The Khải Huyền
Quyển 1 - Chương 3-1: Fight – Chiến đấu (1)

Uống nước xong tôi làm gì tiếp? Đó là câu chuyện tôi không muốn nhắc lại. Tôi cứ ngồi bần thần chưa thể tin rằng 2 đứa nó đã chết, đầu óc cứ trống rỗng còn ngoài kia lũ rab cứ xô cửa và gào thét mỗi lúc 1 hung tợn. Tôi cầm súng bước ra và lên đạn, nhưng không!

Tôi xách can xăng lên lầu 2 rót ra xô rồi bắt đầu xối lên đầu chúng nó, lạnh lùng tôi quăng 1 mồi lửa và nhìn chúng nó khiêu vũ trong đám cháy khét lẹt bởi mùi da thịt lẫn quần áo. Tới bây giờ tôi vẫn không hiểu làm sao mình có thể ra tay 1 cách tàn nhẫn như vậy, sáng hôm sau tôi phải mất tới hàng giờ để “dọn dẹp” bằng cách đốt tiếp cho xong. Tối đó tôi cũng không thể nào chợp mắt được dù 1 giây, tôi rấm rức khóc rồi đổ lỗi cho bản thân, đáng lẽ tôi phải cho thằng Trung cây kiếm, đáng lẽ tôi phải đi lên với thằng Hùng và đáng lẽ tôi nên rủ chúng nó về nhà nấu bữa tối thay cho việc đi vào đó.

Tôi cũng không quên quay trở lại căn nhà trên đường số 9, thằng Trung đã tuột dây bỏ đi từ bao giờ, còn thằng Hùng không còn gì cả. Cánh cổng văng ra đè lên chiếc xe khiến nó bẹp dí hết quá nửa. Nhặt 2 khẩu súng và mấy băng đạn tôi ngồi xuống salong rồi tự hỏi mình sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào? Cô đơn và tuyệt vọng.

Suốt những ngày tiếp đó tôi đã có lúc kê súng vào đầu, tôi dằn vặt và ân hận hơn bao giờ hết. Còn gia đình thằng Hùng, nếu họ tìm lên được tới đây tôi sẽ phải nói như thế nào? Tôi cư tự hành hạ bản thân bằng hằng hà xa số những luận điệu của toàn án lương tâm, và thứ duy nhất có thế biện hộ cho mình đó là ít ra tôi còn sống. Nhưng rồi cái gì cũng phải qua đi, tôi tập sống 1 mình 1 cách thực thụ, tôi đốt thời gian bằng cách tới phòng gym tập cho đến khi tay chân bải hoải, tôi tìm được 1 chiếc máy phát điện nhỏ nhỏ và xem tất cả những chiếc đĩa tôi lục lọi được ở các xó xỉnh, tôi đọc sách, vẽ tranh, lên cách kế hoạch. Thậm chí tôi còn cài bẫy khắp các con đường dẫn về nhà, tôi di chuyển hàng hóa đồ đạc qua 1 căn nhà thứ 2 để làm “safe house” phòng khi căn này bị chiếm.

Việc tôi phòng xa quả thật không thừa, vào 1 buổi sáng tôi đi lấy xăng ở cây xăng cũ thì thấy 4 đường lốp xe in hằn lên đống cát tôi đã đổ ra đường. Chắc lại là lũ bên Hoàng Diệu mò qua, tôi lần theo thì thấy chúng nó đục phá tất cả các căn nhà 2 bên đường Nguyễn Thị Thập, đồ đạc bị chúng nó xới tung cả lên có vẻ là tìm lương thực. Lúc đó tôi bắt đầu lo lắng thực sự, tôi giờ cô độc 1 mình, chúng nó xới tới xới lui khu quận 7 này thể nào cũng mò tới chỗ của tôi. Những dấu vết bắn phá vô tội vạ trước kia của cả 3 thằng không thể nào che dấu được. Hay là chuyển qua chỗ khác? Hay là đàm phán và nhập bọn?

Suy nghĩ khá lâu tôi nhận ra 1 điều, tôi chẳng biết gì về họ nên chưa thể đối phó được. Thôi thì cứ để từ từ rồi tính, 1 buổi chiều tôi lái chiếc Lamborghini đi câu cá bên đường Trần Xuân Soạn, nẹt pô suốt cả đoạn đường chán chê tôi kiếm 1 bóng cây gần cầu Kênh Tẻ rồi ung dung thả câu, cá rất to từ cá chép đến rô phi và cả cá Lóc nhưng tôi chỉ thả xuống lại, đơn giản là thây người trôi cả bầy trên mặt sông thế kia thì ăn thế nào được, có lúc tôi còn quăng câu trúng cả cái xác đành phải cắt dây. Đang rung đùi hóng gió thì bỗng có tiếng la lên:

THẰNG KIA NGỒI IM!!!

Tôi giật mình quay sang thì bất thình lình trên cầu 2 thằng cầm AK chỉa thẳng vào mặt tôi còn 1 thằng nữa thì đứng nhìn coi bộ chờ “tuồng hay”. Thú thật lúc đó tôi vãi cả linh hồn, chúng đứng trên thành cầu cách tôi chừng 40m, địa thế tôi thì trống trải chả có gì che chắn ngoài chiếc xe cách đó 2 mét mà chúng nó trên cao, tôi dưới thấp dù có nấp sau xe kiểu gì cũng ăn đạn. Khẩu Ak thì để kế bên bao đồ câu nhưng tôi mà với tới là chúng bắn ngay.

Tôi quay qua méo mặt nhìn chúng nó, 1 thằng coi bộ cầm đầu lại thét lên:

-ĐM mày! Giơ tay lên mày, ngồi im không tao bắn chết

-Dạ có gì từ từ nói anh ơi! tôi nói vọng lên.

-Mày ngồi im, 2 thằng này xuống mà mày chạy tao bắn liền! ĐM mày nói rồi đó đừng có trách.

Nói xong hắn quay qua phẩy phẩy, 2 thằng để tử liền lên xe để chạy xuống chỗ tôi, lúc này nhìn rõ thì hắn là 1 thằng cha đầu trọc lọc, ngoài 30, mang áo 3 lỗ với 1 hình xăm gì đó chả rõ khá to bên vai, thằng cầm súng bên cạnh thì chắc cũng chỉ tầm tuổi tôi coi bộ ốm đói lắm. 2 thằng nó có độc 2 cây súng, không đeo theo gì bên người cả còn thằng kia tôi chưa kịp nhìn. Tôi nghĩ bọn này đã 1 lần bắn thẳng vào mình không thương tiếc thì để tụi nó bắt được không ăn nhừ đòn thì cũng đi theo thằng Hùng, hay là liều ăn nhiều vậy.

Vừa thấy bóng 2 thằng kia lái xe lao xuống cầu tôi liền hít 1 hơi rồi liều mạng nhảy xuống sông. Tôi chỉ nghe hắn văng tục 1 câu rồi kêu tên ai đó, không nín thở nổi nửa tôi mới ngoi lên bu sát vào bờ kè, nhờ có cái bờ kè mà chúng không thấy được tôi. Ngoi lên he hé nhìn thì cả 3 đứa chúng nó đã nhảy lên xe nhắm hướng tôi mà chạy xuống. Tôi trèo lên, lượm khẩu súng rồi vào xe đề ba 1 hơi chạy thẳng. Chiếc Lambor cứ rú theo nhịn chân ga của tôi lách qua lách lại giữa đám hổ lốn trên đường, đinh ninh là chúng không thể nào đuổi kịp nên tôi cứ nhắm hướng cầu Nguyễn Văn Cừ mà chạy để dụ chúng chạy xa khỏi khu tôi sống. Âý vậy mà nhìn qua gương hậu chiếc Lancruiser màu đen được lắp 2 miếng thép hình chóp ở baga để húc tung mọi thứ trên đường lù lù hiện ra, 1 thằng đeo súng bắt đầu trèo ra ngồi trên thành cửa chuẩn bị bóp cò.

Thú thật là chiếc Lambor dư sức bỏ xa chúng nó chỉ với 1 nốt nhạc nhưng vô vàng rác rưởi, thây người rồi cả những chiếc xe nằm lăn lóc trên đường làm tôi không thế nào tăng tốc độ được, với lại tôi cũng chỉ mới biết lái xe chỉ hơn 1 tháng. Chiếc xe của bọn chúng đằng sau thì cứ húc tất cả mọi thứ sang 2 bên đường rồi ầm ầm lao đến. Thằng cầm súng nổ 3 tiếng chỉ thiên thị uy rồi hét gì đó chắc là bảo tôi dừng lại.

Mẹ bà, bố đâu có ngu, tôi tiếp tục chạy tới gầm cầu Nguyễn Văn Cừ thì ôm cua 1 hơi ra đường Trung Sơn, đường này sạch hơn nên tôi bỏ rơi chúng được 1 đoạn. Kế hoạch của tôi là sẽ chạy ra đại lộ Nguyễn Văn Linh, cắt đuôi chúng ở khu bàn cờ Phú Mỹ Hưng rồi vòng về, ấy vậy mà bọn này cũng không vừa. Tôi bắt đầu nghe tiếng đạn găm choang choát xuống đường và vào xe. Đảo tay lái liên tục để lách đạn tôi quay ngoắc xe lên đại độ Nguyễn Văn Linh, chúng nó vần kiên trì bám theo và nhả đạn bất cứ khi nào có thể.

Mồ hôi vã ra như tắm, chiếc xe vẫn gào rú lên, bỗng toạc 1 cái. 1 viên đạn bay xuyên qua chiếc xe làm vỡ cả kính sau lẫn kính trước.

“ĐM” tôi gào lên!

Má, ông đã chạy chúng mày còn đéo cho ông yên. Thò tay móc khẩu K54 tôi bắn cho vỡ kính trước rồi quay ra sau bóp cò liền 1 băng đạn. Bọn nó bất ngờ bị bắn trả cũng đảo tay lái liên hồi. Quăng khẩu súng xuống sàn xe, tôi thò tay với lấy khẩu AK cưa báng rồi lên đạn gác lên đùi.

Đạn lại găm chíu chíu xuống lòng đường, lần này không phải 1 mà là 2 thằng, thay nhau bắn. Đã đến nước này thì chúng quyết không cho tôi sống nhưng khu Phú Mỹ Hưng đã ở trước mắt, tôi bắt đầu phi vào khu bàn cờ và cắt đuôi chúng nó. Chỉ qua 3 khúc cua tôi đã bỏ xa chúng nó 1 đoạn, tôi lái xe vòng ra sau Cresent Mall rồi tắt máy chờ đợi, ở đây là khu quy hoạch nhưng chưa xây dựng, sau mấy tháng bỏ hoang cỏ đã cao quá đầu còn chiếc Lambor thì khá thấp nên chúng sẽ không thấy được tôi.

Và số tôi hôm đó quả thật rất đen, chúng lại lù đù xuất hiện trước mặt, tôi giương súng kéo 1 tràn rồi de lui tìm đường tháo chạy. Cuộc vây ráp diễn ra suốt 10 phút tiếp theo và có đôi lúc tôi tưởng chừng như đã nằm gọn trong tay chúng, đơn giản tôi lái xe chưa cứng còn thằng tài xê bên kia coi bộ rất có nghề.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, tôi phi ra lại đại lộ Nguyễn Văn Linh và bẻ lái ra Nguyễn Thị Thập mà chạy vì trời đã sẩm tối. Suốt cả tuần qua, kể từ khi phát hiện ra dấu vết của chúng nó tôi đã chuẩn bị cho giây phút này, tôi đã nói giết rab là 1 chuyện và giết người là 1 chuyện hoàn toàn khác nhưng chúng không cho tôi 1 con đường sống. Chúng bắt tôi để làm gì, chúng cần chiếc xe hay 2 khẩu súng và mấy băng đạn? Không! Chúng cần nhiều hơn thế nữa. Trên đường chạy về nhà tôi đã suy nghĩ rất lung nhưng tiếng súng vẫn không ngớt phía sau bắt buộc tôi phải làm như vậy.

Tôi cua xe qua đường số 10 rồi mạo hiểm nhả ga cho chúng bắt kịp, còn cách nhau đâu 50 mét thì tôi đè ga hết cỡ, chiếc xe gầm lên phi như điên dại. Chúng nó cũng không vừa, lên ga và muốn bắt cho được, tôi 1 tay giữ vô lăng, 1 tay rút khẩu K59 bắn về sau mấy phát để khích tướng. Tốc độ lúc này đã lên trên 140km/h, còn đâu hơn trăm mét, tôi hít 1 hơi dài rồi nhắm mắt đè hết chân ga cho đến khi nghe 1 tiếng rít chót tai.

Chiếc Landcruiser cứ hùng hổ lao đến bị ban mất 1 nửa phần từ nắp capo trở lên rồi đâm sầm vào căn nhà bên đường. Chúng nó cũng chỉ còn phần dưới, ruột và tim gan phèo phổi trào ra ngoài. Qua gương hậu tôi chỉ biết cuối gằm mặt xuống không dám nhìn.

Chẳng là tôi căng 1 chiếc xích ngang đường qua 2 cây trụ điện, chiếc Lambor thấp hơn nên vượt qua sợi xích không chút sứt mẻ, trong khi chiếc Lancruiser thì cao gấp đôi nên vướng sợi xích bị cắt làm 2.

Trời ạ, tôi vừa giết người. Tôi lặng lẽ lái xe chạy thằng qua căn nhà dự phòng cách đó hơn 2 cây số rồi vào nhà khóa cửa lại. Tôi lên giường nằm vắt tay lên tráng suy nghĩ mà chẳng thiết ăn uống, nhưng tôi cho rằng đây là 1 cách tự vệ chính đáng. Chúng đã muốn giết tôi, tôi đã trốn chạy từ quận 7 qua quận 8 mà chúng vẫn không tha, và sập bẫy là do chúng nó không thấy đường chứ không phải do tôi.

Tôi ở trong nhà suốt 3 ngày liền để coi tình hình cho im ắng, vì tụi nó không về thì chắc chắn nhóm khác sẽ đi tìm. Cái bẫy lồ lộ thế kia nếu tìm được chúng nó sẽ biết có người nhúng tay vào và lùng sục nên tôi đành tạm lánh 1 thời gian.

Trước khi mọi chuyện xảy ra, ý tôi là trước nữa cơ, khi mà thế giới này vẫn bình thường ấy. Tôi cũng là 1 sinh viên như bao người khác, là dân tỉnh lẻ lên Sài Gòn học, dù đã miệt mài với mấy cuốn sách thưở trung học tôi vẫn ko có được 1 cái ghế trên giảng đường đại học.

Đã có 1 thời gian tôi sống tủi khổ khi nhìn đám bạn ngày ngày lên xe vào thành phố, nhưng tôi có 1 gia đình rất tuyệt vời.. Ba Mẹ đã cho tôi 1 cơ hội thứ 2 khi cho tôi vào học ở trường Quốc Tế của nước ngoài vì đơn giản họ không yêu cầu phải thi Đại Học. Thế là 1 thằng nhà quê được học trường của “nhà giàu”, tôi cũng không tính nỗi mỗi tiết học thì phải tốn hết bao nhiêu mồ hồi công sức của Ba Mẹ, tôi cứ nhắm mắt nhắm mũi mà học cho nhanh chờ ngày vinh quy bái tổ rồi báo hiếu, ấy vậy mà giờ tới mảnh bằng rách lót đít ngồi cũng không có. Nói vậy thôi chứ giờ thì ra đường không bị ăn đạn với bị con nào nó phập vào người đã là vui rồi, bằng cấp mà làm gì. Hôm nọ tôi còn thấy ông bộ trưởng gì đó chết cứng ngắc trong chiếc Lexus biển 80B, học cho lắm cũng chết cả thôi.

Bạn gái là điều gì xa vời lắm, tất nhiên tôi cũng có yêu cô này, cảm tình với cô kia. Nhưng tôi cũng chỉ tỏ tình xong bỏ đó hay để trong bụng thôi, đơn giản là tôi không có 1 cơ hội nào hết vì tôi nghe người ta bảo không đẹp trai với nhà giàu thì có người yêu thế nào được. Kiểu như đũa mốc không được chòi mâm son ấy, thời thế giờ khác ngày xưa rồi. Không hiểu ngày xưa các cụ bom đạn, chinh chiến khổ cực thế mà yêu nhau được trong khi mình hòa bình, in tẹt nét về thôn về bản rồi mà cứ chăn đơn gối chiếc đi sớm về khuya 1 mình hoài nghĩ cũng thật xấu hổ. Nhiều lúc cô đơn 1 mình như thế này tôi cũng hy vọng tìm thấy 1 cô nàng nào đó sống sót, chàng và nàng sẽ sống hạnh phúc với nhau mãi mãi ấy vậy mà coi bộ vô vọng rồi. Đàn ông còn bỏ mạng huống gì phụ nữ chân yếu tay mềm chứ.

Suốt những ngày ẩn mình tôi cứ suy nghĩ về nhiều chuyện, hết đi ra rồi lại đi vào. Tới ngày thứ 3 coi bộ mọi chuyện đã êm tôi mới đi ra ngoài. “Hiện trường vụ án” đã được đám rab dọn sạch sẽ, súng ống cũng bị lấy đi chứng tỏ chúng cũng đã mò tới đây. Tôi lái 1 mach về căn nhà chính thì chúng cũng đã vào hốt hết, chẳng còn gì cả, từ súng ống đến lương thực lẫn máy phát.Thậm chí chúng còn châm lửa đốt nhà, may thay căn nhà cũng chỉ cháy 1 phần ở dưới. Tôi ước tính cũng mất 4-5 khẩu súng, vài trăm viên đạn cũng số lương thực đủ cho tôi sống trong 2-3 tháng. Đứng bóp đầu bóp trán văng tục chán chê tôi lái xe về tìm cách phục thù. Tôi không thể 1 mình 1 mạng vác xác qua đó mà đòi lại được, tôi không biết bọn chúng có bao nhiêu tên, là ai và phòng bị và vũ trang như thế nào. Tôi không biết gì sấc ngoài chuyện chúng thấy tôi thì tôi thì sẽ đục cho tôi lủng lỗ chỗ như cái áo rách. Hay là ra hàng, tôi sẽ đem nốt đống đồ còn lại qua xin nhập bọn, tôi sẽ quỳ xuống xin 1 chút thương sót. Nhưng không đời nào.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nên tôi quyết định đi “trinh sát”.

Kiếm 1 chiếc xe máy êm êm tôi chạy qua Quận 4. Để tránh bị phát hiện tôi chạy vòng ra sau chỗ tôi và 2 thằng Trung-Hùng bị bắn tháng trước, phía bên này con đường cũng bị bịt kín bởi đống hổ lốn xe cộ, giường chiếu chẳng nhìn được gì cả. Muốn nhìn vào bên trong có gì đành lòng tôi phải leo lên 1 cái chung cư cách đó ít trăm mét. Khổ 1 nỗi các chung cư bây giờ đều là 1 ổ rab khổng lồ, ban ngày chúng trốn vào đây, ban đêm mới mò ra kiếm ăn nên không thể vào được. Chạy tới chạy lui chán chê tôi quyết định trèo lên thang thoát hiểm khẩn cấp ngoài trời, leo được mấy chục tầng chân tay đã muốn rơi rụng. Qua mấy ô cửa thông gió tôi thấy bọn rab đứng ngồi san sát nhau trong đó, chúng quay mặt vào trong và đưa lưng ra ngoài tịnh không 1 tiếng động như những bầy dơi treo mình ẩn nấp trong hang.

Nhiều khi muốn quăng vào quả lựu đạn nhưng nhiệm vụ là trên hết. Mãi tôi mới leo lên được tầng cao nhất, từ đây thì đã thấy được khu căn cứ bên kia, lặn lẽ nấp sau mấy giàn nóng máy lạnh và nằm xuống quan sát. Chúng chặn 2 đầu đường và các con hẻm bằng hàng đống vật liệu kéo dài từ ngã tư Hoàng Diệu cho đến hết nhà hàng tiệc cưới Honey Moon. Để xử lý đống công việc khủng lồ này chắc có lẽ bọn chúng không dưới 20 tên, không phải đợi lâu. Móc ống nhòm của khẩu MP5 ra nhìn tôi thấy vài đứa bọn chúng đi lại trong lãnh đĩa, cũng ốm đói và rách rưới như những con rab tôi thường thấy, vấn đề lương thực với 1-2 mạng như tôi không khó nhưng với cả 1 nhóm thì là 1 vấn đề rất lớn. 2 đầu đường thì có 2 tên được vũ trang đứng gác, bọn chúng chia nhau ra sống ở những căn nhà 2 bên đường như 1 cộng đồng nhỏ. Tôi bắt đầu lo âu suy nghĩ, biết đầu mình đã giết bố, chồng hay anh em của ai đó.

Nhưng coi bộ giả thuyết đó không hợp lý cho lắm, tôi thấy 1 tên lôi 2 người phụ nữ ra sân, hắn hét lên rồi tát vào mặt 1 trong 2 người liên hồi. 1 người thì cứ ôm lấy người kia có vẻ như là chị em. Những tên khác thì cứ đi tới đi lui chuyện trò như không có việc gì xảy ra. Nằm ở đây tôi có thể dùng khẩu MP5 giảm thanh cắm vào đầu thằng chó kia 1 viên đạn mà không ai hay biết nhưng tôi vẫn cứ kiên nhẫn đợi chờ. Tôi cần biết chúng nó là ai, có bao nhiều người, hoạt động như thế nào.

Hắn bạo hành cả 2 người phụ nữ chán chê rồi đuổi họ vào nhà, 1 chiếc xe trong nhà chạy ra rồi hắn leo lên và cua vào 1 con hẻm ở phía nam, hóa ra là vậy, chúng lựa đường nhỏ hơn làm đường ra vào, tiện quản lý và dễ phòng thủ hơn. Chiếc xe sau đó đi đâu tôi chẳng rõ, giữa cái nắng hơn ba chục độ tôi cứ nằm đó kiên trì quan sát. Nãy giờ tôi đếm tổng cộng hơn 11 người kể cả 2 người phụ nữ. ít nhất 4 tên có vũ trang. Tính luôn cả số lượng súng chúng lấy của tôi thì việc tấn công vào đó là tự sát. Đâu hơn 2 tiếng đồng hồ sau chiếc xe trở về, tôi lặng lẽ rút êm về nhà.

Sống sát nách với bọn này quả thật không được vì tôi đã thấy sự hung bạo của chúng nó với tôi lẫn 2 người kia, trốn tránh càng không thể vì tôi cũng cần phải sinh tồn. Ở 1 thế giới mà số người sống không bằng số ngón tay cộng ngón chân mà còn phải sống chui nhủi quả thật không hay chút nào. Chuyển đi khu khác cũng là 1 phương án nhưng quả rật rất khó, mật độ dân số ở trong thành phố như Q5-10-11 dày hơn Q7 rất nhiều, đồng nghĩa với việc có nhiều rab hơn còn ra khỏi thành phố thì xa nguồn lương thực và thực sự tôi cũng không biết có gì ngoài đó, thậm chí có thể gặp 1 nhóm ghê gớm hơn bọn này. Càng tính càng bế tắc, đến hôm sau tôi quyết định đi trinh sát 1 lần nữa, tôi cứ âm thầm theo dõi bọn chúng từ ngày này qua ngày khác mà nghiện lúc nào không hay. 1 kẻ cô đơn như tôi bỗng nhiên được quan sát 1 cộng đồng nhỏ sinh tồn thì cảm thấy rất thú vị. Suốt gần 1 tuần lễ tôi đã nắm được quy luật của bọn chúng, nếu tính không nhầm chúng có 16 người, tất nhiên đã trừ 3 thằng tôi “Xử” hôm trước. Chúng sinh sống rất có tổ chức, thằng khốn hôm trước là thằng cầm đầu và nhóm chúng có 3 người phụ nữ. 3 người họ là phục dịch và công cụ sex của bọn chúng, lực lượng trực chiến gồm 4 thằng, 2 thằng bịt 2 đầu đường, 1 thằng giữ cửa và 1 thằng luôn đứng trực ở 1 căn nhà có vẻ là kho lương thực và vũ khí,chúng thay nhau canh gác và ra ngoài tìm lương thực và nhu yếu phẩm.

Trừ vài tên khỏe mạnh còn lại tất cả có vẻ khá uể oải và mệt mỏi, chúng không bao giờ đứng được quá 5-10 phút cứ nằm ngồi la liệt ngoài hiên nhà. Ban đêm chúng cắt cử 2-3 tên thay nhau gác còn lạ rút vào trong. Suốt thời gian đó tôi đã chứng kiến nhiều cảnh chướng tai gai mắt như hãm hiếp, đánh đập. Không chỉ có tên cầm đầu mà cả vài đứa trong bọn chúng, đôi khi chúng cũng cự cãi và gõ bán súng vào đầu nhau côm cốp chứng tỏ chúng cũng chẳng đoàn kết gì cho lắm.

3 người phụ nữ thì 1 người có vẻ đã đứng tuổi chuyên lo chuyện cơm nước vì tôi thấy hay ra vào kho lương thực, 2 người kia lớn hơn tôi ít tuổi và công việc của họ thì như tôi đã nói ở trên, phục dịch và ăn đòn. Dù đã tường tận nhưng tôi vẫn bế tắc trong công tác chiến lược, nhiều khi thấy những tên khốn nạn nằm trong tầm ngắm tôi chỉ cần mở chốt an toàn rồi kéo cò là chúng nó chỉ có nước “thượng mã phong” nhưng giết người quả thật không dễ như vậy. Phương án ra hàng coi như không được, anh hùng cứu mỹ nhân càng không, tôi đang cân nhắc tới chuyện chuyển đi nơi khác nhưng sự việc tối hôm đó đã làm cho tôi thay đổi quyết định.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương