Không khí trong xe hơi nặng nề như Phù Diệp đã dự đoán từ trước, vốn thôi, cậu là một người không nói nhiều, còn người ba lạnh lùng của cậu thì sao? Vậy càng đừng nói. Dưới bầu không khí này, đoạn đường vốn rất ngắn bị phóng đại n lần, may mà ngay lúc Phù Diệp không nhẫn nại được nữa, rốt cuộc cũng đến rồi!

Cậu lập tức mở cửa xe, nào ngờ đột nhiên bị người kéo lại, không kịp phản ứng ngã ngồi lại vào trong, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phù Kình cũng kinh ngạc như cậu. Trong mắt Phù Kình hiện lên tia kích động, vội buông tay, sắc mặt nhanh chóng khôi phục bình thường, hại Phù Diệp nghĩ rằng lúc nãy mình ảo giác.

“Ách… có việc gì không?” Vẫn cảm thấy đêm nay ba có gì đó là lạ, chẳng lẽ bị đả kích? Nhưng dường như không chuyện gì có thể đả kích được ba mới đúng chứ?

Ngay khi Phù Diệp miên man suy nghĩ, thì nghe “ầm” một tiếng. Cậu vội quay đầu, phát hiện không biết từ khi nào mình đã bị đẩy xuống xe, người ngồi ở ghế lại “ầm” một cái đóng cửa lại rồi nhanh chóng chạy đi. Phù Diệp cực kỳ kinh ngạc nhìn chiếc xe chạy xa, cảm thấy phương hướng phát triển của chuyện này ngày càng quái dị.

“Anh hai, anh về sớm vậy!! Chẳng lẽ tiêu chuẩn của mấy người phụ nữ chỗ đó bị tụt dốc ư??”

Phù Kình chạy xe như bay về nhà, vừa mở cửa đã nghe giọng nói ngạc nhiên của Phù Thanh, thầm nghĩ trong lòng, ngày mai nhất định phải đến đó xem lại mới được!

“Vừa rồi đưa đứa nhỏ đó về.” Phù Kình cởi quần áo, tùy tay quăng lên sô pha, xoay người đi vào phòng bếp.

“Di? Em có nghe lầm không? Anh mà lại làm chuyện này?!” Phù Thanh nghe xong, mắt mở thật to, vẻ mặt không dám tin nhìn anh hai đang uống nước. Chẳng lẽ người trước mắt không phải anh hai, mà là một tên khác có ngoại hình giống vậy??

“Em không nghe lầm, huống chi lại là anh tìm nó.” Thật khó có khi nào Phù Kình giải thích với Phù Thanh.

“Không phải vấn đề này! Em là em ruột của anh đó nha, nhưng đến bây giờ anh chưa bao giờ đưa em đi đâu!” Thấy Phù Kình giải thích có chút khác thường, sự kinh ngạc của Phù Thanh càng tăng thêm, nhịn không được oán giận.

“Nó là con anh, mà em chỉ là em ruột thôi. Huống chi, cho dù anh không đưa cũng có người đưa em.” Giọng nói mang chút không quan tâm.

“… Em không phải ghen tỵ với cháu trai mình, chỉ là trần thuật lại sự thật mà thôi, anh đừng lấy hắn ra nói khiến em sợ được không?” Anh hai thật gian trá, mỗi lần nói đến người kia, hắn sẽ không thể nói tiếp được, mình thật là khiêm tốn…

“Không có biện pháp, ai bảo hắn hữu dụng như vậy, không nhắc đến thì thật uổng phí.” Phù Kình nhún vai, lạnh lùng nói.

“Xem như em nói không lại anh, chúng ta đổi đề tài đi, anh rốt cuộc cũng thừa nhận tiểu Diệp là con của mình sao?” Đối thoại vừa rồi, hắn không bỏ qua từ quan trọng nha!

“… Không phải.” Tạm dừng một chút, môi mỏng phun ra đáp án.

“A?” Phù Thanh vừa nghe, cằm gần như sắp rớt xuống đất, sao lại không phải? Rõ ràng vừa nãy chính anh hai đã nói vậy, chẳng lẽ mình nghe lầm? Không thể nào, hắn rất tự tin về đôi tai của mình!

Phù Kình không nói chuyện, chỉ trầm mặc uống nước, ra vẻ tự hỏi. Nhưng ai nhìn vào cũng biết y đang khó chịu.

“Làm ơn đi! Anh hai, anh không có gì thì đừng giả bộ u buồn nữa, nó rất không hợp với tính cách của anh! Anh bình thường đã đủ lạnh rồi, còn như vậy nữa coi chừng không ai muốn làm chị dâu của em.” Phù Thanh hét lớn, cực kỳ bất mãn nhìn hành động hiện tại của anh hai mình, nếu không biết nguyên nhân, hắn còn tưởng anh mình đang yêu nữa!

“Sau này không có chuyện gì thì không được liên lạc với đứa nhỏ kia, có chuyện phải nói với anh trước.” Bỗng nhiên nhớ đến gì đó, Phù Kình yêu cầu.

“Di? Vì sao?” Kinh ngạc nhìn anh hai đối diện mình, không ngờ Phù Kình lại đưa ra yêu cầu như thế.

“Không có nguyên nhân.”

Đáp án trong dự kiến, vốn không mong từ miệng Phù Kình sẽ toát ra lời gì dễ nghe, đột nhiên, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.

“Anh hai, anh sẽ không vì chuyện em thường xuyên liên lạc với tiểu Diệp mà thấy khó chịu chứ? Anh không phải là… ghen chứ?”

Phù Thanh như nguyện nhìn thấy sắc mặt khẽ biến của Phù Kình, dường như không có gì để nói, nhìn thấy anh hai kinh ngạc, cảm giác này thật sự rất tốt! Cơ hội khó có được nha ~~

“Khụ, em nói anh hai à, ăn giấm với em trai mình thì có gì ngon chứ? Huống chi đó lại là con của anh, cũng không phải tình nhân, khẩn trương như vậy làm gì?” Phù Thanh vui cười nói, thật đúng là không hiểu nổi đầu óc của anh hai, lại có thể vì chuyện này mà buồn bực.

“Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì? Mau cút khỏi đây.” Phù Kình đứng phắt dậy, bắt đầu đuổi người.

“Xí ~ lại như vậy, mỗi lần khó chịu là đuổi người, cũng không có chiêu gì khác.” Phù Thanh vừa oán giận vừa đi ra cửa. Không biết rằng giờ phút này trong lòng anh hai mình đang dậy sóng.

Tình nhân?? Vì sao mình không nghĩ tới? Vậy thì có thể giải thích hành động hoặc ý nghĩ gần đây của mình. Tuy rằng rất chán ghét mẹ của đứa nhỏ kia, nhưng lại có cảm tình không bình thường với nó, bây giờ, điều quan trọng bị Phù Thanh nói ra, giải đáp được nghi vấn luôn tồn tại trong lòng. Nhưng hai người lại là ba con có quan hệ huyết thống, không phải anh em, không phải thân thích, mà là hai ba con, trước mối quan hệ này, y có tư cách nắm chặt tay đứa nhỏ kia sao?

Không đúng! Nếu đã sáng tỏ ra mọi chuyện, theo tính cách của mình, cố gắng tranh thủ mới là biện pháp tốt! Dù sao y luôn xem đạo đức là cặn bã, chỉ là con mình thôi mà, có gì không thể chứ?

Thông suốt rồi, Phù Kình nở nụ cười, ở nơi xa cuối chân trời, Phù Diệp đang ngủ say không khỏi rùng mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương