Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương
-
Chương 56: Vương Gia, Vương phi chạy trốn rồi !
Ấn đường của Nam Cung Tự nhíu nhẹ, nàng nói sai cái gì sao? Nàng cúi đầu làm bộ dáng ủy khuất, uất ức nói: “Có phải Tự Tự làm sai hay không, khiến Dật tức giận.”
Hiên Viên Dật vuốt mái tóc của nàng, đáy mắt hiện lên nhu tình cùng với cưng chiều, lên tiếng nói: “Nàng không có làm sai.”
Lấy được đáp án của hắn, Nam Cung Tự nhìn gò má của hắn, ánh mắt lóe lên nói: “Thật?”
“Ừ, nhưng nàng phải trở về phòng uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể khỏi.” Giọng điệu hắn nói chuyện giống như là dỗ đứa bé.
Thật tốt quá, Dật không tức giận với nàng.
Nam Cung Tự nháy mắt mấy cái, khéo léo gật đầu một cái, lên tiếng: “Ừm!”
“Hổ Phách, đưa Vương phi trở về phòng.” Hiên Viên Dật nhàn nhạt mở miệng nói.
Đương nhiên Trần Tử Hiên nhìn ra Hiên Viên Dật vì sao vội vã muốn Nam Cung Tự rời khỏi đây, không phải là sợ hắn coi trọng nữ nhân này sao. Chỉ là khẩu vị của Tà U Vương này làm hắn có chút bất ngờ, bất ngờ này không phải là bởi vì Nam Cung Tự là người ngốc nghếch, mà bất ngờ là Tà U Vương luôn luôn không gần nữ sắc nhưng lại dành tất cả nhu tình cho một người ngốc nghếch như vậy! Nhìn bóng lưng của Nam Cung Tự rời đi, lông mày rậm rạp cong lên thật cao, thú vị!
Trong nháy mắt Hiên Viên Dật nhìn về phía Trần Tử Hiên, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, cảm giác thứ gì đó của mình bị người khác nhòm ngó, thậm chí mơ hồ có chút lo lắng, sợ Tự Nhi bị người khác đoạt đi.
Hai người này đều không phải dạng người lương thiện gì, ánh mắt chạm nhau ở chung một đường thẳng, mọi người đứng ở một bên tự dưng nhận ra được một cỗ mùi thuốc súng nồng nặc, làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Ước chừng duy trì nửa nén hương, Hiên Viên Dật lạnh lùng nói: “Bổn vương không muốn thừa dịp người khác gặp khó khăn, Vương phủ càng không vui chào đón ngươi.” Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, trầm giọng nói, “Thiên Vấn, tiễn khách!”
Trần Tử Hiên nhíu mày, gấp cây quạt ngọc làm bằng tơ lụa quý giá trong tay lại, cười nhạt nói: “Nếu nhưng Tà U Vương không chào đón Bổn vương, chỉ sợ là trà này uống không được rồi.” Hắn lười biếng đứng dậy, chân thon dài bước ra, khi lướt qua Hiên Viên Dật, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đưa lưng về phía Hiên Viên Dật, đôi môi đỏ mỏng khẽ mím lại rồi nhẹ nhàng nhếch lên, “Tà Vương phi thật đúng là một nữ nhân thú vị.”
Hiên Viên Dật nghe vậy ánh mắt u ám thâm trầm của hắn nổi lên sự lạnh lẽo giống như băng vạn năm chống lại ánh mắt của Trần Tử Hiên đang cố ý khiêu khích.
“Thiếu chủ, thời gian đã không còn sớm, cần phải trở về.” Hồng Trần nhỏ giọng nói, lần nữa phá vỡ không khí nguy hiểm mà người khác tự dưng cảm nhận được.
Một lát sau, Trần Tử Hiên di chuyển tầm mắt nhìn sắc trời từ từ ảm đạm ở ngoài phòng, ánh mắt hắn, xẹt qua tia thất vọng không dễ dàng phát hiện ra.
Nguyệt thực chi dạ(nguyệt thực sắp xuất hiện), nàng sẽ xuất hiện sao?
Hắn không nói cái gì nữa, chân thon dài bước ra đi dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, Hồng Trần theo sát phía sau.
Nhìn bóng lưng của Trần Tử Hiên rời đi, tảng đá lớn chèn ép trong lòng của Mộ Thiên Vấn bỗng chốc rơi xuống, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán đang rỉ ra, trên mặt đều là vẻ mặt may mắn, vốn tưởng rằng Trần Tử Hiên là tới gây sự, Vương Gia chắc chắn bị kích động, tiếp đến hai người sẽ động thủ, cũng may, cũng may Vương Gia duy trì được bình thản! Nếu không lấy công lực của hai người mà bất phân cao thấp, chắc chắn hai bên sẽ lưỡng bại câu thương(đều bị thiệt hại hết), ngày hôm sau sẽ truyền ra tin qua đời của Tà U Vương cùng với Trần thái phó.
“Vương huynh!” Hiên Viên Tuyệt đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong nháy mắt Hiên Viên Dật nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, “Chuyện gì.” Giọng nói không chứa một tia gợn sóng nào.
Hiên Viên Tuyệt hồi hồn lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, kích động nói: “Vương huynh, người của đệ mới nhìn thấy Trần Tử Hiên nghênh ngang tiêu sái từ Vương phủ đi ra ngoài, tại sao huynh muốn thả hắn đi? Tại sao không chặt hắn làm trăm mảnh? Chẳng lẽ Vương huynh quên Phụ hoàng, mẫu hậu chết như thế nào sao? Quên Hiên Viên Quốc như thế nào bị diệt quốc sao?”
Mặc dù hắn không biết tại sao Trần Tử Hiên đột nhiên đến thăm, nhưng mà hắn ta lại chủ động tới cửa, hắn không hiểu, tại sao Vương huynh không giết hắn ta đi? Mà là để cho hắn ta chạy thoát?
“Hắn không mang theo người nào vào Vương phủ, chắc chắn nắm chặt đường sống mà đi ra ngoài.”
Trong mắt lóe lên ánh sáng bén nhọn, môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, dáng vẻ rõ ràng nhìn qua là rất bình tĩnh, nhưng cho người khác cảm giác được sự âm trầm.
“Nhưng......” Hiên Viên Tuyệt còn nói thêm gì nữa, kết quả trong lúc lơ đãng cảm nhận được một cỗ khí lạnh âm trầm tự lòng bàn chân đẩy lên, liền không nói thêm gì nữa.
Mưa phùn cùng với sương mù, mông lung huyền ảo, bao phủ khắp đình viện to lớn, gió nhẹ phất qua, hồ nước bắt đầu gợn sóng.
Yêu Nguyệt đình
“Có thể tra ra vì sao Trần Tử Hiên xuất hiện không?”
Hiên Viên Dật gác tay sau lưng, mái tóc đen nhánh xốc xếch theo gió phấp phới bay lên, ánh mắt rậm rạp nhìn mưa phùn chằng chịt, ‘ rầm rầm rầm ’ ba tiếng nổ, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp màu bạc, gương mặt nho nhã tuyệt mỹ thật giống như giông bão sắp tới trên bầu trời.
“Bẩm vương gia, theo tỳ nữ bên cạnh Trần thái phó báo lại, Trần Tử Hiên đến Hiên Viên Quốc là để tìm người.” Mộ Thiên Vấn đứng ở một bên tiến lên một bước, nhỏ giọng nói.
“Hả?” Hiên Viên Dật nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, “Có biết người hắn muốn tìm là người phương nào không?”
“Thuộc hạ không biết, nhưng theo người đưa tin báo lại, người Trần thái phó muốn tìm ở Nguyệt thực chi dạ sẽ hiện thân.”
Nghe vậy, con mắt của Hiên Viên Dật như hố sâu nhìn không thấu, che giấu vẻ nghi hoặc, Nguyệt thực? Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mưa phùn mông lung, ngày mai chính là Nguyệt thực chi dạ, mưa không ngừng, thì sẽ không xuất hiện Nguyệt thực, nói cách khác Trần Tử Hiên sẽ không tìm được người hắn muốn tìm.
Hắn tò mò không phải vì Nguyệt thực chi dạ xuất hiện liền có thể tìm được người mà Trần Tử Hiên muốn tìm, hắn tò mò, người nào có thể để cho Trần Tử Hiên bí quá hoá liều đến Đường Quốc.
“Trần Tử Hiên......” Con mắt màu phổ phách của hắn dần dần nheo lại.
Lúc này, Hổ Phách đi vào, vẻ mặt có chút khẩn trương nói: “Vương Gia, Vương phi chạy trốn rồi!”
Thân hình của Hiên Viên Dật ở dưới ánh trăng đang chiếu rọi xuống mà run lên, hắn xoay người nhìn về phía Hổ Phách, nhíu mày nói: “Nói! Chuyện gì xảy ra?”
Hổ Phách cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hiên Viên Dật, run lẩy bẩy nói: “Bẩm Vương gia, Vương phi uống thuốc xong, không biết sao đột nhiên...... Đột nhiên biến thành cửu vĩ hồ, giống như là điên rồi hướng rừng rậm chạy đi.”
Hiên Viên Dật nhíu mày một cái, trong nháy mắt nhìn về phía Hổ Phách cùng với Mộ Thiên Vấn, ra lệnh một tiếng: “Đuổi theo!”
“Dạ!”
Mưa phùn mông lung âm trầm bao phủ rừng cây, trong rừng rậm ở phía tây thành Lạc Dương có một nơi có sơn động không một ai biết.
“Tích tích tích” nước mưa theo khe hở nhỏ xuống trong sơn động tạo thành một dòng suối nhỏ, ‘ rầm rầm rầm ’ ba tiếng nổ, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp màu bạc, sơn động trên vách đá như ẩn như hiện làm người khác nổi da gà.
“Ngao ~” Từ bên trong sơn động vọng ra một tiếng kêu gào quanh quẩn làm người khác rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy bên trong sơn động, có một nữ tử có chín cái đuôi giống như cáo đang chảy máu, tóc dài màu bạc theo gió phấp phới, gương mặt tinh sảo tái nhợt, thật giống như một khối ôn ngọc trắng nõn. Con mắt màu đỏ khát máu dâng lên sát khí nồng nặc, đôi môi đỏ mọng mấp máy, lộ ra răng năng nhọn hoắc.
Nam Cung Tự khổ sở nằm sõng xoài trên mặt đất, móng tay hung hăng quào trên vách đá, trên vách đá đều có thể thấy rõ từng cái vết quào.
Máu —— nàng muốn máu.......
Cái loại khát vọng mãnh liệt đó, loại đau khổ này **, cơ hồ là chiếm cứ lý trí của nàng.
“Gia Gia!” Nam Cung Tự khổ sở ngẩng khuôn mặt ngọc lên, chỉ thấy hình thể to lớn của con hồ ly đang ngậm 1 con sói đặt ở trước mặt nàng, ý bảo muốn nàng hút máu.
Nàng khổ sở quật cường lắc đầu nói: “Đừng! Tự Tự không cần uống máu, sẽ dọa Dật chạy mất.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt không ngừng được hướng đầu nhìn thân thể đang trào máu của con sói.
“Cơ Nhi, nếu như con không nhanh lên hút máu, chỉ sợ con không chống đỡ tới lúc Nguyệt thực chi dạ sẽ hồn bay phách tán.”
Cửu vĩ hồ đến mỗi đêm trước Nguyệt thực chi dạ, sẽ khôi phục nguyên hình đi khắp nơi hút máu, đến Nguyệt thực chi dạ, hàng loạt cửu vĩ hồ liền xuống núi hấp thu tinh hoa của Nguyệt thực, có thể để cho bọn họ giữ gìn thanh xuân cùng với năm tháng, cũng có thể khiến chúng duy trì được hình người.
Nếu như cửu vĩ hồ không hấp thu được Nguyệt thực, liền phải đợi một trăm năm mới có thể khôi phục hình người cùng với chân khí.
Tuy nói bây giờ Nam Cung Tự là mang thân thể của người phàm, nhưng cái thân thể này lại không chịu nổi linh hồn cường đại của nàng, hơn nữa nàng đã đưa nội đan cho Hiên Viên Dật, nếu không hút máu chống đỡ đến lúc Nguyệt thực chi dạ, ** bắt đầu hao tổn, linh hồn không có nội đan bảo vệ, thoát khỏi ** sẽ bị hồn bay phách tán.
“Nhưng......” Nam Cung Tự ngẩng đầu nhìn về phía mưa phùn mông lung ở ngoài động, cau mày nói, “Nhưng trời mưa thật to, Nhật thực(cái này của bản raw nên mình để luôn) sẽ bị những thứ mây đen kia che kín, hút không được Nhật thực, Tự Tự vẫn sẽ chết.”
“Sẽ không! Trời mưa đến sáng mai sẽ ngừng.”
Nam Cung Tự nghe vậy ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng, “Có thật không? Gia Gia không có gạt con chứ?”
“Cơ Nhi, Gia Gia không có gạt con?”
“Ừ, Tự Tự sẽ ngoan ngoãn nghe lời của Gia Gia.” Nói xong, Nam Cung Tự không chút khách khí một hớp hướng trên cổ của con sói mà cắn.
Hiên Viên Dật vuốt mái tóc của nàng, đáy mắt hiện lên nhu tình cùng với cưng chiều, lên tiếng nói: “Nàng không có làm sai.”
Lấy được đáp án của hắn, Nam Cung Tự nhìn gò má của hắn, ánh mắt lóe lên nói: “Thật?”
“Ừ, nhưng nàng phải trở về phòng uống thuốc, như vậy bệnh mới có thể khỏi.” Giọng điệu hắn nói chuyện giống như là dỗ đứa bé.
Thật tốt quá, Dật không tức giận với nàng.
Nam Cung Tự nháy mắt mấy cái, khéo léo gật đầu một cái, lên tiếng: “Ừm!”
“Hổ Phách, đưa Vương phi trở về phòng.” Hiên Viên Dật nhàn nhạt mở miệng nói.
Đương nhiên Trần Tử Hiên nhìn ra Hiên Viên Dật vì sao vội vã muốn Nam Cung Tự rời khỏi đây, không phải là sợ hắn coi trọng nữ nhân này sao. Chỉ là khẩu vị của Tà U Vương này làm hắn có chút bất ngờ, bất ngờ này không phải là bởi vì Nam Cung Tự là người ngốc nghếch, mà bất ngờ là Tà U Vương luôn luôn không gần nữ sắc nhưng lại dành tất cả nhu tình cho một người ngốc nghếch như vậy! Nhìn bóng lưng của Nam Cung Tự rời đi, lông mày rậm rạp cong lên thật cao, thú vị!
Trong nháy mắt Hiên Viên Dật nhìn về phía Trần Tử Hiên, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trong lòng đột nhiên rất không thoải mái, cảm giác thứ gì đó của mình bị người khác nhòm ngó, thậm chí mơ hồ có chút lo lắng, sợ Tự Nhi bị người khác đoạt đi.
Hai người này đều không phải dạng người lương thiện gì, ánh mắt chạm nhau ở chung một đường thẳng, mọi người đứng ở một bên tự dưng nhận ra được một cỗ mùi thuốc súng nồng nặc, làm người ta cảm thấy nguy hiểm.
Ước chừng duy trì nửa nén hương, Hiên Viên Dật lạnh lùng nói: “Bổn vương không muốn thừa dịp người khác gặp khó khăn, Vương phủ càng không vui chào đón ngươi.” Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, trầm giọng nói, “Thiên Vấn, tiễn khách!”
Trần Tử Hiên nhíu mày, gấp cây quạt ngọc làm bằng tơ lụa quý giá trong tay lại, cười nhạt nói: “Nếu nhưng Tà U Vương không chào đón Bổn vương, chỉ sợ là trà này uống không được rồi.” Hắn lười biếng đứng dậy, chân thon dài bước ra, khi lướt qua Hiên Viên Dật, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đưa lưng về phía Hiên Viên Dật, đôi môi đỏ mỏng khẽ mím lại rồi nhẹ nhàng nhếch lên, “Tà Vương phi thật đúng là một nữ nhân thú vị.”
Hiên Viên Dật nghe vậy ánh mắt u ám thâm trầm của hắn nổi lên sự lạnh lẽo giống như băng vạn năm chống lại ánh mắt của Trần Tử Hiên đang cố ý khiêu khích.
“Thiếu chủ, thời gian đã không còn sớm, cần phải trở về.” Hồng Trần nhỏ giọng nói, lần nữa phá vỡ không khí nguy hiểm mà người khác tự dưng cảm nhận được.
Một lát sau, Trần Tử Hiên di chuyển tầm mắt nhìn sắc trời từ từ ảm đạm ở ngoài phòng, ánh mắt hắn, xẹt qua tia thất vọng không dễ dàng phát hiện ra.
Nguyệt thực chi dạ(nguyệt thực sắp xuất hiện), nàng sẽ xuất hiện sao?
Hắn không nói cái gì nữa, chân thon dài bước ra đi dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, Hồng Trần theo sát phía sau.
Nhìn bóng lưng của Trần Tử Hiên rời đi, tảng đá lớn chèn ép trong lòng của Mộ Thiên Vấn bỗng chốc rơi xuống, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán đang rỉ ra, trên mặt đều là vẻ mặt may mắn, vốn tưởng rằng Trần Tử Hiên là tới gây sự, Vương Gia chắc chắn bị kích động, tiếp đến hai người sẽ động thủ, cũng may, cũng may Vương Gia duy trì được bình thản! Nếu không lấy công lực của hai người mà bất phân cao thấp, chắc chắn hai bên sẽ lưỡng bại câu thương(đều bị thiệt hại hết), ngày hôm sau sẽ truyền ra tin qua đời của Tà U Vương cùng với Trần thái phó.
“Vương huynh!” Hiên Viên Tuyệt đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong nháy mắt Hiên Viên Dật nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt, “Chuyện gì.” Giọng nói không chứa một tia gợn sóng nào.
Hiên Viên Tuyệt hồi hồn lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì, kích động nói: “Vương huynh, người của đệ mới nhìn thấy Trần Tử Hiên nghênh ngang tiêu sái từ Vương phủ đi ra ngoài, tại sao huynh muốn thả hắn đi? Tại sao không chặt hắn làm trăm mảnh? Chẳng lẽ Vương huynh quên Phụ hoàng, mẫu hậu chết như thế nào sao? Quên Hiên Viên Quốc như thế nào bị diệt quốc sao?”
Mặc dù hắn không biết tại sao Trần Tử Hiên đột nhiên đến thăm, nhưng mà hắn ta lại chủ động tới cửa, hắn không hiểu, tại sao Vương huynh không giết hắn ta đi? Mà là để cho hắn ta chạy thoát?
“Hắn không mang theo người nào vào Vương phủ, chắc chắn nắm chặt đường sống mà đi ra ngoài.”
Trong mắt lóe lên ánh sáng bén nhọn, môi mỏng của Hiên Viên Dật mím chặt thành một đường thẳng, dáng vẻ rõ ràng nhìn qua là rất bình tĩnh, nhưng cho người khác cảm giác được sự âm trầm.
“Nhưng......” Hiên Viên Tuyệt còn nói thêm gì nữa, kết quả trong lúc lơ đãng cảm nhận được một cỗ khí lạnh âm trầm tự lòng bàn chân đẩy lên, liền không nói thêm gì nữa.
Mưa phùn cùng với sương mù, mông lung huyền ảo, bao phủ khắp đình viện to lớn, gió nhẹ phất qua, hồ nước bắt đầu gợn sóng.
Yêu Nguyệt đình
“Có thể tra ra vì sao Trần Tử Hiên xuất hiện không?”
Hiên Viên Dật gác tay sau lưng, mái tóc đen nhánh xốc xếch theo gió phấp phới bay lên, ánh mắt rậm rạp nhìn mưa phùn chằng chịt, ‘ rầm rầm rầm ’ ba tiếng nổ, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp màu bạc, gương mặt nho nhã tuyệt mỹ thật giống như giông bão sắp tới trên bầu trời.
“Bẩm vương gia, theo tỳ nữ bên cạnh Trần thái phó báo lại, Trần Tử Hiên đến Hiên Viên Quốc là để tìm người.” Mộ Thiên Vấn đứng ở một bên tiến lên một bước, nhỏ giọng nói.
“Hả?” Hiên Viên Dật nhíu mày, đảo mắt nhìn về phía Mộ Thiên Vấn, “Có biết người hắn muốn tìm là người phương nào không?”
“Thuộc hạ không biết, nhưng theo người đưa tin báo lại, người Trần thái phó muốn tìm ở Nguyệt thực chi dạ sẽ hiện thân.”
Nghe vậy, con mắt của Hiên Viên Dật như hố sâu nhìn không thấu, che giấu vẻ nghi hoặc, Nguyệt thực? Hắn ngẩng đầu nhìn về phía mưa phùn mông lung, ngày mai chính là Nguyệt thực chi dạ, mưa không ngừng, thì sẽ không xuất hiện Nguyệt thực, nói cách khác Trần Tử Hiên sẽ không tìm được người hắn muốn tìm.
Hắn tò mò không phải vì Nguyệt thực chi dạ xuất hiện liền có thể tìm được người mà Trần Tử Hiên muốn tìm, hắn tò mò, người nào có thể để cho Trần Tử Hiên bí quá hoá liều đến Đường Quốc.
“Trần Tử Hiên......” Con mắt màu phổ phách của hắn dần dần nheo lại.
Lúc này, Hổ Phách đi vào, vẻ mặt có chút khẩn trương nói: “Vương Gia, Vương phi chạy trốn rồi!”
Thân hình của Hiên Viên Dật ở dưới ánh trăng đang chiếu rọi xuống mà run lên, hắn xoay người nhìn về phía Hổ Phách, nhíu mày nói: “Nói! Chuyện gì xảy ra?”
Hổ Phách cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Hiên Viên Dật, run lẩy bẩy nói: “Bẩm Vương gia, Vương phi uống thuốc xong, không biết sao đột nhiên...... Đột nhiên biến thành cửu vĩ hồ, giống như là điên rồi hướng rừng rậm chạy đi.”
Hiên Viên Dật nhíu mày một cái, trong nháy mắt nhìn về phía Hổ Phách cùng với Mộ Thiên Vấn, ra lệnh một tiếng: “Đuổi theo!”
“Dạ!”
Mưa phùn mông lung âm trầm bao phủ rừng cây, trong rừng rậm ở phía tây thành Lạc Dương có một nơi có sơn động không một ai biết.
“Tích tích tích” nước mưa theo khe hở nhỏ xuống trong sơn động tạo thành một dòng suối nhỏ, ‘ rầm rầm rầm ’ ba tiếng nổ, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp màu bạc, sơn động trên vách đá như ẩn như hiện làm người khác nổi da gà.
“Ngao ~” Từ bên trong sơn động vọng ra một tiếng kêu gào quanh quẩn làm người khác rợn cả tóc gáy.
Chỉ thấy bên trong sơn động, có một nữ tử có chín cái đuôi giống như cáo đang chảy máu, tóc dài màu bạc theo gió phấp phới, gương mặt tinh sảo tái nhợt, thật giống như một khối ôn ngọc trắng nõn. Con mắt màu đỏ khát máu dâng lên sát khí nồng nặc, đôi môi đỏ mọng mấp máy, lộ ra răng năng nhọn hoắc.
Nam Cung Tự khổ sở nằm sõng xoài trên mặt đất, móng tay hung hăng quào trên vách đá, trên vách đá đều có thể thấy rõ từng cái vết quào.
Máu —— nàng muốn máu.......
Cái loại khát vọng mãnh liệt đó, loại đau khổ này **, cơ hồ là chiếm cứ lý trí của nàng.
“Gia Gia!” Nam Cung Tự khổ sở ngẩng khuôn mặt ngọc lên, chỉ thấy hình thể to lớn của con hồ ly đang ngậm 1 con sói đặt ở trước mặt nàng, ý bảo muốn nàng hút máu.
Nàng khổ sở quật cường lắc đầu nói: “Đừng! Tự Tự không cần uống máu, sẽ dọa Dật chạy mất.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt không ngừng được hướng đầu nhìn thân thể đang trào máu của con sói.
“Cơ Nhi, nếu như con không nhanh lên hút máu, chỉ sợ con không chống đỡ tới lúc Nguyệt thực chi dạ sẽ hồn bay phách tán.”
Cửu vĩ hồ đến mỗi đêm trước Nguyệt thực chi dạ, sẽ khôi phục nguyên hình đi khắp nơi hút máu, đến Nguyệt thực chi dạ, hàng loạt cửu vĩ hồ liền xuống núi hấp thu tinh hoa của Nguyệt thực, có thể để cho bọn họ giữ gìn thanh xuân cùng với năm tháng, cũng có thể khiến chúng duy trì được hình người.
Nếu như cửu vĩ hồ không hấp thu được Nguyệt thực, liền phải đợi một trăm năm mới có thể khôi phục hình người cùng với chân khí.
Tuy nói bây giờ Nam Cung Tự là mang thân thể của người phàm, nhưng cái thân thể này lại không chịu nổi linh hồn cường đại của nàng, hơn nữa nàng đã đưa nội đan cho Hiên Viên Dật, nếu không hút máu chống đỡ đến lúc Nguyệt thực chi dạ, ** bắt đầu hao tổn, linh hồn không có nội đan bảo vệ, thoát khỏi ** sẽ bị hồn bay phách tán.
“Nhưng......” Nam Cung Tự ngẩng đầu nhìn về phía mưa phùn mông lung ở ngoài động, cau mày nói, “Nhưng trời mưa thật to, Nhật thực(cái này của bản raw nên mình để luôn) sẽ bị những thứ mây đen kia che kín, hút không được Nhật thực, Tự Tự vẫn sẽ chết.”
“Sẽ không! Trời mưa đến sáng mai sẽ ngừng.”
Nam Cung Tự nghe vậy ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng, “Có thật không? Gia Gia không có gạt con chứ?”
“Cơ Nhi, Gia Gia không có gạt con?”
“Ừ, Tự Tự sẽ ngoan ngoãn nghe lời của Gia Gia.” Nói xong, Nam Cung Tự không chút khách khí một hớp hướng trên cổ của con sói mà cắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook