ở bên cạnh người mình yêu, chuyện trước kia đối với cậu mà nói không còn quan trọng nữa.
“Kỳ, bởi vì anh sẽ mãi ở bên cạnh em, cho nên chúng ta càng phải cùng nhau đối mặt với chuyện này, hơn nữa anh cũng hy vọng tương lai em sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy bất an cùng hối tiếc.”
Lời nói trầm thấp làm cho Niếp Kỳ thả lỏng, thản nhiên đối mặt với Âm Tường, “ Tường, cả đời chúng ta sẽ ở bên nhau”
Niếp Kỳ ngoan ngoãn dựa vào người Âm Tường, giọng nói ấm áp của người yêu lúc nào cũng có thể trấn an tâm tình của cậu, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Âm Tường, vươn tay xoa nó.
“Tường, ở cạnh anh, thật tốt.”
Beta: Vũ ca
Niếp Kỳ nằm trên chiếc giường lớn, hai tay nhanh chóng nắm lấy góc áo của Âm Tường, “Tường, đừng đi, ở với em, có được không?” Nhìn ánh mắt người yêu thấp thoáng mong chờ, Âm Tường cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, nắm chặt lại, thuận tiện leo lên giường, đến bên cạnh, đem cậu ôm vào lòng.
Niếp Kỳ theo cái ôm của Âm Tường, cũng vòng tay qua, ôm lấy người yêu, nghe được tiếng tim đập quen thuộc kia, âm thanh thở dài nho nhỏ, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Âm Tường đau lòng nhìn động tác của người yêu, bất giác lại càng ôm chặt hơn. Nhìn mắt Niếp Kỳ sưng đỏ, Âm Tường tự trách mình, biết rõ Niếp Kỳ đang bất an nhưng vẫn ra ngoài, làm cậu phải khóc, thật đáng chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén của Âm Tường lộ ra một tia hung ác. Mặc kệ như thế nào cũng phải tìm ra thân thế Tiểu Kỳ, hơn nữa còn chuyện Tiểu Kỳ tại sao lại bị người ta bỏ trong rừng sâu. Việc này một khi tra ra rõ ràng, những kẻ từng làm hại tiểu Kỳ cũng đừng mong yên ổn, Âm Tường này sẽ cho chúng sống không bằng chết.
“Kỳ, ngủ đi, anh sẽ ở cạnh em.”
Trong lúc ngủ, giống như nghe được lời hứa hẹn của Âm Tường, khóe miệng Niếp Kỳ cong lên tạo thành một nụ cười ngọt ngào đi vào giấc ngủ bình yên.
Niếp Kỳ xoa xoa đôi mắt còn mập mờ hơi nước, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Âm Tường.
Một bàn tay lớn để trên hông, ôm Niếp Kỳ trong ngực, Âm Tường đang ngủ nhưng vẫn ôm chặt mình như vậy, Niếp Kỳ vui vẻ cười ra tiếng, chậm rãi nâng bàn tay đó lên, cắn nhẹ xuống.
Âm Tường đột ngột mở mắt ra làm Niếp Kỳ sững sờ, nhìn người yêu đang cắn tay mình, Âm Tường cười thành tiếng “Tiểu Kỳ, tuy rằng đã lâu chúng ta chưa ăn thịt, không lẽ em đói tới mức muốn ăn sống anh luôn sao?”
“A. Tường, anh tỉnh lại lúc nào?” Bị bắt gặp, Niếp Kỳ ngượng ngùng cúi đầu xuống, thanh âm nho nhỏ, hai tay nắm lại di di thành vòng tròn.
” Đã sớm tỉnh, chỉ là đang muốn xem tư thế ngủ của Tiểu Kỳ nhà ta một lúc, kết quả lại bị xem thành miếng thịt … ai “Giọng nói Âm Tường bất đắt dĩ khiến khuôn mặt Niếp Kỳ đỏ ửng.
“Tường … thật chán anh. Anh biết em không phải thế mà..”
“Thế đó là ý gì đây?” Âm Tường tiếp tục trêu chọc Niếp Kỳ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người yêu ngày càng đỏ, từ đáy lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, Tiểu Kỳ của mình, người yêu của mình, là tiểu yêu tinh của mình.
“Tường …” Không nói được lời nào, Niếp Kỳ chỉ có thể vùi đầu vào trong vòm ngực của Âm Tường tự nhủ không bao giờ … lên tiếng nữa.
Nhìn thấy Niếp Kỳ bị mình đùa nghịch tới ngượng ngùng, Âm Tường bật cười.” Kỳ, anh muốn em cùng anh tới công ty cho quen, thuận tiện cũng xem thử tại sao em lại xuất hiện tại rừng rậm kia?”
” Em nhất định phải đi sao? Tường? Không muốn đi, em chỉ cần có anh là đủ, ai đem bỏ em nơi đó, em không quan tâm.” Niếp Kỳ lắc đầu, nói ra những lời trong lòng, chỉ cần có thể được đứng ở bên cạnh người mình yêu, chuyện trước kia đối với cậu mà nói không còn quan trọng nữa.
“Kỳ, bởi vì anh sẽ mãi ở bên cạnh em, cho nên chúng ta càng phải cùng nhau đối mặt với chuyện này, hơn nữa anh cũng hy vọng tương lai em sẽ không vì chuyện này mà cảm thấy bất an cùng hối tiếc.”
Lời nói trầm thấp làm cho Niếp Kỳ thả lỏng, thản nhiên đối mặt với Âm Tường, “ Tường, cả đời chúng ta sẽ ở bên nhau”
Niếp Kỳ ngoan ngoãn dựa vào người Âm Tường, giọng nói ấm áp của người yêu lúc nào cũng có thể trấn an tâm tình của cậu, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Âm Tường, vươn tay xoa nó.
“Tường, ở cạnh anh, thật tốt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook