Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần
-
Chương 48: Hóa Ra Dịch Công Tử Cũng Xem Bản Sáng Tác Này
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Phiêu Phiêu đứng dậy cau mày nói.
“Tiểu thư người mau đến đây xem, tên phàm nhân đáng chết kia trộm sách của ngưòi.” Mậu Mậu la lớn.
“Cái gì?”
Sắc mặt Bạch Phiêu Phiêu phát lạnh, một cỗ khí thế bức người tràn ra từ trên người, thân hình xinh đẹp hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã đi tới trước cửa phòng.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người đi về phía bên giường.
Quả nhiên đầu giường có một bản Hồng Lâu Mộng.
Thấy thế, hàn ý trên gương mặt Bạch Phiêu Phiêu càng thêm nồng đậm, khí thế còn mang theo một tia sát ý giống như bảo bối mà nàng thích nhất đã bị làm bẩn.
“Không đúng.”
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt thì nàng đã phát hiện có chỗ không đúng nên tung người vút qua, về khuê phòng của mình. Sau khi trở lại, trong tay lại cầm thêm một bản Hồng Lâu Mộng khác.
“A tiểu thư, hai bản Hồng Lâu Mộng, đây là?”
Mậu Mậu nhìn thấy một bản Hồng Lâu Mộng khác được Bạch Phiêu Phiêu cầm trong tay thì miệng há to không thể khép lại được.
“Chúng ta hiểu lầm Dịch công tử.” Bạch Phiêu Phiêu thu hồi hàn ý trên mặt rồi mang hai bản Hồng Lâu Mộng cầm trong tay ra so với nhau. Nàng lập tức phát hiện độ cũ mới của hai bản Hồng Lâu Mộng cũng khác nhau.
“Xem ra bản Hồng Lâu Mộng này là Dịch công tử để lại.” Trong giọng nói của Bạch Phiêu Phiêu có chút bất ngờ: “Hóa ra Dịch công tử cũng xem bản này.”
“Thế nhưng tối hôm qua không phải hắn nói hắn không đọc sách sao?” Mậu Mậu nghi ngờ.
Bạch Phiêu Phiêu gật đầu, nàng cũng có nghi ngờ giống Mậu Mậu, nhẹ giọng nỉ non nói: “Có thể là Dịch công tử có gì đó khó nói!”
“Ừm.”
Mậu Mậu gật đầu một cái.
“Không nghĩ tới Dịch công tử là một người phàm tục nhưng lại có nhiều điểm giống với ta như vậy.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hai quyển sách, nhớ tới p nam tửhàm nhân uống rượu mời trăng đêm qua, lại nhẹ giọng giao phó: “Mậu Mậu, bảo quản bản Hồng Lâu Mộng kia của công tử cho tốt, chờ lần sau công tử tới thì trả lại cho hắn.”
“Dạ.” Mậu Mậu vội vàng tiếp nhận Hồng Lâu Mộng, lại nhìn Bạch Phiêu Phiêu nói: “Tiểu thư, nhìn dáng vẻ này của người, sẽ không có tâm tư gì đối với tên phàm nhân đêm qua chứ?”
Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu cười khổ.
“Sao có thể?”
“Mặc dù hắn có tài nhưng vẫn có chỗ chênh lệch với tác giả của Hồng Lâu Mộng và Chí Tôn Bảo. Ta với hắn cũng chỉ là có không ít đề tài chung mà thôi, hơn nữa hắn cũng chỉ là một kẻ phàm nhân.”
“Ừm vậy thì tốt!”
Mậu Mậu gật đầu một cái, nàng ta cũng không hiểu được tiểu thư của mình nên vội vàng nói: “Vậy ta sẽ phái thủ hạ mau chóng đi tìm vị tác giả trong miệng người nói kia...”
...
Đường núi gập ghềnh.
Lại leo núi thêm hai ngày, cuối cùng Dịch Phong cũng thu thập được tất cả những dược liệu cần thiết.
Đương nhiên, ngoại trừ dược liệu để trị bệnh cho Chung Thanh thì Dịch Phong cũng đào được không ít những thứ khác, dù sao thì cũng được xem như là bội thu.
Lại bôn ba thêm mấy ngày nữa, cuối cùng hắn cũng về tới võ quán.
Bệnh tình của Chung Thanh cũng không chuyển biến tốt đẹp mà còn nghiêm trọng hơn. Dịch Phong không có thời gian nghỉ ngơi đã vội vàng đi sắc thuốc cho Chung Thanh.
Sau khi uống thuốc, chân Chung Thanh nóng hơn rất nhiều, lúc này Dịch Phong mới yên tâm thở phào một hơi.
“Dịch tiên sinh có đây không?”
Nhưng vừa ngồi xuống thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng la.
Dịch Phong đi ra cửa thì phát hiện đó là quản gia của Thương Hội Bảo Phong. Quản gia nhìn thấy Dịch Phong liền cung kính, chưa nói tới việc hội trưởng Dõan Hùng và bọn người Lạc Lan Tuyết tôn kính đối Dịch Phong, chỉ là hiệu quả và lợi ích mà quyển sách kia của Dịch Phong mang lại cho Thương Hội Bảo Phong đã đáng giá để cho hắn ta tôn trọng.
“À, là các ngươi à, có chuyện gì không?” Sắc mặt Dịch Phong mang theo vẻ mệt mỏi.
“Dịch tiên sinh, lần này ta tới là để đưa cho ngài tiền bán sách.” Quản gia cung kính nói, sau đó lấy ra một tấm thẻ độc quyền của Thương Hội Bảo Phong từ trong ngực rồi đưa cho Dịch Phong.
“Tiên sinh, bên trong là 10 vạn kim tệ của tháng trước, bởi vì sợ tiên sinh không tiện cất giữ nên đã để lại ở thương hội. Tiên sinh có thể dùng thẻ khách quý này đến thương hội lấy tiền bất cứ lúc nào cũng được. Đương nhiên, vào ngày này mỗi tháng chúng ta đều sẽ thống kê lợi ích mỗi tháng cho tiên sinh, tất cả tiền sẽ góp vào trong thẻ độc quyền của tiên sinh.”
Mặc dù trong lòng biết hai người hẳn là tới bàn về sách, nhưng khi nghe được con số kia, Dịch Phong vẫn giật mình, hỏi ngược lại: “Ngươi nói bao nhiêu? 10 vạn?”
Nghe Dịch Phong hỏi, quản gia gật gật đầu nhưng trong lòng lại hơi dao động.
Chẳng lẽ tiên sinh chê ít sao?
Nhưng mà hắn ta không dám lắm miệng nên đành vội vàng cáo lui, trở về bẩm báo với thương hội.
Quản gia rời đi, Dịch Phong mới tỉnh lại, hắn không thể tin được mà nhìn tấm thẻ trong tay.
Trong lúc nhất thời, hắn cười ra tiếng.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn kiếm chút tiền nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ viết sách thành thần, thoáng một cái đã có 10 vạn kim tệ doanh thu, chừng này đủ cho hắn dùng rất nhiều năm.
Hơn nữa càng không thể tưởng tượng được đây mới chỉ là một tháng!
Quả thật rất đắc ý...
Mặt mũi tràn đầy vui sướng đi về võ quán, nhưng mới vừa quay người thì sau lưng lại truyền tới một tiếng gào: “Dịch sư phụ.”
Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện Mao Lâm dẫn theo hai người của Thương Hội Bình Giang, cười híp mắt đi tới.
“Tiểu thư người mau đến đây xem, tên phàm nhân đáng chết kia trộm sách của ngưòi.” Mậu Mậu la lớn.
“Cái gì?”
Sắc mặt Bạch Phiêu Phiêu phát lạnh, một cỗ khí thế bức người tràn ra từ trên người, thân hình xinh đẹp hóa thành một đạo tàn ảnh, trong nháy mắt đã đi tới trước cửa phòng.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Hai người đi về phía bên giường.
Quả nhiên đầu giường có một bản Hồng Lâu Mộng.
Thấy thế, hàn ý trên gương mặt Bạch Phiêu Phiêu càng thêm nồng đậm, khí thế còn mang theo một tia sát ý giống như bảo bối mà nàng thích nhất đã bị làm bẩn.
“Không đúng.”
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt thì nàng đã phát hiện có chỗ không đúng nên tung người vút qua, về khuê phòng của mình. Sau khi trở lại, trong tay lại cầm thêm một bản Hồng Lâu Mộng khác.
“A tiểu thư, hai bản Hồng Lâu Mộng, đây là?”
Mậu Mậu nhìn thấy một bản Hồng Lâu Mộng khác được Bạch Phiêu Phiêu cầm trong tay thì miệng há to không thể khép lại được.
“Chúng ta hiểu lầm Dịch công tử.” Bạch Phiêu Phiêu thu hồi hàn ý trên mặt rồi mang hai bản Hồng Lâu Mộng cầm trong tay ra so với nhau. Nàng lập tức phát hiện độ cũ mới của hai bản Hồng Lâu Mộng cũng khác nhau.
“Xem ra bản Hồng Lâu Mộng này là Dịch công tử để lại.” Trong giọng nói của Bạch Phiêu Phiêu có chút bất ngờ: “Hóa ra Dịch công tử cũng xem bản này.”
“Thế nhưng tối hôm qua không phải hắn nói hắn không đọc sách sao?” Mậu Mậu nghi ngờ.
Bạch Phiêu Phiêu gật đầu, nàng cũng có nghi ngờ giống Mậu Mậu, nhẹ giọng nỉ non nói: “Có thể là Dịch công tử có gì đó khó nói!”
“Ừm.”
Mậu Mậu gật đầu một cái.
“Không nghĩ tới Dịch công tử là một người phàm tục nhưng lại có nhiều điểm giống với ta như vậy.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hai quyển sách, nhớ tới p nam tửhàm nhân uống rượu mời trăng đêm qua, lại nhẹ giọng giao phó: “Mậu Mậu, bảo quản bản Hồng Lâu Mộng kia của công tử cho tốt, chờ lần sau công tử tới thì trả lại cho hắn.”
“Dạ.” Mậu Mậu vội vàng tiếp nhận Hồng Lâu Mộng, lại nhìn Bạch Phiêu Phiêu nói: “Tiểu thư, nhìn dáng vẻ này của người, sẽ không có tâm tư gì đối với tên phàm nhân đêm qua chứ?”
Bạch Phiêu Phiêu lắc đầu cười khổ.
“Sao có thể?”
“Mặc dù hắn có tài nhưng vẫn có chỗ chênh lệch với tác giả của Hồng Lâu Mộng và Chí Tôn Bảo. Ta với hắn cũng chỉ là có không ít đề tài chung mà thôi, hơn nữa hắn cũng chỉ là một kẻ phàm nhân.”
“Ừm vậy thì tốt!”
Mậu Mậu gật đầu một cái, nàng ta cũng không hiểu được tiểu thư của mình nên vội vàng nói: “Vậy ta sẽ phái thủ hạ mau chóng đi tìm vị tác giả trong miệng người nói kia...”
...
Đường núi gập ghềnh.
Lại leo núi thêm hai ngày, cuối cùng Dịch Phong cũng thu thập được tất cả những dược liệu cần thiết.
Đương nhiên, ngoại trừ dược liệu để trị bệnh cho Chung Thanh thì Dịch Phong cũng đào được không ít những thứ khác, dù sao thì cũng được xem như là bội thu.
Lại bôn ba thêm mấy ngày nữa, cuối cùng hắn cũng về tới võ quán.
Bệnh tình của Chung Thanh cũng không chuyển biến tốt đẹp mà còn nghiêm trọng hơn. Dịch Phong không có thời gian nghỉ ngơi đã vội vàng đi sắc thuốc cho Chung Thanh.
Sau khi uống thuốc, chân Chung Thanh nóng hơn rất nhiều, lúc này Dịch Phong mới yên tâm thở phào một hơi.
“Dịch tiên sinh có đây không?”
Nhưng vừa ngồi xuống thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng la.
Dịch Phong đi ra cửa thì phát hiện đó là quản gia của Thương Hội Bảo Phong. Quản gia nhìn thấy Dịch Phong liền cung kính, chưa nói tới việc hội trưởng Dõan Hùng và bọn người Lạc Lan Tuyết tôn kính đối Dịch Phong, chỉ là hiệu quả và lợi ích mà quyển sách kia của Dịch Phong mang lại cho Thương Hội Bảo Phong đã đáng giá để cho hắn ta tôn trọng.
“À, là các ngươi à, có chuyện gì không?” Sắc mặt Dịch Phong mang theo vẻ mệt mỏi.
“Dịch tiên sinh, lần này ta tới là để đưa cho ngài tiền bán sách.” Quản gia cung kính nói, sau đó lấy ra một tấm thẻ độc quyền của Thương Hội Bảo Phong từ trong ngực rồi đưa cho Dịch Phong.
“Tiên sinh, bên trong là 10 vạn kim tệ của tháng trước, bởi vì sợ tiên sinh không tiện cất giữ nên đã để lại ở thương hội. Tiên sinh có thể dùng thẻ khách quý này đến thương hội lấy tiền bất cứ lúc nào cũng được. Đương nhiên, vào ngày này mỗi tháng chúng ta đều sẽ thống kê lợi ích mỗi tháng cho tiên sinh, tất cả tiền sẽ góp vào trong thẻ độc quyền của tiên sinh.”
Mặc dù trong lòng biết hai người hẳn là tới bàn về sách, nhưng khi nghe được con số kia, Dịch Phong vẫn giật mình, hỏi ngược lại: “Ngươi nói bao nhiêu? 10 vạn?”
Nghe Dịch Phong hỏi, quản gia gật gật đầu nhưng trong lòng lại hơi dao động.
Chẳng lẽ tiên sinh chê ít sao?
Nhưng mà hắn ta không dám lắm miệng nên đành vội vàng cáo lui, trở về bẩm báo với thương hội.
Quản gia rời đi, Dịch Phong mới tỉnh lại, hắn không thể tin được mà nhìn tấm thẻ trong tay.
Trong lúc nhất thời, hắn cười ra tiếng.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn kiếm chút tiền nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ viết sách thành thần, thoáng một cái đã có 10 vạn kim tệ doanh thu, chừng này đủ cho hắn dùng rất nhiều năm.
Hơn nữa càng không thể tưởng tượng được đây mới chỉ là một tháng!
Quả thật rất đắc ý...
Mặt mũi tràn đầy vui sướng đi về võ quán, nhưng mới vừa quay người thì sau lưng lại truyền tới một tiếng gào: “Dịch sư phụ.”
Quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện Mao Lâm dẫn theo hai người của Thương Hội Bình Giang, cười híp mắt đi tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook