Thị Thiếp Xung Hỉ
-
Chương 3: Thành Hôn
Mạnh phu nhân nghe thấy còn có một cô nương phù hợp điều kiện thì vội vàng kêu Vương ma ma nói rõ ràng.
Vương ma ma kể lại hết những chuyện mình biết về Thanh Anh: “Cô nương kia gọi là Thanh Anh, năm nay mười bảy tuổi, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ấy có một quầy điểm tâm nhỏ ở phía Tây phố Oanh Hoa, được khen là ‘điểm tâm Tây Thi’. Bởi vì nàng ấy xinh đẹp hơn người nên thường bị một số thiếu gia ăn chơi trác táng ngấp nghé. Vài ngày trước đó, có một công tử phóng túng tìm đến quán gây chuyện, vì bảo vệ nàng ấy mà cha nàng ấy có xung đột với vị công tử kia, sau đó bị vu oan trộm cắp rồi nhốt vào đại lao.”
Nghe thế, ánh mắt Mạnh phu nhân lóe lên, mở miệng dặn dò: “Chuẩn bị xe, ta muốn tự mình đi nói chuyện với nàng ấy.”
Vương ma ma dẫn Mạnh phu nhân đến phố Oanh Hoa, bà ấy liếc nhìn Thanh Anh đang bận rộn trước quầy hàng xuyên qua khe hở của rèm che từ phía xa.
Bà ấy sai Vương ma ma mua hết tất cả điểm tâm trên quầy của Thanh Anh. Sau khi mua xong thì dẫn Thanh Anh đến trà lâu đối diện gặp mình.
Tại trà lâu.
Mạnh phu nhân dùng nắp tách gạt lá trà lơ lửng trên mặt nước còn lượn lờ hơi nóng, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm Bích Loa Xuân rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Lúc này, Vương ma ma vừa vặn dẫn Thanh Anh đến.
Mạnh phu nhân không tự cao tự đại, đưa tay mời Thanh Anh ngồi xuống. Bà ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Thanh Anh, thở dài: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật xinh đẹp động lòng, tiền biếu tăng gấp đôi, thêm một trăm lượng bạc ròng.”
Thanh Anh biết rõ Mạnh phu nhân đang nói đến chuyện gì, sáng nay Vương ma ma đã từng nói với nàng rồi.
Nhưng nàng không muốn gả vào thế gia vọng tộc hầu hạ người khác bằng sắc đẹp, chỉ muốn gả cho một nam nhân thành thật an phận thôi.
Thanh Anh kiên trì giữ vững suy nghĩ ban đầu, từ chối: “Đa tạ phu nhân nâng đỡ, có điều Thanh Anh không hiểu quy củ của thế gia vọng tộc, chỉ muốn trải qua cuộc sống nghèo khó.”
“Đừng vội vàng từ chối như vậy, ta lại thêm một điều kiện.” Mạnh phu nhân nhìn Thanh Anh: “Nếu như cô nương đồng ý gả vào Mạnh gia, sau khi viên phòng với nhi tử của ta, ta có thể cứu cha cô nương ra khỏi đại lao.”
Cha...
Vừa nhắc đến phụ thân của mình, sắc mặt bình tĩnh của Thanh Anh ngay lập tức thay đổi.
Nàng không quan tâm tiền biếu nhiều hay ít, nhưng điều kiện cứu cha ra ngoài này quá hấp dẫn.
Thanh Anh là một cô nương hiếu thuận, cõi lòng cố chấp của nàng hơi lung lay: “Mạnh phu nhân, có thể cho ta mấy ngày để suy nghĩ không? Dù sao chuyện hôn nhân cả đời không phải là trò đùa, Thanh Anh phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Được, ta cho cô nương thời gian ba ngày.”
Mạnh phu nhân để Thanh Anh suy nghĩ kỹ, ba ngày sau sai người gửi lời nhắn cho bà ấy.
Chẳng qua Thanh Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, qua ba ngày vẫn chưa thể đưa ra quyết định chắc chắn, cũng không sai người đi nhắn.
Lại ba ngày nữa trôi qua, đã sáu ngày, ngày Mão sắp đến gần, Mạnh phu nhân không chờ được nữa nên mới có một màn lúc trước, tự mình đến hỏi đáp án của Thanh Anh.
...
Hai ngày sau, Thanh Anh bước chân vào Mạnh phủ xa hoa khí phách.
Quả thật giống y như Mạnh phu nhân đã suy nghĩ, đáp án của nàng là chấp nhận.
Thật ra Thanh Anh đã lưỡng lự chần chừ giữa gả và không gả chồng rất lâu.
Gả làm thiếp cho một nam nhân tàn phế, cả đời phải khom lưng cúi đầu với người ta.
Gia cảnh của Thanh Anh nghèo khó, chẳng có bối cảnh chống lưng gì. Nàng có thể dự đoán được sau khi đại công tử Mạnh gia cưới chính thê, cuộc sống của nàng bên trong tòa trạch viện này sẽ gian khổ như thế nào.
Nàng gả vào cửa Mạnh gia, không có mong đợi gì về tương lai, hàng ngày còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Cả đời của nàng sẽ bị vây khốn trong tòa trạch viện mênh mông hiu quạnh này, chăm sóc nam nhân tàn phế đó.
Đời này của nàng cứ trôi qua phí hoài như thế.
Vốn dĩ Thanh Anh hơi do dự, lúc nàng đang ngơ ngác nhìn túi gấm trong tay, đệ đệ năm tuổi Tiểu Thanh Hà nhào vào lòng nàng, cất giọng ngây ngô của con nít hỏi nàng: “Tỷ tỷ, sắp một tháng rồi, cha đi nơi nào thế ạ? Tại sao cha vẫn chưa về nhà, đệ và nương rất nhớ cha. Đêm qua nương còn nằm mơ, trong mơ nương gọi tên cha đấy.”
Chóp mũi Thanh Anh chua xót, vành mắt ửng hồng, tất cả sự kiên trì trong lòng nhanh chóng tan rã ngay tại giây phút này.
Nàng sờ đầu nhỏ của Thanh Hà, hơi nức nở nói: “Cha rời nhà đi thăm người thân, hai ngày nữa sẽ trở về.”
Bởi vì nàng mà cha mới bị nhốt vào trong đại lao, hiện giờ trước mắt có một cơ hội có thể cứu cha ra ngoài, Thanh Anh không muốn bỏ qua nên đồng ý chuyện xung hỉ.
Vào ngày Mão.
Thanh Anh mặc một giá y màu hồng phấn, được gia phó Mạnh gia dùng kiệu nhỏ tử nâng vào Mạnh gia.
Nạp thiếp không cần lạy trời đất, chỉ đơn giản bày một cái tiệc rượu, hôn sự này cứ như vậy là xong rồi.
Thiếp thất không thể đội khăn voan màu đỏ nên trên đầu Thanh Anh đội khăn hồng nhạt, ngồi ngay ngắn ở trên giường, yên lặng chờ Mạnh Chiêu đến vén khăn.
Vương ma ma kể lại hết những chuyện mình biết về Thanh Anh: “Cô nương kia gọi là Thanh Anh, năm nay mười bảy tuổi, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ấy có một quầy điểm tâm nhỏ ở phía Tây phố Oanh Hoa, được khen là ‘điểm tâm Tây Thi’. Bởi vì nàng ấy xinh đẹp hơn người nên thường bị một số thiếu gia ăn chơi trác táng ngấp nghé. Vài ngày trước đó, có một công tử phóng túng tìm đến quán gây chuyện, vì bảo vệ nàng ấy mà cha nàng ấy có xung đột với vị công tử kia, sau đó bị vu oan trộm cắp rồi nhốt vào đại lao.”
Nghe thế, ánh mắt Mạnh phu nhân lóe lên, mở miệng dặn dò: “Chuẩn bị xe, ta muốn tự mình đi nói chuyện với nàng ấy.”
Vương ma ma dẫn Mạnh phu nhân đến phố Oanh Hoa, bà ấy liếc nhìn Thanh Anh đang bận rộn trước quầy hàng xuyên qua khe hở của rèm che từ phía xa.
Bà ấy sai Vương ma ma mua hết tất cả điểm tâm trên quầy của Thanh Anh. Sau khi mua xong thì dẫn Thanh Anh đến trà lâu đối diện gặp mình.
Tại trà lâu.
Mạnh phu nhân dùng nắp tách gạt lá trà lơ lửng trên mặt nước còn lượn lờ hơi nóng, cúi đầu khẽ nhấp một ngụm Bích Loa Xuân rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
Lúc này, Vương ma ma vừa vặn dẫn Thanh Anh đến.
Mạnh phu nhân không tự cao tự đại, đưa tay mời Thanh Anh ngồi xuống. Bà ấy nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Thanh Anh, thở dài: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này thật xinh đẹp động lòng, tiền biếu tăng gấp đôi, thêm một trăm lượng bạc ròng.”
Thanh Anh biết rõ Mạnh phu nhân đang nói đến chuyện gì, sáng nay Vương ma ma đã từng nói với nàng rồi.
Nhưng nàng không muốn gả vào thế gia vọng tộc hầu hạ người khác bằng sắc đẹp, chỉ muốn gả cho một nam nhân thành thật an phận thôi.
Thanh Anh kiên trì giữ vững suy nghĩ ban đầu, từ chối: “Đa tạ phu nhân nâng đỡ, có điều Thanh Anh không hiểu quy củ của thế gia vọng tộc, chỉ muốn trải qua cuộc sống nghèo khó.”
“Đừng vội vàng từ chối như vậy, ta lại thêm một điều kiện.” Mạnh phu nhân nhìn Thanh Anh: “Nếu như cô nương đồng ý gả vào Mạnh gia, sau khi viên phòng với nhi tử của ta, ta có thể cứu cha cô nương ra khỏi đại lao.”
Cha...
Vừa nhắc đến phụ thân của mình, sắc mặt bình tĩnh của Thanh Anh ngay lập tức thay đổi.
Nàng không quan tâm tiền biếu nhiều hay ít, nhưng điều kiện cứu cha ra ngoài này quá hấp dẫn.
Thanh Anh là một cô nương hiếu thuận, cõi lòng cố chấp của nàng hơi lung lay: “Mạnh phu nhân, có thể cho ta mấy ngày để suy nghĩ không? Dù sao chuyện hôn nhân cả đời không phải là trò đùa, Thanh Anh phải suy nghĩ cẩn thận.”
“Được, ta cho cô nương thời gian ba ngày.”
Mạnh phu nhân để Thanh Anh suy nghĩ kỹ, ba ngày sau sai người gửi lời nhắn cho bà ấy.
Chẳng qua Thanh Anh còn chưa kịp nghĩ kỹ, qua ba ngày vẫn chưa thể đưa ra quyết định chắc chắn, cũng không sai người đi nhắn.
Lại ba ngày nữa trôi qua, đã sáu ngày, ngày Mão sắp đến gần, Mạnh phu nhân không chờ được nữa nên mới có một màn lúc trước, tự mình đến hỏi đáp án của Thanh Anh.
...
Hai ngày sau, Thanh Anh bước chân vào Mạnh phủ xa hoa khí phách.
Quả thật giống y như Mạnh phu nhân đã suy nghĩ, đáp án của nàng là chấp nhận.
Thật ra Thanh Anh đã lưỡng lự chần chừ giữa gả và không gả chồng rất lâu.
Gả làm thiếp cho một nam nhân tàn phế, cả đời phải khom lưng cúi đầu với người ta.
Gia cảnh của Thanh Anh nghèo khó, chẳng có bối cảnh chống lưng gì. Nàng có thể dự đoán được sau khi đại công tử Mạnh gia cưới chính thê, cuộc sống của nàng bên trong tòa trạch viện này sẽ gian khổ như thế nào.
Nàng gả vào cửa Mạnh gia, không có mong đợi gì về tương lai, hàng ngày còn phải nhìn sắc mặt người khác để sống. Cả đời của nàng sẽ bị vây khốn trong tòa trạch viện mênh mông hiu quạnh này, chăm sóc nam nhân tàn phế đó.
Đời này của nàng cứ trôi qua phí hoài như thế.
Vốn dĩ Thanh Anh hơi do dự, lúc nàng đang ngơ ngác nhìn túi gấm trong tay, đệ đệ năm tuổi Tiểu Thanh Hà nhào vào lòng nàng, cất giọng ngây ngô của con nít hỏi nàng: “Tỷ tỷ, sắp một tháng rồi, cha đi nơi nào thế ạ? Tại sao cha vẫn chưa về nhà, đệ và nương rất nhớ cha. Đêm qua nương còn nằm mơ, trong mơ nương gọi tên cha đấy.”
Chóp mũi Thanh Anh chua xót, vành mắt ửng hồng, tất cả sự kiên trì trong lòng nhanh chóng tan rã ngay tại giây phút này.
Nàng sờ đầu nhỏ của Thanh Hà, hơi nức nở nói: “Cha rời nhà đi thăm người thân, hai ngày nữa sẽ trở về.”
Bởi vì nàng mà cha mới bị nhốt vào trong đại lao, hiện giờ trước mắt có một cơ hội có thể cứu cha ra ngoài, Thanh Anh không muốn bỏ qua nên đồng ý chuyện xung hỉ.
Vào ngày Mão.
Thanh Anh mặc một giá y màu hồng phấn, được gia phó Mạnh gia dùng kiệu nhỏ tử nâng vào Mạnh gia.
Nạp thiếp không cần lạy trời đất, chỉ đơn giản bày một cái tiệc rượu, hôn sự này cứ như vậy là xong rồi.
Thiếp thất không thể đội khăn voan màu đỏ nên trên đầu Thanh Anh đội khăn hồng nhạt, ngồi ngay ngắn ở trên giường, yên lặng chờ Mạnh Chiêu đến vén khăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook