- N-này...? Cậu, cậu bị khùng hả??

Mia điếng người, hai tay lúng túng theo phản xạ đặt lên ngực Josh, cô cố đẩy hắn ra nhưng tiếc thay lực của cô lại không đủ mạnh để làm thế.

Josh không quan tâm đến người con gái có vóc dáng nhỏ đến lọt thỏm trong vòng tay của hắn đang cựa quậy phản kháng, hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng hay diễn tả theo chủ nghĩa chân thực thì là một gương mặt đần thối mà sàm sỡ, à phải gọi là vỗ về cô gái mới đúng, chất giọng trầm ấm mà bộc ra uy áp của hắn thỏ thẻ bên tai Mia:

- Ngồi im!

Mia bỗng dưng ngưng lại cái ý định muốn giằng ra khỏi Josh, cô buông thõng hai tay xuống như bị rút xương, thẫn thờ.

Bỗng dưng được rơi vào một vòng tay vững chắc và an toàn như thế, cô cảm thấy mình như muốn bật khóc, thật là to...

....đm lộn kịch bản. Như này mới đúng:

- Đ* mẹ cái thằng ất ơ dở hơi khùng điên ba trợn cuồng dâm sinh hoang tưởng...

Tất nhiên là Josh ngây thơ ngu ngơ không hề biết rằng chính mình đang bị mang ra chửi ở bên trong nội tâm sâu không thấy đáy, đen không lường được của Mia, hắn vẫn còn đang tưởng bở rằng cô cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn để hắn an ủi như một chú mèo nhỏ bị thương, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một nỗi vui thầm kín.

Mặt khác, David từ nãy vẫn luôn trốn trong bụi cây ở phía xa giờ phút này đã không thể nhẫn nhịn được lâu hơn, cậu nhảy ra ngoài, cánh tay chỉ thẳng về phía Josh và Mia mà lại run rẩy, khuôn mặt non nớt rưng rưng nước mắt, hai má sữa lại hơi phồng ra, đích thị là dáng vẻ của một đứa trẻ đang nổi cơn giận dỗi.

- H-hai n-người đang làm c-cái trò gì t-thế hả?!! Giữa ban ngày ban mặt, giữa chốn đông người mà dám hành động mờ ám!! Thật không biết xấu hổ là gì hết!!!

Vốn đang tụng kinh 7749 câu chửi ở trong đầu, Mia lại bị một tiếng la lớn làm cho giật mình. Bỗng dưng sức lực từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng chân phương, Mia xô Josh ra một cách dễ dàng, khiến hắn ngã dập mông xuống đất. Cô xoay lại chỉ để thấy David đang trông như muốn khóc tới nơi, và phải phiền đến mức nào khi Mia còn phải vận dụng tất cả mô tế bào não và dây thần kinh của mình để suy nghĩ ra cho được 1 lí do khiến David phải nghẹn uất tức tối đến thế.


Nhưng mà ông trời đã phụ lòng thiên hạ. Đã sinh ra con ma nữ xinh đẹp tuyệt thế có tên Mia Feralaviere, nhưng lại quên tặng kèm cho cô ta chỉ số EQ để cô ta có thể đối nhân xử thế cho đỡ đắc tội với người ta một tí.

Vì thế nên, với chỉ số EQ xấp xỉ bằng 0, Mia nghiêng đầu, ánh mắt rất đỗi hoang mang và nghi hoặc nhìn David, cô rốt cuộc cất tiếng hỏi:

- ...Đói bụng hả em?

Một khoảng lặng như tờ trong phút chốc bao trùm lấy không gian chung quanh, nghe đâu còn có cả tiếng dế kêu mặc dù bản thân nó là một vật thể không tồn tại ở thế giới này.

Và đó là điều hiển nhiên khi Mia vinh dự nhận về 4 con mắt trối chết nhìn cô như thể tội nhân thời thượng cổ. Hai người con trai tội nghiệp đáng thương, thính thơm không đớp lại đi đớp thính thúi mũ vô cực của con bé Mia này làm gì để cho khổ cái thân chi không biết.

- Thế thì em tới đúng lúc quá! Chị cũng đang muốn đi ăn đây. Hai chị em mình cùng đi, ok?

Mặc dù vô cùng hậm hực và ghen ghét vì chứng kiến một cảnh thân mật của Mia với Josh, nhưng khi thấy cô đã muốn rủ mình đi ăn, David cũng tạm thời dẹp bỏ đống cảm xúc tiêu cực kia ra một bên, cậu nhóc cười tươi rói, lon ton chạy đến ôm lấy cánh tay của Mia, nhanh chóng kéo cô đi mất hút.

Đằng sau lưng, vẫn là tên ất ơ Josh, hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc dõi theo bóng hai người và nghiến răng tức tối, tay hắn túm lấy một nhúm cỏ, chỉ thiếu điều muốn bứt chúng ra khỏi đất.

************

Trở lại với cái bàn đặc biệt xa hoa trong phòng ăn, ở nơi đó đã có 2 chàng trai trẻ đã ngồi sẵn. Một người có mái tóc màu lam với phong thái điềm đạm tri thức nhưng không kém phần mê hoặc ngồi ở chiếc ghế thứ 2 bên trái. Người còn lại thoạt nhìn trông trẻ tuổi hơn với mái tóc màu vàng nhạt cùng cặp mắt màu chanh cho một cái ánh nhìn khá thờ ơ và kiềm chế.

Kyle đã thấy Mia và David cùng nhau tiến vào, anh liền vẫy tay gọi hai người.

- Buổi sáng hôm nay xem ra Mia không sợ phải cô đơn rồi. David không nháo em quá chứ?


- Nào có nháo gì, em còn đang cảm thấy tội lỗi vì để cho nhóc ấy phải đói bụng đây này

Mia thật thà trả lời trong lúc di chuyển về chỗ của mình...

...hửm?

Cái ghế ở đầu bàn đó chẳng phải là của con chó lông vàng sao? Vì lí do gì hôm nay nó lại ngồi vào chỗ của cô, cái chỗ kế bên Kyle ấy?

Thực ra trước khi cô chuyển đến nơi này, vị trí đầu bàn đó chẳng là của ai cả, nhưng sau khi cô xuất hiện, chỗ ngồi đó trở thành chỗ ngồi mới của Evan, thể hiện quyền lực tối cao nhất và là đại diện của tứ đại gia tộc, trong khi đó cô lại được chỗ ngồi cũ của Evan.

Mắt thấy David cũng ngồi xuống ghế của cậu nhóc, chính là cái ghế đầu tiên ở phía bên phải, bây giờ còn trống chỉ còn ghế cuối bên phải và ghế đầu bàn.

Phì, cô mà để cho tên Josh đó được thoải mái như vậy sao? Nếu như giữa cô và hắn, thà là cô đi chiếm cái ghế này còn hơn. Dù gì thì cái ghế đầu này cũng vốn là chỗ của Evan, và cô đương nhiên có quyền ngồi lên chỗ này mà không cần phải xin xỏ.

Nghĩ thế, Mia tiêu sái ngồi xuống, nhưng lại vô tình đụng trúng ánh mắt của Evan.

Cô nghi hoặc thầm nghĩ, trong lúc đảo mắt dò xét tình hình xung quanh.

Đây là một cách để đền bù cho cô sao? Nhưng như thế này cũng đồng nghĩa với việc sự chú ý sẽ càng dồn lên cô.

Chỉ vì cô là một cấp B tạp chủng. Cô đáng lẽ sẽ chẳng bao giờ được bước chân vào nơi này, huống chi là được học lớp A, thân thiết với tứ đại gia tộc, lại còn được nhường cho cái ghế của người đứng đầu.


Nhiều đặc cách kì lạ đều là của một tiểu tạp chủng, tất nhiên vẫn sẽ có người nhận ra rằng đây không phải chỉ là may mắn hay trùng hợp.

Nhưng trên người Mia lại không có uy áp gì của một quý tộc, nói tóm gọn lại là không thể có khả năng cô là một cấp A trở lên.

Không có một chút manh mối nào để chứng minh cho hoài nghi của họ, thế nên thân phận của Mia vẫn được xem là một bí ẩn.

- ...Cái nhẫn, nó đâu rồi?

Mặc dù cả hai đang chiến tranh lạnh, thế nhưng Evan lại là người mở miệng lên tiếng đầu tiên, phá vỡ khoảng lặng giữa cậu và cô.

- ...Liên quan gì tới cậu?

Mia không đáp ngay lập tức, thay vào đó cô đặt câu hỏi ngược lại.

- Đó là quà chia tay của Kate Souvenir đúng chứ? Cậu vẫn luôn đeo nó.

Không biết có phải là cô đã lo lắng quá mà nhìn nhầm hay không, nhưng cô thấy trong ánh mắt của cậu lại có một chút hốt hoảng.

Hốt hoảng sao?

Chẳng lẽ là có một chút manh mối gì về nó? Evan thật sự biết điều gì mà ngay cả Selina cũng không nắm được?

Lúc này, có lẽ cô không nên tiếp tục chơi trò lạnh nhạt với Evan nữa.

Cô lập tức dùng ánh mắt để trao đổi với Evan:


- Cậu biết gì sao?

- Không rõ, nhưng nếu cậu thành thực nói với tớ, có lẽ tớ sẽ biết.

Hiểu được Evan đang muốn nói gì với cô, Mia khẽ gật đầu. Cô đánh mắt sang David và Kyle, ám chỉ cho Evan rằng ở nơi này không tiện bàn luận.

- Không có gì, tớ gửi đi đánh bóng rồi.

Nói đại một lí do để lấp liếm câu hỏi ban đầu của Evan để cho Kyle và David vừa hay nghe được, cô lại trở về chơi đùa với David.

**********

Tan trường thì đã là buổi xế chiều.

Ở đây, ở ma giới thật sự là chẳng khác gì so với nhân giới cả, đều có buổi sáng, trưa, chiều, tối, ánh nắng và cả ánh trăng.

Hoàng hôn bắt đầu buông xuống, tô lên một màu cam ấm áp trải dài trên bầu trời đầy những gợn mây trắng muốt.

Trong lớp 2A của khối 3, sau khi giáo viên đi khỏi, mọi người ai cũng thu xếp chuẩn bị ra về, vì thế mà bầu không khí cũng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn sau hàng giờ im ắng.

- Kyaaaa~ Evan-sama, là anh ấy kìa~!!!

- Tại sao anh ấy lại ghé lớp mình chứ?! Ôi anh Evan quả nhiên là cực phẩm nam thần!! Đẹp trai quá~!!!

- Thư....thư tình của mình đâu rồi?! Nhất định lần này anh ấy phải nhận nó!!!

Bọn con gái trong lớp đột nhiên nháo nhào lên như mở hội. Nguyên nhân không gì khác ngoài việc đệ nhất nam thần, gia trưởng tương lai của gia tộc Wistalia đã giá lâm. Dáng người cao ráo, gương mặt xuất thần đó luôn khiến cho ai ai cũng phải quỳ rạp xuống mà sùng bái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương