- Như vậy, vị trí của chúng ta đã bị lộ?

Tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách, nơi có bộ ghế sofa lót lông thú cao cấp toả ra mùi tiền, một cái tv màn hình phẳng 100 inch đang không được bật, trên trần nhà có treo một chùm đèn pha lê nhuộm sáng cả căn phòng trong một màu vàng ấm áp mà sang trọng.

Selina ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế đơn, gương mặt xinh đẹp còn nồng đượm tuổi xuân bây giờ lại trở nên nghiêm nghị đến lạ. Lúc này trông bà mới giống như một bậc trưởng bối uy phong lẫm liệt, khiến người người phải cung kính mà đối đãi.

3 người hậu bối còn lại thì ngồi trên chiếc ghế dài, sắc mặt ai nấy cũng ngưng trọng.

Mia từ đầu tới cuối vẫn cúi gầm mặt, mắt dán lên đầu gối, hai bàn tay hết nắm rồi lại buông, cặp môi đỏ mọng hơi mím.

- Dì Selina...là lỗi của con, dì không cần phải tha thứ cho con. Con biết ngôi nhà này dì và Evan đã sinh sống ở đây từ rất lâu rồi. Chỉ vì con mà nó không còn là nơi an toàn nữa.

- Hừ! Chắc hẳn cô phải mang một loại oan nghiệt gì đó nên mới đem lại vận xui cho nhà của chúng tôi! Ngay từ đầu tôi đã biết sự có mặt của cô ở đây chính là sai lầm!_Samantha không nén được tức giận, cô đay nghiệt buông ra lời lẽ gay gắt với Mia mà không hề để ý tới vẻ mặt đang dần đen lại của Evan.

- Samantha, câm miệng!

Evan lập tức chặn họng Samantha, khiến cô phải nín bặt lại, nhưng hai hàm răng của cô nghiến chặt với nhau, là một bộ dạng không chịu khuất phục.


Cho đến tận giây phút nguy cấp như thế này, Mia vẫn được bênh vực, vẫn luôn được Evan bảo vệ che chắn. Samantha không hiểu, thật sự không hiểu nổi Mia chỉ dựa vào cái gì mà lại được ưu ái đến thế. Cô đường đường là người em họ thân nhân của Evan, ở bên Evan từ bé đến lớn. Trải qua biết bao trăm năm, qua nhiều thế kỉ như vậy, thế mà cô lại thua kém một tiểu tạp chủng cấp B thấp hèn đó sao? Mia, cô ta rốt cuộc là đã giở thủ đoạn nào để mị hoặc tất cả mọi người như vậy?

- Mia, con lại đây.

Selina nhấc tay vẫy vẫy, ra hiệu gọi Mia tới. Mia ngoan ngoãn đứng dậy và tiến lại gần ghế của Selina. Cô đã mắc phải tội nghiêm trọng như vậy, nếu phải nhận một trận giáo huấn thì cũng chẳng phải là thứ gì quá đáng.

Thế nhưng, khác với dự liệu của Mia, Selina lại áp hai đôi bàn tay của bà lên má cô, đầu ngón cái vuốt nhẹ trên xương gò má của cô. Bà chỉ cười, cặp mắt phượng hẹp và dài màu tím biếc lấp lánh những tia sáng chứa một nỗi niềm sâu kín nhìn Mia dịu dàng tựa như ánh mắt của người mẹ dành cho con ruột, bà cất giọng trong vắt lại có vẻ trưởng thành của một người phụ nữ tuổi 30 lên:

- Năm đó, ta đã hứa với mẹ con, cho dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn phải được an toàn. Toà dinh thự này có là gì so với việc con vẫn sống an an ổn ổn. Con cũng đừng tự trách mình, bản thân con còn chưa thích nghi với cuộc sống mới này, huống hồ là đối diện với thủ đoạn của kẻ thù. Dì cũng chẳng biết gì nhiều, Evan thậm chí còn không phát hiện ra, xem ra bọn chúng đã hành động thâm độc hơn rồi.

- Nhưng mà thưa dì...!_Mia nhíu mi, cô vội chồm người lên như muốn phản bác, nhưng Selina đã dùng tay đè Mia ngồi xuống trở lại.

- Không bàn tới chuyện này nữa. Bây giờ, chuyện chúng ta cần làm chính là thu xếp đồ đạc, rồi gấp rút chuyển tới nơi ở mới. Ngôi nhà này sớm muộn cũng sẽ bị bọn chúng đột nhập, rất nguy hiểm. Evan, con đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?

- Đã ổn thoả rồi thưa mẹ._Evan thận trọng đáp.

Selina gật đầu hài lòng với sự chuyên nghiệp của Evan. Rồi bà hô lên:

- Người đâu?!

- Phu nhân, người gọi có việc gì cần dặn ạ?

Một nữ hầu từ đâu xuất hiện, cung kính bên người Selina, tư thế nghiêm chỉnh chờ đợi mệnh lệnh.

- Chuẩn bị một nữ nhân, đeo lên chiếc nhẫn này, duy trì lịch trình đến trường và về căn nhà này đúng như mọi ngày thường. Nếu ta để chiếc nhẫn này ở một chỗ, bọn chúng nhất định sẽ nghi ngờ. Vậy nên phải có một người giả làm Mia để đánh lừa chúng một thời gian.

- Vâng, thưa phu nhân. Tôi sẽ lập tức đi an bài.


Sau khi người hầu gái đi khỏi, Selina chợt nặng nề mà thở dài ra một hơi. Bà ngả lưng xuống ghế, ngẩng mặt lên trần nhà, rồi chậm rãi nói:

- Từ cái ngày cung điện hoàng gia bị thất thủ, phe chúng ta chịu tổn thất rất lớn. Hậu duệ hoàng tộc không còn, bọn quý tộc tham lam chỉ biết lo giữ cái mạng quèn mà tìm cách bỏ trốn. Cũng là vì năm đó thiên giới chơi lớn một phen, đích thân Thập Nhị Đại Thần đứng đầu 3 cánh quân, phe thứ 3 là Thợ săn cũng nhào vào tranh giành nhau "miếng mồi béo bở" đó. Ta đã biết trước được kết cục này, mới cùng Nữ hoàng bệ hạ bày trận phong ấn "báu vật" mà bọn chúng hằng mong ước. Bệ hạ đơn thân độc mã, bên cạnh cũng chỉ còn một vài thân tín trung thành, quyết định xông ra tiền tuyến một mất một còn với chúng.

- ...Sau đó thì sao hả dì?

Mia từ nãy giờ vẫn dỏng tai lên nghe không sót chữ nào, thậm chí cô còn không nhận ra bản thân đã nín cả hơi thở của mình. Trận chiến này, còn không phải là quá bất công sao?

- Đương nhiên, tộc của chúng ta tuy ít nhưng sức mạnh lại vô song, trong khi thiên giới bọn chúng thì đông đảo nhưng đọ về chiến lực thì tuổi gì sánh vai. Chúng ta tạm thắng trận, buộc bọn chúng phải rút lui, tuy nhiên bên ta cũng chịu thiệt hại nặng nề, so với bại trận cũng chẳng khác biệt nhau là mấy. Nữ hoàng trọng thương, sau đó thì mất tích. Các đại tướng một vài thì đã tan thành tro bụi, một vài không phế cũng liệt. May thay Tứ Đại Gia Tộc đã đứng ra tạm thời lãnh đạo ma giới thay cho hoàng tộc hiện đang vô chủ, nếu không thì sự hi sinh của Bệ hạ đều bị ném cho chó gặm à? Vampire là xã hội giai cấp quân chủ, dòng máu thuần chủng chính là vua. Và thần dân thì phải tuân lệnh vua. Các gia tộc chúng ta lại mang dòng máu hầu vua, nên không một ai dám tạo phản, ngai vàng đương nhiên cũng chẳng kẻ nào dám ngồi, nếu không sẽ bị vỡ mạch máu mà chết.

- "Báu vật" đó là gì mà tại sao lại có thể khiến cho cả 3 thế lực phải xâu xé đến như vậy chứ...?

Mia hoang mang, chỉ sợ thêm một lần tấn công nữa là coi như ma giới đã xong phim rồi.

Selina đảo mắt nhìn Mia, cười từ ái:

- "Báu vật" đó có đủ khả năng để đảo lộn quy luật vũ trụ này, huống chi là dùng để chiếm lấy một quả đất cỏn con? Thiên giới luôn ấp ủ tham vọng xưng đế thiên hạ, "báu vật" xuất hiện, hà cớ gì chúng lại để yên cho ta? "Báu vật" của chúng ta một khi đã bị chiếm hữu, nó có thể được sử dụng với bất kì mục đích nào. Con đoán xem, đến cùng thì món bảo bối đó sẽ rơi vào tay ai?

- Dù thế nào, con cũng sẽ tin tưởng tộc chúng ta! Nếu báu vật đó đã có linh tính, chắc chắn nó sẽ biết nơi đây mới là nơi nó thuộc về.


Mia bần thần một chút sau đó cũng đáp lại với một niềm tin vững vàng. Trông cô cứ như một đứa trẻ vậy, thuần khiết và ngây thơ.

- Haha, đúng vậy. Bảo bối của chúng ta sẽ bảo vệ tộc ta an toàn. Nhất định là thế nhỉ.

Selina phì cười, bà xoa rối tóc của Mia rồi đứng lên, bước chân của bà kiên định hướng về phía cửa phòng. Giọng nói của bà vang lên hùng mãnh:

- Chúng ta đi!

Evan cũng nhấc mình ra khỏi ghế. Cậu lại chỗ Mia đang quỳ gối bên cạnh chiếc ghế ban nãy Selina đã ngồi, cậu cầm tay cô, đỡ cô dậy, rồi đan xen ngón tay của cậu với những ngón tay của cô, siết thật chặt:

- Mọi chuyện đều không sao cả. Nào, đi thôi.

Samantha dõi theo bóng lưng của Mia và Evan đang dần đi khuất, cô đanh mặt cau có, chỉ còn biết dậm chân xuống đất để nguôi ngoai phần nào cơn tức giận.

Và cứ như thế, 4 người lặng lẽ rời bỏ căn nhà này và âm thầm di chuyển đến nơi ở mới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương