Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!
-
Chương 17: Vì sao phải trốn tránh ta?
Nhớ tới một đám thứ tử thứ tôn ở Trấn Nam Vương phủ, Giang Uyển Nhu bất giác cũng có chút vui vẻ: "Cũng may mà có nhiều hài tử như vậy, vương phủ mới náo nhiệt một chút!"
Phương Hoa cũng nhớ lại một lũ tiểu quỷ ầm ĩ kia, không nhịn được mỉm cười. Kỳ thực bọn chúng cũng rất đáng yêu a!
"Sân viện ở Dương Châu vẫn phân thứ tự giống như trong phủ. Ngươi cứ ở lại Lâm Nguyệt Các như cũ. Cô tổ mẫu sẽ phái thêm mấy nha hoàn tới giúp việc cho ngươi, để ngươi tiếp xúc Ngô âm nhiều một chút. Học được tiếng địa phương mới dễ dàng giao tiếp với người ta, đây cũng là cái quan trọng nhất!"
"Vậy thực tốt! Sư phụ dạy phương ngữ đã làm giúp Phương Hoa một cuốn sách nhỏ, có cả phân biệt tiếng Ngô, tiếng Mân và tiếng Hán so với tiếng Tương. Mấy ngày hôm nay cháu gái học đã có chút tiến bộ!" Phương Hoa vừa nói vừa cười Nghĩ đến thời gian vừa rồi mình thực vất vả nói chuyện, còn phải vung tay nhấc chân để minh họa quá phí sức, làm gì cũng cần có người giải thích, quá mất tự nhiên. Ngôn ngữ rất quan trọng a!
"Chúng ta ở Dương Châu một thời gian, chỉ sợ đến khi trở lại Mân Châu ngươi lại quên hết sạch Tiếng Mân a!"
Phương Hoa không có ý định trở lại Mân Châu. Lần này đến nhận thân, mục đích chính là thông qua cô tổ mẫu giúp nàng tìm được nhân gia phù hợp, dù sao thì ở Kinh Châu cũng không có đối tượng thích hợp. Đợi nghị thân thuận lợi làm xong, nàng sẽ quay về Kinh Châu ăn tết.
Chỉ là hiện tại hôn sự vẫn chưa được định ra, sau khi trở về nhà, cha mẹ sẽ sốt ruột mà thay nàng đi tìm đối tượng khác hay không? Nghĩ vậy, Phương Hoa quyết tâm trước khi rời Dương Châu phải có chút "thành tích", tránh cho trở về lại bị cha mẹ bức gả.
Một nhóm người tiến vào biệt viện của vương phủ ở Dương Châu. Nơi này mặc dù kiến tạo giống với vương phủ, cũng phân làm ba lộ Đông, Trung, Tây với chín đại viện, nhưng diện tích lại nhỏ hẹp hơn nhiều.
Phương Hoa dọn vào Lâm Nguyệt các ở góc Đông Lộ, gần với Lăng Vân Các, vì diện tích nơi đây nhỏ hẹp nên hai biệt viện chỉ cách nhau một bức tường thấp, so với khoảng cách ở vương phủ bên Mân Châu đã rút gọn đến tận mấy trăm mét.
Cũng may thế tử gia ở Mân Châu. Nếu không, với cái dạng tường bao như thế này, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, như vậy thì không biết phải làm sao a!
Nhưng thực sự là sợ cái gì, cái đó tới.
Lúc Giang Uyển Nhu dẫn cháu gái đi xem chỗ ở, thì ngay tại cổng ra vào Lăng Vân Các gặp khách không mời mà đến.
"Thế tử gia, ngươi ở đây làm cái gì?" Giang Uyển Nhu kinh ngạc hỏi, Phương Hoa đứng bên cạnh thì đã gấp đến đau đầu.
Lý Tử Kính cũng giả vờ giật mình, há miệng thật to, quá nửa ngày mới hô lên một câu kinh người: "Tổ mẫu, ta tự hỏi tại sao người lại xuất hiện ở Dương Châu này?"
Phương Hoa nghe vậy cũng bực đến muốn thốt lên chửi bậy. Toàn bộ vương phủ từ trên xuống dưới đều biết nàng và cô tổ mẫu muốn đến Dương Châu, chẳng lẽ riêng thế tử gia hắn không biết? Hắn muốn đến Dương Châu quấy rói nàng sao? Cũng may lần này không hải nàng đến nghị thân, nếu không hắn có khi sẽ phải làm chuyện khiến nàng nhục nhã một phen!
"Vài ngày trước tôn nhi đến Dương châu tuần sát các cửa hàng, thuận tiện xử lý một số việc!" Nói xong, hắn lại không quên nói móc một chút, thuận tiện phun một ngụm oán khí: "Ta còn ngạc nhiên tưởng tổ mẫu dẫn theo Hoa biểu muội tới Dương Châu tìm ta cơ đấy!"
Phương Hoa tái mặt. Tên đăng đồ tử này cũng quá tự phụ rồi. Hắn tưởng nàng muốn đuổi theo hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm với mình sao? Ngay từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, nàng đều không cần, cũng không cầu hắn phụ trách cái gì, hắn còn có ý gì?
Gừng càng già càng cay, Giang Uyển Nhu rất nhanh trấn định lại, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, dùng Mân ngữ cháu gái không hiểu nhiều nói: "Không phải ta sớm nói muốn dẫn Hoa nhi đi nghị thân sao? Ngươi bận rộn nhiều việc như vậy, ắt hẳn cũng quên mất!"
Còn muốn nghị thân? Vì sao không muốn gả cho mình? Lý Tử Kính nghĩ không ra lý do tại sao tổ mẫu không muốn đem Hoa biểu muội đặt vào chỗ núi vàng núi bạc là mình, lại muốn đẩy ra cho người ngoài ôm ấp. Có khả năng là tổ mẫu bị quyền thế mê hoặc, nhất thời không nghĩ ra, muốn mượn biểu muội tới kết thân với phe cánh Giang Nam Đại Đô đốc để quyền thế vương phủ thêm lớn mạnh. Nhưng sao nàng lại không nghĩ đến hướng ngược lại, vương phủ với Đại đô đốc Giang Nam kết thân sẽ dẫn đến Kinh thành bên kia nghi kỵ, dẫn rắn vào nhà sao? Cũng đúng, tổ mẫu dù khéo léo, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, không nghĩ được sâu xa.
"Tổ mẫu cũng đừng quên, nếu quyền thế quá lớn sẽ dẫn tới người bên trên kiêng kỵ!" Lý Tử Kính dùng Mân ngữ đáp lại. Hắn tin tưởng với sự khéo léo của thái phi, nàng sẽ hiểu ra hắn muốn nói tới cái gì!
Giang Uyển Nhu vẫn giả như không hiểu hết lờ cháu trai, uyển chuyển xoay ngọc chỉ trên ngón tay, lơ đễnh nói:
"Thế tử gia có lòng! Ta nhất định Giang Nam Đại Đô đốc thế tử, để hắn bỏ binh quyền trong tay, tập trung làm tốt chức trách của một quan viên địa phương là được."
Lý Tử Kính nắm chặt tay, sao tổ mẫu hắn lại có thể ngoan cố đến như vậy? Hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Hoa biểu muội nghị thân với người khác.
Phương Hoa có chút bực bội, không muốn đứng ở đây nghiên cứu tâm tình của thế tử gia, nhanh chóng xin phép cô tổ mẫu rồi cáo lui, dẫn nha hoàn vào Lâm Nguyệt Các, mặc kệ thế tử gia đứng nói chuyện với thái phi.
"Tổ mẫu đi đường cũng mệt mỏi, ngươi đến đây vài ngày rồi, việc vặt vãnh trong viện hẳn đã cho an bài xử lý thỏa đáng rồi chứ? Nếu có thể, ngươi tuyển thêm vài nha hoàn, sai vặt, bà tử nói được tiếng Hán, tiếng Ngô, sắp xếp các nàng tới Lâm Nguyệt Các làm tạp dịch!"
Thực ra Lý Tử Kính đã sớm sắp xếp, chỉ là hắn không thể thể hiện ra, cho nên vẫn cung kính lĩnh mệnh: "Tôn nhi sẽ bàn giao cho tổng quản xử lý, lại chọn mấy nha hoàn nhanh nhẹn đến Tĩnh Nguyệt Đường hầu hạ ngài!"
"Ngươi có hiếu, tổ mẫu cũng rất vui mừng a!" Giang Uyển Nhu không nghĩ mình lại có thể nhờ vào cháu gái thu được chút chú ý từ phía cháu trai cao cao tại thượng này. Nàng càng cười càng thoải mái. Xem ra hắn đối với Hoa nhi là thực tâm để bụng, chỉ là nàng thấy vẫn chưa đủ. Từ nàng xem ra, hắn vẫn chưa thực sự hiểu chính hắn muốn cái gì. Nếu chỉ là vi mặt mũi, bề ngoài hay chuyện phòng the, thì phần tình cảm này sẽ rất nhanh phai nhạt. Trấn Nam Vương phủ có quá nhiều oán phụ rồi, nàng không muốn cháu gái sẽ trở thành người kế tiếp.
* * *
Biêt viện ở Dương Châu dù nhỏ hơn nhưng cũng sắp xếp đầy đủ. Giống với Trấn Nam Vương phủ ở Mân Châu, mỗi biệt viện ở đây đều xây dựng phòng bếp nhỏ vì vậy Phương Hoa có thể tự khai lò dùng bữa, tránh cho ra ngoài đi lại nhiều lại gặp tên ôn thần Trấn Nam Vương thế tử gia kia.
Nghỉ ngơi hai ngày, Giang Uyển Nhu dẫn cháu gái đi khắp nơi thăm thú Dương Châu. Náo nhiệt nhất phải là phía Nam thành. Nơi đây có tửu lâu cùng dược dường do Trấn Nam Vương phủ mở, cũng có sản nghiệp của thế tử, nhưng đây không phải thứ các nàng cần quan tâm.
Vận tải đường thủy ở Dương châu bốn phía thông suốt, hai người có thể lên đò bên cạnh biệt viện vương phủ là có thể xuôi đò dọc theo kênh đào tới bến đò thành Nam.
Hai bà cháu (không phải hai cô cháu nha, mấy chương trước mình dịch sai ạ =. =) dẫn theo vài hộ vệ lên tuần sát cửa hàng. Có lẽ huyết mạch đồng tông, Giang Phương Hoa cùng Giang Uyển Nhu đều có thiên phú đối với con số, vừa xem sổ sách, rất nhanh liền phát hiện ra vài vấn đề cùng vài nơi cần bổ sung.
Kiểm tra cửa hàng xong, đến buổi trưa, cô tổ tôn trở lại tửu lâu của vương phủ, gọi chút thức ăn để lấp đầy bụng.
"Cô tổ mẫu, Hoa nhi nhìn danh mục thức ăn này, đều không tìm thấy món ăn Kinh Châu, đây là vì sao a?" Phương Hoa từ nhỏ quen khẩu vị cay nồng đậm của Kinh Châu, đối với các món ngọt ngào của Giang Nam không quá quen thuộc.
"Người ở đây không thích ăn cay. Mấy thứ ớt cay, hồ tiêu ở Kinh Châu bên kia, người ở đây đều không hoan nghênh. Người không thích cái gì, món đó cũng không thể ăn vào bụng!" Giang Uyển Nhu đã xa gả mấy chục năm, nhiều năm qua rồi khẩu vị cũng không còn nặng như thuở cô nương ở quê nhà nữa, bây giờ khẩu vị của nàng cũng thiên về thanh đạm.
"Cô tổ mẫu, vậy Hoa nhi có thể làm chút cải biến được hay không?" Tử nhỏ Phương Hoa liền thích theo mẫu thân tới phòng bếp loay hoay làm vài món, đối với chuyện biến tấu đồ ăn nàng cũng rất có hứng thú.
"Vây cũng được, ngươi cứ thử làm một chút xem sao!" Giang Uyển Nhu nghĩ thầm sinh ý của tửu lâu cũng không phải nhiều nhặn gì, chi bằng buông tay một chút cho cháu gái tập luyện, dù có sai lầm gì cũng có thể từ đó rút ra được một vài điều kinh nghiệm.
Giang Phương Hoa không nhịn được vui vẻ ôm cô tổ mẫu một chút. Nàng vốn không có cơ hội quản lý chuyện làm ăn, sinh ý trong nhà, cũng may hiện tại được trưởng bối cởi mở như thái phi đồng ý cho nàng thử sức.
"Có điều khói dầu sẽ ám vào người, cô nương gia phải chú ý chút, đừng để khói dầu ám vào át hết mùi hương phấn!" Giang Uyển Nhu vẫn nhắc nhở cô nương phải coi trọng vẻ bề ngoài: "Ngươi nếu muốn vào bếp, cũng nên tẩy rửa sạch sẽ một chút, thay y phục khác, đừng cứ mặc như vậy mà bước vào, sẽ ám thúi cả cô tổ mẫu ta a!"
Giang Phương Hoa cười đồng ý. Những chuyện này mẫu thân đều nhắc nhở nàng, cho nên mỗi khi vào phòng bếp, Phương Hoa đều vén tóc lên, dùng khăn trùm đầu bao gọn lại, lại mặc một bộ quần áo khác, tránh cho dầu mỡ khói bụi làm bẩn xiêm y.
"Đã như vậy, Hoa nhi cũng muốn học làm hương phấn, cao thơm, vào nhà bếp lại điều hương, sẽ không thúi a!"
"Đồ ăn cùng vật dụng khác cũng giống nhau, ngươi chỉ cần làm tốt một thứ, cái khác cũng làm không kém đến nỗi nào!" Giang Uyển Nhu cũng đồng ý cho cháu gái điều chế hương, vừa thơm, vừa dưỡng, lại có thể kiếm tiền, không còn gì tốt hơn.
Phương Hoa tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có nhiều ý tưởng. Nàng biết cô tổ mẫu là người thông suốt, biết nhìn xa trông rộng, nếu có cô tổ mẫu giúp đỡ thì chuyện sinh ý sai lầm sẽ giảm thiểu rất nhiều. Hai cô tổ tôn trò chuyện vui vẻ, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Hai người cùng nhau chọn nguyên liệu và vật dụng cần thiết đầy đủ rồi mới khoan thai mà về.
* * *
Buổi trưa qua đi, Lý Tử Kính trở về biệt viện lại chờ hai người đến phát giận.
Mấy ngày nay, Hoa biểu muội vẫn luôn trốn tránh hắn. Không nghĩ đã tới Dương Châu mà hắn vẫn khó có thể gặp nàng một lần. Uổng cho hắn, hai người còn ở sát vách, cách một bức tường, đi không đến trăm bước. Vậy mà nàng vẫn có thể tránh hắn. Đến khi mặt trời xuống núi, thế tử gia đã hoàn toàn quên chuyện muốn giữ mặt mũi, lạnh mặt đứng trước cửa ra vào Lâm Nguyệt Các. Hắn muốn xem xem hôm nay nàng còn tránh được đi đâu.
Đưa cô tổ mẫu về Tĩnh Nguyệt Đường, Phương Hoa tập tễnh trở về viện. Hôm nay đi nhiều nên có chút mệt mỏi, toàn thân rã rời. Nàng cũng nên vận động, tập luyện một chút a, nếu không thể lực này cũng quá kém.
"Tiểu thư, thế tử gia đứng ở phía trước!" Thúy Ngọc đi sau lưng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Phương Hoa lập tức giống như lâm đại địch, thần kinh căng thẳng không nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi đâu nữa, lập tức muốn chạy trốn đi đâu đó. Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, Lý Tử Kính đã sải chan bước tới, trong nháy mắt đã đứng sừng sững trước mặt nàng.
Khuôn mặt hắn đẹp như điêu khắc lại mang theo chút ương ngạnh. Hắn mở miệng, hung hăng chất vấn nàng: "Vì sao lại tránh ta?"
Phương Hoa lập hơi co rụt người lại, lại thấy mình quá nhát gan. Việc gì phải sợ hắn? Nàng không thiếu hắn tiền, cũng không trộm đồ của hắn, sao phải sợ hắn như trộm bị bắt quả tang a?
Phương Hoa tự cổ vũ, trừng lớn mắt thét lên: "Đánh (tránh) ra!"
Câu tiếng Hán này Phương Hoa đã tự tập nhiều lần, càng ngày phát âm càng chuẩn hơn. Nàng tự nghĩ mình hùng hổ mạnh mẽ, nhưng Lý Tử Kính nhìn lại như mèo con múa vuốt, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
"Ngoại trừ câu nói này, ngươi còn có thể nói được cái khác hay không?" Lý Tử Kính lắc đầu. Đôi lúc hắn hoài nghi, trong từ điển của nàng có phải chỉ có hai chữ hai không.
Phương Hoa cực kỳ ghét bộ dạng nàng của hắn. Đã cao cao tại thượng như vậy, cần gì phải làm khó một nữ tử nhỏ bé như nàng? Nàng nhất định phải trở nên cường đại, không để cho hắn coi nàng như quả hồng mềm dễ nắn bóp.
"Tránh ra!" Phương Hoa theo bản năng lùi về sau mọt bước, lưng đụng vào người Thúy Ngọc mới nhớ ra, nàng không chỉ có một mình, không phải sợ.
"Ngươi có thể nói cái khác được hay không? Cứ như thế này chúng ta làm sao có thể nói chuyện?" Lý Tử Kính bực bội đưa tay ra muốn kéo Hoa biểu muội, thấy nàng kinh hoảng mới thu tay về, lập tức tức giận nắm thành nắm đấm.
"Tiểu thư, có cần nô tì tìm thái phi tới hay không?" Thúy Ngọc đứng phía sau có thể cảm nhận được chủ tử đang run rẩy. Thế tử gia tướng mạo quá hung ác, nàng nhìn cũng sợ hãi.
Phương Hoa cũng nhớ lại một lũ tiểu quỷ ầm ĩ kia, không nhịn được mỉm cười. Kỳ thực bọn chúng cũng rất đáng yêu a!
"Sân viện ở Dương Châu vẫn phân thứ tự giống như trong phủ. Ngươi cứ ở lại Lâm Nguyệt Các như cũ. Cô tổ mẫu sẽ phái thêm mấy nha hoàn tới giúp việc cho ngươi, để ngươi tiếp xúc Ngô âm nhiều một chút. Học được tiếng địa phương mới dễ dàng giao tiếp với người ta, đây cũng là cái quan trọng nhất!"
"Vậy thực tốt! Sư phụ dạy phương ngữ đã làm giúp Phương Hoa một cuốn sách nhỏ, có cả phân biệt tiếng Ngô, tiếng Mân và tiếng Hán so với tiếng Tương. Mấy ngày hôm nay cháu gái học đã có chút tiến bộ!" Phương Hoa vừa nói vừa cười Nghĩ đến thời gian vừa rồi mình thực vất vả nói chuyện, còn phải vung tay nhấc chân để minh họa quá phí sức, làm gì cũng cần có người giải thích, quá mất tự nhiên. Ngôn ngữ rất quan trọng a!
"Chúng ta ở Dương Châu một thời gian, chỉ sợ đến khi trở lại Mân Châu ngươi lại quên hết sạch Tiếng Mân a!"
Phương Hoa không có ý định trở lại Mân Châu. Lần này đến nhận thân, mục đích chính là thông qua cô tổ mẫu giúp nàng tìm được nhân gia phù hợp, dù sao thì ở Kinh Châu cũng không có đối tượng thích hợp. Đợi nghị thân thuận lợi làm xong, nàng sẽ quay về Kinh Châu ăn tết.
Chỉ là hiện tại hôn sự vẫn chưa được định ra, sau khi trở về nhà, cha mẹ sẽ sốt ruột mà thay nàng đi tìm đối tượng khác hay không? Nghĩ vậy, Phương Hoa quyết tâm trước khi rời Dương Châu phải có chút "thành tích", tránh cho trở về lại bị cha mẹ bức gả.
Một nhóm người tiến vào biệt viện của vương phủ ở Dương Châu. Nơi này mặc dù kiến tạo giống với vương phủ, cũng phân làm ba lộ Đông, Trung, Tây với chín đại viện, nhưng diện tích lại nhỏ hẹp hơn nhiều.
Phương Hoa dọn vào Lâm Nguyệt các ở góc Đông Lộ, gần với Lăng Vân Các, vì diện tích nơi đây nhỏ hẹp nên hai biệt viện chỉ cách nhau một bức tường thấp, so với khoảng cách ở vương phủ bên Mân Châu đã rút gọn đến tận mấy trăm mét.
Cũng may thế tử gia ở Mân Châu. Nếu không, với cái dạng tường bao như thế này, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, như vậy thì không biết phải làm sao a!
Nhưng thực sự là sợ cái gì, cái đó tới.
Lúc Giang Uyển Nhu dẫn cháu gái đi xem chỗ ở, thì ngay tại cổng ra vào Lăng Vân Các gặp khách không mời mà đến.
"Thế tử gia, ngươi ở đây làm cái gì?" Giang Uyển Nhu kinh ngạc hỏi, Phương Hoa đứng bên cạnh thì đã gấp đến đau đầu.
Lý Tử Kính cũng giả vờ giật mình, há miệng thật to, quá nửa ngày mới hô lên một câu kinh người: "Tổ mẫu, ta tự hỏi tại sao người lại xuất hiện ở Dương Châu này?"
Phương Hoa nghe vậy cũng bực đến muốn thốt lên chửi bậy. Toàn bộ vương phủ từ trên xuống dưới đều biết nàng và cô tổ mẫu muốn đến Dương Châu, chẳng lẽ riêng thế tử gia hắn không biết? Hắn muốn đến Dương Châu quấy rói nàng sao? Cũng may lần này không hải nàng đến nghị thân, nếu không hắn có khi sẽ phải làm chuyện khiến nàng nhục nhã một phen!
"Vài ngày trước tôn nhi đến Dương châu tuần sát các cửa hàng, thuận tiện xử lý một số việc!" Nói xong, hắn lại không quên nói móc một chút, thuận tiện phun một ngụm oán khí: "Ta còn ngạc nhiên tưởng tổ mẫu dẫn theo Hoa biểu muội tới Dương Châu tìm ta cơ đấy!"
Phương Hoa tái mặt. Tên đăng đồ tử này cũng quá tự phụ rồi. Hắn tưởng nàng muốn đuổi theo hắn, muốn hắn chịu trách nhiệm với mình sao? Ngay từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, nàng đều không cần, cũng không cầu hắn phụ trách cái gì, hắn còn có ý gì?
Gừng càng già càng cay, Giang Uyển Nhu rất nhanh trấn định lại, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, dùng Mân ngữ cháu gái không hiểu nhiều nói: "Không phải ta sớm nói muốn dẫn Hoa nhi đi nghị thân sao? Ngươi bận rộn nhiều việc như vậy, ắt hẳn cũng quên mất!"
Còn muốn nghị thân? Vì sao không muốn gả cho mình? Lý Tử Kính nghĩ không ra lý do tại sao tổ mẫu không muốn đem Hoa biểu muội đặt vào chỗ núi vàng núi bạc là mình, lại muốn đẩy ra cho người ngoài ôm ấp. Có khả năng là tổ mẫu bị quyền thế mê hoặc, nhất thời không nghĩ ra, muốn mượn biểu muội tới kết thân với phe cánh Giang Nam Đại Đô đốc để quyền thế vương phủ thêm lớn mạnh. Nhưng sao nàng lại không nghĩ đến hướng ngược lại, vương phủ với Đại đô đốc Giang Nam kết thân sẽ dẫn đến Kinh thành bên kia nghi kỵ, dẫn rắn vào nhà sao? Cũng đúng, tổ mẫu dù khéo léo, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân, không nghĩ được sâu xa.
"Tổ mẫu cũng đừng quên, nếu quyền thế quá lớn sẽ dẫn tới người bên trên kiêng kỵ!" Lý Tử Kính dùng Mân ngữ đáp lại. Hắn tin tưởng với sự khéo léo của thái phi, nàng sẽ hiểu ra hắn muốn nói tới cái gì!
Giang Uyển Nhu vẫn giả như không hiểu hết lờ cháu trai, uyển chuyển xoay ngọc chỉ trên ngón tay, lơ đễnh nói:
"Thế tử gia có lòng! Ta nhất định Giang Nam Đại Đô đốc thế tử, để hắn bỏ binh quyền trong tay, tập trung làm tốt chức trách của một quan viên địa phương là được."
Lý Tử Kính nắm chặt tay, sao tổ mẫu hắn lại có thể ngoan cố đến như vậy? Hắn nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Hoa biểu muội nghị thân với người khác.
Phương Hoa có chút bực bội, không muốn đứng ở đây nghiên cứu tâm tình của thế tử gia, nhanh chóng xin phép cô tổ mẫu rồi cáo lui, dẫn nha hoàn vào Lâm Nguyệt Các, mặc kệ thế tử gia đứng nói chuyện với thái phi.
"Tổ mẫu đi đường cũng mệt mỏi, ngươi đến đây vài ngày rồi, việc vặt vãnh trong viện hẳn đã cho an bài xử lý thỏa đáng rồi chứ? Nếu có thể, ngươi tuyển thêm vài nha hoàn, sai vặt, bà tử nói được tiếng Hán, tiếng Ngô, sắp xếp các nàng tới Lâm Nguyệt Các làm tạp dịch!"
Thực ra Lý Tử Kính đã sớm sắp xếp, chỉ là hắn không thể thể hiện ra, cho nên vẫn cung kính lĩnh mệnh: "Tôn nhi sẽ bàn giao cho tổng quản xử lý, lại chọn mấy nha hoàn nhanh nhẹn đến Tĩnh Nguyệt Đường hầu hạ ngài!"
"Ngươi có hiếu, tổ mẫu cũng rất vui mừng a!" Giang Uyển Nhu không nghĩ mình lại có thể nhờ vào cháu gái thu được chút chú ý từ phía cháu trai cao cao tại thượng này. Nàng càng cười càng thoải mái. Xem ra hắn đối với Hoa nhi là thực tâm để bụng, chỉ là nàng thấy vẫn chưa đủ. Từ nàng xem ra, hắn vẫn chưa thực sự hiểu chính hắn muốn cái gì. Nếu chỉ là vi mặt mũi, bề ngoài hay chuyện phòng the, thì phần tình cảm này sẽ rất nhanh phai nhạt. Trấn Nam Vương phủ có quá nhiều oán phụ rồi, nàng không muốn cháu gái sẽ trở thành người kế tiếp.
* * *
Biêt viện ở Dương Châu dù nhỏ hơn nhưng cũng sắp xếp đầy đủ. Giống với Trấn Nam Vương phủ ở Mân Châu, mỗi biệt viện ở đây đều xây dựng phòng bếp nhỏ vì vậy Phương Hoa có thể tự khai lò dùng bữa, tránh cho ra ngoài đi lại nhiều lại gặp tên ôn thần Trấn Nam Vương thế tử gia kia.
Nghỉ ngơi hai ngày, Giang Uyển Nhu dẫn cháu gái đi khắp nơi thăm thú Dương Châu. Náo nhiệt nhất phải là phía Nam thành. Nơi đây có tửu lâu cùng dược dường do Trấn Nam Vương phủ mở, cũng có sản nghiệp của thế tử, nhưng đây không phải thứ các nàng cần quan tâm.
Vận tải đường thủy ở Dương châu bốn phía thông suốt, hai người có thể lên đò bên cạnh biệt viện vương phủ là có thể xuôi đò dọc theo kênh đào tới bến đò thành Nam.
Hai bà cháu (không phải hai cô cháu nha, mấy chương trước mình dịch sai ạ =. =) dẫn theo vài hộ vệ lên tuần sát cửa hàng. Có lẽ huyết mạch đồng tông, Giang Phương Hoa cùng Giang Uyển Nhu đều có thiên phú đối với con số, vừa xem sổ sách, rất nhanh liền phát hiện ra vài vấn đề cùng vài nơi cần bổ sung.
Kiểm tra cửa hàng xong, đến buổi trưa, cô tổ tôn trở lại tửu lâu của vương phủ, gọi chút thức ăn để lấp đầy bụng.
"Cô tổ mẫu, Hoa nhi nhìn danh mục thức ăn này, đều không tìm thấy món ăn Kinh Châu, đây là vì sao a?" Phương Hoa từ nhỏ quen khẩu vị cay nồng đậm của Kinh Châu, đối với các món ngọt ngào của Giang Nam không quá quen thuộc.
"Người ở đây không thích ăn cay. Mấy thứ ớt cay, hồ tiêu ở Kinh Châu bên kia, người ở đây đều không hoan nghênh. Người không thích cái gì, món đó cũng không thể ăn vào bụng!" Giang Uyển Nhu đã xa gả mấy chục năm, nhiều năm qua rồi khẩu vị cũng không còn nặng như thuở cô nương ở quê nhà nữa, bây giờ khẩu vị của nàng cũng thiên về thanh đạm.
"Cô tổ mẫu, vậy Hoa nhi có thể làm chút cải biến được hay không?" Tử nhỏ Phương Hoa liền thích theo mẫu thân tới phòng bếp loay hoay làm vài món, đối với chuyện biến tấu đồ ăn nàng cũng rất có hứng thú.
"Vây cũng được, ngươi cứ thử làm một chút xem sao!" Giang Uyển Nhu nghĩ thầm sinh ý của tửu lâu cũng không phải nhiều nhặn gì, chi bằng buông tay một chút cho cháu gái tập luyện, dù có sai lầm gì cũng có thể từ đó rút ra được một vài điều kinh nghiệm.
Giang Phương Hoa không nhịn được vui vẻ ôm cô tổ mẫu một chút. Nàng vốn không có cơ hội quản lý chuyện làm ăn, sinh ý trong nhà, cũng may hiện tại được trưởng bối cởi mở như thái phi đồng ý cho nàng thử sức.
"Có điều khói dầu sẽ ám vào người, cô nương gia phải chú ý chút, đừng để khói dầu ám vào át hết mùi hương phấn!" Giang Uyển Nhu vẫn nhắc nhở cô nương phải coi trọng vẻ bề ngoài: "Ngươi nếu muốn vào bếp, cũng nên tẩy rửa sạch sẽ một chút, thay y phục khác, đừng cứ mặc như vậy mà bước vào, sẽ ám thúi cả cô tổ mẫu ta a!"
Giang Phương Hoa cười đồng ý. Những chuyện này mẫu thân đều nhắc nhở nàng, cho nên mỗi khi vào phòng bếp, Phương Hoa đều vén tóc lên, dùng khăn trùm đầu bao gọn lại, lại mặc một bộ quần áo khác, tránh cho dầu mỡ khói bụi làm bẩn xiêm y.
"Đã như vậy, Hoa nhi cũng muốn học làm hương phấn, cao thơm, vào nhà bếp lại điều hương, sẽ không thúi a!"
"Đồ ăn cùng vật dụng khác cũng giống nhau, ngươi chỉ cần làm tốt một thứ, cái khác cũng làm không kém đến nỗi nào!" Giang Uyển Nhu cũng đồng ý cho cháu gái điều chế hương, vừa thơm, vừa dưỡng, lại có thể kiếm tiền, không còn gì tốt hơn.
Phương Hoa tuy nhỏ tuổi nhưng cũng có nhiều ý tưởng. Nàng biết cô tổ mẫu là người thông suốt, biết nhìn xa trông rộng, nếu có cô tổ mẫu giúp đỡ thì chuyện sinh ý sai lầm sẽ giảm thiểu rất nhiều. Hai cô tổ tôn trò chuyện vui vẻ, thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Hai người cùng nhau chọn nguyên liệu và vật dụng cần thiết đầy đủ rồi mới khoan thai mà về.
* * *
Buổi trưa qua đi, Lý Tử Kính trở về biệt viện lại chờ hai người đến phát giận.
Mấy ngày nay, Hoa biểu muội vẫn luôn trốn tránh hắn. Không nghĩ đã tới Dương Châu mà hắn vẫn khó có thể gặp nàng một lần. Uổng cho hắn, hai người còn ở sát vách, cách một bức tường, đi không đến trăm bước. Vậy mà nàng vẫn có thể tránh hắn. Đến khi mặt trời xuống núi, thế tử gia đã hoàn toàn quên chuyện muốn giữ mặt mũi, lạnh mặt đứng trước cửa ra vào Lâm Nguyệt Các. Hắn muốn xem xem hôm nay nàng còn tránh được đi đâu.
Đưa cô tổ mẫu về Tĩnh Nguyệt Đường, Phương Hoa tập tễnh trở về viện. Hôm nay đi nhiều nên có chút mệt mỏi, toàn thân rã rời. Nàng cũng nên vận động, tập luyện một chút a, nếu không thể lực này cũng quá kém.
"Tiểu thư, thế tử gia đứng ở phía trước!" Thúy Ngọc đi sau lưng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Phương Hoa lập tức giống như lâm đại địch, thần kinh căng thẳng không nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi đâu nữa, lập tức muốn chạy trốn đi đâu đó. Nhưng nàng còn chưa kịp xoay người, Lý Tử Kính đã sải chan bước tới, trong nháy mắt đã đứng sừng sững trước mặt nàng.
Khuôn mặt hắn đẹp như điêu khắc lại mang theo chút ương ngạnh. Hắn mở miệng, hung hăng chất vấn nàng: "Vì sao lại tránh ta?"
Phương Hoa lập hơi co rụt người lại, lại thấy mình quá nhát gan. Việc gì phải sợ hắn? Nàng không thiếu hắn tiền, cũng không trộm đồ của hắn, sao phải sợ hắn như trộm bị bắt quả tang a?
Phương Hoa tự cổ vũ, trừng lớn mắt thét lên: "Đánh (tránh) ra!"
Câu tiếng Hán này Phương Hoa đã tự tập nhiều lần, càng ngày phát âm càng chuẩn hơn. Nàng tự nghĩ mình hùng hổ mạnh mẽ, nhưng Lý Tử Kính nhìn lại như mèo con múa vuốt, hoàn toàn không có chút khí thế nào.
"Ngoại trừ câu nói này, ngươi còn có thể nói được cái khác hay không?" Lý Tử Kính lắc đầu. Đôi lúc hắn hoài nghi, trong từ điển của nàng có phải chỉ có hai chữ hai không.
Phương Hoa cực kỳ ghét bộ dạng nàng của hắn. Đã cao cao tại thượng như vậy, cần gì phải làm khó một nữ tử nhỏ bé như nàng? Nàng nhất định phải trở nên cường đại, không để cho hắn coi nàng như quả hồng mềm dễ nắn bóp.
"Tránh ra!" Phương Hoa theo bản năng lùi về sau mọt bước, lưng đụng vào người Thúy Ngọc mới nhớ ra, nàng không chỉ có một mình, không phải sợ.
"Ngươi có thể nói cái khác được hay không? Cứ như thế này chúng ta làm sao có thể nói chuyện?" Lý Tử Kính bực bội đưa tay ra muốn kéo Hoa biểu muội, thấy nàng kinh hoảng mới thu tay về, lập tức tức giận nắm thành nắm đấm.
"Tiểu thư, có cần nô tì tìm thái phi tới hay không?" Thúy Ngọc đứng phía sau có thể cảm nhận được chủ tử đang run rẩy. Thế tử gia tướng mạo quá hung ác, nàng nhìn cũng sợ hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook