Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)
-
Chương 5: Mê Lạc (1)
"Cô nghĩ cô có tư cách để đưa ra điều kiện với tôi?" Sở Gia Minh nhếch môi khinh bỉ.
"Anh..." Cố Liễu không nói được gì, đành im lặng, cắn môi thật mạnh đến muốn bật máu, bàn tay siết chặt lấy ga trải giường.
Đúng là ở thế giới này, không có tiền không có quyền thì chả bằng rác rưởi. Trong khi đó, hắn là kẻ đứng trên vạn người - Sở Gia Minh của Sở gia.
Còn cô, chỉ là một người phụ nữ nghèo mạt đến mức bán đi chính mình để tìm miếng cơm.
Miệng cô bị bóp mạnh: "Cô là của tôi, thân thể này của cô thuộc về tôi. Nếu tôi chưa cho phép mà cô dám làm tổn thương nó thì đừng trách tôi khiến cô sống không bằng chết."
Dứt lời, Sở Gia Minh cúi đầu, gặm cắn lấy cánh môi đã đỏ lên vì nhiễm máu, lưỡi hắn mút mạnh lưỡi cô như muốn nuốt trọn luôn vào, hút hết từng vị ngọt trong khoang miệng nhỏ nhắn.
Cố Liễu bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, đầu cô ong ong lên, miệng cô chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm a" đầy ám muội.
Hắn đột nhiên dừng lại, đưa ánh mắt mê luyến nhìn cô. Không hiểu tại sao nhưng khi nãy thống hận cô bao nhiêu thì bây giờ đây hắn lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm bấy nhiêu. Cảm giác này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, tựa hồ là yêu, là đau khổ, yêu đến sâu sắc, đau khổ đến tột cùng.
Sở Gia Minh nhíu chặt hai hàng lông mày để khống chế đi cơn đau đầu vừa xẹt qua. Thật lạ, trong khoảnh khắc kia hắn lại tưởng tượng rằng tên của mình là Sở Mạch Thần chứ không phải là Sở Gia Minh.
Hắn điên rồi. Nhất định là điên rồi.
Sở Gia Minh điên cuồng hất mạnh cô lên trên, sau đó dùng lực tách hai chân của cô ra, tiếu hoa huy*t hồng phấn liền bày ra trước mắt: "Thật nhỏ, như vậy thì làm sao mà chứa nổi tôi đây? Lần này mà đi vào, tôi chắc chắn sẽ đem tiểu huyệt của cô chọc đến khi chảy máu mới thôi."
Cố Liễu cười gượng: "Anh nói rất hay. Chỉ mong sao anh có thể làm được như vậy."
Nếu đã không thể thương lượng, thì nhất quyết cô phải giữ được chút tôn nghiêm giả vờ cuối cùng còn sót lại.
Sở Gia Minh nheo mắt, ý cô là hắn chỉ có thể nói chứ không thể làm?
" Vậy thì tôi đành chiều ý cô rồi. Ai ngờ được một thiên kim như ngọc lại có thể có đòi hỏi dâm dục đến như vậy?" Hắn vỗ vỗ mông của cô, giọng nói âm trầm như đe dọa: "Còn cả tiểu cúc phía sau của cô nữa, lúc bị đâm xuyên vào, nhất định là rất mê người."
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân căng thẳng: "Ha... haha... Tôi nghĩ là nó không đẹp đâu..."
"Đẹp hay không thì thử mới biết được."hắn cười, bàn tay xoa nắn mật huyệt mềm mại của cô một cái, đêm nay hắn nhất định phải khiến cô thống khổ mà kêu rên, hắn cầm lấy chiếc gối đầu giường, cầm lấy hai cổ tay cô nhấc cả người phía trên của cô lên, đặt chiếc gối xuống rồi buông hai tay ra. Lưng cô nghiễm nhiên nằm trên gối, lưng cong lên, bộ ngực cũng vì thế mà ưỡn cao.
Tình trạng này làm cho đôi ngực của cô càng thêm phơi bày trước mắt hắn. Đôi mâu đen của Sở Gia Minh sắc trầm, hơi thở cũng đã trở nên có chút gấp gáp.
Hắn vươn tay một cái, vuốt ve lấy đôi nhũ đang nhô cao: "Bộ dạng này là sao đây? Nhô ra dài thế này là để câu dẫn đàn ông sao? Đúng là tôi cũng không chịu được mà muốn chọc hư cô luôn rồi."
Cố Liễu bị đụng chạm da thịt mẫn cảm, chỉ có thể "hừ" nhẹ một tiếng như đáp trả, gò má đã ửng lên hai mảnh hồng nhuận.
Sở Gia Minh dùng lực càng lúc càng mạnh, bóp đôi gò bồng đảo trắng nõn nà đến đỏ ửng và biến dạng, ngón tay gảy nhẹ hai đầu ngực đã nhô lên, không ngừng chà đạp đôi nhũ hoa: "Cô nói xem, liệu đôi ngực này có thể khiến cô đến cao trào không?"
Cố Liễu cắn chặt răng, lắc đầu mạnh. Trong đầu cô hiện giờ đang nóng cháy, toàn thân đang nóng cháy.
"Lắc đầu là sao? Hay là tiểu huyệt phía dưới ngứa ngáy khiến cô khó chịu?"
Sắc mặt của Cố Liễu càng ngày càng đỏ, hơi thở hỗn loạn, miệng tràn ra tiếng rên rỉ không tự chủ được. Âm thanh rên rỉ mềm mại như tiếng mèo khóc.
Thật sự là hắn nói đúng, bên dưới cô đã tràn ra dịch thủy, trở nên ngứa ngáy, nóng rát, nhưng là cô không hề muốn. Cô không hề muốn, đây chỉ là sinh lý bình thường của một con người.
"Dạng rộng chân ra."
Câu nói kia rõ ràng là mệnh lệnh, mặt của Cố Liễu đỏ ửng như rỉ máu, còn chưa kịp khép hai chân đã bị tách rộng thật rộng ra hai bên.
"A...." Cố Liễu cắn chặt răng, ngón tay lẫn ngón chân đều co quắp lại: "Đừng... Không cần...á...ư..."
Đại nhục bổng của Sở Gia Minh không báo trước đã chìm nghỉm bên trong cô, chôn mình vào trong đó.
"A... chặt quá... " Chặt như thể muốn nuốt trọn cả hắn vào luôn vậy... a..
10:38 24/9/2017
"Anh..." Cố Liễu không nói được gì, đành im lặng, cắn môi thật mạnh đến muốn bật máu, bàn tay siết chặt lấy ga trải giường.
Đúng là ở thế giới này, không có tiền không có quyền thì chả bằng rác rưởi. Trong khi đó, hắn là kẻ đứng trên vạn người - Sở Gia Minh của Sở gia.
Còn cô, chỉ là một người phụ nữ nghèo mạt đến mức bán đi chính mình để tìm miếng cơm.
Miệng cô bị bóp mạnh: "Cô là của tôi, thân thể này của cô thuộc về tôi. Nếu tôi chưa cho phép mà cô dám làm tổn thương nó thì đừng trách tôi khiến cô sống không bằng chết."
Dứt lời, Sở Gia Minh cúi đầu, gặm cắn lấy cánh môi đã đỏ lên vì nhiễm máu, lưỡi hắn mút mạnh lưỡi cô như muốn nuốt trọn luôn vào, hút hết từng vị ngọt trong khoang miệng nhỏ nhắn.
Cố Liễu bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, đầu cô ong ong lên, miệng cô chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm a" đầy ám muội.
Hắn đột nhiên dừng lại, đưa ánh mắt mê luyến nhìn cô. Không hiểu tại sao nhưng khi nãy thống hận cô bao nhiêu thì bây giờ đây hắn lại xuất hiện một cảm giác lạ lẫm bấy nhiêu. Cảm giác này là lần đầu tiên hắn cảm nhận được, tựa hồ là yêu, là đau khổ, yêu đến sâu sắc, đau khổ đến tột cùng.
Sở Gia Minh nhíu chặt hai hàng lông mày để khống chế đi cơn đau đầu vừa xẹt qua. Thật lạ, trong khoảnh khắc kia hắn lại tưởng tượng rằng tên của mình là Sở Mạch Thần chứ không phải là Sở Gia Minh.
Hắn điên rồi. Nhất định là điên rồi.
Sở Gia Minh điên cuồng hất mạnh cô lên trên, sau đó dùng lực tách hai chân của cô ra, tiếu hoa huy*t hồng phấn liền bày ra trước mắt: "Thật nhỏ, như vậy thì làm sao mà chứa nổi tôi đây? Lần này mà đi vào, tôi chắc chắn sẽ đem tiểu huyệt của cô chọc đến khi chảy máu mới thôi."
Cố Liễu cười gượng: "Anh nói rất hay. Chỉ mong sao anh có thể làm được như vậy."
Nếu đã không thể thương lượng, thì nhất quyết cô phải giữ được chút tôn nghiêm giả vờ cuối cùng còn sót lại.
Sở Gia Minh nheo mắt, ý cô là hắn chỉ có thể nói chứ không thể làm?
" Vậy thì tôi đành chiều ý cô rồi. Ai ngờ được một thiên kim như ngọc lại có thể có đòi hỏi dâm dục đến như vậy?" Hắn vỗ vỗ mông của cô, giọng nói âm trầm như đe dọa: "Còn cả tiểu cúc phía sau của cô nữa, lúc bị đâm xuyên vào, nhất định là rất mê người."
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt cô trắng bệch, toàn thân căng thẳng: "Ha... haha... Tôi nghĩ là nó không đẹp đâu..."
"Đẹp hay không thì thử mới biết được."hắn cười, bàn tay xoa nắn mật huyệt mềm mại của cô một cái, đêm nay hắn nhất định phải khiến cô thống khổ mà kêu rên, hắn cầm lấy chiếc gối đầu giường, cầm lấy hai cổ tay cô nhấc cả người phía trên của cô lên, đặt chiếc gối xuống rồi buông hai tay ra. Lưng cô nghiễm nhiên nằm trên gối, lưng cong lên, bộ ngực cũng vì thế mà ưỡn cao.
Tình trạng này làm cho đôi ngực của cô càng thêm phơi bày trước mắt hắn. Đôi mâu đen của Sở Gia Minh sắc trầm, hơi thở cũng đã trở nên có chút gấp gáp.
Hắn vươn tay một cái, vuốt ve lấy đôi nhũ đang nhô cao: "Bộ dạng này là sao đây? Nhô ra dài thế này là để câu dẫn đàn ông sao? Đúng là tôi cũng không chịu được mà muốn chọc hư cô luôn rồi."
Cố Liễu bị đụng chạm da thịt mẫn cảm, chỉ có thể "hừ" nhẹ một tiếng như đáp trả, gò má đã ửng lên hai mảnh hồng nhuận.
Sở Gia Minh dùng lực càng lúc càng mạnh, bóp đôi gò bồng đảo trắng nõn nà đến đỏ ửng và biến dạng, ngón tay gảy nhẹ hai đầu ngực đã nhô lên, không ngừng chà đạp đôi nhũ hoa: "Cô nói xem, liệu đôi ngực này có thể khiến cô đến cao trào không?"
Cố Liễu cắn chặt răng, lắc đầu mạnh. Trong đầu cô hiện giờ đang nóng cháy, toàn thân đang nóng cháy.
"Lắc đầu là sao? Hay là tiểu huyệt phía dưới ngứa ngáy khiến cô khó chịu?"
Sắc mặt của Cố Liễu càng ngày càng đỏ, hơi thở hỗn loạn, miệng tràn ra tiếng rên rỉ không tự chủ được. Âm thanh rên rỉ mềm mại như tiếng mèo khóc.
Thật sự là hắn nói đúng, bên dưới cô đã tràn ra dịch thủy, trở nên ngứa ngáy, nóng rát, nhưng là cô không hề muốn. Cô không hề muốn, đây chỉ là sinh lý bình thường của một con người.
"Dạng rộng chân ra."
Câu nói kia rõ ràng là mệnh lệnh, mặt của Cố Liễu đỏ ửng như rỉ máu, còn chưa kịp khép hai chân đã bị tách rộng thật rộng ra hai bên.
"A...." Cố Liễu cắn chặt răng, ngón tay lẫn ngón chân đều co quắp lại: "Đừng... Không cần...á...ư..."
Đại nhục bổng của Sở Gia Minh không báo trước đã chìm nghỉm bên trong cô, chôn mình vào trong đó.
"A... chặt quá... " Chặt như thể muốn nuốt trọn cả hắn vào luôn vậy... a..
10:38 24/9/2017
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook