Vợ chồng trẻ một đêm không ngủ, là cảm khái sau khi gặp nhau không dễ dàng, không đành lòng ngủ.

Mà ở bên kia bọn họ không biết, trong khe núi cũng có hai người không có chợp mắt.

Tần Hoan nhìn Phong Sầm từ khi lôi hắn đi đến bây giờ vẫn im lặng dựa vào cây nhìn ra xa, há hốc mồm.

"Ngươi....!Không sao chứ?"
Hắn thừa nhận hắn có chút không thích Phong Sầm, chủ yếu bởi vì tính tình vị gia này quá mức cổ quái, tiếp theo là chán ghét lông mày của hắn.

Chỉ là người này lúc này, lông mày vẫn dày rậm như cũ, trên mặt luôn luôn giương nanh múa vuốt tinh khí mười phần, lại có thêm vài phần cô đơn ngày xưa không có.

Tần Hoan là kẻ không có tâm nhãn, nhưng cũng không phải thuần ngốc, có thể nhìn ra Phong Sầm ngưỡng mộ đại nhân nhà hắn.

Nam phụ trong thoại bản tử, phần lớn đều quấn quít bám lấy, hoặc âm thầm châm ngòi, hắn vẫn còn có chút kiến thức.

Phong Sầm cái trước làm không ít, nhưng âm thầm châm ngòi lại chưa từng làm.

Chuyện thường làm nhất, đơn giản chỉ là chọc tức Liên Thập Cửu một chút thôi.

Cơn gió muộn thổi đi cái nóng ban ngày, ngược lại lộ ra sự yên tĩnh hiếm khi khó có được.

Phong Sầm liếc xéo Đông Quan một chút, buồn bực ngán ngẩm mà nói.

"Ta cho kể cho ngươi một chuyện."
Phong Sầm nói muốn kể chuyện cho Đông quan, nhưng hắn hiển nhiên không phải người giỏi kể chuyện, câu chuyện vụn vặt, rời rạc, hồi ức đứt quãng, càng giống như nói chuyện phiếm, kể việc nhà hơn.

Hắn nói cho Đông quan, lúc trước có một nữ tử đặc biệt nhẫn tâm, lúc còn nhỏ đã quả quyết việc không liên quan đến mình thì phải tránh thật xa.

Thỉnh thoảng vui buồn thất thường, thỉnh thoảng nói lời cay nghiệt, trông thấy có người gặp nạn cũng có thể mày không nhíu, mắt không chớp bắt hắn bò ra xa hơn.

Nam tử lúc đầu rất chán ghét nàng, thật sự rất chán ghét.

Chán ghét đến mức thường xuyên lén chôn côn trùng vào trong đồ ăn của nàng.

Trong trong quan niệm của nam tử, nữ tử nhìn thấy côn trùng nhất định phải hô to gọi nhỏ khóc trời đập đất một phen.

Nàng lại có thể bình tĩnh gắp nó từ trong chén ra, mặt không đổi sắc ném vào trong cổ áo của hắn.

Nam tử thực ra cũng rất sợ côn trùng, mấy con côn trùng trong chén kia là do hắn sai nha hoàn Cốc Trung bắt đến.

Hắn lắc cổ áo, bị dọa đến mặt trắng bệch, nàng cũng chỉ yên lặng ăn cơm, không mặn không nhạt nói một câu.

"Lần sau có thể làm chuyện gì mới mẻ hơn không."
"Nàng thật sự là nữ nhân rất không giống nữ nhân nhất mà ta từng thấy."
Phong Sầm nói như vậy, ánh mắt đắm chìm trong hồi ức quá khứ, nhíu nhíu mày, không lâu sau lại nhịn không được cười một tiếng.

"Ngươi không biết nàng đáng sợ như thế nào đâu.

Một cô nương đang êm đẹp, nhất định phải học Mao Sơn thuật gì đó, học hình vẽ trong cổ thư cùng các loại chữ kì dị.


Nếu không nữa thì, chính là cả ngày ngồi trên bồ đoàn ngước mặt nhìn trời, miệng lải nhải ục ục không biết đang nói thầm cái gì."
"Ngày mai có thể trời sẽ mưa."
Đây là lời nàng nói nhiều, mười lần có chín lần không đúng, nhưng hắn lại ngốc nghếch mang theo ô mỗi khi ra ngoài.

Đến tận lúc này, Đông quan mới hiểu rõ, Ninh Sơ Nhị ở Khâm Thiên Giám mỗi khi gặp trời mưa đều có một cái ô giấy dầu, không phải nàng dự đoán chính xác, mà là nàng luôn cảm thấy ngày mai sẽ mưa, cho nên mới quanh năm suốt tháng mang ô ở bên cạnh người.

"Ninh Sơ Nhị chính là thần côn thích nói nhảm, yêu bạc, yêu đắc ý, yêu lải nhải."
Thế nhưng nữ nhân kỳ quái như vậy, gần như chiếm cứ cả thanh xuân của Phong Sầm.

Nói đến đây, hắn tự giễu cười cười.

"Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy mình sở dĩ thích nàng, là bởi vì nhìn gương mặt này quá lâu.

Ngươi biết đấy, nhìn một thứ không vừa mắt, thấy lâu cũng sẽ thành thuận mắt, Ninh Sơ Nhị cũng không phải cô nương đặc biệt xinh đẹp."
Đông quan năm nay cũng chừng hai mươi, vẫn là tiểu tử đầu mới mọc lông chưa từng thích nữ tử nào cả.

Hắn đại khái hiểu ý của Phong Sầm, lại có chút khó hiểu.

"Vậy ngươi đã từng nói thích đại nhân nhà chúng ta chưa?"
Trong thoại bản, rất nhiều chuyện tình đều thất bại bởi vì không dám mở miệng nói sao, nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Phong Sầm, nghĩ đến là rất dễ xấu hổ.

Phong Đại Cốc chủ nghe vậy nhíu mày.

"Lão tử là người thiếu thông minh như vậy sao? Đương nhiên là đã nói."
Chỉ có điều...!
"A Sầm, huynh thành thành thật thật ngậm miệng được không?"
Đây chính là lời Ninh Sơ Nhị đáng chết nói như vậy? Lúc hắn mười ba tuổi, sau khi lấy hết dũng khí thổ lộ với nàng, nàng luôn luôn dùng dáng vẻ vui buồn thất thường trêu hắn.

Lúc đó Phong Sầm còn chưa biết.

"Này, ta thích muội, có muốn đi cùng với ta hay không." Lời này, đối với nữ tử mà nói càng giống như ăn no rỗi nói nhảm.

Đông quan nghe xong gật đầu.

"Đó có nghĩa là người ta xác thực không thích ngươi."
Phong Sầm liền không nói nữa, chắc đang nghĩ có nên đánh hắn hay không.

Đông Quan còn nói.

"Trong thoại bản, kết cục của nam phụ hầu hết là bi thảm, ngươi đừng có chờ nữa."
Phong Sầm liền cho hắn một cái quả đấm, nhìn hắn che lấy quai hàm rơi nước mắt.

"Nam phụ sao? Ta vẫn chưa phải là vậy."
Hắn càng muốn thừa nhận hắn là lam nhan tri kỷ* của nàng hơn.

*: “Hồng nhan tri kỷ” - chỉ tình yêu nam nữ.

“Lam nhan tri kỷ” - chỉ tình cảm không phải là yêu, lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.


Ngẫu nhiên giống ca ca chiếu cố nàng, ngẫu nhiên giống đệ đệ để nàng chiếu cố.

Hắn chỉ là quá quen thuộc với việc bảo vệ, bảo vệ nụ cười, bảo vệ nữ nhân luôn luôn không tim không phổi, không có tâm can.

Đến cuối cùng, ngay cả chính hắn cũng không biết, loại cảm tình này đến cùng có phải yêu hay không.

Đoạn thời gian trước, hắn học được trong thoại bản từ mới gọi là khuê mật.

Mặc dù miêu tả mối quan hệ giữa những nữ tử, nhưng lại cố chấp cho rằng, là nam nhân biết rõ ràng quỳ thuỷ của đối phương đến lúc nào, hắn và Ninh Sơ Nhị, cho dù như thế nào cũng có tình bạn bền chặt kiên cường.

Nếu như không thể là nam nhân sống với nàng đến già, vậy làm một khuê mật có thể sống cùng nàng đến lúc bạc đầu.

Vạn nhất Liên Thập Cửu chết sớm....!
"Liên đại nhân còn nhỏ hơn ngươi hai tuổi? Người quanh năm suốt tháng đánh trận, thân thể xương cốt hình như đều chẳng ra sao cả.

Tử trận sa trường gì đó..."
Một câu không đúng lúc của Đông quan, lần nữa đổi lấy hai cái đập hung ác.

Hắn xoa xoa cái đầu đau nhức, cảm thấy ngày mai nếu không bôi thuốc, nhất định chạy đến trước mặt đại nhân nhà mình cáo trạng.

Đất đai ở Gia Hưng quan còn khô nứt hơn Tự Phong Cốc rất nhiều, khi gió đêm thổi đến không có mùi cỏ xanh ẩm ướt như ở Tự Phong Cốc.

Phong Sầm ngồi xuống, sờ mảnh đất có chút cằn cỗi này.

"Nếu như rải một thảm cỏ lên, nơi này cũng nên là chỗ cỏ mọc én bay."
Đông quan nói.

"Sau khi chiến tranh kết thúc, ngươi sẽ trở lại Tự Phong Cốc sao?"
Rời khỏi kinh thành, rời khỏi nữ nhân mình yêu nhưng vẫn muốn cười chúc nàng hạnh phúc.

Phong Sầm không nói gì, mà dịch chuyển tầm mắt nhìn về phía căn nhà tranh nho nhỏ tràn đầy hạnh phúc.

Thật lâu sau mới thở dài.

"....!Ta sẽ ở lại triều đình làm quan, tiếp tục khiến cho Liên Thập Cửu ngột ngạt."
Đông Quan: "....."
*
Có lương thảo trong kinh duy trì, chiến cuộc đã đảo ngược.

Trước kia là Bàng Viêm ôm cây đợi thỏ chờ tiêu diệt bọn họ, hiện giờ là Ninh đại tướng quân không chịu phát binh, thành tâm muốn làm thực lực đối phương suy yếu.

Điều kiện ở Gia Hưng quan, dù không quá ác liệt, nhưng dưới ánh mặt trời chói chang, chắc chắn là mười phần gian nan.

Lại thêm nơi đây vốn cũng không giàu có, coi như còn chút ngân lượng dự trữ cũng mua không được lương thực.

Trong kinh vì thế đương nhiên cũng nóng vội, nhưng Lưu Lăng đã móc dạ minh châu gần hết, đến màn che trên vương miện cũng bị hói mất nửa bên, càng không nói đến những thương nhân bán lương thực trong kinh đều phải nghe ý Liên Thập Cửu, liều mạng khóc than.

Bàng Viêm dậm chân, nhìn đám con cháu thị trong trướng uể oải, chốn trong góc kêu khổ.


Nhưng bên Ninh đại tướng quân, cũng không được yên tĩnh.

Tộc nhân Liên gia, từ trên xuống dưới chừng trăm người, suốt ngày ăn lương khô cau mày.

Người trẻ tuổi thì phàn nàn vài câu.

Lớn tuổi hơn vì thân phận nên giữ giá trị bản thân, ăn hai miếng liền đen mặt vào trong lều đi ngủ.

Hai loại trước, còn dễ ứng phó.

Ninh đại tướng quân cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng, càng người trực tiếp thẳng thắn hơn thì không dễ xử lý như vậy.

Bên trong quân trướng trang nghiêm, Liên các lão mặc trường bào màu đá xanh chắp tay sau lưng đi tới, cũng mặc kệ bọn họ đang nói chuyện gì, trực tiếp đặt một tấm ngân phiếu lên bàn Ninh Sơ Nhất.

"Ta muốn hai cân thịt bò, nửa cân cổ vịt."
Ngữ khí dứt khoát rõ ràng.

Ông muốn ăn thịt.

Thái độ kiên quyết.

Liên tiếp nửa tháng ăn gạo trắng, mới đầu quả thực còn có chút mới mẻ, hiện giờ trong miệng có thể sắp bay ra một con chim*.

*: sự tích Tích Chu: Cậu bé Tích Chu vì ham chơi không chăm sóc cho bà khi bệnh nên bà đã biến thành loài chim đi tìm thức ăn.

Ý là Liên các lão thèm ăn thịt đến mức sắp biến thành chim tự đi tìm thịt ăn.

Ông mặc kệ mấy lão già giữ mặt mũi kia, dù sao ông muốn ăn, muốn ăn thịt thì có mất mặt.

"Ngươi có mua hay không?"
Ninh đại công tử tính tình thường quái đản, nhưng trước mặt trưởng bối đều khiêm tốn.

Nhìn thấy người đến, cũng vội vàng từ ghế chủ vị xuống, mời Liên Dụ mời đến chỗ ngồi.

"Liên bá phụ."
Đối với vị cha ruột của Liên Thập Cửu, cũng nghe thấy đôi chút về con người của ông, đặc biệt là thanh danh vang dội đệ nhất Đại Yển.

Lần này thấy ông chịu dốc túi như thế, cũng khiến cho ông có chút ngoài ý muốn.

Lại nhìn ngân phiếu năm mươi lượng trong tay là có thể biết được, vị này thời gian qua thật sự không có thịt để ăn.

"Ta không thích ăn thứ đồ màu xanh lá."
Nhìn thấy Ninh Sơ Nhất nhìn ông, Liên các lão rất ghét bỏ nói thêm một câu.

Nhăn lông mày lại, bộ dáng rất bất mãn.

Ninh đại công tử sững sờ hồi lâu, cũng có chút xấu hổ, nhưng thế cục bây giờ thực sự không dễ mua những vật này.

Thứ nhất, bây giờ không có.

Thứ hai, xem như có thể mua, cũng không thể mở ra tiền lệ, nếu không những vị quan lão gia Liên gia kia sẽ xếp hàng đến tìm hắn.

Ninh Sơ Nhất ho nhẹ một tiếng,
"Bá phụ, ngài muốn những vật này, đều phải xuống huyện thành dưới núi đi mua.

Không nói trước được có thể mua thịt bò hay không, chính là con đường núi này cực kỳ không dễ đi, ngài xem có thể hay không....."
"Nhịn một chút?"

Liên các lão có chút thức thời nhận câu này, mà kết quả vẫn lắc đầu.

"Không được."
Ông muốn ăn thịt.

Một câu chém đinh chặt sắt, triệt để khiến Ninh Sơ Nhất nghẹn lời.

Phải nói người đã qua tuổi tứ tuần, còn có thể tùy hứng đến trình độ như vậy cũng thực sự khó tìm.

Liên Dụ lại nhìn nhìn phó tướng trong trướng đồng dạng giống hắn ngẩn người nhìn ông, cũng không ngại mình bị xem như vật hiếm mà thưởng thức.

Chỉ là lập trường nhất định phải cho thấy.

"Ta có bạc, dựa vào cái gì không để ta ăn?"
Những lương thảo dự trữ này, Liên gia bọn họ tốn không ít bạc.

Ruộng đất nhà bị nhi tử bại gia bán hết, kết quả đến miệng thịt cũng không được ăn, ông có thể làm gì?
Có câu nói rất hay, ăn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.

Tài chủ lên tiếng muốn ăn mặn, cũng không tính là quá mức yêu cầu.

Mấy người trong trướng, sắc mặt đều không dễ nhìn, cảm thấy bọn họ thực sự không thể ở lại được nữa, đều đỏ mặt cười ha hả chuồn đi, chỉ còn lại một minhg Ninh đại tướng quân lúng túng đứng bên cạnh.

Ninh Sơ Nhất cũng phiền lòng, thật sự không chịu nổi lão tổ tông, đành phải dùng lời hay khuyên bảo.

"Bá phụ, không phải là chất nhi không mua cho ngài, thực sự là điều kiện có chút khó khăn.

Chất nhi đáp ứng ngài, qua chút thời gian nữa, nhất định để ngài được ăn thịt bò."
"Không muốn một chút thời gian nữa."
Liên các lão đánh gãy hắn "Chốc nữa lúc ăn ta sẽ đến chỗ Sơ Nhị, còn những người không liên quan, ta sẽ bảo cấm vệ đánh ngất toàn bộ."
Liên các lão là ai?
Là nhân tài kiệt xuất nhìn mặt mà nói chuyện trong triều đình, vạn sự đều nghĩ xa hơn người khác.

Ông đã cầm ngân phiếu đến có nghĩa là nghĩ đến tất cả bận tâm của đối phương.

Sợ người khác biết đúng không?
Vậy dễ làm.

Đánh cho toàn bộ bất tỉnh, chờ ta ăn xong rồi tính.

Sợ phô trương ra ngoài đúng không? Vậy đến chỗ con dâu ta ăn, người khác sẽ không ngửi được.

Đã nói như vậy, nếu Ninh Sơ Nhất còn không đồng ý.

Uyển Chi đã chuẩn bị sẵn dây thừng, ngươi xem thích gốc cây nào?"
Gừng, quả nhiên vẫn là già cay!!!!
Giọng hét của Liên phu nhân mà phát ra, chính là một trận bạo động hủy thiên diệt địa.

Ninh đại công tử co rút khóe miệng đáp lại, cũng chỉ có thể thỏa mãn ý của các lão.

Nhưng vừa muốn cầm tờ ngân phiếu, liền thấy Liên Dụ hững hờ nhét lại vào trong ngực.

"Trừ vào tiền chu cấp quân nhu."
Ninh Sơ Nhất hơn hai mươi năm qua chưa từng nghẹn lòng như vậy.

*.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương