Thị Lang Đại Nhân Đừng Chạy
-
Chương 87
Tầm nửa ngày sau, Liên các lão thuận lợi ăn được thịt bò kho tương, Liên gia thị tộc bị đánh ngất nằm ngả nghiêng bên ngoài đại trướng.
Người biết chuyện, là Liên đại nhân đang ăn thịt, người không biết, còn tưởng rằng quân doanh bị người khác đánh lén.
Ninh Sơ Nhị chớp chớp đôi mắt, trong căn nhà tranh nhỏ, cha mẹ chồng mình đang ngồi.
Hai người tuy rằng tuổi đã qua tứ tuần, nhưng bộ dáng tính tình trẻ con thật sự khiến người buồn cười.
Một người cau mày nhìn bị thịt bò cướp đi nói: “Nàng ăn ít một chút đi.”
Một người khác trợn mắt, mặc kệ mà nhét miếng thịt vào trong miệng: “Chàng không cho ta ăn ta chết cho chàng xem.”
Liên Dụ buông đũa xuống, đẩy đĩa thịt bò còn lại đến trước mặt Phương Uyển Chi, nhìn chằm chằm đĩa lẩm bẩm.
“Eo thùng phi, hai cằm, chân thô.”
Phương Uyển Chi liền đẩy đĩa thịt trở về.
Ninh Sơ Nhị nhấp môi nhìn về phía xa, nhịn mấy lần mới không để mình cười ra tiếng.
Lén nghĩ đến, cái đức hạnh miệng tiện của Liên Thập Cửu là thừa kế cha ruột của hắn.
Bà bà dạ dày không tốt, ăn nhiều thịt bò dễ bị bệnh.
Quan tâm nhưng không chịu nói lời hay, giống như thành truyền thống bất biến của Liên gia.
Cách đó không xa, Liên Thập Cửu đang dỗ Mộc Lan ngủ trưa.
Lễ rằng, ôm tôn không ôm tử (ôm cháu không ôm con).
Con cháu hoàng thất cùng tông tộc Đại Yển đều chú ý điểm này, rất nhiều con cháu thị tộc vì để thể hiện dòng dõi cao thấp, đều không ôm hài tử của mình.
Nhưng mà đến chỗLiên gia, căn bản không để bụng những quy củ thối này.
Liên Dụ là tôn tử cũng ôm, nhi tử cũng dỗ.
Liên Thập Cửu cũng như vậy, càng không có ai dỗ hài tử giỏi hơn hắn.
Lúc Ninh Sơ Nhị rời khỏi Liên phủ, Tiểu Thú cũng tầm tuổi Mộc Lan bây giờ.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng nam nhân luôn bình tĩnh, lại trở nên vô thố (luống cuống) như thế nào khi hài tử kêu khóc.
Tiểu Xuân nói, đại nhân lần đầu tiên cho hài tử uống sữa, suýt nữa đút vào lỗ mũi tiểu công tử.
Tiểu Xuân nói, đại nhân mặc dù là ngày hưu mộc (nghỉ tắm gội) cũng rất bận rộn, nghị sự trong thư phòng hắn lại luôn ôm tiểu công tử.
Tiểu Xuân nói, thiếu phu nhân, đại nhân một này năm so nương ruột còn vất vả hơn.
Nếu Liên gia thực sự có một ngày sa sút, đại nhân ngoại trừ có thể đi ra ngoài bán tranh chữ, có làm bà vú nghiệp dư cũng không thành vấn đề.
Ninh Sơ Nhị nghĩ đến câu cuối cùng kia không khỏi cười, nhưng là cười, nước mắt cũng chảy theo.
Thế gian lớn như vậy, chỉ có hai người có thể nắm tay làm bạn.
Thời gian dài như vậy, chỉ một người một lòng tương hứa đầu bạc.
Ninh Sơ Nhị ngốc như vậy, có thể may mắn gả cho Liên Thập Cửu, sao có thể không phải phúc phận của nàng.
Liên Tiểu thú kéo góc áo nàng hỏi.
“Nương, sao người lại khóc? Có chuyện gì khiến người buồn sao?”
Nàng mỉm cười, cười xoa đầu hắn.
“Mẫu thân không có buồn, nước mắt này là đậu đỏ khảm trong xương*.”
*: Ôn Đình Quân trong "Tân thiêm thanh Dương liễu chi" viết: "Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri?"
Tạm dịch: "Xúc xắc lung linh khảm hồng đậu, tương tư khắc cốt người biết chăng?".
Tương truyền, thời cổ có một người đàn ông phải ra trận, người vợ ngày ngày tựa vào gốc cây lớn trên núi cao ngóng trông mong mỏi, bởi vì nhớ người chồng ở biên cương mà khóc dưới tán cây.
Sau khi nước mắt cạn khô, nàng khóc ra từng giọt máu thắm đỏ.
Máu của nàng hoá thành hạt hồng đậu, hồng đậu bén rễ đâm chồi, phát triển thành cây lớn, kết hạt đỏ rực tán cây, người đời thường gọi là đậu tương tư.
Hồng đậu cứng như kim cương, đỏ rực tựa máu, hình dáng như trái tim đang đập, sắc đỏ sáng ngời như đá quý, không bị hư thối mối mọt, vĩnh viễn chẳng phai màu; từ ngoại hình đến vân hoa văn đều mang hình chữ "tâm", giống như trái tim lớn ôm trái tim nhỏ, tâm tâm tương ấn (tâm đầu ý hợp).
Trong dân gian, nam nữ thường tặng nhau một chuỗi hạt hồng đậu làm tín vật định tình; đến khi kết hôn, tân nương đeo một chuỗi hồng đậu ở cổ tay hoặc trên cổ, thể hiện đôi bên thấu hiểu lẫn nhau, bạch đầu giai lão; kết hôn rồi, dưới gối của cặp vợ chồng mới cưới cũng đặt 6 hạt hồng đậu, như lời ước nguyện cầu cho phu thê đồng tâm, hoà thuận đến già.
Hồng đậu biểu thị ý tương tư, mà xúc xắc thường được làm bằng xương động vật.
Lấy hồng đậu khảm vào trong xúc xắc, thể hiện nỗi niềm tương tư khắc cốt là vậy.
“Đậu đỏ trong xương?”
“Đúng rồi.”
Ninh Sơ Nhị cười ôm chặt hài tử.
“Chờ con lớn lên, sau đó yêu một cô nương thì con sẽ hiểu.”
Tĩnh để điểm đăng thâm chúc y,
Cộng lang trường hành mạc vi kỳ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu,
Nhập cốt tương tư tri bất tri?
Dịch nghĩa
Dưới đáy giếng sâu có bóng đèn soi hình em phản chiếu,
Cùng em đi đường dài đừng vào ngõ cụt.
Hạt hồng đậu làm kẹp tóc lung linh trên đầu,
Rõ ràng để nhớ nhau, phải không em?
Tự hòa li đến tái hợp, thời gian bốn năm trôi qua, như khắc cốt tủy.
Bỗng nhiên quay đầu lại, thân ảnh tuấn tú mím môi mệt mỏi nhìn nàng chằm chằm vẫn luôn ở đó, thật là diễm phúc.
Tầm mắt tương xứng, hắn cùng nàng đụng vào nhau.
Đôi mắt thâm thúy giống như một hồ sâu, chiếu vào trong lòng nhau.
Bên hồ sen năm đó, cũng là một cái liếc mắt bất ngờ như vậy, khiến người hồi lâu không thể định thần lại.
Ninh Sơ Nhị vẫn luôn không nói với Liên Thập Cửu, hắn nam tử đẹp nhất nàng từng gặp, đẹp đến mức khi lần đầu tiên nàng gặp hắn, nghĩ đến mình ra cửa không rửa mặt chải đầu, mà bực bội không thôi.
Nữ nhân cũng sẽ chỉ để ý đến hình tượng của mình trước mặt nam nhân mà mình quan tâm.
Nàng nhìn hắn bước vào, yên lặng đẩy Liên Tiểu Thú qua một bên, ôm chặt nàng thì thầm.
“Sơ Nhị, buổi tối hôm nay bảo Tiểu Xuân ôm Mộc Lan đi? Hai chúng ta.....”
Nước mắt nước mũi Ninh Sơ Nhị đều thu hồi lại hết.
Gặp quỷ tương tư!
Người này không có lúc nào là đứng đắn cả!!!
*
Rất nhiều chuyện, có một thì có hai, có hai thì có liên tiếp.
Liên các lão lén mở một cái bếp nhỏ, cuối cùng dưới ánh nắng tươi sáng vào buổi trưa bị cái mũi của Liên gia lão cữu gia đánh hơi được.
Một người khởi nghĩa rất khó bùng nổ, cho nên Liên lão cữu gia không hé răng.
Mà giữ yên lặng lôi kéo tông thân mở cuộc họp, toàn bộ dũng mãnh đi vào quân trướng, tìm Ninh đại tướng quân đòi thịt.
Bọn họ đương nhiên không dám trực tiếp nói với Liên Dụ, đồ không phải người, có đồ ăn ngon liền trốn vào một góc hưởng thụ một mình, để lại chúng ta gặm cơm nắm.
Nhưng ông lại có lá gan cậy già lên mặt đến tìm Ninh Sơ Nhất.
Ninh đại công tử lúc này, đầu đâu chỉ lớn gấp đôi.
Nhưng lúc này đây, mấy tên phó tướng vẫn luôn nhẫn nại trong trướng nói lên tiếng.
Cổ nhân có câu cửa miệng: Văn thần chướng mắt võ tướng, là cảm thấy đối phương quá mức dũng mãnh, thô man (thô bỉ man dợ) thất phu.
Cùng lý đó, võ tướng cũng không quen nhìn văn thần, cảm thấy cả ngày xuân thương thu buồn văn nghệ nam thanh chính là đạo đức giả.
Vì thế một hồi chiến trường không khói lửa dưới mặt trời chói chang, mở màn bằng bút mực thư hương cùng kiếm quét hàn quang.
Trong quân, Lưu phó tướng đã sớm bất mãn với chuyện Liên Dụ ăn vụng thịt bò, hơn nữa tuổi lại lớn nhất trong quân, lập tức không nể mặt mũi, lớn tiếng ồn ào với lão cữu gia.
“Hiện giờ chúng ta ở Gia Hưng quan, tuy nói là chờ Bàng Viêm hao hết lương thảo, nhưng cuối cùng vẫn phải đánh một trận gian nan.
Đây là địa giới dễ thủ khó công, Bàng Viêm cũng sớm đã lui về trong kinh.
Lưu Lăng phái Tiếu Cố đến cứu viện, chúng ta càng phải chuẩn bị bố trí hành quân vội đến mức đêm không được ngủ, các ngươi lại suốt ngày nghĩ ăn nghĩ ngủ.
Tướng sĩ trong quân chúng ta còn không được ăn tí mỡ nào, còn phải kiếm thức ăn khắp nơi cho các ngươi, đây là đạo lý gì?”
Lão tướng Nhạc gia, đều là vào sinh ra tử cùng Lộc xương hầu trong điều kiện gian nan nhất.
Những lúc đói, bọn họ từng gặm vỏ cây, nướng côn trùng ăn.
Mấy ngày mấy đêm không hợp mắt, đều là anh hùng đỉnh thiên lập địa.
Chiến tích nơi đây, tất nhiên khiến người khác khâm phục.
Lưu phó tướng tuy nói lời không dễ lọt vào tai, nhưng cũng không phải không có lý.
Bàng Viêm là lão tướng có kinh nghiệm, quả thực rất biết tìm kiếm tiên cơ.
Tiêu hao như vậy, đơn giản là muốn suy yếu thực lực đối phương, vào lúc đối phương suy yếu nhất mà phát động tấn công lớn.
Xưa nay đã thấy hành quân đánh giặc chết trận vạn người, có ai từng thấy vạn người chết đói chưa?
Nếu thật sự có thể dễ chết đói như vậy, vậy ai có đồ ăn chính là đại gia.
Huống chi Gia Hưng thành không phải nơi không có nổi một ngọn cỏ, triều đình lại phái viện quân đến tiếp ứng, cho nên sắp tới, phát động thế công tử chiến không thể nghi ngờ là tiên cơ tốt nhất.
Tông thân Liên gia nghe xong, sắc mặt đều rất khó coi, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không lên tiếng.
Nguyên nhân là.
Hành binh bố trận này, bọn họ căn bản không rõ.
Bán đậu phụ không nhất định phải trồng đậu nành, mài dao phay không nhất định phải xuống bếp.
Loại chuyện khác nghề như cách núi này, đặt ở chỗ nào cũng là triết lý.
Lưu phó tướng vừa thấy mọi người đều không nói lời nào, trong lòng còn có chút hài lòng, xoay mặt cũng không thèm nhìn bọn họ, tiếp tục thảo luận bày trận công phá cổng thành với Ninh Sơ Nhất.
Liên gia lão cữu gia đợi một hồi lâu mà không xen miệng vào được, cũng chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi trở về.
Nhưng sự thật chứng minh, những người này Liên gia cũng không phải ăn chay.Một lúc sau, lão cữu gia run run rẩy rẩy mang theo một chúng lão thần đến gõ cửa Liên các lão.
Ông nói: Lan Khanh à, mấy tên đại quê mùa đó khinh thường chúng ta, buổi sáng nói với bọn họ muốn thịt, bị bọn họ mắng một trận.
Liên gia tốt xấu cũng là thế huân, nếu để cho đám tôn tử đó chê cười đi, thật sự quá mất mặt.
Nói chung ông không nuốt ngụm ác khí này.
Liên các lão im lặng nuốt xuống miếng thịt bò cuối cùng.
“Mặt mũi đáng giá bao nhiêu tiền, giữ lại cũng vô dụng.”
Lão cữu gia lại đi tìm Liên Thập Cửu, lời nói thấm thía gọi tên tự của hắn.
“Cống Hiếu à, mấy tên tôn tử Nhạc gia quân kia khi dễ ta, không cho ăn thịt thì thôi, còn chế nhạo chúng ta.”
Liên Tiểu Gia lúc này đang vui đùa ầm ĩ với Sơ Nhị, nhìn thấy gương mặt nhăn nhúm dúm dó như khổ qua, trong lòng có chút không vui.
Hơn nữa hắn từ nhỏ đã không muốn người khác gọi tên tự của hắn, người bên ngoài gọi một tiếng Liên gia, triều đình kính một câu Liên đại nhân, dẫn đến hắn lâu ngày cảm thấy, hắn chỉ giữ một chữ ‘Liên’ đủ rồi.
Còn Cống Hiếu gì đó, Thập Cửu gì đó, đều không tính là tên? Khó nghe muốn chết?
Liên gia rất coi trọng tên của nhi nữ mình, phần lớn là vì oán niệm nặng đối với tên của chính mình nhiều năm như vậy.
Đương nhiên, Sơ Nhị kêu hắn là gi đều dễ nghe.
Lão cữu gia run rẩy nếp nhăn trên mặt tiếp tục nói.
“Ngươi không quản sao? Ngươi mặc kệ sao? Ngay từ đầu không phải tại ngươi tạo phản sao, chúng ta phải bỏ bạc còn không được nghe lời hay.”
Liên Thập Cửu gật đầu.
“Hình như là có lý như vậy, nhưng cữu gia à, ta tiêu bạc là vì muốn bồi tức phụ ta, không có quan hệ gì với tạo phản.”
Lão cữu gia trực tiếp há hốc mồm ngất đi.
*
Sau khi hoà giải với Sơ Nhị, bất luận ban ngày hay ban đêm, Liên Thập Cửu đều muốn chuyên tâm làm một mỹ nam tử trêu đùa lão bà hài tử.
Chia ly không bao lâu nhưng cũng lãng phí rất nhiều thời gian, phần lớn thời gian hắn đều làm nũng khoe khoang Ninh Sơ Nhị, còn quân doanh như thế nào, văn thần võ tướng như thế nào, đều không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Hôm đó lúc vào đêm, hắn đóng cửa sớm, treo một tấm thẻ ‘nhàn sự mạc nhiễu’ (chớ làm phiền) ở bên ngoài, còn bảo Chiêu Tài làm môn thần.
Mới đầu, Ninh Sơ Nhị còn cười hạo hắn quá coi trọng bản thân, người khác sao vô cớ đến tìm hắn.
Ai ngờ vừa ngồi xuống ghế ngồi không bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói lười biếng của Ninh Sơ Nhất.
“Mượn muội phu ra ngoài nói mấy câu.”
Lúc này mới nhớ đến nhân gia là muội phu ngươi? Trước đây thời điểm xem náo nhiệt không phải rất hăng hái?
Liên Tiểu Gia không nhúc nhích, tiếp tục đút nước cơm cho nữ nhi ở trong ngực.
Tiểu cô nương ây giờ đã được một tuổi rưỡi, lớn lên thật là xinh đẹp, chỉ là không nói chuyện sớm như Liên Tiểu Thú, chỉ có thể y y nha nha hừ hừ hai câu.
Đa số thời gian cũng đều an tĩnh ngủ, không khóc không nháo.
Ninh Sơ Nhị nói với Liên Thập Cửu.
Chưa từng nghe nói Hoa Mộc Lan không thích nói chuyện, khuê nữ nhà ta tính tình cũng quá điềm đạm ít nói.
Vạn nhất tương lai làm nữ tướng quân gì đó, không thích nói chuyện thì sao được.
Liên Tiểu Gia đối với chuyện này vẫn luôn mỉm cười đáp lại, sau đó im lặng đảo mắt nhìn lén Sơ Nhị, tiếp tục lấy chút bút lông sói, sách vở cho hài tử chơi.
Ít nói thì làm sao? Hắn mới không muốn khuê nữ của mình làm tướng quân đâu, phải làm ra vẻ tiểu thư khuê các mới có thể gả cho người tốt.
Sự thật chứng minh, hai người này đều sai, hiện tại không mở miệng nói chuyện, không có nghĩa là sau này không muốn mở miệng.
Cần biết khi còn bé nghẹn quá độ, cũng có khả năng trở thành nói nhiều.
Ninh Sơ Nhị muốn khuê nữ mình tư thế hiên ngang oai hùng, cân quắc bất nhượng tu mi*.
*: là một thành ngữ Trung Hoa nói về những bậc nữ nhi có tài thao lược không kém đàn ông, thậm chí hơn cả đàn ông.
Liên Thập Cửu muốn cho nàng trở thành tiểu thư khuê các.
Quan điểm của đôi phu thê vẫn luôn mâu thuẫn, còn có xu hướng không chịu chịu thua, mỗi người đều giữ vững quan điểm của mình.
Mà sống trong bối cảnh giáo dưỡng nhạt nhào mà vô nghĩa như vậy, Liên Mộc Lan càng không dễ trưởng thành, quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người,lớn lên là tiểu thư khuê các, lại không ngừng lảm nhảm, nữ tướng quân tinh phân (từ này mình không viết nghĩa).
Phu thê Liên thị cũng trong một thời gian dài, phải vật lộn với nỗi rầu không viết phải gả khuê nữ đi như thế nào.
Tất nhiên đây là chuyện sau này.
Nhưng lúc này, Ninh Sơ Nhất đang canh giữ ở ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ với Chiêu Tài, cũng không vội đi vào, chỉ dựa vào cửa nói.
“Đừng keo kiệt như vậy, nam nhân không độ lượng hẹp hòi thật không hay.”
“Ta có chuyện nghiêm túc muốn thương lượng với ngươi, mau đi ra đây.
Lần trước ngươi hỏi Sơ Nhị cùng hài tử ở đâu, ta không phải thống khoái nói cho ngươi sao?”
Ngay cả đèn trong nhà cũng bị dập tắt.
Hắn lại tiếp tục nói.
“Ngươi định học Gia Cát Lượng, chờ tiểu gia ba lần phá nhà tranh của hai người? Đàn ông phải có khí tiết, muốn chờ ta cầu ngươi sao.”
Cần ngươi cầu sao?
Liên Thập Cửu không chút để ý gõ bàn hai cái, vừa định phân phó Chiêu Tài ném Ninh Sơ Nhất ra xa một chút, đã nghe thấy tên kia đột nhiên khóc rống lên như cướp trời đoạt đất.
“Nhị nhị, ca ca bây giờ gặp phiền toái, muội không cho đồ hỗn trướng Liên Thập Cửu ra đây, ta liền chết trước mặt muội.
Muội là muội muội ruột của ta, khuỷu tay quẹo ra ngoài không sợ đau sao? Thật sự mặc kệ ta, ta sẽ bảo Ninh Trung Thu đến đây khóc cùng.”
Bởi vì giọng nói này, Liên Mộc Lan vốn dĩ ngủ say cũng phải mở mắt.
Tiểu gia hỏa chớp đôi mắt to, còn mang theo chút tức giận rời giường, cau mày vung tay nhỏ lung tung.
Thần phiền.
Ninh nhị cô nương giật khóe miệng trực tiếp đá Liên Thập Cửu xuống giường.
“Hồi quân doanh nói chuyện đi!!”
Chuyện sốt ruột này, nhanh đi sẽ biết rõ.
*.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook