Thị Thiếp Xung Hỉ
-
Chương 4: Cởi Sạch
‘Két...’, cửa phòng tân hôn bị người bên ngoài đẩy ra.
Nơi cửa vào truyền đến âm thanh chuyển động của trục bánh xe và tiếng bước chân của người đang tiến lại gần.
Thanh Anh biết rõ là gã sai vặt trong phủ đẩy Mạnh Chiêu vào.
Mạnh Chiêu không thể đi đường, lên xuống xe lăn đều phải nhờ gã sai vặt ôm.
Gã sai vặt đẩy Mạnh Chiêu tới trước giường, ôm hắn đặt lên mép giường ngồi song song với Thanh Anh.
Sau đó hắn ta lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt của ngọn hỉ chúc đang cháy.
Thanh Anh có thể cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống. Nhưng mà nàng đợi một lúc lâu, người nọ vẫn không vén khăn voan lên.
Khuôn mặt Mạnh Chiêu không có biểu cảm nhìn phía trước, đôi mắt trống rỗng, rõ ràng không thể nhìn ra trên gương mặt anh tuấn kia có nửa phần tức giận nào.
Đợi đến khi ngọn nến trên bàn đã cháy được một nửa, hắn mới nhẹ nhàng đẩy bả vai Thanh Anh, lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, ta mệt mỏi, phía sau bàn bên trái có trường kỷ, nàng cứ tùy tiện.”
Thanh Anh đứng dậy, khẽ hỏi: “Đại công tử, chàng không vén khăn voan à?”
Mạnh Chiêu chống hai tay xuống ván giường, chậm rãi di chuyển ra phía sau. Giọng nói của hắn vẫn lạnh như cũ: “Nàng có thể tự vén lên, nếu không ngại khó chịu thì đội cả đêm cũng được.”
Đối với thái độ của Mạnh Chiêu, Thanh Anh chẳng có suy nghĩ gì nữa. Nàng nghe nói vốn dĩ đại công tử không đồng ý hôn sự này, bị Mạnh phu nhân cưỡng ép nạp thiếp.
Trước khi vào cửa, Vương ma ma đã đặc biệt dặn dò Thanh Anh. Bà ấy nói sau khi đại công tử té gãy chân thì tính tình trở nên hơi kỳ lạ, bảo nàng chịu đựng một chút.
Ban đêm lúc động phòng, nếu đại công tử không chịu hành động thì Thanh Anh phải chủ động một chút, dụ dỗ đại công tử, nhất định phải viên phòng trong đêm nay.
Thanh Anh không muốn khó chịu cả đêm nên tự đưa tay vén khăn voan.
Sau khi vén khăn thì thấy Mạnh Chiêu nửa nằm trên giường, kéo chăn che trên đùi mình, chuẩn bị đi ngủ.
Thanh Anh xoay người, đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên rót đầy một chén rượu.
Nàng bưng chén rượu quay lại trước giường, dịu dàng nói: “Đại công tử, đây là rượu thuốc được cất từ nhiều loại dược liệu quý giá, rất có lợi đối với cơ thể. Phu nhân dặn thiếp cho chàng uống một ly trước khi đi ngủ, giúp khơi thông kinh mạch.”
Mạnh Chiêu không để ý, hắn kéo chăn lên, nghiêng người chậm rãi nằm xuống.
Thanh Anh vẫn còn lải nhải: “Đại công tử, đây là phu nhân dặn dò, chàng không uống thì thiếp thân không tiện báo cáo. Đại công tử...”
Mạnh Chiêu nhíu mày, ngại Thanh Anh ồn ào quá nên duỗi tay cướp lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhét ly rượu không trở lại tay Thanh Anh, hắn lạnh lùng nói: “Lui ra đi, đừng làm phiền ta.”
Mạnh Chiêu miễn cưỡng uống rượu rồi nằm xuống ngủ say.
Thanh Anh lùi sang một bên, im lặng đứng đấy, cụp mi rũ mắt, dáng vẻ kính cẩn dịu dàng. Dường như nếu Mạnh Chiêu không dặn dò, nàng sẽ không tiến lên trước một bước.
Nến đỏ rơi lệ, ánh nến chập chờn.
Một khắc sau, đột nhiên từ trên giường truyền đến tiếng than nhẹ đầy kìm nén.
Thanh Anh ngước mắt nhìn về giường, chỉ thấy sắc mặt Mạnh Chiêu ửng hồng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Chăn trên người hắn đã bị đá văng, hàng lông mày nhíu chặt, trằn trọc trở mình, dường như hơi khó chịu.
Thanh Anh hơi căng thẳng xiết chặt khăn trong tay, nàng bạo gan tiến lên, không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo của Mạnh Chiêu.
Chưa đến hai lần, quần áo Mạnh Chiêu đã bị cởi sạch, lộ ra vóc dáng to lớn cường tráng.
Mạnh Chiêu nhíu mày, che lại hạ thân trướng đau, thấp giọng trách mắng: “Nàng làm gì thế? Lui xuống cho ta.”
“Đại công tử, đắc tội rồi, phu nhân đã dặn dò, nhất định thiếp thân phải viên phòng với chàng vào đêm nay.”
Thanh Anh nhặt đai lưng rơi lả tả quấn lên tay trái Mạnh Chiêu, cột vào thành giường. Nàng sợ Mạnh Chiêu giãy dụa giữa chừng nên dùng sức thắt nút chết.
Cột xong một đai lưng, Thanh Anh lập tức kéo đai lưng trên người mình xuống, quấn tay kia của Mạnh Chiêu cột vào bên kia thành giường.
Hai chân Mạnh Chiêu đã tàn phế, không làm được gì. Hắn nhấc chân còn khó khăn, ngược lại không cần phải lãng phí dây thừng buộc hai chân của hắn.
Thanh Anh bắt đầu cởi quần áo của mình, hết lớp này đến lớp khác, quần áo rơi xuống đất. Chỉ trong chốc lát, thân thể lung linh uyển chuyển của nàng hoàn toàn lộ ra.
Nơi cửa vào truyền đến âm thanh chuyển động của trục bánh xe và tiếng bước chân của người đang tiến lại gần.
Thanh Anh biết rõ là gã sai vặt trong phủ đẩy Mạnh Chiêu vào.
Mạnh Chiêu không thể đi đường, lên xuống xe lăn đều phải nhờ gã sai vặt ôm.
Gã sai vặt đẩy Mạnh Chiêu tới trước giường, ôm hắn đặt lên mép giường ngồi song song với Thanh Anh.
Sau đó hắn ta lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt của ngọn hỉ chúc đang cháy.
Thanh Anh có thể cảm giác được bên cạnh có người ngồi xuống. Nhưng mà nàng đợi một lúc lâu, người nọ vẫn không vén khăn voan lên.
Khuôn mặt Mạnh Chiêu không có biểu cảm nhìn phía trước, đôi mắt trống rỗng, rõ ràng không thể nhìn ra trên gương mặt anh tuấn kia có nửa phần tức giận nào.
Đợi đến khi ngọn nến trên bàn đã cháy được một nửa, hắn mới nhẹ nhàng đẩy bả vai Thanh Anh, lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi, ta mệt mỏi, phía sau bàn bên trái có trường kỷ, nàng cứ tùy tiện.”
Thanh Anh đứng dậy, khẽ hỏi: “Đại công tử, chàng không vén khăn voan à?”
Mạnh Chiêu chống hai tay xuống ván giường, chậm rãi di chuyển ra phía sau. Giọng nói của hắn vẫn lạnh như cũ: “Nàng có thể tự vén lên, nếu không ngại khó chịu thì đội cả đêm cũng được.”
Đối với thái độ của Mạnh Chiêu, Thanh Anh chẳng có suy nghĩ gì nữa. Nàng nghe nói vốn dĩ đại công tử không đồng ý hôn sự này, bị Mạnh phu nhân cưỡng ép nạp thiếp.
Trước khi vào cửa, Vương ma ma đã đặc biệt dặn dò Thanh Anh. Bà ấy nói sau khi đại công tử té gãy chân thì tính tình trở nên hơi kỳ lạ, bảo nàng chịu đựng một chút.
Ban đêm lúc động phòng, nếu đại công tử không chịu hành động thì Thanh Anh phải chủ động một chút, dụ dỗ đại công tử, nhất định phải viên phòng trong đêm nay.
Thanh Anh không muốn khó chịu cả đêm nên tự đưa tay vén khăn voan.
Sau khi vén khăn thì thấy Mạnh Chiêu nửa nằm trên giường, kéo chăn che trên đùi mình, chuẩn bị đi ngủ.
Thanh Anh xoay người, đi đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên rót đầy một chén rượu.
Nàng bưng chén rượu quay lại trước giường, dịu dàng nói: “Đại công tử, đây là rượu thuốc được cất từ nhiều loại dược liệu quý giá, rất có lợi đối với cơ thể. Phu nhân dặn thiếp cho chàng uống một ly trước khi đi ngủ, giúp khơi thông kinh mạch.”
Mạnh Chiêu không để ý, hắn kéo chăn lên, nghiêng người chậm rãi nằm xuống.
Thanh Anh vẫn còn lải nhải: “Đại công tử, đây là phu nhân dặn dò, chàng không uống thì thiếp thân không tiện báo cáo. Đại công tử...”
Mạnh Chiêu nhíu mày, ngại Thanh Anh ồn ào quá nên duỗi tay cướp lấy ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhét ly rượu không trở lại tay Thanh Anh, hắn lạnh lùng nói: “Lui ra đi, đừng làm phiền ta.”
Mạnh Chiêu miễn cưỡng uống rượu rồi nằm xuống ngủ say.
Thanh Anh lùi sang một bên, im lặng đứng đấy, cụp mi rũ mắt, dáng vẻ kính cẩn dịu dàng. Dường như nếu Mạnh Chiêu không dặn dò, nàng sẽ không tiến lên trước một bước.
Nến đỏ rơi lệ, ánh nến chập chờn.
Một khắc sau, đột nhiên từ trên giường truyền đến tiếng than nhẹ đầy kìm nén.
Thanh Anh ngước mắt nhìn về giường, chỉ thấy sắc mặt Mạnh Chiêu ửng hồng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Chăn trên người hắn đã bị đá văng, hàng lông mày nhíu chặt, trằn trọc trở mình, dường như hơi khó chịu.
Thanh Anh hơi căng thẳng xiết chặt khăn trong tay, nàng bạo gan tiến lên, không nói hai lời bắt đầu cởi quần áo của Mạnh Chiêu.
Chưa đến hai lần, quần áo Mạnh Chiêu đã bị cởi sạch, lộ ra vóc dáng to lớn cường tráng.
Mạnh Chiêu nhíu mày, che lại hạ thân trướng đau, thấp giọng trách mắng: “Nàng làm gì thế? Lui xuống cho ta.”
“Đại công tử, đắc tội rồi, phu nhân đã dặn dò, nhất định thiếp thân phải viên phòng với chàng vào đêm nay.”
Thanh Anh nhặt đai lưng rơi lả tả quấn lên tay trái Mạnh Chiêu, cột vào thành giường. Nàng sợ Mạnh Chiêu giãy dụa giữa chừng nên dùng sức thắt nút chết.
Cột xong một đai lưng, Thanh Anh lập tức kéo đai lưng trên người mình xuống, quấn tay kia của Mạnh Chiêu cột vào bên kia thành giường.
Hai chân Mạnh Chiêu đã tàn phế, không làm được gì. Hắn nhấc chân còn khó khăn, ngược lại không cần phải lãng phí dây thừng buộc hai chân của hắn.
Thanh Anh bắt đầu cởi quần áo của mình, hết lớp này đến lớp khác, quần áo rơi xuống đất. Chỉ trong chốc lát, thân thể lung linh uyển chuyển của nàng hoàn toàn lộ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook