Thị Diệp Thành Si
-
Chương 11
Phù Diệp cảm giác mình như một chú chim được thả lỏng, cho đến bây giờ cậu chưa từng tự do như lúc này, cho đến bây giờ cậu chưa từng nhớ cuộc sống của trước kia như lúc này; tuy rằng vất vả, tuy rằng không thể đến trường; nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc mỗi ngày đối mặt với người ba như khối băng! Hãy chờ xem! Bắt đầu cuộc sống trung học là bắt đầu cuộc sống mới, trung học trọ trong trường, đại học trọ trong trường, đến khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp dọn ra ngoài sống, nghĩ đến tương lai, Phù Diệp không khỏi mỉm cười, thật ra, tương lai luôn khiến người ta mong chờ!
“Ách… xin hỏi, cậu ở phòng ký túc xá này sao?”
Một tiếng nói sợ hãi đánh gảy ảo tưởng của Phù Diệp, cậu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng của ký túc xá, ngăn cản lối ra vào của người khác!
“Ngại quá!” Phù Diệp đỏ mặt, vừa giải thích vừa lui về phía sau.
“Không sao… A! Cẩn thận!” Người nọ cũng đỏ mặt nói, nhưng sắc mặt lập tức biến đổi.
“Di??” Phù Diệp không rõ chuyện gì cứ lùi về sau, nào ngờ đụng phải người khác cũng đang cúi đầu bấm điện thoại đi vào.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Phù Diệp liên tục mắc lỗi càng thêm hoảng, cậu cúi đầu, không ngừng giải thích.
“Đủ rồi! Không phải hoàn toàn là lỗi của cậu, áy náy cái gì?” Người bị đụng đánh gảy lời Phù Diệp, cười nói.
“Tớ tên là Trần Vũ, là bạn cùng phòng của cậu.” Người nọ dẹp di động, mỉm cười.
“A… tớ tên là Phù Diệp, xin giúp đỡ nhiều.” Phù Diệp nhất thời không phản ứng kịp vội tự giới thiệu.
“Cái kia… tớ tên là… Lục Thư Thành.” Tiếng nói hơi nhút nhát vang lên.
Tiếng nói xen vào khiến Trần Vũ và Phù Diệp không hẹn mà cùng dừng tầm mắt trên người hắn, đó là một nam sinh thấp bé có đôi mắt to, lúc này đôi mắt hơi hoảng sợ mở thật tròn, nhìn bọn họ, dường như chỉ cần bọn họ đi tới trước một bước thôi, hắn sẽ lập tức bỏ chạy.
“Ha ha!! Trời ơi! Sao lại có người giống chó như thế!”
Đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn, đánh gảy không gian yên lặng, Lục Thư Thành bị gọi là chó nhỏ kinh ngạc nhìn Trần Vũ đang cười, hành động này, không phải có chút quá đáng sao? Phù Diệp không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Vũ Mao, tiếng cười của cậu ngay cả dưới lầu cũng nghe được!”
“Ách? Thạch Đầu?! Sao cậu lại ở đây?” Trần Vũ tựa như bị tiếng nói bỗng nhiên xuất hiện này dọa sợ, tiếng cười ha ha ngừng lại, kinh ngạc nhìn nơi phát ra âm thanh.
“Thạch Đầu?” Lực chú ý của Phù Diệp và Lục Thư Thành bị dời qua nhân vật vừa xuất hiện, sao còn chưa nhập học đã phát sinh nhiều chuyện kỳ quái như thế rồi?
“Vũ Mao, cậu không biết tớ với cậu cùng một ký túc xá sao?” Người bị gọi là Thạch Đầu tức giận vỗ mạnh vai Trần Vũ, sau đó không để ý vẻ mặt kinh ngạc của ba người, đi thẳng vào căn phòng ký túc xá mà họ sẽ ở chung ba năm.
Xem ra, ba người này sẽ ở chung với mình trong ba năm…
“Thạch Đầu, cậu vì sao không nói tớ biết chúng ta ở cùng ký túc xá?”
“Đủ rồi, đừng gọi tớ Thạch Đầu nữa, thật vất vả mới lên trung học, có cơ hội thoát khỏi cái biệt danh kia rồi, Vũ Mao chết tiệt!”
“Cậu mới chết tiệt! Gọi cái gì Vũ Mao chứ? Cái tên này khiến bọn nữ sinh cười không ngừng!”
“Nga? Thì ra quan hệ giữa cậu và mấy nữ sinh tốt như vậy nha?”
“Cậu đừng nói sang chuyện khác! Tớ thật sự…”
“Ách… xin lỗi, quấy rầy các cậu ôn chuyện, nhưng các cậu có thể…” Thật vất vả mới tìm thấy chỗ trống để chen vào, nhưng lập tức Phù Diệp đã bị ngắt lời.
“A! Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tớ tên là Sử Thấu.” Sử Thấu rốt cuộc cũng trở lại đề tài chính, nhưng tay vẫn như trước ôm chặt cổ Trần Vũ, mở miệng nói.
“Buông tay, Thạch Đầu chết tiệt!!” Trần Vũ tránh không thoát đôi tay đang quấn chặt, đỏ mặt nói. Hắn không muốn để lại ấn tượng xấu với bạn cùng phòng chung sống ba năm.
“Ha ha…” Đột nhiên có tiếng cười đánh gảy bọn họ, mọi người quay đầu nhìn, nào ngờ đó chính là Lục Thư Thành thoạt nhìn rất im lặng, hắn đang ôm bụng cười to.
“Ha ha… xin lỗi, tớ thật sự… nhịn không được…” Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, Lục Thư Thành cố gắng thẳng lưng, ngượng ngùng nói.
“Chúng ta nhất định phải đứng trước cửa nói chuyện sao?” Phát giác đã gây chú ý tầm mắt khó hiểu và quái dị của nhiều người, Phù Diệp cười khổ.
“Đúng rồi! Mọi người vào thôi!” Mọi người bừng tỉnh đi vào trong, Phù Diệp đi sau cùng, cố gắng che dấu khuyết điểm ở đôi chân.
“Ách… thật ra cậu đừng suy nghĩ nhiều, chúng tớ sẽ không để ý.” Sử Thấu đi phía trước dừng bước, xoay người, nghiêm túc nói với Phù Diệp.
Phù Diệp vẫn luôn cúi đầu đi, nghe nói như thế, cũng dừng chân, ngẩng đầu, đối diện với những ánh mắt thân thiết chân thành, cậu tin, hốc mắt không khỏi nóng lên.
“Này, nam tử hán đổ máu không đổ lệ đâu ~~” Trần Vũ dựa vào người Sử Thấu cười nói.
“Ách…” Ý muốn khóc lập tức biến mất, Phù Diệp buồn cười nhìn ba người đang mỉm cười trước mặt, nam sinh thật dễ làm bạn với nhau!
“Được rồi được rồi! Nếu không dọn dẹp sẽ không kịp đăng ký! Các anh em, nhanh tay một chút!” Sử Thấu la lớn, vừa dứt lời, liền gương mẫu dẫn đầu dọn dẹp hành lí của mình.
Chú, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của chú, nếu không có chú, cháu sẽ không thể nào đến được nơi này.
Ba, hy vọng không lâu sau chúng ta có thể… ở chung một cách hòa bình…
Nhưng… có lẽ… đây chỉ là… ảo tưởng … của chính mình mà thôi…
“Ách… xin hỏi, cậu ở phòng ký túc xá này sao?”
Một tiếng nói sợ hãi đánh gảy ảo tưởng của Phù Diệp, cậu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đang đứng trước cửa phòng của ký túc xá, ngăn cản lối ra vào của người khác!
“Ngại quá!” Phù Diệp đỏ mặt, vừa giải thích vừa lui về phía sau.
“Không sao… A! Cẩn thận!” Người nọ cũng đỏ mặt nói, nhưng sắc mặt lập tức biến đổi.
“Di??” Phù Diệp không rõ chuyện gì cứ lùi về sau, nào ngờ đụng phải người khác cũng đang cúi đầu bấm điện thoại đi vào.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Phù Diệp liên tục mắc lỗi càng thêm hoảng, cậu cúi đầu, không ngừng giải thích.
“Đủ rồi! Không phải hoàn toàn là lỗi của cậu, áy náy cái gì?” Người bị đụng đánh gảy lời Phù Diệp, cười nói.
“Tớ tên là Trần Vũ, là bạn cùng phòng của cậu.” Người nọ dẹp di động, mỉm cười.
“A… tớ tên là Phù Diệp, xin giúp đỡ nhiều.” Phù Diệp nhất thời không phản ứng kịp vội tự giới thiệu.
“Cái kia… tớ tên là… Lục Thư Thành.” Tiếng nói hơi nhút nhát vang lên.
Tiếng nói xen vào khiến Trần Vũ và Phù Diệp không hẹn mà cùng dừng tầm mắt trên người hắn, đó là một nam sinh thấp bé có đôi mắt to, lúc này đôi mắt hơi hoảng sợ mở thật tròn, nhìn bọn họ, dường như chỉ cần bọn họ đi tới trước một bước thôi, hắn sẽ lập tức bỏ chạy.
“Ha ha!! Trời ơi! Sao lại có người giống chó như thế!”
Đột nhiên vang lên một tiếng cười lớn, đánh gảy không gian yên lặng, Lục Thư Thành bị gọi là chó nhỏ kinh ngạc nhìn Trần Vũ đang cười, hành động này, không phải có chút quá đáng sao? Phù Diệp không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Vũ Mao, tiếng cười của cậu ngay cả dưới lầu cũng nghe được!”
“Ách? Thạch Đầu?! Sao cậu lại ở đây?” Trần Vũ tựa như bị tiếng nói bỗng nhiên xuất hiện này dọa sợ, tiếng cười ha ha ngừng lại, kinh ngạc nhìn nơi phát ra âm thanh.
“Thạch Đầu?” Lực chú ý của Phù Diệp và Lục Thư Thành bị dời qua nhân vật vừa xuất hiện, sao còn chưa nhập học đã phát sinh nhiều chuyện kỳ quái như thế rồi?
“Vũ Mao, cậu không biết tớ với cậu cùng một ký túc xá sao?” Người bị gọi là Thạch Đầu tức giận vỗ mạnh vai Trần Vũ, sau đó không để ý vẻ mặt kinh ngạc của ba người, đi thẳng vào căn phòng ký túc xá mà họ sẽ ở chung ba năm.
Xem ra, ba người này sẽ ở chung với mình trong ba năm…
“Thạch Đầu, cậu vì sao không nói tớ biết chúng ta ở cùng ký túc xá?”
“Đủ rồi, đừng gọi tớ Thạch Đầu nữa, thật vất vả mới lên trung học, có cơ hội thoát khỏi cái biệt danh kia rồi, Vũ Mao chết tiệt!”
“Cậu mới chết tiệt! Gọi cái gì Vũ Mao chứ? Cái tên này khiến bọn nữ sinh cười không ngừng!”
“Nga? Thì ra quan hệ giữa cậu và mấy nữ sinh tốt như vậy nha?”
“Cậu đừng nói sang chuyện khác! Tớ thật sự…”
“Ách… xin lỗi, quấy rầy các cậu ôn chuyện, nhưng các cậu có thể…” Thật vất vả mới tìm thấy chỗ trống để chen vào, nhưng lập tức Phù Diệp đã bị ngắt lời.
“A! Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu, tớ tên là Sử Thấu.” Sử Thấu rốt cuộc cũng trở lại đề tài chính, nhưng tay vẫn như trước ôm chặt cổ Trần Vũ, mở miệng nói.
“Buông tay, Thạch Đầu chết tiệt!!” Trần Vũ tránh không thoát đôi tay đang quấn chặt, đỏ mặt nói. Hắn không muốn để lại ấn tượng xấu với bạn cùng phòng chung sống ba năm.
“Ha ha…” Đột nhiên có tiếng cười đánh gảy bọn họ, mọi người quay đầu nhìn, nào ngờ đó chính là Lục Thư Thành thoạt nhìn rất im lặng, hắn đang ôm bụng cười to.
“Ha ha… xin lỗi, tớ thật sự… nhịn không được…” Thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên người mình, Lục Thư Thành cố gắng thẳng lưng, ngượng ngùng nói.
“Chúng ta nhất định phải đứng trước cửa nói chuyện sao?” Phát giác đã gây chú ý tầm mắt khó hiểu và quái dị của nhiều người, Phù Diệp cười khổ.
“Đúng rồi! Mọi người vào thôi!” Mọi người bừng tỉnh đi vào trong, Phù Diệp đi sau cùng, cố gắng che dấu khuyết điểm ở đôi chân.
“Ách… thật ra cậu đừng suy nghĩ nhiều, chúng tớ sẽ không để ý.” Sử Thấu đi phía trước dừng bước, xoay người, nghiêm túc nói với Phù Diệp.
Phù Diệp vẫn luôn cúi đầu đi, nghe nói như thế, cũng dừng chân, ngẩng đầu, đối diện với những ánh mắt thân thiết chân thành, cậu tin, hốc mắt không khỏi nóng lên.
“Này, nam tử hán đổ máu không đổ lệ đâu ~~” Trần Vũ dựa vào người Sử Thấu cười nói.
“Ách…” Ý muốn khóc lập tức biến mất, Phù Diệp buồn cười nhìn ba người đang mỉm cười trước mặt, nam sinh thật dễ làm bạn với nhau!
“Được rồi được rồi! Nếu không dọn dẹp sẽ không kịp đăng ký! Các anh em, nhanh tay một chút!” Sử Thấu la lớn, vừa dứt lời, liền gương mẫu dẫn đầu dọn dẹp hành lí của mình.
Chú, thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của chú, nếu không có chú, cháu sẽ không thể nào đến được nơi này.
Ba, hy vọng không lâu sau chúng ta có thể… ở chung một cách hòa bình…
Nhưng… có lẽ… đây chỉ là… ảo tưởng … của chính mình mà thôi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook