"Gì thế này?” Gã vô thức nâng tay sờ một cái, cảm giác dính dính, còn tản ra mùi tanh khó chịu. Gã vội vàng dùng đèn pin chiếu lên, sau khi thấy rõ thì sắc mặt xanh mét, vì tay gã đều là máu.

"Máu.... Đây là máu!! ”

Mọi người bị tiếng kêu sợ hãi hoảng sợ, nhao nhao quay đầu nhìn lại. Kinh ngạc phát hiện, không chỉ trên người gã, mặt đất dưới chân gã, sớm đã có một vũng máu tươi lớn.

Chúng bắt nguồn từ tầng sáu rơi xuống.

Trong lòng mọi người sợ hãi không thôi, vội vàng dùng đèn pin chiếu lên trên. Dưới ánh sáng yếu ớt, loáng thoáng nhìn thấy lan can có một bóng người màu đen.

Nhưng cái bóng kia chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt lại biến mất không thấy.

"Ma... Ma! Có một con ma!! "

“Tôi thấy nó! Nó vừa mới còn ở đó, và sau đó biến mất!”

"Nhưng... Nó đâu rồi? " Trong lòng mọi người sợ hãi, hoảng sợ, dùng đèn pin tìm kiếm chung quanh, nhưng làm thế nào cũng không tìm được cái bóng vừa rồi.

Sắc mặt Lý Nam ngưng trọng, từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ: "Nó đi xuống!"

"Hả?" Mọi người nghe nói càng thêm khủng hoảng nhìn xung quanh, tinh thần khẩn trương đến cực điểm.

Lý Nam thầm biết loại cảm giác bất an mãnh liệt vừa rồi là do bị thứ kia nhìn chằm chằm. Hắn là một người thức tỉnh phương diện tinh thần lực, cảm giác vô cùng nhạy bén. Lúc này đã nhận ra, nguy hiểm càng ngày càng gần. Mục tiêu của quái vật là chính mình.

Lâm Đông lợi dụng năng lực thi vực, trực tiếp từ lầu sáu xuống lầu một, hơn nữa không ẩn nấp nữa, thân ảnh chậm rãi ngưng tụ trước mắt mọi người.

Lâm Đông vừa xuất hiện, mọi người như tránh rắn rết, vội vàng tản ra bốn phía, thậm chí có người chạy quá nhanh, trực tiếp ngã xuống đất. Nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc kẻ đó lăn lộn, có thể trốn bao xa liền trốn.

Trong nháy mắt, xung quanh Lâm Đông hình thành một khu vực chân không, người lạ chớ đến gần. Mọi người nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Đông, trong lòng vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.

Kinh ngạc 'quái vật' lại anh tuấn đẹp trai như thế, hơn nữa rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống với phản diện trong tưởng tượng, bộ mặt dữ tợn, khát máu tàn bạo.

Mà Lý Nam cùng gã cao lớn cũng không có trốn. Hai người giống như bị hồng thủy mãnh thú nhìn chằm chằm, không dám động đậy.

Cảm giác tựa như đi trên con đường nhỏ trong rừng, bỗng nhiên gặp phải một con hổ lớn, nếu như xoay người bỏ chạy, nhất định sẽ bị mãnh hổ tập kích.

Biện pháp chính xác, là nên quỳ xuống đất gọi hổ là ba, bởi vì 'hổ dữ không ăn con'. Nhưng Lâm Đông không phải là hổ gì, trong lòng hai người cũng chưa nghĩ được đối sách.

“Anh Nam, chúng ta liều mạng với hắn đi!” Gã cao lớn nói.

Lý Nam lắc đầu: “Hắn trắng trợn xuất hiện, chứng tỏ đã nắm chắc mười phần. Chúng ta không phải là đối thủ của hắn, nếu như có cơ hội, tôi sẽ ngăn cản hắn, cậu chạy được thì chạy đi.”

"Được." Người đàn ông cao lớn gật đầu.

Sau đó, Lý Nam nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, phóng thích tinh thần hệ dị năng công kích. Không khí chung quanh phảng phất đều ngưng đọng, ý niệm lực của hắn tựa như hóa thành vô số kim thép, giống như thủy triều cuốn về phía trước.

Loại năng lực này vô cùng cường đại, nếu người bình thường bị công kích, nhẹ thì thất thần, hoặc ngất xỉu. Nặng thì trực tiếp biến thành bại não, hoặc là người thực vật.

"Quả nhiên có chút bản lĩnh..." Lâm Đông phát hiện thủ đoạn này, quả thật có chút uy hiếp đối với mình.

Vì thế đôi mắt loé lên tia sáng đỏ, mở lĩnh vực ra. Lĩnh vực thi vương cường đại khuếch tán ra bốn phía, lập tức ngăn cách công kích tinh thần ở bên ngoài.

Ý niệm của Lý Nam bị cản trở.

Cảm giác đại não đau đớn như kim châm, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa trực tiếp ngất đi. Nhưng hắn cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ lấy lại tinh thần.

"Nhanh lên! Đi mau, tôi không thể chịu đựng được nữa!"

"Hả?" Gã cao lớn có chút chần chờ, bởi vì ở trong mắt gã phía trước chính là biển máu xác thây, một khi lâm vào trong đó, nhất định sẽ sống chết khó lường.

Lý Nam tiếp tục nói: “Hiện tại ý niệm lực của tôi còn có thể chống đỡ được, đợi lát nữa chỉ sợ không có cơ hội!”

“Được rồi!” Ánh mắt gã cao lớn kiên định lại. Ngay cả biển máu xác thây, bây giờ cũng phải xông vào.

Thân thể gã cong lên, giống như mũi tên rời cung, xông thẳng về phía Lâm Đông. Đồng thời cơ bắp toàn thân nhô lên, làn da trở nên cứng rắn, giống như nham thạch.

Đây là khả năng thức tỉnh của gã, da cứng rắn.

Nhưng sau khi gã tiến vào thi vực, tốc độ chợt chậm lại tựa như rơi vào vũng bùn. Nhưng gã vẫn cắn chặt răng, dựa vào thân thể cường đại, một quyền đánh về phía Lâm Đông.

Lâm Đông lui về sau né tránh, năm ngón tay vươn đến.

“Không xong rồi!” Gã cau mày, lúc nãy Lý Nam đã nói tên này có thể xuyên qua cơ thể, công kích bên trong.

Gã không thể để hắn chạm vào mình, vì thế vội vàng nghiêng người né tránh. Ở giữa thi vực, vốn đã phải chịu áp lực cực lớn. Lại còn gánh vác một ngọn núi chiến đấu, gã phải cố gắng tránh đi lắm mới thoát được.

Quá nguy hiểm!

Vừa rồi chỉ đối mặt một chút mà gã đã suýt chết, cảm giác bên bờ vực tử vong làm người ta đặc biệt kích thích, adrenaline tăng vọt.

Nhưng vào lúc này, thân thể gã lại trầm xuống, lực áp chế thi vực càng lúc càng cường đại. Thân thể trở nên cứng ngắc, không có cách nào tiến hành công kích nữa.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, gã kinh ngạc phát hiện, Lý Nam đã không còn nữa.

Không phải tên đó đang phát động công kích tinh thần ư? Sao lại xoay người chạy về phía cửa trung tâm thương mại thế?

Rõ ràng, hắn đang chạy trốn.

"Đội trưởng của mày đã vứt bỏ mày rồi.” Giọng điệu lạnh nhạt của Lâm Đông vang lên bên tai.

"Cái gì...." Gã trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. Vừa rồi Lý Nam còn nói, muốn ngăn cản đối thủ, để cho gã tìm cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng, hắn thật sự lừa mình tiến lên chống đỡ áp lực, tự mình chạy trốn. Lòng người khó đoán, không thể tin tưởng bất kỳ ai. Nếu không gặp phải chuyện gì, rất khó đoán lòng người.

Bình thường, Lý Nam rất quan tâm mọi người, tất cả mọi người đều rất tín nhiệm hắn, không ngờ tới thời khắc quan trọng lại phản bội đồng đội. Có lẽ ngay từ đầu, hắn đã sớm lên kế hoạch vốn không muốn để gã sống.

Lý Nam không chạy một mình, phía sau còn có một đám người sống sót. Bọn họ đã nhìn ra, ở lại đây tất phải chết. Ngay cả đội trưởng Lý cũng chạy, họ cũng phải chạy theo.

"Mẹ nó, nhân nghĩa đạo đức cái gì. Tận thế rồi còn nói chuyện huynh đệ, sống mới là đạo lý cứng rắn nhất.” Lý Nam mặt mũi dữ tợn, trong miệng chửi rủa.

Nghĩ thầm cùng lắm thì không trở về công ty Tek nữa, dù gì hắn cũng là người thức tỉnh. Vào ngày tận thế này cũng có thể sống sót, tốc độ của hắn cực nhanh, rất nhanh đi tới cửa chính trung tâm thương mại. Cổng đã sớm bị tấm thép phong bế, cũng buộc rất nhiều xích sắt.

Lý Nam luống cuống tay chân, cởi xích sắt ra.

"Đội trưởng Lý, anh chờ chúng tôi với..." Một đám người sống sót vội vàng chạy tới, dù bọn họ có ra ngoài thì rời khỏi Lý Nam cũng không sinh tồn được, cho nên mới định đi theo hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương