Thị Diệp Thành Si
-
Chương 12
Đối với nam sinh mà nói, hưng phấn lại mang chút kích thích là một tuần quân huấn, vì thế nó rất nhanh qua đi, thực tự nhiên, đại đa số nam sinh đều được màu da “đen như than”, nhưng đương nhiên, cũng có một số ít là ngoại lệ.
“Trời ơi! Tiểu Diệp, cậu rốt cuộc có phải nam sinh hay không vậy?” Ký túc xá phòng số 402 truyền ra tiếng hô hoảng sợ, làm cho những người đang làm chuyện “lén lút” bị dọa không nhẹ, vội vàng buông thứ trên tay, mở cửa, rồi thấy không phát sinh truyện gì, “ầm” một cái đóng mạnh cửa lại, muốn làm gì thì làm đi ~
“Khụ, Vũ Mao, cậu nói gì vậy? Nói chuyện mà không qua đại não!” Sử Thấu ngồi trên giường mình, nhìn Trần Vũ vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu, hy vọng không có ai bị tạp âm này làm ô nhiễm!
“Không sao! Chúng ta là bạn thân mà đúng không?” Lắc lắc tay với Sử Thấu, Trần Vũ tươi cười hỏi Phù Diệp.
“Xí ~ người ta nể cậu ba phần cậu liền muốn mở hẳn cả một cửa hàng sao.” Sử Thấu tức giận chọc thủng ảo tưởng của Trần Vũ.
“Ách… các cậu… không cần… cãi…” Nhìn thấy hai người kia sắp bắt đầu cãi nhau, Lục Thư Thành muốn ngăn cản, nhưng giọng nói quá mỏng manh chả có chút khí thế nào, cuối cùng chỉ đành bó tay.
Nhìn tình cảnh không ngừng lặp lại từ sau hôm khai giảng, Phù Diệp bất đắc dĩ thở dài, không được! Mỗi lần đi học đều thở dài đã già hết mười tuổi, vậy đến lúc tốt nghiệp trung học, chẳng phải tóc sẽ bạc hết sao?
“Đủ rồi! Các cậu muốn đùa giỡn cãi nhau cũng không nên lấy tớ làm đề tài chứ!” Thật là, lão hổ không tức giận xem như bệnh miêu à? Tuy khoảng cách giữa cậu và lão hổ có hơi xa… Phù Diệp vừa lên tiếng, Sử Thấu và Trần Vũ lập tức ngừng lại, xấu hổ nhìn người vừa nói chuyện.
“Đúng vậy, do chân của tiểu Diệp, nên phơi nắng không đen là chuyện thường mà…”
“Ding ~~~”
Lục Thư Thành khó được khi nói chuyện không bị lắp, nhưng không biết bị tiếng chuông điện thoại của ai đánh gảy. Trái xem phải nhìn, không ai nhận điện thoại, chỉ là…
“Tiểu Diệp, tiếng phát ra từ cặp của cậu.” Nhìn người nào đó đang mờ mịt, Sử Thấu nhịn không được nhắc nhở, chẳng lẽ người này ngay cả di động của mình cũng chưa chạm qua?
“Di?!” Nghe thế, Phù Diệp vội vàng mở cặp mình ra, nhìn màn hình di động đang không ngừng lóe ra sáng rung rung, kỳ quái, thứ này vào đây từ khi nào?
“A lô?”
“Vì sao lâu như vậy mới nhận? Lúc nãy đang làm gì?” Phù Diệp còn chưa kịp nói gì, bên kia đã hỏi qua hai câu.
“Sao thế?” Thấy Phù Diệp thật lâu cũng không trả lời, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia lộ ra chút lo lắng.
Thế nhưng lại là… ba?! Sao lại thế được? Sao ba lại gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ là… nhầm số? Phù Diệp ôm tâm tình như vậy an ủi bản thân, sắc mặt trắng bệch cũng dần bình thường lại, bạn cùng phòng thấy cậu như vậy cũng một trận sợ hãi.
“Phù tiên sinh, ngài gọi nhầm số?”
“Không gọi nhầm! Chỉ cần người đang nhận điện thoại tên là Phù Diệp thì không nhầm.” Không biết có phải ảo giác hay không, Phù Diệp cảm thấy giọng nói ở đầu điện thoại bên kia dường như có chút tức giận.
“Xin lỗi, Phù tiên sinh.” Mặc kệ mình có sai hay không, giải thích trước luôn đúng.
“…”
Bên kia đột nhiên im lặng, Phù Diệp dừng một chút, nhìn lại màn hình di động, không đúng nha, còn nghe tiếng hít thở, chứng minh vẫn chưa cúp.
“Phù tiên sinh, ngài còn ở đó không?”
“Ừm… bạn cùng phòng thế nào?” Ngay khi Phù Diệp cho rằng đã cúp, muốn tắt máy, thì bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Phù tiên sinh, ngài có sao không?” Sau khi nghe xong câu hỏi, Phù Diệp nhịn không được nghi ngờ, người ở đầu bên kia điện thoại là khối băng tên Phù Kình sao?
“…” Lại một trận trầm mặc.
Không phải di động có vấn đề chứ? Phù Diệp lại nhìn nhìn di động, hẳn là không thể nào, cậu nhớ lúc đi chọn mua chiếc điện thoại di động này, giá rất đắt hơn nữa bán rất chạy, xem ra những thứ đắt tiền không nhất định thuộc chất lượng tốt.
“Phù tiên sinh, nếu ngài không nói chuyện thì tôi sẽ cúp.” Phù Diệp nhỏ giọng nói.
“… Vừa rời khỏi không lâu thì lá gan lớn lên rồi?” Phù Kình dường như bị lời nói của Phù Diệp làm nghẹn.
Phù Diệp không trả lời, chỉ trợn trắng mắt. Bạn cùng phòng nhìn thấy biểu tình này của cậu thì cảm thấy rất thú vị, tầm mắt của ai cũng đều tập trung lên người cậu, Phù Diệp tức giận nhìn những người đứng xem, không khỏi cảm thán một tiếng “Lòng người dễ thay đổi” a ~~
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Lại là ngữ khí mệnh lệnh.
“Tôi ở cùng các bạn rất vui vẻ, bọn họ đều rất tốt, tôi rất thích họ.” Phù Diệp nói, trở lại cái gọi là chủ đề chính.
“Vui vẻ? Thích?” Giọng nói chậm lại mấy nhịp.
Cho dù cách ngàn ngọn núi vạn con sông, nhưng xuyên qua chiếc điện thoại mỏng, Phù Diệp dường như cũng cảm giác được cơn giận của Phù Kình, gương mặt lạnh như băng của y tựa như hiện ra trước mắt.
“Ngài không muốn như vậy sao? Chẳng lẽ tôi ngay cả việc quen bạn bè đều phải báo cáo với ngài?” Tôi đã rời khỏi cái lồng giam đó rồi!! Câu cuối cùng còn chưa nói ra, Phù Diệp đã nhanh chóng cúp điện thoại, ngay cả cậu cũng bị hành động của mình dọa sợ, ngơ ngác nhìn di động trong tay, làm sao bây giờ? Có thể nào ba sẽ tức giận không?
“Tiểu Diệp, cậu sao thế?”
Những người đứng xem đều xoay quanh Phù Diệp, có chút theo không kịp tình huống.
“Không… không có gì…” Phù Diệp vừa nói vừa lộ ra nụ cười khó coi.
Hy vọng thật sự không có việc gì! Thoát khỏi nó!
“Trời ơi! Tiểu Diệp, cậu rốt cuộc có phải nam sinh hay không vậy?” Ký túc xá phòng số 402 truyền ra tiếng hô hoảng sợ, làm cho những người đang làm chuyện “lén lút” bị dọa không nhẹ, vội vàng buông thứ trên tay, mở cửa, rồi thấy không phát sinh truyện gì, “ầm” một cái đóng mạnh cửa lại, muốn làm gì thì làm đi ~
“Khụ, Vũ Mao, cậu nói gì vậy? Nói chuyện mà không qua đại não!” Sử Thấu ngồi trên giường mình, nhìn Trần Vũ vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu, hy vọng không có ai bị tạp âm này làm ô nhiễm!
“Không sao! Chúng ta là bạn thân mà đúng không?” Lắc lắc tay với Sử Thấu, Trần Vũ tươi cười hỏi Phù Diệp.
“Xí ~ người ta nể cậu ba phần cậu liền muốn mở hẳn cả một cửa hàng sao.” Sử Thấu tức giận chọc thủng ảo tưởng của Trần Vũ.
“Ách… các cậu… không cần… cãi…” Nhìn thấy hai người kia sắp bắt đầu cãi nhau, Lục Thư Thành muốn ngăn cản, nhưng giọng nói quá mỏng manh chả có chút khí thế nào, cuối cùng chỉ đành bó tay.
Nhìn tình cảnh không ngừng lặp lại từ sau hôm khai giảng, Phù Diệp bất đắc dĩ thở dài, không được! Mỗi lần đi học đều thở dài đã già hết mười tuổi, vậy đến lúc tốt nghiệp trung học, chẳng phải tóc sẽ bạc hết sao?
“Đủ rồi! Các cậu muốn đùa giỡn cãi nhau cũng không nên lấy tớ làm đề tài chứ!” Thật là, lão hổ không tức giận xem như bệnh miêu à? Tuy khoảng cách giữa cậu và lão hổ có hơi xa… Phù Diệp vừa lên tiếng, Sử Thấu và Trần Vũ lập tức ngừng lại, xấu hổ nhìn người vừa nói chuyện.
“Đúng vậy, do chân của tiểu Diệp, nên phơi nắng không đen là chuyện thường mà…”
“Ding ~~~”
Lục Thư Thành khó được khi nói chuyện không bị lắp, nhưng không biết bị tiếng chuông điện thoại của ai đánh gảy. Trái xem phải nhìn, không ai nhận điện thoại, chỉ là…
“Tiểu Diệp, tiếng phát ra từ cặp của cậu.” Nhìn người nào đó đang mờ mịt, Sử Thấu nhịn không được nhắc nhở, chẳng lẽ người này ngay cả di động của mình cũng chưa chạm qua?
“Di?!” Nghe thế, Phù Diệp vội vàng mở cặp mình ra, nhìn màn hình di động đang không ngừng lóe ra sáng rung rung, kỳ quái, thứ này vào đây từ khi nào?
“A lô?”
“Vì sao lâu như vậy mới nhận? Lúc nãy đang làm gì?” Phù Diệp còn chưa kịp nói gì, bên kia đã hỏi qua hai câu.
“Sao thế?” Thấy Phù Diệp thật lâu cũng không trả lời, giọng nói ở đầu điện thoại bên kia lộ ra chút lo lắng.
Thế nhưng lại là… ba?! Sao lại thế được? Sao ba lại gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ là… nhầm số? Phù Diệp ôm tâm tình như vậy an ủi bản thân, sắc mặt trắng bệch cũng dần bình thường lại, bạn cùng phòng thấy cậu như vậy cũng một trận sợ hãi.
“Phù tiên sinh, ngài gọi nhầm số?”
“Không gọi nhầm! Chỉ cần người đang nhận điện thoại tên là Phù Diệp thì không nhầm.” Không biết có phải ảo giác hay không, Phù Diệp cảm thấy giọng nói ở đầu điện thoại bên kia dường như có chút tức giận.
“Xin lỗi, Phù tiên sinh.” Mặc kệ mình có sai hay không, giải thích trước luôn đúng.
“…”
Bên kia đột nhiên im lặng, Phù Diệp dừng một chút, nhìn lại màn hình di động, không đúng nha, còn nghe tiếng hít thở, chứng minh vẫn chưa cúp.
“Phù tiên sinh, ngài còn ở đó không?”
“Ừm… bạn cùng phòng thế nào?” Ngay khi Phù Diệp cho rằng đã cúp, muốn tắt máy, thì bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Phù tiên sinh, ngài có sao không?” Sau khi nghe xong câu hỏi, Phù Diệp nhịn không được nghi ngờ, người ở đầu bên kia điện thoại là khối băng tên Phù Kình sao?
“…” Lại một trận trầm mặc.
Không phải di động có vấn đề chứ? Phù Diệp lại nhìn nhìn di động, hẳn là không thể nào, cậu nhớ lúc đi chọn mua chiếc điện thoại di động này, giá rất đắt hơn nữa bán rất chạy, xem ra những thứ đắt tiền không nhất định thuộc chất lượng tốt.
“Phù tiên sinh, nếu ngài không nói chuyện thì tôi sẽ cúp.” Phù Diệp nhỏ giọng nói.
“… Vừa rời khỏi không lâu thì lá gan lớn lên rồi?” Phù Kình dường như bị lời nói của Phù Diệp làm nghẹn.
Phù Diệp không trả lời, chỉ trợn trắng mắt. Bạn cùng phòng nhìn thấy biểu tình này của cậu thì cảm thấy rất thú vị, tầm mắt của ai cũng đều tập trung lên người cậu, Phù Diệp tức giận nhìn những người đứng xem, không khỏi cảm thán một tiếng “Lòng người dễ thay đổi” a ~~
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Lại là ngữ khí mệnh lệnh.
“Tôi ở cùng các bạn rất vui vẻ, bọn họ đều rất tốt, tôi rất thích họ.” Phù Diệp nói, trở lại cái gọi là chủ đề chính.
“Vui vẻ? Thích?” Giọng nói chậm lại mấy nhịp.
Cho dù cách ngàn ngọn núi vạn con sông, nhưng xuyên qua chiếc điện thoại mỏng, Phù Diệp dường như cũng cảm giác được cơn giận của Phù Kình, gương mặt lạnh như băng của y tựa như hiện ra trước mắt.
“Ngài không muốn như vậy sao? Chẳng lẽ tôi ngay cả việc quen bạn bè đều phải báo cáo với ngài?” Tôi đã rời khỏi cái lồng giam đó rồi!! Câu cuối cùng còn chưa nói ra, Phù Diệp đã nhanh chóng cúp điện thoại, ngay cả cậu cũng bị hành động của mình dọa sợ, ngơ ngác nhìn di động trong tay, làm sao bây giờ? Có thể nào ba sẽ tức giận không?
“Tiểu Diệp, cậu sao thế?”
Những người đứng xem đều xoay quanh Phù Diệp, có chút theo không kịp tình huống.
“Không… không có gì…” Phù Diệp vừa nói vừa lộ ra nụ cười khó coi.
Hy vọng thật sự không có việc gì! Thoát khỏi nó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook