Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương
Chương 57: Tự Nhi không ngốc

Lúc này đã gần giờ Tý, mưa cũng ngớt dần, trời quang mây tạnh, nhìn xa trong đêm tối mặt trăng mọc lên ở phía sau ngọn liễu, ánh trăng mờ ảo xuyên qua những tán lá cây rậm rạp, chiếu sáng trên mặt đất.

Bóng hình thướt tha mềm mại xinh đẹp đang dựa vào thân cây mai ở trên đỉnh núi, tóc đen như mực tung bay theo gió, trong ngực ôm một con Tiểu hồ ly đang ngủ say, dd’đđ’ll’qq’đđ’ nàng ngẩng đầu ngước nhìn những đám mây đen đang che lấp ánh trăng, lông mày khẽ nhíu nhẹ, như đang ngẫm nghĩ.

“Cơ Nhi, có phải con đã nhớ ra cái gì không?” Đột nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói già nua của một người nam nhân.

Đôi môi đỏ mọng của Nam Cung Tự vừa khẽ mở, nhả ra sương mù giống như nước lọc than nhẹ một tiếng, ánh mắt lẳng lặng nhìn ánh trăng, trong đầu xuất hiện những hình ảnh vụn vặt lộn xộn, nàng không muốn nhớ tới những chuyện cũ nữa, chỉ thấy kiếp trước của mình rất thê lương và bi thảm.

Về mọi chuyện trước đây, có rất nhiều chuyện nàng không nhớ rõ được, chỉ duy nhất, chỉ duy nhất người nam nhân kia từng ly từng tý, nàng chưa bao giờ quên.

“Gia Gia, con sợ.” Nàng xoay người nhìn về phía Gia Gia đang mang hình con người, chỉ thấy trên người Gia Gia mặc một trường bào màu trắng như tuyết, trên khuôn mặt già nua hiện đầy nếp nhăn của năm tháng, râu bạc trắng thật dài theo gió bay lên.”Con sợ nhớ tới chuyện cũ, sợ mình trở lại như trước kia.” Không khó nhận ra trong giọng nói của nàng mang theo khẩn trương.

Sâu trong ánh mắt của Nam Cung Tự có chấn động nhỏ đều thu vào trong mắt của Bạch Hồ, ông hơi sững sờ.

Trong trí nhớ của ông cũng chưa bao giờ gặp qua ánh mắt lo lắng đau buồn của Cơ Nhi, ở trước mặt ông Cơ Nhi bị trưởng lão chọn trúng làm Câu Hồn Sứ Giả, trong đôi mắt của Cơ Nhi từ trước đến giờ đều mang sự lạnh lùng nhìn thấu rõ tất cả.

Mà bây giờ nhìn bộ dạng ấy nói những lời bất an, ánh mắt đau buồn, làm cho ông thật bất ngờ.

Thời gian mười sáu năm, hình như Cơ Nhi bắt đầu dần dần hòa nhập vào thế giới của loài người, trở nên rất yếu đuối.

Đôi mắt già nua của Bạch Hồ xoay chuyển, “Ở Hồ Tộc của chúng ta không có hai chữ ‘ Sợ hãi ’ này. Nhớ một khắc kia con được trưởng lão chọn trúng làm Câu Hồn Sứ Giả dd’đđ’ll’qq’đđ’, con nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, chỉ có như vậy, con mới có thể từ hồ yêu biến thành hồ tiên!”

Lời của Gia Gia lạnh lùng không có một tia tình cảm, thực tế là rất lạnh.

“Nhưng là......” Nam Cung Tự đảo mắt nhìn về phía chân núi có nhiều ánh lửa nhỏ, nàng biết Hiên Viên Dật đang ở dưới chân núi.

Ánh mắt sâu của nàng nhìn Gia Gia, hai lọn tóc ở hai bên quai hàm theo gió bay lên, tiếp theo chậm rãi híp mắt, khóe miệng còn lưu lại vết máu, thế nhưng nụ cười lại ngây thơ rực rỡ thật giống như hoa sen mọc lên từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Cơ Nhi chỉ muốn một cái ‘ nhà ’”

Nàng không muốn làm hồ tiên gì cả, nàng chỉ muốn cùng Dật nắm giữ một cái ‘ nhà ’.

Cái từ ‘ nhà ’ này cứng rắn nện vào tai của Bạch Hồ, nghe cực kỳ chói tai, thân thể ông dưới ánh trăng đang chiếu xuống khẽ run, đáy lòng thoáng qua áy náy, một khắc kia Cơ Nhi ra đời, phụ thân, phụ mẫu của nàng đều bị loài người đuổi giết, nàng là người thân duy nhất, ông mang theo nàng đi khắp nơi. Từ khi Cơ Nhi bị trưởng lão chọn trúng làm Câu Hồn Sứ Giả thì cái từ ‘ nhà ’ này đối với nàng càng thêm không tồn tại. Suy nghĩ một chút trước kia Cơ Nhi rất nhỏ bé, nên ông lúc nào cũng nhắc nhở ‘ sứ mạng ’ của nàng, chưa bao giờ cho nàng một cái‘ nhà ’, đáy lòng áy náy của Bạch Hồ càng tăng thêm.

Nhưng từ trong miệng của nàng nói cái từ ‘ nhà ’ này là theo những loài người ích kỷ kia ở chung một chỗ, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.

“Cơ Nhi, Gia Gia biết trong mấy năm nay trong lòng con phải chịu nhiều uất ức, nhưng con người rất khác biệt với chúng ta, con đã bị loài người phản bội qua một lần dd’đđ’ll’qq’đđ’, chẳng lẽ con còn muốn bị những thứ bẩn thỉu kia, loại người ích kỷ kia lợi dụng sao?”

Nam Cung Tự nhíu mày, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc, nàng bị người nào phản bội qua?

Tại sao một chút ấn tượng nàng cũng không có?

“Hắn đến rồi!” Lỗ tai của Bạch Hồ giật giật, nghe đến có rất nhiều tiếng bước chân hướng bên này vọt tới, ông đảo mắt chăm chú nhìn Nam Cung Tự, “Mặc kệ như thế nào, Gia Gia chắc sẽ không đồng ý cho con cùng với loài người ở chung một chỗ.” Bỏ xuống lời nói không thương lượng, ông hóa thành hình thể Bạch Hồ to lớn chạy như bay hướng vách núi đối diện, biến mất ở trong tầm mắt của Nam Cung Tự.

Nam Cung Tự than một tiếng, nhẹ giơ tay phải lên vuốt ve hồ ly trong ngực, “Tiểu Hồ, phải làm gì đây?”

Tiểu hồ ly ngẹo đầu, hình như nghe không hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ là dùng sức lực lấy đầu cọ cằm nàng.

Rất nhanh, những tiếng bước chân kia ngừng lại, nhiều ánh lửa nhỏ từ rừng rậm chiếu tới đây, chiếu sáng gò má của Nam Cung Tự, chỉ nghe Hổ Phách kêu lên: “Vương Gia, Vương phi ở nơi này, Vương phi ở nơi này!”

Nam Cung Tự nghiêng đầu nhìn về phía một nam nhân từ trong rừng rậm đang đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, “Dật, ngươi tới....” Lời còn chưa nói xong, liền bị một lồng ngực ôm chặt lấy đầu nàng.

“Tự, nàng có biết ta lo lắng nhiều hay không? Lo lắng nàng một đi sẽ không trở lại, lo lắng nàng có phải xảy ra chuyện gì hay không.” Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng như nước, cả người hắn đã sớm ướt đẫm, giọt nước từ trán nhỏ rơi xuống trên cần cổ của nàng.

Mặt Nam Cung Tự chôn thật sâu vào lòng ngực ấm áp ướt đẫm kia, tay vòng phía sau ôm chặt lấy, “Dật, là ta không tốt, để cho ngươi lo lắng.”

Sống lưng của Hiên Viên Dật run lên, con mắt lóe lên tia nghi ngờ, không đúng, đây không phải là giọng nói nên có của Tự Nhi. Hai tay hắn nắm chặt hai vai của Nam Cung Tự, con mắt thâm thúy sâu sắc nhìn nàng, nhìn tròng mắt trong suốt lóe lên một tia minh mẫn, tâm không khỏi chặt, tay không khỏi tăng lực độ thêm mấy phần, “Tự, Nàng...... Nàng không ngốc nghếch?”

Trong mắt của Nam Cung Tự mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn trên mặt hắn có tia sóng chấn động nhỏ, nàng đột nhiên nhíu mày một cái nói: “Tự Nhi không ngốc rồi, nhưng có rất nhiều chuyện đều không nhớ.”

“Tự, lặp lại lần nữa.” Nụ cười vui mừng trên mặt của Hiên Viên Dật người khác cũng có thể nhìn thấy, Nam Cung Tự cảm giác tay kia ở hông nàng đang dùng lực, cả người liền bị hắn nhấc lên, lơ lửng giữa không trung, làn váy bị gió nhẹ thổi lất phất bay lên, nhẹ nhàng im hơi lặng tiếng.

Nam Cung Tự nhìn khuôn mặt trước mắt đang mang nụ cười vui sướng, tim đập thình thịch, đúng như hắn mong muốn nói: “Tự Nhi không ngốc rồi.”

Mộ Thiên Vấn nhìn một màn ấm áp này, cảm động đến mức ở một bên len lén lau nước mắt, Vương Gia luôn luôn cao cao tại thượng vì bệnh của Vương phi không kiêng nể gì xuống nước cầu người, thậm chí bị người ngoài chỉ chỉ chõ chõ giễu cợt hắn cưới kẻ ngốc nghếch. Mặc dù Vương gia luôn đối với Vương phi cười híp mắt, nhưng hắn đi theo Vương Gia nhiều năm như vậy, như thế nào lại không nhìn ra Vương Gia thật ra đang gượng cười. Hôm nay Vương phi như kỳ tích không ngốc rồi, nụ cười trên mặt của Vương Gia nhìn qua rất tự nhiên vui vẻ.

Đáy mắt của Hổ Phách lóe lên tia ước ao ghen tị! Nàng đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, liếc mắt, “Vương phi không ngốc là chuyện tốt, dáng vẻ của ngươi khóc là cái gì.” Không chờ Mộ Thiên Vấn mở miệng, nàng liền phất tay áo rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương