Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)
-
Chương 4: Cuồng vọng
Róc rách...
Tiếng nước chảy xuống nền nhà, hơi nóng bốc lên nhàn nhạn trong không khí.
Cố Liễu vặn vòi nước, để cho nước dội lên người. Cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, bẩn đến buồn nôn.
Cô mở mắt ra, nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng lớn, ngay cả phòng tắm cũng cực kỳ sang trọng. Bên cạnh cửa số có trồng một cây xương rồng nhỏ, gai của nó dài, tua tủa ra xung quanh, trên đỉnh đầu có một nụ hoa màu đỏ tươi sắp nở. Làn khói nóng của nước bốc lên, lồng vào che mờ đi màu hoa, nhạt nhòa.
Bồn tắm cao cấp, trên thành bồn tắm được trạm khảm bằng ngọc bích, dưới ánh đèn neon phát ra ánh sáng xinh đẹp, nhìn qua làn hơi nước mờ ảo giống như tiên cảnh.
Nhưng là tiên cảnh này thật sự khiến người khác ớn lạnh khi mà được đánh đổi bằng lòng tự trọng.
Cố Liễu cởi quần áo, quần áo vì ướt nước nên bết dính vào da thịt, rơi trên sàn nhà tắm. Cô bước tới bồn tắm, nhìn dòng nước đang bốc khói mà bước chân vào. Nước rất ấm, không quá nóng, lại lành lạnh mang lại cảm giác rất dễ chịu, nhưng hiện tại, lòng cô không cảm nhận được điều đó. Hiện tại, trong cô chỉ thấm đẫm một mảnh buốt lạnh và nhục nhã.
Cô không biết rằng, phía sau lưng mình, nơi cánh cửa nhà tắm, có một đôi mắt đục ngầu đang nhìn cô chằm chằm.
Người đó còn là ai?
Đôi con ngươi đen thẫm nhìn về phía Cố Liễu, toàn thân toát ra bức bách, chính là thân thể cô nuột nà như vậy đang bức hắn muốn điên lên, hạ bộ dường như đã có phản ứng.
Hắn tự nhủ với mình rằng chỉ đến để xem cô như thế nào, để nhục nhã cô như thế nào. Vậy mà lại có phản ứng, cô thật là loại đàn bà để thỏa mãn dục vọng của đàn ông mà.
Hắn nhìn lên cổ cô, chiếc cổ trắng ngần, nước từng giọt lăn xuống, vùng gáy cổ trắng đến chói mắt. Cố Liễu đưa lưng về phía hắn, măt hắn chỉ nhìn thấy được vùng lưng tuyết trắng, làn da đều màu, trắng sáng, từng tấc da thịt trên người đều nõn nà mịn màng, hàm chứa phong tình vô tận.
Nơi nào đó của hắn đã phát trướng, dội quần lên cao.
Hắn cởi đi thắt lưng, tiếng lạch cạch vang lên, nhưng dường như đầu óc của Cố Liễu đang lơ lửng ở một nơi nào đó nên không nghe thấy được, cô vẫn ngồi yên như thế, tựa hồ bất động.
Hô hấp của hắn dồn dập, yết hầu nóng cháy, một lần lại một lần nuốt nước miếng, ánh mắt gắt gao nhìn thân thể cô, như thể chỉ cần bỏ lỡ một giây thôi cũng là một tổn thất.
Cố Liễu ngước mắt nhìn lên trần nhà, đôi ngực nằm trong nước, lộ rõ đường cong của hai ngọn núi, làn nước trong bồn tắm đang yên tĩnh bông động, một giọt nước mắt của cô rơi xuống.
"Sở Mạch Thần, xin lỗi. Em xin lỗi... em không xứng đáng với anh... em không còn trong trắng nữa rồi..."
Mạch Thần của cô từng nói cô là một thiên thần. Vì thế cô luôn muốn là một thiên thần trong mắt anh. Mãi mãi!
Thế nhưng anh còn chưa kịp cầu hôn cô thì đã đi xa như thế. Lần đầu của cô muốn trao cho anh, cô liền bị người khác cướp đi như vậy.
"Sở. Gia. Minh." Cố Liễu từng chữ, như đang cố kiềm nén cảm xúc mà ngưng lại.
Hắn ta xấu xa, nhưng hắn ta lại mang khuôn mặt của anh.
Mạch Thần, em phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?
Mặc dù anh đá nói "dù cho đại dương cạn nước, sa mạc hết cát, thì anh vẫn sẽ yêu em đời đời kiếp kiếp. Dù cho kiếp này anh chết đi, dù cho kiếp này anh không còn trên đời này nữa, thì ở kiếp sau, anh cũng sẽ tìm đến em, và yêu em bằng cả sinh mệnh của mình."
Em đã tin điều đó, nhưng Sở Gia Minh không phải là anh.
"Mạch Thần? Cô vẫn có tâm trạng nhớ đến người đàn ông của mình sao?" Giọng nói thâm trầm lạnh lẽo như từ dưới mười tám tầng địa ngục bỗng dưng phát ra. Cố Liễu giật mình xoay người, toàn bộ cơ thể của cô lập tức không chút phòng bị mà phơi bày trước mắt hắn.
Hai má hồng tươi, chiếc cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh tinh tế, tất cả đều được thu vào trong đáy mắt hắn.
Thế nhưng lúc này Sở Gia Minh không còn sự ham muốn ban nãy mà thay vào đó là một luồng khí lạnh đến run người. Sở Gia Minh bước tới, túm lấy cổ tay cô, một tay bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng nói: "Loại đàn bà lăng loàn như cô, thật khiến tôi ghê tởm."
Cố Liễu bất ngờ mà há miệng, cổ bị tay hắn bóp chặt đến không thể thở nổi, mặt cô trở nên đỏ gay, hai mắt hiện lên ướt át, bắt đầu ho khan.
Đến khi tưởng chừng như cô sắp chết vì ngạt thở thì hắn mới buông tay ra, ép cô đi vào tường, nắm lấy hai cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu.
"Khụ... khụ..." Cố Liễu ho khục, sắc mặt khó coi, trong đáy mắt hiện lên sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Sao? Ánh mắt đó là đang mời gọi tôi?"
Cố Liễu há miệng, cảm giác không thể nói nên lời ào ào xuất hiện, khóe mắt cô lại bắt đầu nóng lên.
Mạch Thần... Mạch Thần... Khuôn mặt này thật sự là anh. Nhưng tại sao lại đối xử với em thế này?
"Miệng nói muốn để dành lần đầu tiên cho tôi, vậy mà trước này cưới lại bỏ trốn với người đàn ông khác. Cô tốt lắm, còn cả gan dám động đến tính mạng của người nhà Sở gia."
Ngay cả kiếp này cô cũng nói câu đó với anh. Chỉ tiếc cô vẫn là cô, còn anh không phải là anh nữa rồi.
"Á...." Cố Liễu ngẩng cao đầu, hét lớn một tiếng.
"Sao vậy? Mới một ngón tay mà đã thoải mái đến vậy sao?" Sở Gia Minh nhìn cô, khóe môi cong lên cười lạnh. "Được, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô... bằng sự vĩ đại của mình."
Cố Liễu theo bản năng vội vàng lùi về phía sau lại lập tức bị một bàn tay ôm ngang eo kéo về, hạ bộ không được che chắn của cô va mạnh vào đũng quần đang trương lên của hắn. Cảm nhận được sự cứng rắn đang cọ xát nơi tư mật khiến thân thể cô nổi lên một trận nóng bừng.
Hắn cúi người bế xốc cô lên, sau đó bước ra bên ngoài ném mạnh cô lên giường.
Toàn thân Cố Liễu không có lấy chút che đậy nào, liền chie có thể tự lừa mình dối người lấy tay che đi đôi bồng đảo phía trước và khép hai chân lại. Nhưng bộ dạng nửa kín nửa hở này của cô càng khiến cho hỏa dục của hắn thêm tăng cao mà vật phía dưới thân đã trương đến muốn đội quần chui ra ngoài rồi.
Không hiểu từ đâu, cũng không rõ lý do là vì cái gì mà hắn lại có phản ứng với cô, nhưng Sở Gia Minh tự nói với bản thân, rằng hắn chỉ là phát tiết. Đây chỉ là một sinh lý tự nhiên của đàn ông khi nhìn thấy thân thể phụ nữ.
Cố Liễu vì bị ánh mắt chằm chằm của Sở Gia Minh nhìn vào mà từng lỗ chân lông đều trở nên khô nóng, tựa như có thể thiêu đốt cô, máu trong người bỗng dưng sôi trào. Từ vùng bụng dưới, chảy dọc xuống một luồng khí nóng.
Sở Gia Minh nhìn thấy bộ dạng này của cô, lại liếc mắt xuống nơi giữa hai chân, thấy được một vùng đệm đã ướt nước liền nhếch miệng: "Mới thế mà đã có cảm giác sao? Muốn bị nhục nhã rồi?"
Cố Liễu bấn loạn, nhưng đầu óc cô cần bình tĩnh để xử lý tình cảnh. Cô biết dù gì bản thân mình cũng không thể thoát khỏi tay hắn: "Tôi có thể nhận nhục nhã của anh. Nhưng có điều kiện!"
Tiếng nước chảy xuống nền nhà, hơi nóng bốc lên nhàn nhạn trong không khí.
Cố Liễu vặn vòi nước, để cho nước dội lên người. Cô cảm thấy mình thật dơ bẩn, bẩn đến buồn nôn.
Cô mở mắt ra, nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng lớn, ngay cả phòng tắm cũng cực kỳ sang trọng. Bên cạnh cửa số có trồng một cây xương rồng nhỏ, gai của nó dài, tua tủa ra xung quanh, trên đỉnh đầu có một nụ hoa màu đỏ tươi sắp nở. Làn khói nóng của nước bốc lên, lồng vào che mờ đi màu hoa, nhạt nhòa.
Bồn tắm cao cấp, trên thành bồn tắm được trạm khảm bằng ngọc bích, dưới ánh đèn neon phát ra ánh sáng xinh đẹp, nhìn qua làn hơi nước mờ ảo giống như tiên cảnh.
Nhưng là tiên cảnh này thật sự khiến người khác ớn lạnh khi mà được đánh đổi bằng lòng tự trọng.
Cố Liễu cởi quần áo, quần áo vì ướt nước nên bết dính vào da thịt, rơi trên sàn nhà tắm. Cô bước tới bồn tắm, nhìn dòng nước đang bốc khói mà bước chân vào. Nước rất ấm, không quá nóng, lại lành lạnh mang lại cảm giác rất dễ chịu, nhưng hiện tại, lòng cô không cảm nhận được điều đó. Hiện tại, trong cô chỉ thấm đẫm một mảnh buốt lạnh và nhục nhã.
Cô không biết rằng, phía sau lưng mình, nơi cánh cửa nhà tắm, có một đôi mắt đục ngầu đang nhìn cô chằm chằm.
Người đó còn là ai?
Đôi con ngươi đen thẫm nhìn về phía Cố Liễu, toàn thân toát ra bức bách, chính là thân thể cô nuột nà như vậy đang bức hắn muốn điên lên, hạ bộ dường như đã có phản ứng.
Hắn tự nhủ với mình rằng chỉ đến để xem cô như thế nào, để nhục nhã cô như thế nào. Vậy mà lại có phản ứng, cô thật là loại đàn bà để thỏa mãn dục vọng của đàn ông mà.
Hắn nhìn lên cổ cô, chiếc cổ trắng ngần, nước từng giọt lăn xuống, vùng gáy cổ trắng đến chói mắt. Cố Liễu đưa lưng về phía hắn, măt hắn chỉ nhìn thấy được vùng lưng tuyết trắng, làn da đều màu, trắng sáng, từng tấc da thịt trên người đều nõn nà mịn màng, hàm chứa phong tình vô tận.
Nơi nào đó của hắn đã phát trướng, dội quần lên cao.
Hắn cởi đi thắt lưng, tiếng lạch cạch vang lên, nhưng dường như đầu óc của Cố Liễu đang lơ lửng ở một nơi nào đó nên không nghe thấy được, cô vẫn ngồi yên như thế, tựa hồ bất động.
Hô hấp của hắn dồn dập, yết hầu nóng cháy, một lần lại một lần nuốt nước miếng, ánh mắt gắt gao nhìn thân thể cô, như thể chỉ cần bỏ lỡ một giây thôi cũng là một tổn thất.
Cố Liễu ngước mắt nhìn lên trần nhà, đôi ngực nằm trong nước, lộ rõ đường cong của hai ngọn núi, làn nước trong bồn tắm đang yên tĩnh bông động, một giọt nước mắt của cô rơi xuống.
"Sở Mạch Thần, xin lỗi. Em xin lỗi... em không xứng đáng với anh... em không còn trong trắng nữa rồi..."
Mạch Thần của cô từng nói cô là một thiên thần. Vì thế cô luôn muốn là một thiên thần trong mắt anh. Mãi mãi!
Thế nhưng anh còn chưa kịp cầu hôn cô thì đã đi xa như thế. Lần đầu của cô muốn trao cho anh, cô liền bị người khác cướp đi như vậy.
"Sở. Gia. Minh." Cố Liễu từng chữ, như đang cố kiềm nén cảm xúc mà ngưng lại.
Hắn ta xấu xa, nhưng hắn ta lại mang khuôn mặt của anh.
Mạch Thần, em phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ?
Mặc dù anh đá nói "dù cho đại dương cạn nước, sa mạc hết cát, thì anh vẫn sẽ yêu em đời đời kiếp kiếp. Dù cho kiếp này anh chết đi, dù cho kiếp này anh không còn trên đời này nữa, thì ở kiếp sau, anh cũng sẽ tìm đến em, và yêu em bằng cả sinh mệnh của mình."
Em đã tin điều đó, nhưng Sở Gia Minh không phải là anh.
"Mạch Thần? Cô vẫn có tâm trạng nhớ đến người đàn ông của mình sao?" Giọng nói thâm trầm lạnh lẽo như từ dưới mười tám tầng địa ngục bỗng dưng phát ra. Cố Liễu giật mình xoay người, toàn bộ cơ thể của cô lập tức không chút phòng bị mà phơi bày trước mắt hắn.
Hai má hồng tươi, chiếc cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh tinh tế, tất cả đều được thu vào trong đáy mắt hắn.
Thế nhưng lúc này Sở Gia Minh không còn sự ham muốn ban nãy mà thay vào đó là một luồng khí lạnh đến run người. Sở Gia Minh bước tới, túm lấy cổ tay cô, một tay bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng nói: "Loại đàn bà lăng loàn như cô, thật khiến tôi ghê tởm."
Cố Liễu bất ngờ mà há miệng, cổ bị tay hắn bóp chặt đến không thể thở nổi, mặt cô trở nên đỏ gay, hai mắt hiện lên ướt át, bắt đầu ho khan.
Đến khi tưởng chừng như cô sắp chết vì ngạt thở thì hắn mới buông tay ra, ép cô đi vào tường, nắm lấy hai cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu.
"Khụ... khụ..." Cố Liễu ho khục, sắc mặt khó coi, trong đáy mắt hiện lên sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Sao? Ánh mắt đó là đang mời gọi tôi?"
Cố Liễu há miệng, cảm giác không thể nói nên lời ào ào xuất hiện, khóe mắt cô lại bắt đầu nóng lên.
Mạch Thần... Mạch Thần... Khuôn mặt này thật sự là anh. Nhưng tại sao lại đối xử với em thế này?
"Miệng nói muốn để dành lần đầu tiên cho tôi, vậy mà trước này cưới lại bỏ trốn với người đàn ông khác. Cô tốt lắm, còn cả gan dám động đến tính mạng của người nhà Sở gia."
Ngay cả kiếp này cô cũng nói câu đó với anh. Chỉ tiếc cô vẫn là cô, còn anh không phải là anh nữa rồi.
"Á...." Cố Liễu ngẩng cao đầu, hét lớn một tiếng.
"Sao vậy? Mới một ngón tay mà đã thoải mái đến vậy sao?" Sở Gia Minh nhìn cô, khóe môi cong lên cười lạnh. "Được, vậy thì tôi sẽ thỏa mãn cô... bằng sự vĩ đại của mình."
Cố Liễu theo bản năng vội vàng lùi về phía sau lại lập tức bị một bàn tay ôm ngang eo kéo về, hạ bộ không được che chắn của cô va mạnh vào đũng quần đang trương lên của hắn. Cảm nhận được sự cứng rắn đang cọ xát nơi tư mật khiến thân thể cô nổi lên một trận nóng bừng.
Hắn cúi người bế xốc cô lên, sau đó bước ra bên ngoài ném mạnh cô lên giường.
Toàn thân Cố Liễu không có lấy chút che đậy nào, liền chie có thể tự lừa mình dối người lấy tay che đi đôi bồng đảo phía trước và khép hai chân lại. Nhưng bộ dạng nửa kín nửa hở này của cô càng khiến cho hỏa dục của hắn thêm tăng cao mà vật phía dưới thân đã trương đến muốn đội quần chui ra ngoài rồi.
Không hiểu từ đâu, cũng không rõ lý do là vì cái gì mà hắn lại có phản ứng với cô, nhưng Sở Gia Minh tự nói với bản thân, rằng hắn chỉ là phát tiết. Đây chỉ là một sinh lý tự nhiên của đàn ông khi nhìn thấy thân thể phụ nữ.
Cố Liễu vì bị ánh mắt chằm chằm của Sở Gia Minh nhìn vào mà từng lỗ chân lông đều trở nên khô nóng, tựa như có thể thiêu đốt cô, máu trong người bỗng dưng sôi trào. Từ vùng bụng dưới, chảy dọc xuống một luồng khí nóng.
Sở Gia Minh nhìn thấy bộ dạng này của cô, lại liếc mắt xuống nơi giữa hai chân, thấy được một vùng đệm đã ướt nước liền nhếch miệng: "Mới thế mà đã có cảm giác sao? Muốn bị nhục nhã rồi?"
Cố Liễu bấn loạn, nhưng đầu óc cô cần bình tĩnh để xử lý tình cảnh. Cô biết dù gì bản thân mình cũng không thể thoát khỏi tay hắn: "Tôi có thể nhận nhục nhã của anh. Nhưng có điều kiện!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook