Phù Kình cho đến bây giờ vẫn không phải là một người không làm việc mà chỉ biết hưởng thụ, ngược lại, y là tiêu chuẩn điển hình cho người nghĩ là làm, nên, một màn này xảy ra…

“Ách… Phù tiên sinh, ngài đây là có ý gì?”

Khóe miệng Phù Diệp run rẩy nhìn người đang mỉm cười trước mắt mình, nếu nó có thể được gọi là “nụ cười”. Ở chung lâu như vậy, không phải không bao giờ tưởng tượng tới nụ cười của ba là thế nào, nhưng bây giờ trông thấy, lại cảm thấy nổi hết da gà, có lẽ trên đời không có đứa con nào nhìn thấy ba mình cười mà lại nổi da gà cả?

Được rồi! Nếu chỉ cười với mình thì không nói, nhưng tại sao trên tay lại cầm theo một bó hoa?! Hơn nữa không phải bách hợp, không phải tulip, mà là hoa hồng?! Xin hỏi có người ba nào đi gặp con mình là tặng hoa hồng không?? Vả lại còn đứng trước cổng trường nữa!!

Phù Kình nghe thấy cách xưng hô của Phù Diệp thì nhíu mày, nhưng dù sao cũng tốt hơn từ ba, quên đi, sau này còn cơ hội.

“Cậu không thích hoa hồng?” Phù Kình chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất. Ừm, chắc chắn do lúc trước điều tra không hết, lần sau phải cải thiện.

“Không phải vấn đề này!!” Phù Diệp tựa như chịu không nổi mà hô to, vừa dứt lời liền thấy những ánh mắt khó chịu của mọi người, vì thế cậu nhanh chóng kéo Phù Kình rời khỏi hiện trường, nhưng càng gấp thì động tác lại càng chậm chạp, huống chi Phù Diệp còn bị khuyết điểm ở chân.

Phù Kình bị kéo đi, thấy động tác của chân Phù Diệp thì mày càng nhíu chặt hơn, cuối cùng y nắm ngược lại tay Phù Diệp, kéo cậu ngồi vào xe mình cách đó không xa, như vậy, không còn sợ gì nữa đúng không?

“Di?” Phù Diệp phát ra âm thanh kinh ngạc, từ sau khi đóng cửa xe, cậu mới trầm tĩnh lại, nhưng thần kinh lại bắt đầu căng thẳng, không gian trong xe quá nhỏ, muốn chạy trốn cũng không được.

“Không thích hoa hồng?” Nhìn Phù Diệp cứ quay trái quay phải, Phù Kình chỉ cảm thấy cậu thật đáng yêu, tựa như một chú chuột hamster bé nhỏ, đột nhiên nhớ đến vấn đề bị gián đoạn lúc nãy.

“Tôi không cho rằng con trai sẽ thích hoa hồng? Hơn nữa, ngài không biết ý nghĩa của hoa hồng sao?” Phù Diệp tức giận hỏi, thật ra không cần nói cũng biết đáp án, vị đại nhân trước mắt này không biết về chuyện này đâu.

“Có ý nghĩa gì?” Hoa là hoa, còn phải có ý nghĩa nữa sao? Phù Kình hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi.

Quả nhiên!!

“Ý nghĩa của hoa hồng là tình yêu chân thành, loài hoa chuyên dành tặng cho tình nhân của mình!!” Phù Diệp xem thường, xoay người ngồi phịch lên ghế.

“Tình nhân?” Thật không ngờ chỉ một bó hoa nhỏ thôi cũng mang ý nghĩa như vậy, nhưng, xem ra mình không mua sai! Nếp nhăn trên mặt Phù Kình cuối cùng cũng giãn ra, để lộ nụ cười vui vẻ.

“Đúng! Là tình nhân, cũng có thể là vợ, bà xã, tóm lại, không phải…”

“Là tình nhân! Đúng vậy.”

Đang lúc Phù Diệp còn muốn tăng mạnh sức thuyết phục, Phù Kình đột nhiên phun ra một câu, đánh gảy câu nói hùng hồn của cậu.

“A??” Phù Diệp nghe xong, lập tức sửng sờ tại chỗ, miệng mở thật to, bộ dáng rất ngốc.

Chẳng lẽ mình nói quá trực tiếp sao, cho nên khó tiếp nhận? Lúc Phù Kình còn đang suy nghĩ có phải phương thức biểu đạt của mình gây hiểu lầm không, thì nháy mắt Phù Diệp đã hồi phục tinh thần, mau chóng mở cửa xe, lấy tốc độ nhanh chưa từng có mà chạy trốn. Hại các bạn học quen biết cậu cho rằng chân cậu đã được chữa hết.

“Ai, ba các cậu đối xử với các cậu thế nào?”

“A?”

Trong phòng 402 của ký túc xá, Phù Diệp đã ngơ ngác ngồi trên giường được một khoảng thời gian, tựa như bị nhập vậy, các bạn cùng phòng thấy nhưng không biết chuyện gì, thì đột nhiên nghe Phù Diệp hỏi.

“Ba tớ đối xử với tớ rất tốt, ba nói chỉ cần tớ vui vẻ là được, không nên miễn cưỡng mình.” Người trả lời là Lục Thư Thành. Phù Diệp nghe xong nhìn hắn, còn tưởng rằng nhà của cậu ấy quản giáo rất nghiêm.

“Ba tớ sao… tớ với ông ấy không phân biệt lớn nhỏ, hơn nữa ông ấy cũng không cần tôn trọng gì đó, hì hì…” Trần Vũ vò loạn mái tóc, cười nói.

“Vũ Mao, tớ phải nói với chú Trần rằng cậu nói bậy!” Sử Thấu tiếp lời, nhìn vẻ mặt gian trá kia kìa, chậc chậc!!

“Được! Cậu dám nói, tớ sẽ méc chú Sử, dù sao chú ấy cũng rất thương tớ!” Trần Vũ lập tức phản bác, cậu làm mùng một, tớ làm mười lăm, hừ ~~

“Cậu!!” Sử Thấu bị Trần Vũ nói đến nghẹn họng, nhìn Trần Vũ kìa, ngay cả mũi cũng hướng thẳng lên trời rồi, đắc ý không thôi.

“Ai ~~~” Phù Diệp nhìn hai người đùa giỡn, bất đắc dĩ nằm trở lại giường, ngẩn người.

“Vũ Mao, Thạch Đầu, các cậu xem tiểu Diệp…” Lục Thư Thành là người duy nhất bình thường ở đây, nên cậu lập tức ngăn cản hai diễn viên đang có xu thế động tay động chân, muốn khiến lực chú ý quay trở lại trên người Phù Diệp.

“Hắc hắc, xin lỗi, tiểu Thành!” Trần Vũ cùng Sử Thấu cười gượng mấy tiếng, nhanh chóng dừng động tác, đặt mông ngồi xuống trước giường Phù Diệp.

“Tiểu Diệp, cậu… có phải đã xảy ra chuyện gì với Phù tiên sinh không?” Lục Thư Thành cẩn thận hỏi, nếu là chuyện của ba con, chẳng lẽ hai người sống chung xảy ra vấn đề gì?

“Không có chuyện gì đâu, các cậu đừng lo lắng, tớ chỉ tò mò một chút thôi!” Phù Diệp chớp chớp mắt, cười nói. Chuyện buồn cười đó sao có thể nói cho bọn họ nghe chứ? Ngay cả mình cũng cảm thấy đó chỉ là vui đùa thôi, nói cũng vô dụng, không nên để họ lo lắng nữa.

“Được rồi, khi nào muốn cũng có thể nói!” Trần Vũ leo lên giường, dựa vào người Phù Diệp nói.

Nếu cậu đã không muốn, thì bọn họ cũng không miễn cưỡng cậu, dù sao là bạn bè mà, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe cậu than phiền.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương