Thiên Đường Của Dã Thú
-
Chương 29
Edit: Tiếu Tử Kỳ
Beta: Vũ ca
Hai người nằm trên giường thì thầm to nhỏ, ở ngoài cửa truyền đến tiếng vang ”Lão gia”. Âm Tường nhanh chóng thu hồi sắc mặt ôn nhu, lạnh nhạt nhìn về phía cửa.
Niếp Kỳ nhìn thấy bộ dáng của Âm Tường, cũng không khỏi ngẩn ra ngơ ngác nhìn ra phía cửa.
Cửa bị đẩy ra, một người với mái tóc lốm đốm bạc đi tới ” Âm Tường, thằng nhóc đó là ai vậy? Nghe nói là người mà mày kiếm từ trong rừng mang về?” Người đó vừa mới nói xong liền khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Kỳ từ hồng nhuận tức khắc trở thành trắng bệch.
“Đúng vậy…. cháu chỉ là do Tường nhặt về, sao lại có thể hi vọng được người khác chấp nhận mình đây? Cũng có thể giống như người nhà trước đây, không thừa nhận cháu? ”
Bảo bối trong lòng đột nhiên biến hóa cũng khiến cho Âm Tường vốn không thích nhìn tới người đó, cũng phải âm trầm liếc nhìn ” Ông lấy cái gì để mà quản tôi, ông cùng tôi có quan hệ gì? Còn nữa, rút lại những lời mà ông vừa nói lại ngay, Tiểu Kỳ không phải là người mà ông có thể tùy tiện đụng đến…”
Thái độ quyết tuyệt của đứa con khiến cho vị lão gia nhất thời cảm thấy đen mặt, nhưng nghĩ tới đứa con của mình có thể bỏ nhà đi một lần nữa, nên chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống, căm giận trừng mắt về phía Niếp Kỳ đang ngồi trong lòng Âm Tường, đi ra khỏi phòng.
Thân thể của Niếp Kỳ cứng còng ở trong lòng của Âm Tường, động cũng không dám động. Nhìn thấy Niếp Kỳ chuẩn bị chui vào vỏ ốc lần nữa, Âm Tường liền cúi xuống hôn cậu thật sâu, thẳng đến khi Niếp Kỳ không thở nổi mới chịu buông tha, hại cậu phải dựa vào người Âm Tường mà há miệng to để hô hấp.
“Kỳ, em đã nói sẽ tin tưởng anh, nói rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Anh chẳng phải cũng đã nói cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, đều sẽ mãi ở bên cạnh em sao? Tại sao lại còn muốn trốn chạy như vậy chứ?”
Giọng nói trầm ấm của người yêu truyền thẳng vào trong lòng của Niếp Kỳ, âm thanh trách móc kia ngoài sự tự trách thì còn chất chứa thâm tình vô hạn.
Lấy tay bịt kín cái miệng đang rống giận của Âm Tường, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên bờ môi, chậm rãi đút ngón tay vào khoang miệng ấm áp kia: “Tường, xin lỗi, thật sự … em hứa đây là lần cuối cùng … anh hãy tin tưởng em … sau này em sẽ mãi luôn luôn ở cạnh anh, dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa, cho nên … hãy tin tưởng em, được không?”
Nhìn ánh mắt trong veo của Niếp Kỳ, ngón tay trong miệng trơn trượt theo đầu lưỡi, muốn cùng chơi đùa, triền miên. Niếp Kỳ thậm chí còn lấy ngón tay trêu chọc thân lưỡi yếu ớt, cảm giác được nó không chỉ run rẩy không thôi.
Lôi ngón tay Niếp Kỳ ra, nâng mặt của cậu lên nói “Tiểu yêu tinh, anh tin em. Vĩnh viễn đều tin tưởng em.”
Nói xong hôn lên đôi môi cậu, Niếp Kỳ bị đầu lưỡi đột nhiên tấn công sợ tới mức nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, Âm Tường khẽ cắn môi dưới của Niếp Kỳ, bức cậu mở miệng ra nghênh đón mình.
Bị cắn đau, khóe môi khẽ thở dài một cái, đầu lưỡi trơn trượt của Âm Tường tiến nhập vào bên trong, tự mình tìm tòi, ở trong khoang miệng của Niếp Kỳ chọc ngoái cao thấp, phía trong mẫn cảm bị đầu lưỡi thăm dò hết thảy.
Niếp Kỳ bị Âm Tường hôn, sợ đến mức không ngừng lui đầu lưỡi trở về, mà Âm Tường căn bản không muốn buông tha cho hương vị ngọt ngào của vật trong miệng kia, vội vàng bám lấy đưa nó vào trong miệng của mình.
Đầu lưỡi đáng yêu bị đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy, ly khai nơi ấm áp, tới miệng của Âm Tường, bị đầu lưỡi của Âm Tường ôn nhu triền miên lôi kéo. Thân lưỡi bé nhỏ cũng bắt đầu hoạt động ở trong miệng của Âm Tường, nhẹ nhàng đụng chạm vào vòm họng, làm cho cảm giác tê dại này truyền khắp toàn thân của Âm Tường.
” Uhm, Kỳ…” Bị đụng chạm tới nơi truyền đến khoái cảm khiến cho Âm Tường cảm thấy được thoải mái, không tự giác được mà hôn sâu hơn.
Bị hôn đến không còn không khí, nhưng Niếp Kỳ không muốn đẩy Âm Tường ra, trên mặt bao bọc một màu đỏ ửng, thậm chí cả thân thể tựa như phiếm hồng. Âm Tường nhìn thấy sức hấp dẫn của Niếp Kỳ như thế, thật muốn đem cậu đặt dưới thân yêu thương một phen, nhưng tình trạng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để làm loại sự tình này.
Lưu luyến buông tha Niếp Kỳ, đem cậu kéo lên. Đem quần áo chậm rãi mặc vào cho Niếp Kỳ.
Nhìn bộ dáng mặc quần áo cho mình của Âm Tường, Niếp Kỳ nở một nụ cười ngọt ngào bên miệng.
Beta: Vũ ca
Hai người nằm trên giường thì thầm to nhỏ, ở ngoài cửa truyền đến tiếng vang ”Lão gia”. Âm Tường nhanh chóng thu hồi sắc mặt ôn nhu, lạnh nhạt nhìn về phía cửa.
Niếp Kỳ nhìn thấy bộ dáng của Âm Tường, cũng không khỏi ngẩn ra ngơ ngác nhìn ra phía cửa.
Cửa bị đẩy ra, một người với mái tóc lốm đốm bạc đi tới ” Âm Tường, thằng nhóc đó là ai vậy? Nghe nói là người mà mày kiếm từ trong rừng mang về?” Người đó vừa mới nói xong liền khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Niếp Kỳ từ hồng nhuận tức khắc trở thành trắng bệch.
“Đúng vậy…. cháu chỉ là do Tường nhặt về, sao lại có thể hi vọng được người khác chấp nhận mình đây? Cũng có thể giống như người nhà trước đây, không thừa nhận cháu? ”
Bảo bối trong lòng đột nhiên biến hóa cũng khiến cho Âm Tường vốn không thích nhìn tới người đó, cũng phải âm trầm liếc nhìn ” Ông lấy cái gì để mà quản tôi, ông cùng tôi có quan hệ gì? Còn nữa, rút lại những lời mà ông vừa nói lại ngay, Tiểu Kỳ không phải là người mà ông có thể tùy tiện đụng đến…”
Thái độ quyết tuyệt của đứa con khiến cho vị lão gia nhất thời cảm thấy đen mặt, nhưng nghĩ tới đứa con của mình có thể bỏ nhà đi một lần nữa, nên chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống, căm giận trừng mắt về phía Niếp Kỳ đang ngồi trong lòng Âm Tường, đi ra khỏi phòng.
Thân thể của Niếp Kỳ cứng còng ở trong lòng của Âm Tường, động cũng không dám động. Nhìn thấy Niếp Kỳ chuẩn bị chui vào vỏ ốc lần nữa, Âm Tường liền cúi xuống hôn cậu thật sâu, thẳng đến khi Niếp Kỳ không thở nổi mới chịu buông tha, hại cậu phải dựa vào người Âm Tường mà há miệng to để hô hấp.
“Kỳ, em đã nói sẽ tin tưởng anh, nói rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau. Anh chẳng phải cũng đã nói cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, đều sẽ mãi ở bên cạnh em sao? Tại sao lại còn muốn trốn chạy như vậy chứ?”
Giọng nói trầm ấm của người yêu truyền thẳng vào trong lòng của Niếp Kỳ, âm thanh trách móc kia ngoài sự tự trách thì còn chất chứa thâm tình vô hạn.
Lấy tay bịt kín cái miệng đang rống giận của Âm Tường, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên bờ môi, chậm rãi đút ngón tay vào khoang miệng ấm áp kia: “Tường, xin lỗi, thật sự … em hứa đây là lần cuối cùng … anh hãy tin tưởng em … sau này em sẽ mãi luôn luôn ở cạnh anh, dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa, cho nên … hãy tin tưởng em, được không?”
Nhìn ánh mắt trong veo của Niếp Kỳ, ngón tay trong miệng trơn trượt theo đầu lưỡi, muốn cùng chơi đùa, triền miên. Niếp Kỳ thậm chí còn lấy ngón tay trêu chọc thân lưỡi yếu ớt, cảm giác được nó không chỉ run rẩy không thôi.
Lôi ngón tay Niếp Kỳ ra, nâng mặt của cậu lên nói “Tiểu yêu tinh, anh tin em. Vĩnh viễn đều tin tưởng em.”
Nói xong hôn lên đôi môi cậu, Niếp Kỳ bị đầu lưỡi đột nhiên tấn công sợ tới mức nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, Âm Tường khẽ cắn môi dưới của Niếp Kỳ, bức cậu mở miệng ra nghênh đón mình.
Bị cắn đau, khóe môi khẽ thở dài một cái, đầu lưỡi trơn trượt của Âm Tường tiến nhập vào bên trong, tự mình tìm tòi, ở trong khoang miệng của Niếp Kỳ chọc ngoái cao thấp, phía trong mẫn cảm bị đầu lưỡi thăm dò hết thảy.
Niếp Kỳ bị Âm Tường hôn, sợ đến mức không ngừng lui đầu lưỡi trở về, mà Âm Tường căn bản không muốn buông tha cho hương vị ngọt ngào của vật trong miệng kia, vội vàng bám lấy đưa nó vào trong miệng của mình.
Đầu lưỡi đáng yêu bị đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy, ly khai nơi ấm áp, tới miệng của Âm Tường, bị đầu lưỡi của Âm Tường ôn nhu triền miên lôi kéo. Thân lưỡi bé nhỏ cũng bắt đầu hoạt động ở trong miệng của Âm Tường, nhẹ nhàng đụng chạm vào vòm họng, làm cho cảm giác tê dại này truyền khắp toàn thân của Âm Tường.
” Uhm, Kỳ…” Bị đụng chạm tới nơi truyền đến khoái cảm khiến cho Âm Tường cảm thấy được thoải mái, không tự giác được mà hôn sâu hơn.
Bị hôn đến không còn không khí, nhưng Niếp Kỳ không muốn đẩy Âm Tường ra, trên mặt bao bọc một màu đỏ ửng, thậm chí cả thân thể tựa như phiếm hồng. Âm Tường nhìn thấy sức hấp dẫn của Niếp Kỳ như thế, thật muốn đem cậu đặt dưới thân yêu thương một phen, nhưng tình trạng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để làm loại sự tình này.
Lưu luyến buông tha Niếp Kỳ, đem cậu kéo lên. Đem quần áo chậm rãi mặc vào cho Niếp Kỳ.
Nhìn bộ dáng mặc quần áo cho mình của Âm Tường, Niếp Kỳ nở một nụ cười ngọt ngào bên miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook