Theo Em Suốt Cuộc Đời
-
Chương 9: Quá khứ
Anh đỗ xe trước cổng nhà tôi, bước xuống xe: - Chào anhTưởng anh lại im lặng nhưng không.
- Ừ, chào em
Anh đi được 1 lúc tôi vẫn đứng đó ngây ngốc, khoảnh khắc anh gần tôi khi nãy đã khiến tim tôi đập nhanh hơn, hù sao thế nhỉ?
- Tiểu Ly, sao cháu lại đứng đây.
Là bác quản gia.
- Dạ vâng, cháu vào đây.
Tôi đi vào với vẻ khó hiểu của bác.
- Bác à, bố mẹ cháu đâu rồi ạ?
- Ông bà chủ ra ngoài rồi, à họ dặn tối cháu với cậu Bảo ăn cơm trước, không cần đợi.
- Vậy bác có biết họ đi đâu không?
- Không.
- Vâng cháu biết rồi - rồi như nhớ ra điều gì - à, khi nào anh cháu về, bác gọi cháu nhé, cháu có việc cần hỏi.
- Ừ, bác biết rồi.
Lên phòng tôi lăn ra ngủ luôn.
----------------------------------
- Cậu chủ đã về
- Bác Phúc, Ly Ly đã về chưa ạ?
- Con bé đã về rồi.
Lăn người xuống ghế sofa, anh nhắm mắt cho thấy rõ sự mệt mỏi, thật sự khi nãy anh đã thốt tim khi thấy cảnh 1 người cầm dao định đâm cô bạn gái của anh, nếu như anh mải đánh, nếu như anh không để ý đến cô, nếu như anh chậm chút nữa, nếu như...thì có lẽ cô ấy đã nằm viện lúc này rồi.
Anh yêu cô ấy biết bao, làm sao anh nỡ để cô ấy chịu đau chứ, cũng may anh kịp thời, mà cô gái này cũng rất ngốc, biết mình không có võ mà vẫn cố ở lại cùng anh sợ anh bị làm sao, vì cô mải theo dõi anh nên không biết mình suýt bị đâm lén, bọn người này chắc hẳn đã biết điểm yếu của anh chính là cô. Chết tiệt, sau này anh phải cẩn thận mới được.
- Cháu muốn nghỉ ngơi, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền cháu nhé!
- Vậy bữa tối cháu có ăn không?
- Thôi khỏi ạ, bao giờ cháu dậy rồi ăn sau.
- Bác biết rồi.
-----------------------
Ôm cái đầu ngồi dậy, "Ôi ,đau đầu quá!"
Nhìn đồng hồ đã 7h kém rồi. Chết đã muộn vậy rồi à.
Lết cái thân đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, đi xuống lầu.
- Chị Trang, anh Bảo về chưa ạ?
- Chị không biết, hay em đi hỏi bác Phúc ý
- Cậu chủ về rồi.
Bác quản gia đi từ phía sau lưng tôi nói.
- Lâu chưa hả bác?
- Sau cháu nửa tiếng.
- Sao bác không gọi cháu ạ?
- Vì cậu ấy bảo không ai được làm phiền, thằng bé này hình như rất mệt nên cần được nghỉ ngơi.
- Vâng, cháu biết rồi
Bác rời khỏi chỗ đó.
Chị Trang vẫn loay hoay làm trong bếp, tôi vào giúp chị một tay, sẵn tiện nói chuyện để hiểu nhau hơn.
- Thôi, em ra ngoài kia đi, trong này có nhiều thứ không thích hợp với em đâu.
Nói rồi chị đẩy tôi ra.
Tôi lại nói:
- Gì mà không thích hợp chứ, trước khi em tới đây, em vẫn là con của người bình thường đấy nhé, những việc này em làm thường xuyên rồi.
- Nhưng nếu để bà chủ mà nhìn thấy thì không hay đâu.
- Chị sợ mẹ em đến vậy sao?
- Không có, bà ấy rất hiền nhưng ...
- Không nhưng gì hết em muốn làm chị không cản được em.
- Được rồi
Cô phải thua tính bướng này của cô bé.
- Chị này năm nay chị bao tuổi vậy?
- Chị 19
- Ồ, chị xinh thật, lại trẻ nữa, à mà chị vẫn đang học ạ hay nghỉ rồi?
- Chị học hết trung học rồi nghỉ, và được nhận vào đây làm được hơn một năm rồi.
- Sao chị không học tiếp ạ?
- Không vì chị không có tiền chạy cho việc học, với lại học đại học tiền rất đắt.
- Vậy bố mẹ chị đâu, họ không tiếp trợ cho chị sao, và còn để chị phải bôn ba ở nơi này kiếm sống chứ?
Hỏi xong tôi mới thấy mình ngu tới mức nào.
Làm gì có bố mẹ nào để con mình chịu khổ chứ. chắc gia đình chị có chuyện gì đó.
- Bố mẹ chị mất từ khi chị còn nhỏ.
Đấy, tôi đoán đâu có sai, nhưng tôi làm chị buồn rồi.
- Sau đó, chị được nhận nuôi bởi một người phụ nữ, bà ấy không có con, rất thương chị, nhưng cũng chỉ đến lớp 4 thì bà ấy mất vì bệnh, rồi chị lại được mua bởi một đôi vợ chồng cũng khá, lúc đầu họ tốt rồi càng về sau họ đánh đập chị càng nhiều. Đến một ngày có người hàng xóm tốt bụng đã báo chuyện này cho cảnh sát khu vực biết, lúc đó chị đã được gửi vào trung tâm chăm sóc trẻ mồ côi năm lên lớp 7. Chị sống ở đó cho đến khi học hết lớp 12 và hiện tại ở đây làm kiếm tiền gửi cho trung tâm để trả ơn nuôi dưỡng chị, họ rất tốt chị cũng muốn làm gì đó cho họ, dù bận nhưng chị vẫn thường xuyên về thăm bọn nhỏ và các mẹ ở đó nữa.
Đến đây nước mắt chị đã lấm lem cả gương mặt.
- Thôi, chị ra ghế nghỉ ngơi chút đi
Hiển nhiên tôi đã động và nỗi đau của chị, trách mình thật ngu.
- Không sao đâu, chị cũng đã dần quen với nỗi đau này rồi - lấy tay quệt nước mắt trên mặt rồi tiếp tục công việc của mình.
- Vâng
Tôi cũng không làm phiền chị nữa, ra ngoài phòng khách ngồi
- Ai, thật chán a.
Tôi không biết nên làm gì bây giờ, ở đây chẳng có gì làm.
Bật ti vi lên xem, mở qua mở lại vài kênh chẳng có gì xem, tắt luôn.
Đúng là tâm trạng xấu làm gì cũng chán.
- Hơơơ...không có ai chơi với tôi cả - ôm mặt kêu lên
Đúng lúc này tiếng chuông cửa kêu lên, có khách sao?
- Ừ, chào em
Anh đi được 1 lúc tôi vẫn đứng đó ngây ngốc, khoảnh khắc anh gần tôi khi nãy đã khiến tim tôi đập nhanh hơn, hù sao thế nhỉ?
- Tiểu Ly, sao cháu lại đứng đây.
Là bác quản gia.
- Dạ vâng, cháu vào đây.
Tôi đi vào với vẻ khó hiểu của bác.
- Bác à, bố mẹ cháu đâu rồi ạ?
- Ông bà chủ ra ngoài rồi, à họ dặn tối cháu với cậu Bảo ăn cơm trước, không cần đợi.
- Vậy bác có biết họ đi đâu không?
- Không.
- Vâng cháu biết rồi - rồi như nhớ ra điều gì - à, khi nào anh cháu về, bác gọi cháu nhé, cháu có việc cần hỏi.
- Ừ, bác biết rồi.
Lên phòng tôi lăn ra ngủ luôn.
----------------------------------
- Cậu chủ đã về
- Bác Phúc, Ly Ly đã về chưa ạ?
- Con bé đã về rồi.
Lăn người xuống ghế sofa, anh nhắm mắt cho thấy rõ sự mệt mỏi, thật sự khi nãy anh đã thốt tim khi thấy cảnh 1 người cầm dao định đâm cô bạn gái của anh, nếu như anh mải đánh, nếu như anh không để ý đến cô, nếu như anh chậm chút nữa, nếu như...thì có lẽ cô ấy đã nằm viện lúc này rồi.
Anh yêu cô ấy biết bao, làm sao anh nỡ để cô ấy chịu đau chứ, cũng may anh kịp thời, mà cô gái này cũng rất ngốc, biết mình không có võ mà vẫn cố ở lại cùng anh sợ anh bị làm sao, vì cô mải theo dõi anh nên không biết mình suýt bị đâm lén, bọn người này chắc hẳn đã biết điểm yếu của anh chính là cô. Chết tiệt, sau này anh phải cẩn thận mới được.
- Cháu muốn nghỉ ngơi, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền cháu nhé!
- Vậy bữa tối cháu có ăn không?
- Thôi khỏi ạ, bao giờ cháu dậy rồi ăn sau.
- Bác biết rồi.
-----------------------
Ôm cái đầu ngồi dậy, "Ôi ,đau đầu quá!"
Nhìn đồng hồ đã 7h kém rồi. Chết đã muộn vậy rồi à.
Lết cái thân đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, đi xuống lầu.
- Chị Trang, anh Bảo về chưa ạ?
- Chị không biết, hay em đi hỏi bác Phúc ý
- Cậu chủ về rồi.
Bác quản gia đi từ phía sau lưng tôi nói.
- Lâu chưa hả bác?
- Sau cháu nửa tiếng.
- Sao bác không gọi cháu ạ?
- Vì cậu ấy bảo không ai được làm phiền, thằng bé này hình như rất mệt nên cần được nghỉ ngơi.
- Vâng, cháu biết rồi
Bác rời khỏi chỗ đó.
Chị Trang vẫn loay hoay làm trong bếp, tôi vào giúp chị một tay, sẵn tiện nói chuyện để hiểu nhau hơn.
- Thôi, em ra ngoài kia đi, trong này có nhiều thứ không thích hợp với em đâu.
Nói rồi chị đẩy tôi ra.
Tôi lại nói:
- Gì mà không thích hợp chứ, trước khi em tới đây, em vẫn là con của người bình thường đấy nhé, những việc này em làm thường xuyên rồi.
- Nhưng nếu để bà chủ mà nhìn thấy thì không hay đâu.
- Chị sợ mẹ em đến vậy sao?
- Không có, bà ấy rất hiền nhưng ...
- Không nhưng gì hết em muốn làm chị không cản được em.
- Được rồi
Cô phải thua tính bướng này của cô bé.
- Chị này năm nay chị bao tuổi vậy?
- Chị 19
- Ồ, chị xinh thật, lại trẻ nữa, à mà chị vẫn đang học ạ hay nghỉ rồi?
- Chị học hết trung học rồi nghỉ, và được nhận vào đây làm được hơn một năm rồi.
- Sao chị không học tiếp ạ?
- Không vì chị không có tiền chạy cho việc học, với lại học đại học tiền rất đắt.
- Vậy bố mẹ chị đâu, họ không tiếp trợ cho chị sao, và còn để chị phải bôn ba ở nơi này kiếm sống chứ?
Hỏi xong tôi mới thấy mình ngu tới mức nào.
Làm gì có bố mẹ nào để con mình chịu khổ chứ. chắc gia đình chị có chuyện gì đó.
- Bố mẹ chị mất từ khi chị còn nhỏ.
Đấy, tôi đoán đâu có sai, nhưng tôi làm chị buồn rồi.
- Sau đó, chị được nhận nuôi bởi một người phụ nữ, bà ấy không có con, rất thương chị, nhưng cũng chỉ đến lớp 4 thì bà ấy mất vì bệnh, rồi chị lại được mua bởi một đôi vợ chồng cũng khá, lúc đầu họ tốt rồi càng về sau họ đánh đập chị càng nhiều. Đến một ngày có người hàng xóm tốt bụng đã báo chuyện này cho cảnh sát khu vực biết, lúc đó chị đã được gửi vào trung tâm chăm sóc trẻ mồ côi năm lên lớp 7. Chị sống ở đó cho đến khi học hết lớp 12 và hiện tại ở đây làm kiếm tiền gửi cho trung tâm để trả ơn nuôi dưỡng chị, họ rất tốt chị cũng muốn làm gì đó cho họ, dù bận nhưng chị vẫn thường xuyên về thăm bọn nhỏ và các mẹ ở đó nữa.
Đến đây nước mắt chị đã lấm lem cả gương mặt.
- Thôi, chị ra ghế nghỉ ngơi chút đi
Hiển nhiên tôi đã động và nỗi đau của chị, trách mình thật ngu.
- Không sao đâu, chị cũng đã dần quen với nỗi đau này rồi - lấy tay quệt nước mắt trên mặt rồi tiếp tục công việc của mình.
- Vâng
Tôi cũng không làm phiền chị nữa, ra ngoài phòng khách ngồi
- Ai, thật chán a.
Tôi không biết nên làm gì bây giờ, ở đây chẳng có gì làm.
Bật ti vi lên xem, mở qua mở lại vài kênh chẳng có gì xem, tắt luôn.
Đúng là tâm trạng xấu làm gì cũng chán.
- Hơơơ...không có ai chơi với tôi cả - ôm mặt kêu lên
Đúng lúc này tiếng chuông cửa kêu lên, có khách sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook