The Khải Huyền
-
Quyển 1 - Chương 2-3: The beginning – Sự bắt đầu (3)
Qủa thật là số khổ mà, tới nước này rồi lại không có đạn. Súng không có đạn cũng chỉ là 1 cục thép. 3 thằng thay nhau mở tung hết các tủ với với thùng nhựa dưới đất cũng chỉ toàn là súng. Duy nhất còn 2 cái tủ thép lớn chưa mở được, 2 cái tủ này khác ở chỗ bị khóa lại và là ổ mở bằng mã xoay như két sắt.
Chắc chắn là đạn trong này, 2 thằng kia lại tụm lại xoay xoay lại còn kê tai vào nghe như tụi cướp Ngân Hàng vẫn làm, tôi thì chán đến tận cổ cái phi vụ này rồi. Từ sáng vác đống hàng về là bải hoải tay chân, giờ phá mấy lớp cửa vẫn chưa xong nên ngồi phệt xuống đất. Đạn còn đúng 1 viên nên cũng không phá được.
Thú thật tôi là 1 thằng thông mInh, các vấn đề không giải quyết cho bằng được không bằng cách này thì cách khác. Tôi gõ vào thành tủ thì thấy chỉ là thép mỏng 1-2 li. Bí quá thì vác xà ben lên đục nhưng không cần phải thế. Tôi hô 2 thằng kia dọn đống súng lại rồi cả 3 hì hụi xô cho cái tủ ngã xuống, Tôi chắc mẩm cái tủ này nặng dễ đến vài tấn vì toàn đạn đồng ở trong đó.
“2-3… zô!!!””
“2-3… zô!!!””
“2-3… zô!!!””
Tủ đổ cái ầm, 2 thằng vẫn chưa hiểu tôi xô xuống để làm gì, tôi đi 1 vòng ngắm nghía rồi kê súng bắn 1 phát phía sau làm nó lủng 1 lỗ. Giuơng súng lên nện báng súng xuống mấy lần thì cái lỗ tí tẹo đã bể ra 1 miếng toang hoát. 2 thằng kia giờ đã hiểu tôi làm gì nên cũng nhảy vào đục cho nó to ra. Thực ra loại tủ tường này không có gì lạ, cũng chỉ là loại tủ thép của Trung Quốc mà mấy cơ quan hay đựng tài liệu, lúc trước cơ quan Ba tôi cũng có 1 cái rồi được cơ quan cho gia đình làm tủ quần áo nên tôi biết, Thép phía trước, 2 bên và dưới đáy rất dày nhưng ở đằng sau thì mỏng như lá lúa, hàng trung quốc mà, có bao giờ người ta nghĩ tới chuyện cạy tủ từ đằng sau đâu mà phải làm cho dày.
Cạy ra thì những viên đạn đồng sáng lấp lánh như kho báu hiện ra trước mặt, đạn 7,62MM của Ak, đạn K59, đạn 9mm của MP5 và đạn hoa cải tất cả được gói bằng hộp giấy cẩn thận xổ tung ra đầy tủ. tôi mở 2 thùng nhựa đựng MP5 ra, lôi hết đệm lót bằng mủ vứt đi rồi hốt đạn bỏ vào. Lòng tham là vô đáy, chúng tôi hỳ hụi hốt bỏ cho đầy 5 thùng mới mở tiếp cái tủ còn lại, lần này tôi hào phóng làm hẳng 1 loạt đạn ở bản lề tủ rồi mới đục ra, tủ này thì toàn lựu đạn là lựu đạn, loại lựu đạn cay CS, loại khói Smoke, lựu đạn choáng Flash, tất cả đều là hàng isarel trừ lựu đạn nổ. Lại hý hoáy hốt cho đầy 2 thùng.
Mãi làm việc, lúc này đã là 5h hơn, trời bắt đầu tối dần, tôi bảo 2 thằng nó nhét đạn vào băng mỗi thằng cầm 1 khẩu rồi ra đánh xe vào đây. 2 thằng cũng biết là nếu không về kịp chuyện gì sẽ đến nên nhanh chân làm liền.
Tôi lựa súng để vác ra ngoài, mỗi loại 3 cây rồi lôi ra để sẵng ngoài hành lang, tiện thể phá luôn cánh cửa thép để kéo đạn ra ngoài cho dễ.Tôi đã nói tính tôi cực kỳ tham lam và tính toán, tôi không lôi hết đám súng này về được thì cũng không để cho ai dùng, tôi tháo sạch tất cả các hộp tiếp đạn cho vào riêng 1 thùng. Nếu không có hộp tiếp đạn ai lấy được súng và đạn cũng chỉ nhét vào nòng 1 viên 1 lúc và bắn tắc cú như súng hồi đệ nhất thế chiến. Tôi biết chừng này súng đạn có thể cứu mạng nhiều người, nhưng để lọt vào tay những kẻ bất hảo chúng tôi vừa gặp trên đường Hoàng Diệu thì không giác gì nối giáo cho giặt
Thực sự là đạn rất nặng, thùng nhựa có bánh xe và tay cầm kiểu vali du lịch nhưng tôi cũng chỉ lôi được ra tới cầu thang chứ không vác xuống được.2 thằng kia đã tới, Ánh đèn pha của chiếc Fortuner rọi loang loáng trên mặt sân, tôi xách súng xuống trước rồi bảo chúng nó lên khiên đạn, xuống xe tiện thể tôi phá luôn mấy cái cái kiếng bể vì nó che tầm nhìn. Lên xuống mấy lần cuối cùng cũng chuyển xong đống súng và đạn lên xe. Trời lúc này đã tối hẳn, 3 thằng không nói không rằng leo lên xe kéo 1 hơi về nhà, chúng tôi chạy đường Nguyễn văn cừ – Trân Xuân Xoạn để né bọn bên Khánh Hội-Hoàng Diệu, cách nhà hơn 500 thước trời đã tối, bọn rab mò ra đi lổn ngổn khắp nơi, chúng thấy đèn pha thì dạt vào 2 bên nhưng đằng sau thì chạy theo hàng đàn. Xăng đã về vạch đỏ, thằng Hùng giương khẩu MP5 về sau bắn cầm hơi, tiếng súng nổ làm hàng chục con đổ xuống nhưng coi bộ làm cho tụi nó càng hung tợn hơn, tôi hí hoáy nhét đạn vào băng AK rồi cũng bắn chí chóe, 1 phát của tôi nó xuyên qua tới 2-3 thằng làm chúng nó ngã rạp xuống như rạ. Vẫn còn hơn mấy chục con rab lâu bâu chạy theo, Thằng Trung vẫn nhấn ga, về tới khu bàn cờ tôi bảo nó tắt đèn chạy lòng vòng để cắt đuôi tụi này. Tôi cũng tranh thủ nhét thêm đạn vào băng MP5 rồi lắp nòng giảm thanh vào. Cắt đuôi được đám tụi nó nhưng trên đường vần còn vài con đi lại lổm ngổm. thằng Hùng tiện thể cho vài phát thì tôi ngăn lại vì tiếng súng sẽ làm cho tụi nó bâu lại, hiểu ý nên nó cũng lắp nòng giảm thanh.
Dừng trước nhà, tôi quăng chìa khoa cho thằng Trung mở cửa rồi trèo lên nóc capo điểm xạ ngay đầu mấy con lăng quăng này giờ vẫn bám đít, xui thay tiếng tru tréo làm cho chúng nó không biết từ đâu tràn ra mỗi lúc 1 đông. Mở đc 2 cánh cửa thì tôi nhảy xuống, thằng hùng bật cửa sau định vác đạn vào thì tôi ngăn lại vì sáng mai lấy cũng chưa muộn. Cả 3 vào nhà chốt cửa lại cũng là lúc chúng nó bâu đến đập cửa rầm rầm.
Khóa nốt cửa kéo tôi chạy lên phòng thằng Hùng ở lầu 2, ra lan can tôi giật ngay 2 quả flash quăng xuống đám tụi nó. 2 quá lựu đạn chát chúa nổ lên kèm theo ánh sáng làm chói mắt vô cùng. Dù đã nhắm mắt trước nhưng tôi vẫn bị choáng tối nỗi phải giữ tay vào lan can mới đứng vững. mấy con rab thì thét lên như bị thọc tiết.
2 thằng kia lôi tôi vào đóng cửa lại, tôi vẫn chưa mở mắt ra được nên hỏi tình hình sao rồi. Thằng Trung thò đầu ra ngó xong báo cáo lựu đạn choáng đã làm mù mắt tụi nó, chúng nó bắt đầu tản ra và dò dẫm vì không còn thấy gì. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm nằm vật ra giường.
Hôm nay quả thật rất mệt nhưng cũng rất tuyệt, chúng tôi thu được cả tá súng với mấy hòm đạn đủ dùng cho 1 đại đội vũ trang. Mùi thuốc súng ám khắp cơ thể, cảm giác khẩu súng dũng mãnh nhả đạn vèo vèo làm chúng tôi hưng phấn hơn bao giờ hết. Bên ngoài coi bộ đã êm, lại tắm “khô” rồi ăn cơm. Ngày mai chúng tôi cần tìm 1 chiếc xe hơi tốt, vài thùng xăng cho 2 thằng kia về Vũng Tàu vì chiếc Fortuner vừa hết xăng vừa lủng lỗ chổ nên không biết hư khi nào, tôi đã nghĩ cứ để chúng nó đi cho thõa lòng chứ hơn mười triệu dân Sài Gòn bị quét sạch sau chỉ hơn 1 tháng thì cơ hội tìm thấy gia đình rất mong manh.
Sáng ra chúng tôi vác đạn vào, mỗi thằng lựa 1 khẩu và dắt lưng thêm 1 khẩu K54. Đạn được nhét vào hộp tiếp đạn, tôi còn cẩn thận làm cho mỗi thằng 1 băng double mag bằng băng dính. Cho lựu đạn mỗi loại một vài trái và shotgun vào balo, không dè dặt như hôm qua, được “vũ trang” tới tận răng nên thằng nào cũng hí hửng. Chưa kể nếu kiếm được xe và xăng sớm chúng nó sẽ lên đường về nhà ngay trong hôm nay. Vì xe máy vẫn để ngoài siêu thị nên chúng tôi phải đi bộ ra lấy, 8h sáng chúng tôi dắt díu nhau đi ra ngoài. Tham thì thâm, đi bộ có hơn mấy trăm mét mà khẩu súng với balo trên vai nó cứ kéo xuống nặng trĩu như tạ, trời chưa hửng nắng mà mồ hôi cứ vã ra như tắm, chúng tôi đi đường Lê Văn Lương rồi ra Nguyễn Thị Thập. Ở ngã 4 này có 1 cây xăng khá lớn, chúng tôi có thể kiếm 1 vài can xăng rồi ra lấy xe máy chạy đi tìm xe hơi sau. Đi tới chỗ chung cư Hoàng Anh Gia Lai 2 thì mặt đường bê bết máu khô, xương xẩu văng khắp nơi, không nói cũng biết cái hầm xe trong chung cư chứa chắc tới cả ngàn con rab. Tôi giục bọn nó đi nhanh, nhưng chưa kịp chạy qua ngã tư tôi đã nghe tiếng thép cà xuống đường nghe rít tai từ đâu vọng lại.
Ra hiệu cho 2 thằng kia nấp vào mái hiên bên đường, tôi nhìn tới nhìn lui không thấy ai, lắng nghe thật kỹ thì thấy vọng lại từ hướng Nguyễn Thị Thập gần siêu thị. Tôi chậm chậm tiến ra ngó qua thì thấy 2 chiếc xe hơi được độ chế bằng thép lù đù tiến tới, đằng sau là gần chục thằng vừa súng vừa mã tấu dàn hàng ngang. “Mẹ!” tôi chửi thề trong miệng, ở trong nhà thì thôi chứ cứ mò ra ngoài là không đụng cái này cũng đụng cái kia. Chắc là bọn bên Hoàng Diệu, hôm qua chúng nó thấy chúng tôi chạy từ Quận 7 qua nên hôm nay nhất thiết là phải lùng cho được đây mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Việc chúng nó lùng sục và đông gấp 3 chúng tôi không cho tôi một cơ hội đối thoại nào hết. Tôi đưa tay lên làm dấu “cắt cổ” cho 2 thằng rồi chỉ vào hướng chung cư Hoàng Anh Gia Lai, 2 thằng đần này cứ trố mắt ra nhìn, 1 là chúng nó hiểu nhưng không dám vào, 2 là chúng nó không hiểu gì sấc. Tôi lật đật chạy lại kéo chúng nó vào chung cư, lựa 1 góc nhìn có thể thấy được ngã tư, tôi ngồi xuống, móc 1 quả C.S cay và 1 quả flash từ balo ra. Chỉ cho 2 thằng kia vòng ra sau, tiếng thép lạnh vẫn gõ xuống đường đều đều báo hiệu chúng nó sắp tới, Tôi chạy qua hầm xe không quên quăng 2 quả lựu đạn vào. Quả flash nố trước, quả C.S cay phì phì khói ra sau, cả trăm con rab đang ẩn nấp bị ánh sáng như sét đánh nổ ngay trước mắt làm mù ngay lập tức, cộng thêm hơi cay từ trái C.S làm chúng nó hỗn loạn chạy khắp nơi tràn lên sân rồi ra ngoài đường. Vừa kịp lúc bọn kia tới, giữa ban ngày ban mặt bất thình lình cả đàn rab túa ra như ong vỡ tổ chắc là cái cảnh tượng chúng nó chưa thấy bao giờ, bọn chúng hoản loạn, những thằng có súng thì siết cò, những thằng cầm dao, mã tấu thì nhảy tót lên xe. Khổ nổi chúng nó càng bắn thì tiếng súng càng thu hút bọn rab, sống trong đêm tối nên thính giác chúng nhạy hơn bao giờ hết, dù đã mù nhưng vẫn hăng máu đổ vể nơi có tiếng súng. Chúng bắn cầm chừng ít hơi rồi lui ngược lại tháo chạy. Cả 3 thằng ngồi cười không thành tiếng.
Thực ra thì 3 thằng với súng ống như thế này có thể phục kích chúng nó 1 cách “ổn thỏa”, bọn nó đâu chừng chỉ có 3-4 khẩu súng, không cần phải giết mà cũng đủ làm chúng hoản sợ bởi hỏa lực áp đảo. Nhưng 1 người thận trọng như tôi không chọn phương án đó, thứ 1 giết rab và giết người là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau, giết người thì mình cũng không khác gì chúng nó cả và là 1 hành động vô nhân tính. Thứ 2, nợ máu rồi cũng sẽ phải trả bằng máu, chúng sẽ trở lại lùng sục chúng tôi cho bằng được mới thôi. Đây không phải là 1 bộ phim cowboy Mỹ nên tôi không thể mạo hiểm mạng sống của mình và 2 đứa kia được.
Trên sân và ngoài đượng bọn rab lúc nhúc khắp nơi, lúc này chúng trở thành zombie chính hiệu có điều không thấy gì mà thôi, chúng đi lại dò dẫm trông thật đáng thương. Giữa ánh sáng mặt trời tôi mới thấy chúng rõ hơn, những con người tóc tai rũ rượi, lưỡi thè ra ngoài, quần áo rách nát bẩn thỉu, có nam có nữ, cả trẻ em. Mấy đứa nhỏ lò dò đi lại, tụi con nít thì có tội tính gì chứ?. Cả 3 thằng nhìn nhau im lặng chẳng nói chẳng rằng. Mươi phút sau chắc chắn bọn nó đã đi khuất, 3 thằng nhẹ nhàng bước qua đám rab lại chỗ cây xăng.
Không có điện, không bơm xăng được, tôi tìm nấp hầm, mở kẹp chì và tìm cách phá khóa nhưng cũng không được, ngay nắp hầm xăng nên việc đục phá không khác gì “đốt diêm soi xăng”. Chạy vào trong văn phòng tôi tìm được chùm chìa khóa nên không khó để mở hầm, hầm tối nhưng mùi xăng xông lên báo vẫn còn nhiều. Ngó quanh có mấy can nhớt 30 lít loại dùng cho xe tải, tôi đem đổ hết ra đường, thằng Trung tưởng tôi đổ đốt bọn rab nên cũng hý hửng làm theo. Tôi lắc đầu ngao ngán rồi lấy xẻng xúc cát trong thùng chống cháy văng lên đống nhớt. Thực ra việc này là để đánh dấu xem lần sau tụi kia có trở lại hay không, nếu chúng trở lại thì phải chạy qua đống nhớt và cát, in dấu lại để tôi biết đường mà đối phó chứ không phải là để đốt bọn rab.
Xong xuôi, tôi kiếm dây thả thùng nhớt xuống vớt xăng. Hì hụi cũng được 2 thùng, tạm thời để đó, chúng tôi ra siêu thị lấy xe máy quay lại lấy xăng rồi nhắm hướng mấy salong auto trên Nguyễn Văn Linh thẳng tiến.
BMW, Porches, Mercedes, không salong nào còn 1 chiếc. Bọn hôi của đã vào vơ vét đập phá chẳng còn gì cả, 3 thằng cầm 2 can xăng đứa giữa trời nắng muốn khóc. Tôi quay qua hỏi chúng nó “Giờ sao?”, 2 thằng im lặng không nói. Tôi thở dài ngao ngán rồi leo lên xe nhắm hướng Nguyễn Đức Cảnh-Phú Mỹ Hưng mà chạy, xe trên đường không phải là không có nhưng toàn là thủng lốp, bể cầu, vỡ cửa hay bị đốt cháy cả, tóm lại là khó mà tìm được chiếc còn chạy được. 2 thằng kia rồ ga bám kịp hỏi tôi đi đâu, tôi bảo thì đi kiếm xe chứ đâu.
Phú Mỹ Hưng, khu đại gia, khu nhà giàu nhất nhì Việt Nam thì thiếu gì xe. 1 cái biệt thự có 2-3 cái xe là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tôi biết 1 căn có tới 4 chiếc đó là nhà của Cường ĐôLa.
Chẳng là lúc trước tôi sống ở khu Sky Garden, là sinh viên nên tôi thường phải ăn cơm trong siêu thị Coop-Mart gần đó. Cách đó không xa là nhà của Cường Dollar và Hồ Ngọc Hà, xẩm tối đi ngang qua tôi vẫn thường thấy mấy đứa đệ tử đánh xe ra chạy lòng vòng rồi lau chùi nên biết chắc phải có xe ở đó. Căn nhà nhìn bên ngoài chả có gì ngoài 1 cái ghế gỗ, không để í thì ít ai biết nó là của dân chơi đình đám nhất Miền Nam.Tới nôi tôi vẫn tịnh không nói 1 lời, 1 cách lạnh lùng tôi móc shotgun ra bắn 6 phát thành hình tròn rồi đạp cánh cửa kéo lủng lỗ vừa đủ để chui lọt
Oh lala! trong ánh sáng tù mù tôi cũng thấy rõ mấy chiếc siêu xe bên trong, cẩn thận quăng vào 1 quả flash rồi tôi mới chui vào. Tháo chốt đẩy cửa lên thì 2 thằng kia chỉ có nước mắt chữ A mồm chứ O. 4 chiếc siêu xe chình ình trước mặt: Roll Roys Phantom, Lamborghini Aventador, Ferrari Califorina và 1 chiếc Can Am Spider 3 bánh bóng loáng không chút bụi, chìa khóa vẫn còn cắm sẵn trong xe.
Không thể diễn tả được 2 thằng kia vui mừng thế nào, dù đã biết trước nhưng tôi vẫn cười toe toét. 2 thằng ngồi lên 2 chiếc Lamborghini và Ferrari rồ ga phóng ra đường “thị uy” ầm ĩ như lũ “Trẻ trâu” thứ thiệt. Cho chúng nó chạy 1 lúc xong tôi mới bảo cất vào gara. Đơn giản là đường từ đây xuống Vũng Tàu hơn trăm km, vật cản rất nhiều nên không thể chạy 2 chiếc gầm thấp này được. Tôi mở cửa chiếc Roll Royce ra rồi ngả mình mời 2 ông nội đang mặt nặng mày nhẹ bước vào. Phần tôi thì tôi nhảy lên chiếc Can Am vì lúc bây giờ chưa biết chạy xe hơi.
Đi đâu thì đi cũng phải về nhà cái đã, chúng tôi lại lái về nhà. Chất lên chiếc Roll Royce số nước uống và lương thực cho 2 thằng đủ dùng trong 1 tháng gồm cả gạo, mắm, đồ hộp và nước uống. Súng ống đạn dược chúng nó đã đeo bên mình từ sớm nên không cần lấy thêm. Đã quá trưa nhưng 2 thằng không chịu nán lại chút nữa ăn bữa cơm cuối cùng mà thủng thẳng đòi đi luôn, chúng tôi trên 2 chiếc xe lại nhắm hướng cầu Phú Mỹ mà chạy.
Như kế hoạch ban đầu, chỉ có 2 đứa nó lên đường về Vũng Tàu, tôi thì ở lại. Chúng nó có gia đình và tôi cũng có, tôi cũng cần quay trở lại quê mình nên việc mạo hiểm đi với chúng nó với tôi là không cần thiết. Trưa Sài Gòn nắng nóng thiêu đốt mọi thứ trên đường, Chiếc Roll Royce nhẹ nhàng lướt đi trên đại lộ Nguyễn Văn Linh, dù ngồi trên siêu xe mát lạnh mà 2 thằng chúng nó coi bộ đăm chiêu lắm. Tôi thì đì đùng trên chiếc Can Am chạy trước. Ngay từ Chân cầu Phú Mỹ, hằng hà xa số xe cộ từ xe máy tới xe hơi bị bỏ lại mục nát trên đường, kẹt xe rồi!.Tôi bảo chúng nó đợi ở dưới rồi lái xe lách qua lách lại leo lên cũng chỉ đến được lưng chừng cầu. Đành xuống xe đi bộ, cách đây gần 1 tháng mấy chiếc máy bay đã đánh sập cầu Sài Gòn, Cầu Bình Triệu và các cầu khác duy chỉ có cầu Phú Mỹ tôi không thấy bị bỏ bom nên mới đinh ninh cây cầu còn nguyên. Giữa trưa tôi luồn qua đống xe cộ bắt đầu rỉ sét trên đường, trong 1 số xe mấy con rab chui vào rồi chết cứng trong đó nên tôi phải trèo lên nóc xe rồi nhảy từ chiếc này qua chiếc khác.
Lên gần đến giữa cây cầu thì đã nghe mùi xác chết nồng nặc xông lên và tiếng chim ăn xác kêu keng két khắp nơi, tiến tới chút nữa thì quả là 1 bãi chiến trường khổng lồ hiện ra trước mặt. La liệt là xác chết và xe cộ bị đốt cháy đen, đám chim ăn xác bâu lại từng bầy mổ xẻ làm cho không khí càng kinh tởm hơn nữa. Ở giữa cây cầu thủng 1 lỗ lớn lồ lộ sắt thép và thổi tung hàng tản bê tông lên mặt đường, phía bên kia là hàng rào thép gai dày đặc. Quan sát một hồi tôi đã hiểu ra vấn đề. 1 lực lượng nào đó có nhiệm vụ trấn giữ cây cầu, hàng ngàn người trên cầu đang trong cơn hoảng loạn vì bọn Rab cấu xé đằng sau cứ lao tới rồi cũng vỡ trận như bên cầu Kênh Tẻ, họ giật mìn làm sập cầu nhưng kết cấu cây cầu cũng tốt nên chỉ thủng 1 lỗ rõ to giữa mặt đường.
Quay lại báo cho tụi kia tình hình, Thằng Trung thì đòi đi đường vòng nào đó để về Vũng Tàu nhưng giờ đã quá trưa, nếu vậy thì sợ không kịp. Thằng Hùng quyết định lội bộ qua cầu rồi kiếm xe sau. Tôi đắng đo 1 hồi rồi đề nghị chúng nó hay là để mai nhưng cả 2 đều không đồng ý vì tụi nó đã chờ quá đủ rồi.
Suốt cả thời gian qua tôi luôn ở vị trí đưa ra quyết định, áp lực đè nặng trên vai, đôi khi cũng cự cãi với 2 thằng vì nhiều vấn đề nhưng riêng lần này tôi sẽ tôn trọn quyết định của tụi nó. Thằng Trung suy nghĩ 1 hồi lầu rồi quyết định nghe theo thằng Hùng vì ít ra bây giờ tụi nó cũng đã được vũ trang đầy đủ, Việc tìm được gia đình là trên hết, nếu tìm được sẽ quay lại lấy nhu yếu phẩm sau. Kế hoạch có lẽ cũng an toàn, tôi phụ chúng nó dỡ đồ trên xe xuống, 2 thằng không mang vác nhiều, chỉ đủ sinh tồn trong 1 tuần. Khi ở nhà tôi đã nhiều lần dặn dò chúng nó các kỹ năng cũng như yêu tố cần thiết, thằng Hùng cũng là 1 thằng thông minh nên không có tôi thì có lẽ chúng nó cũng sẽ vượt qua được.
2 thằng cởi áo bịt mặt rồi bắt đầu lội qua đống xác chết, hàng bầy chim thấy động bay lên kín cả 1 vùng trời, tôi đứng trên nóc xe chới với nhìn theo mà cảm xúc lẫn lộn. Mãi cho tới khi tụi nó đã khuất dần sau đám xe cộ bị bỏ lại tôi mới quay về. Ngồi lên chiếc oto đề máy để hơi lạnh phả vào người, cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy tâm trí và tôi bắt đầu cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn với bản thân. Lỡ chúng nó có chuyện gì thì sao? lỡ chỉ có 1 mình liệu tôi có sống được? hay là bám theo tụi nó ngay lúc này sẽ còn kịp?. Tôi cứ ngồi, đắng đo và suy ngẫm cả giờ đồng hồ nhưng sống sót là trên hết, tôi không thể mạo hiểm, tôi nghĩ về gia đình, về tương lai, tôi nghĩ tôi sẽ làm được.
Thú thực là tôi chưa lái xe oto bao giờ cả, chiếc Roll Royce cứ cà giật cà giật mỗi khi tôi sang số, vật vã mãi cũng về tới nhà với cục siêu phẩm triệu đô móp méo khắp nơi. Lại khệ nệ ôm đống đồ hộp, gạo mắm vào nhà. Tôi xếp lại đống lương thực, súng ống, cho thêm đạn vào ổ tiếp,kiểm kê lựu đạn, quét dọn nhà cửa…. tôi cứ làm 1 cách tỉ mẩn.Đơn giản vì tôi phải làm việc để quên đi sự cô đơn này, tôi bắt đầu hối hận vì đã không đi cùng chúng nó, có lẽ giờ này cả 2 đã đi tới đâu đó rồi, cái cảm giác ở lại đằng sau làm tôi khó chịu vô cùng.
Tôi bắt đầu an ủi rằng chúng nó sẽ trở lại. Đến ngày hôm sau thì tôi bắt đầu quá trình bị stress, trong lòng luôn cảm thấy sự nặng nề, sự hối hận vì điều gì đó. Đến chiều thì tôi lái xe ra chân cầu đứng đợi, tôi đợi chúng nó quay lại. Nghe thật điên khùng nhưng tôi làm thế thật, ra khỏi xe rồi lại đi vào, có lúc lại leo lên cầu nhìn với sang với cái hy vọng mong manh nào đó sẽ thấy bóng dáng 2 thằng khật khưỡng chạy tới gọi to “anh ơi! cứu em!”. Tôi cứ như thế cho tới ngày thứ 4 kể từ khi chúng nó bỏ đi, cứ đợi ở chân cầu từ khi bình minh đến chiều tối mặc cho nắng mưa.
Hoặc là ông trời có mắt, hoặc là chúng nó quá may mắn. Từ đằng xa 2 thằng nó lật đật tiến lại thật, tôi cười ha há rồi kéo 1 tràn AK làm cho đám chim muôn bay tung lên trời. Tôi thì tay bắt mặt mừng nhưng vẻ mặt 2 thằng đã nói lên tất cả. Thằng Trung gục xuống chân tôi rồi rơm rớm nước mắt, tôi hiểu nên không nói gì cả. Đưa cả 2 về nhà, chúng nó cũng chỉ ăn qua loa cho có rồi cứ im lặng mãi thế, có lẽ khóc không thành lời nữa rồi. Mãi lâu sau tôi mới nghe lại câu chuyện, chiều tối chúng nó tìm được 1 cái xe máy rồi phóng thẳng về Vũng Tàu, dưới đó cũng hoang tàn cả rồi,chúng ngủ đêm ở 1 cái đồn Công An rồi sáng ra 2 thằng tìm về nhà. Nhà thằng Trung thì máu me vương vãi khắp nơi. Nhà thằng Hùng thì khóa cửa nhưng nó đi khắp thành phố suốt 2 ngày mà cũng không tìm được gì, nó để lại mảnh giấy nguệch ngoạch vài dòng với 1 hy vọng mong manh rồi trở lên đây.
Tôi tính để 2 thằng bình tâm rồi bắt đầu rủ chúng nó lên Ban Mê Thuột, suốt mấy tuần để cho khuây khỏa tôi rủ chúng nó ra ngoài nhiều hơn, thậm chí cũng có đốt phá 1 chút. Ban ngày thì chúng tôi đi tìm nước ở xung quanh, lùng sục mấy căn biệt thự để tìm xem có gì chơi, đôi khi còn đi chơi bóng rổ, ban đêm thì vác súng lên sân thượng tập bắn bằng bia thật. Khi thấy 2 thằng đã ổn, tôi định 1-2 hôm nữa thì khởi hành nhưng dự định cũng chỉ là dự định.
Căn nhà đó cách chỗ chúng tôi 2 khu phố, nhà tôi đường số 3 thì căn nhà đó nằm trên đường số 9. Căn nhà đó cũng tĩnh lặng như những căn khác.Lúc đó là 4h chiều, trời khá mát, sau 1 hồi đi tới đi lui mà không có gì chơi tôi đề nghị phá cửa căn nhà xem có gì hay không vì nó là căn to đẹp nhất khu phố. Tôi cột trái lựu đạn bằng băng dính, rút chốt rồi chạy ra ngoài. Tiếng nổ chát chúa và mảnh cửa văng khắp nơi. Thằng trung không nói không rằng ôm súng hùng hục lao vào, cũng như bao lần trước không có “Ai” cả. Đúng là nhà của đại gia, hũ rượu rắn to dễ đến cả 30 lít, trên tường thì đầy đầu bò đầu gấu nhìn như thật, lòng vòng ở nhà bếp và phòng khách tôi chỉ tìm được cây kiếm nhật là có giá trị, thằng Trung xin mãi mà tôi không cho. Kiếm nhật thường đi theo bộ, trên giá có 1 cây tôi đã lấy còn 1 cây nữa ở đâu không thấy. 3 thằng thay nhau cầm kiếm chặt chém linh tinh 1 hồi tôi bảo đi về nhưng thằng Trung không chịu, nó bảo phải tìm cho được cây còn lại. Thế là nó lò dò lên lầu 2, và nó tìm thấy cây kiếm thật.
Cây kiếm được cắm vào bụng ông chủ nhà, còn ông chủ nhà thì đã cắn phập vào bả vai của nó. Tôi rùng mình đưa súng bắn ngay đầu làm cả hắn và thằng Trung lộn mấy vòng từ cầu thang xuống đất. Thằng Trung xô hắn ra bắn thêm mấy phát rồi đưa tay lên vai bịt vết thương lại, tôi dỡ tay nó ra, vết thương sâu hoắm và trào máu liên tục theo nhịp mạch của nó. Nó đau đớn ngồi xuông salong, tôi và thằng Hùng không biết phải làm gì cả, tôi bảo cứ về nhà rồi hãy tính nhưng thằng Hùng không chịu, nó đòi phải xữ lý vết thương ngay. Nó vào bếp lấy 1 con dao rồi đòi cắt vết thương cho rộng ra để loại bỏ nước dãi sau đó sẽ băng lại.
Tôi dặn thằng Trung đè chặt về thương rồi chạy đi tìm khăn cầm máu, còn nó thì mếu máo và bắt đầu khóc lóc 1 cách bất bình tĩnh. Thằng Hùng mài mũi dao rồi cẩn thận khứa vào bả vai thằng Trung. Tôi thì chỉ biết lau máu mỗi lúc chảy ra 1 nhiều và bảo nó rằng sẽ không sao đâu. Xong xuôi thì thằng Trung đã ngất đi từ bao giờ, trời thì tối hẳn về cũng không kịp.
Tôi lập tức nhào ra xe lấy mấy chai nước rồi khóa cổng trước khi tụi rab mò tới, tối nay chúng tôi sẽ ngủ lại đây. Tôi biết sau khi bị cắn nó sẽ lên cơn và thành rab nhưng không biết là bao lâu, cứ 5 phút 1 lần tôi kiểm tra đồng tử thằng Trung xem đã giản ra và đổi màu chưa. Thằng Hùng coi bộ đã mệt nằm vật ra ghế rồi nó hỏi:
-Anh Khóa cửa rồi hả anh Minh
-Anh khóa rồi
-Em nghĩ nó qua không được, hay là…
-Được hay không cũng phải để nó sống, giết nó bây giờ là giết người!
Tôi cắt lời, nó cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên xé rèm cửa cột chặt chân tay thằng Trung lại.
2 chúng tôi cứ ngồi đó chờ đợi, ngoài đường lũ rab đi lại khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không thấy chúng tôi qua cánh cửa bể nát. Chúng tôi không chờ thằng Trung lên cơn để cắm phập vào đầu nó 1 viên đạn, chúng tôi chờ nó chết hoặc nó sẽ lên cơn và làm gì nữa tôi không biết. Không khí ngột ngạt kinh khủng, thằng Hùng quyết định đứng dậy đi đâu đó.
Tôi hỏi:
-Em đi đâu?
-Kiểm tra trên lầu, em không muốn còn 1 con nào lao xuống đây.
-Để anh đi với em
-Thôi! không cần.
Nó đi lên lầu, quá tam thì 3 bận, thằng Trung thì bị cắn, 2 thằng con lại thì bị vây bởi đám rab bên ngoài cho tới lúc trời sáng nên tôi chẳng nghĩ ra 1 cái hoàn cảnh nào tệ hơn được nữa. Ấy vậy mà 1 đêm tôi mất 2 thằng em, 1 tràn súng chát chúa nổ lên làm sáng cả căn nhà. Tôi phi nhanh lên cầu thang rọi đèn pin thì thấy 3 con rab tóc tai lù bù đè thằng Hùng ra giữa hành lan cắn ngấu nghiến, thấy tôi cả 3 đang tính nhào tới thì tôi kéo cò bắn hạ cả 3 con. Thằng Hùng nằm bất động, mạch đã tắt.
Tôi cúi đầu chống 2 tay lên đầu gối thở dài 1 hơi. Hùng nó cẩn thận lên kiểm tra rồi mở cửa từng phòng, 3 con 1 lúc nó trở tay không kịp, bị cắn vào mặt vào cổ. Cả gia đình này dùng vacxin, ông chủ nhà có lẽ cho vợ con uống thuốc ngủ rồi rạch bụng chết nhưng không ngờ tất cả đều lên cơn trước dự định nên mới ra sự thể như thế này.
Chưa kịp biết phải làm gì bây giờ thì ngoài cổng sắt cả đám rab xúm lại xô cửa rầm rầm bởi tiếng súng của thằng Hùng, tôi nhanh chân chạy xuống thì thấy thằng Trung vừa giãy giụa vừa nhìn tôi trừng trừng miệng thì chảy dãi lòng thòng.
Qủa thật bấy giờ tôi không biết phải làm gì hết, chẳng có 1 cái kế hoạch hay là 1 cái phương giải quyết nào cho tình huống này, 1 thằng bị cắn chết, 1 thằng biến thành rab, ngoài kia thì hàng chục con bắt đầu xô cổng vào và mỗi lúc 1 đông thêm.
Không! tôi không thế chết được, không phải bây giờ. Hôm nay là quá đủ rồi, thay đạn rồi móc thêm 1 quả lựu đạn ra tôi ném ra cổng. Qủa lựu đạn thổi bay cả cánh cổng lẫn lũ rab ngoài đó, tôi ném tiếp 1 trái flash làm mù rồi chạy băng qua lũ chúng nó. Kiên nhẫn hết sức để không phải bắn bất cứ con nào. Tôi bỏ chạy thục mạng, chạy hết sức có thể. 1 con, 2 con rồi ba con bắt đầu bám theo. Tôi vẫn chạy, cách nhà còn đúng 100 mét tôi đã nghe tiếng rầm rập của cả đàn bàm theo mình, có lẽ là hơn 20 con. Thở dốc, tôi quay lại và bắn chúng, bọn chúng vẫn điên cuồng lao tới, thay tiếp băng đạn thứ 2 tôi bắn gục nốt những con còn lại. Lại chạy, cách nhà còn đúng 20 mét thì 2 còn rab lững thững nhìn tôi rồi lao tới. Tôi quăng súng xuống đất, tuốt kiếm ra từ trong vỏ. Chẻ cả 2 làm đôi.
Từ 2 đầu đường chúng vẫn kéo lại, bao nhiêu tôi chẳng rõ, chỉ nhở là tiếng rầm rập và tru làm náo động cả 1 khu phố. Tôi chạy lại nhà, bu lên cổng rồi trèo qua, chúng nó đã đến. lại xô cửa, lại hét lên, với tay lên. Tôi mở cửa kéo rồi vào nhà. Mặc cho chúng đập cửa tôi vào bếp, rót ly nước ngồi xuống và uống cho đã khát.
Chắc chắn là đạn trong này, 2 thằng kia lại tụm lại xoay xoay lại còn kê tai vào nghe như tụi cướp Ngân Hàng vẫn làm, tôi thì chán đến tận cổ cái phi vụ này rồi. Từ sáng vác đống hàng về là bải hoải tay chân, giờ phá mấy lớp cửa vẫn chưa xong nên ngồi phệt xuống đất. Đạn còn đúng 1 viên nên cũng không phá được.
Thú thật tôi là 1 thằng thông mInh, các vấn đề không giải quyết cho bằng được không bằng cách này thì cách khác. Tôi gõ vào thành tủ thì thấy chỉ là thép mỏng 1-2 li. Bí quá thì vác xà ben lên đục nhưng không cần phải thế. Tôi hô 2 thằng kia dọn đống súng lại rồi cả 3 hì hụi xô cho cái tủ ngã xuống, Tôi chắc mẩm cái tủ này nặng dễ đến vài tấn vì toàn đạn đồng ở trong đó.
“2-3… zô!!!””
“2-3… zô!!!””
“2-3… zô!!!””
Tủ đổ cái ầm, 2 thằng vẫn chưa hiểu tôi xô xuống để làm gì, tôi đi 1 vòng ngắm nghía rồi kê súng bắn 1 phát phía sau làm nó lủng 1 lỗ. Giuơng súng lên nện báng súng xuống mấy lần thì cái lỗ tí tẹo đã bể ra 1 miếng toang hoát. 2 thằng kia giờ đã hiểu tôi làm gì nên cũng nhảy vào đục cho nó to ra. Thực ra loại tủ tường này không có gì lạ, cũng chỉ là loại tủ thép của Trung Quốc mà mấy cơ quan hay đựng tài liệu, lúc trước cơ quan Ba tôi cũng có 1 cái rồi được cơ quan cho gia đình làm tủ quần áo nên tôi biết, Thép phía trước, 2 bên và dưới đáy rất dày nhưng ở đằng sau thì mỏng như lá lúa, hàng trung quốc mà, có bao giờ người ta nghĩ tới chuyện cạy tủ từ đằng sau đâu mà phải làm cho dày.
Cạy ra thì những viên đạn đồng sáng lấp lánh như kho báu hiện ra trước mặt, đạn 7,62MM của Ak, đạn K59, đạn 9mm của MP5 và đạn hoa cải tất cả được gói bằng hộp giấy cẩn thận xổ tung ra đầy tủ. tôi mở 2 thùng nhựa đựng MP5 ra, lôi hết đệm lót bằng mủ vứt đi rồi hốt đạn bỏ vào. Lòng tham là vô đáy, chúng tôi hỳ hụi hốt bỏ cho đầy 5 thùng mới mở tiếp cái tủ còn lại, lần này tôi hào phóng làm hẳng 1 loạt đạn ở bản lề tủ rồi mới đục ra, tủ này thì toàn lựu đạn là lựu đạn, loại lựu đạn cay CS, loại khói Smoke, lựu đạn choáng Flash, tất cả đều là hàng isarel trừ lựu đạn nổ. Lại hý hoáy hốt cho đầy 2 thùng.
Mãi làm việc, lúc này đã là 5h hơn, trời bắt đầu tối dần, tôi bảo 2 thằng nó nhét đạn vào băng mỗi thằng cầm 1 khẩu rồi ra đánh xe vào đây. 2 thằng cũng biết là nếu không về kịp chuyện gì sẽ đến nên nhanh chân làm liền.
Tôi lựa súng để vác ra ngoài, mỗi loại 3 cây rồi lôi ra để sẵng ngoài hành lang, tiện thể phá luôn cánh cửa thép để kéo đạn ra ngoài cho dễ.Tôi đã nói tính tôi cực kỳ tham lam và tính toán, tôi không lôi hết đám súng này về được thì cũng không để cho ai dùng, tôi tháo sạch tất cả các hộp tiếp đạn cho vào riêng 1 thùng. Nếu không có hộp tiếp đạn ai lấy được súng và đạn cũng chỉ nhét vào nòng 1 viên 1 lúc và bắn tắc cú như súng hồi đệ nhất thế chiến. Tôi biết chừng này súng đạn có thể cứu mạng nhiều người, nhưng để lọt vào tay những kẻ bất hảo chúng tôi vừa gặp trên đường Hoàng Diệu thì không giác gì nối giáo cho giặt
Thực sự là đạn rất nặng, thùng nhựa có bánh xe và tay cầm kiểu vali du lịch nhưng tôi cũng chỉ lôi được ra tới cầu thang chứ không vác xuống được.2 thằng kia đã tới, Ánh đèn pha của chiếc Fortuner rọi loang loáng trên mặt sân, tôi xách súng xuống trước rồi bảo chúng nó lên khiên đạn, xuống xe tiện thể tôi phá luôn mấy cái cái kiếng bể vì nó che tầm nhìn. Lên xuống mấy lần cuối cùng cũng chuyển xong đống súng và đạn lên xe. Trời lúc này đã tối hẳn, 3 thằng không nói không rằng leo lên xe kéo 1 hơi về nhà, chúng tôi chạy đường Nguyễn văn cừ – Trân Xuân Xoạn để né bọn bên Khánh Hội-Hoàng Diệu, cách nhà hơn 500 thước trời đã tối, bọn rab mò ra đi lổn ngổn khắp nơi, chúng thấy đèn pha thì dạt vào 2 bên nhưng đằng sau thì chạy theo hàng đàn. Xăng đã về vạch đỏ, thằng Hùng giương khẩu MP5 về sau bắn cầm hơi, tiếng súng nổ làm hàng chục con đổ xuống nhưng coi bộ làm cho tụi nó càng hung tợn hơn, tôi hí hoáy nhét đạn vào băng AK rồi cũng bắn chí chóe, 1 phát của tôi nó xuyên qua tới 2-3 thằng làm chúng nó ngã rạp xuống như rạ. Vẫn còn hơn mấy chục con rab lâu bâu chạy theo, Thằng Trung vẫn nhấn ga, về tới khu bàn cờ tôi bảo nó tắt đèn chạy lòng vòng để cắt đuôi tụi này. Tôi cũng tranh thủ nhét thêm đạn vào băng MP5 rồi lắp nòng giảm thanh vào. Cắt đuôi được đám tụi nó nhưng trên đường vần còn vài con đi lại lổm ngổm. thằng Hùng tiện thể cho vài phát thì tôi ngăn lại vì tiếng súng sẽ làm cho tụi nó bâu lại, hiểu ý nên nó cũng lắp nòng giảm thanh.
Dừng trước nhà, tôi quăng chìa khoa cho thằng Trung mở cửa rồi trèo lên nóc capo điểm xạ ngay đầu mấy con lăng quăng này giờ vẫn bám đít, xui thay tiếng tru tréo làm cho chúng nó không biết từ đâu tràn ra mỗi lúc 1 đông. Mở đc 2 cánh cửa thì tôi nhảy xuống, thằng hùng bật cửa sau định vác đạn vào thì tôi ngăn lại vì sáng mai lấy cũng chưa muộn. Cả 3 vào nhà chốt cửa lại cũng là lúc chúng nó bâu đến đập cửa rầm rầm.
Khóa nốt cửa kéo tôi chạy lên phòng thằng Hùng ở lầu 2, ra lan can tôi giật ngay 2 quả flash quăng xuống đám tụi nó. 2 quá lựu đạn chát chúa nổ lên kèm theo ánh sáng làm chói mắt vô cùng. Dù đã nhắm mắt trước nhưng tôi vẫn bị choáng tối nỗi phải giữ tay vào lan can mới đứng vững. mấy con rab thì thét lên như bị thọc tiết.
2 thằng kia lôi tôi vào đóng cửa lại, tôi vẫn chưa mở mắt ra được nên hỏi tình hình sao rồi. Thằng Trung thò đầu ra ngó xong báo cáo lựu đạn choáng đã làm mù mắt tụi nó, chúng nó bắt đầu tản ra và dò dẫm vì không còn thấy gì. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm nằm vật ra giường.
Hôm nay quả thật rất mệt nhưng cũng rất tuyệt, chúng tôi thu được cả tá súng với mấy hòm đạn đủ dùng cho 1 đại đội vũ trang. Mùi thuốc súng ám khắp cơ thể, cảm giác khẩu súng dũng mãnh nhả đạn vèo vèo làm chúng tôi hưng phấn hơn bao giờ hết. Bên ngoài coi bộ đã êm, lại tắm “khô” rồi ăn cơm. Ngày mai chúng tôi cần tìm 1 chiếc xe hơi tốt, vài thùng xăng cho 2 thằng kia về Vũng Tàu vì chiếc Fortuner vừa hết xăng vừa lủng lỗ chổ nên không biết hư khi nào, tôi đã nghĩ cứ để chúng nó đi cho thõa lòng chứ hơn mười triệu dân Sài Gòn bị quét sạch sau chỉ hơn 1 tháng thì cơ hội tìm thấy gia đình rất mong manh.
Sáng ra chúng tôi vác đạn vào, mỗi thằng lựa 1 khẩu và dắt lưng thêm 1 khẩu K54. Đạn được nhét vào hộp tiếp đạn, tôi còn cẩn thận làm cho mỗi thằng 1 băng double mag bằng băng dính. Cho lựu đạn mỗi loại một vài trái và shotgun vào balo, không dè dặt như hôm qua, được “vũ trang” tới tận răng nên thằng nào cũng hí hửng. Chưa kể nếu kiếm được xe và xăng sớm chúng nó sẽ lên đường về nhà ngay trong hôm nay. Vì xe máy vẫn để ngoài siêu thị nên chúng tôi phải đi bộ ra lấy, 8h sáng chúng tôi dắt díu nhau đi ra ngoài. Tham thì thâm, đi bộ có hơn mấy trăm mét mà khẩu súng với balo trên vai nó cứ kéo xuống nặng trĩu như tạ, trời chưa hửng nắng mà mồ hôi cứ vã ra như tắm, chúng tôi đi đường Lê Văn Lương rồi ra Nguyễn Thị Thập. Ở ngã 4 này có 1 cây xăng khá lớn, chúng tôi có thể kiếm 1 vài can xăng rồi ra lấy xe máy chạy đi tìm xe hơi sau. Đi tới chỗ chung cư Hoàng Anh Gia Lai 2 thì mặt đường bê bết máu khô, xương xẩu văng khắp nơi, không nói cũng biết cái hầm xe trong chung cư chứa chắc tới cả ngàn con rab. Tôi giục bọn nó đi nhanh, nhưng chưa kịp chạy qua ngã tư tôi đã nghe tiếng thép cà xuống đường nghe rít tai từ đâu vọng lại.
Ra hiệu cho 2 thằng kia nấp vào mái hiên bên đường, tôi nhìn tới nhìn lui không thấy ai, lắng nghe thật kỹ thì thấy vọng lại từ hướng Nguyễn Thị Thập gần siêu thị. Tôi chậm chậm tiến ra ngó qua thì thấy 2 chiếc xe hơi được độ chế bằng thép lù đù tiến tới, đằng sau là gần chục thằng vừa súng vừa mã tấu dàn hàng ngang. “Mẹ!” tôi chửi thề trong miệng, ở trong nhà thì thôi chứ cứ mò ra ngoài là không đụng cái này cũng đụng cái kia. Chắc là bọn bên Hoàng Diệu, hôm qua chúng nó thấy chúng tôi chạy từ Quận 7 qua nên hôm nay nhất thiết là phải lùng cho được đây mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Việc chúng nó lùng sục và đông gấp 3 chúng tôi không cho tôi một cơ hội đối thoại nào hết. Tôi đưa tay lên làm dấu “cắt cổ” cho 2 thằng rồi chỉ vào hướng chung cư Hoàng Anh Gia Lai, 2 thằng đần này cứ trố mắt ra nhìn, 1 là chúng nó hiểu nhưng không dám vào, 2 là chúng nó không hiểu gì sấc. Tôi lật đật chạy lại kéo chúng nó vào chung cư, lựa 1 góc nhìn có thể thấy được ngã tư, tôi ngồi xuống, móc 1 quả C.S cay và 1 quả flash từ balo ra. Chỉ cho 2 thằng kia vòng ra sau, tiếng thép lạnh vẫn gõ xuống đường đều đều báo hiệu chúng nó sắp tới, Tôi chạy qua hầm xe không quên quăng 2 quả lựu đạn vào. Quả flash nố trước, quả C.S cay phì phì khói ra sau, cả trăm con rab đang ẩn nấp bị ánh sáng như sét đánh nổ ngay trước mắt làm mù ngay lập tức, cộng thêm hơi cay từ trái C.S làm chúng nó hỗn loạn chạy khắp nơi tràn lên sân rồi ra ngoài đường. Vừa kịp lúc bọn kia tới, giữa ban ngày ban mặt bất thình lình cả đàn rab túa ra như ong vỡ tổ chắc là cái cảnh tượng chúng nó chưa thấy bao giờ, bọn chúng hoản loạn, những thằng có súng thì siết cò, những thằng cầm dao, mã tấu thì nhảy tót lên xe. Khổ nổi chúng nó càng bắn thì tiếng súng càng thu hút bọn rab, sống trong đêm tối nên thính giác chúng nhạy hơn bao giờ hết, dù đã mù nhưng vẫn hăng máu đổ vể nơi có tiếng súng. Chúng bắn cầm chừng ít hơi rồi lui ngược lại tháo chạy. Cả 3 thằng ngồi cười không thành tiếng.
Thực ra thì 3 thằng với súng ống như thế này có thể phục kích chúng nó 1 cách “ổn thỏa”, bọn nó đâu chừng chỉ có 3-4 khẩu súng, không cần phải giết mà cũng đủ làm chúng hoản sợ bởi hỏa lực áp đảo. Nhưng 1 người thận trọng như tôi không chọn phương án đó, thứ 1 giết rab và giết người là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau, giết người thì mình cũng không khác gì chúng nó cả và là 1 hành động vô nhân tính. Thứ 2, nợ máu rồi cũng sẽ phải trả bằng máu, chúng sẽ trở lại lùng sục chúng tôi cho bằng được mới thôi. Đây không phải là 1 bộ phim cowboy Mỹ nên tôi không thể mạo hiểm mạng sống của mình và 2 đứa kia được.
Trên sân và ngoài đượng bọn rab lúc nhúc khắp nơi, lúc này chúng trở thành zombie chính hiệu có điều không thấy gì mà thôi, chúng đi lại dò dẫm trông thật đáng thương. Giữa ánh sáng mặt trời tôi mới thấy chúng rõ hơn, những con người tóc tai rũ rượi, lưỡi thè ra ngoài, quần áo rách nát bẩn thỉu, có nam có nữ, cả trẻ em. Mấy đứa nhỏ lò dò đi lại, tụi con nít thì có tội tính gì chứ?. Cả 3 thằng nhìn nhau im lặng chẳng nói chẳng rằng. Mươi phút sau chắc chắn bọn nó đã đi khuất, 3 thằng nhẹ nhàng bước qua đám rab lại chỗ cây xăng.
Không có điện, không bơm xăng được, tôi tìm nấp hầm, mở kẹp chì và tìm cách phá khóa nhưng cũng không được, ngay nắp hầm xăng nên việc đục phá không khác gì “đốt diêm soi xăng”. Chạy vào trong văn phòng tôi tìm được chùm chìa khóa nên không khó để mở hầm, hầm tối nhưng mùi xăng xông lên báo vẫn còn nhiều. Ngó quanh có mấy can nhớt 30 lít loại dùng cho xe tải, tôi đem đổ hết ra đường, thằng Trung tưởng tôi đổ đốt bọn rab nên cũng hý hửng làm theo. Tôi lắc đầu ngao ngán rồi lấy xẻng xúc cát trong thùng chống cháy văng lên đống nhớt. Thực ra việc này là để đánh dấu xem lần sau tụi kia có trở lại hay không, nếu chúng trở lại thì phải chạy qua đống nhớt và cát, in dấu lại để tôi biết đường mà đối phó chứ không phải là để đốt bọn rab.
Xong xuôi, tôi kiếm dây thả thùng nhớt xuống vớt xăng. Hì hụi cũng được 2 thùng, tạm thời để đó, chúng tôi ra siêu thị lấy xe máy quay lại lấy xăng rồi nhắm hướng mấy salong auto trên Nguyễn Văn Linh thẳng tiến.
BMW, Porches, Mercedes, không salong nào còn 1 chiếc. Bọn hôi của đã vào vơ vét đập phá chẳng còn gì cả, 3 thằng cầm 2 can xăng đứa giữa trời nắng muốn khóc. Tôi quay qua hỏi chúng nó “Giờ sao?”, 2 thằng im lặng không nói. Tôi thở dài ngao ngán rồi leo lên xe nhắm hướng Nguyễn Đức Cảnh-Phú Mỹ Hưng mà chạy, xe trên đường không phải là không có nhưng toàn là thủng lốp, bể cầu, vỡ cửa hay bị đốt cháy cả, tóm lại là khó mà tìm được chiếc còn chạy được. 2 thằng kia rồ ga bám kịp hỏi tôi đi đâu, tôi bảo thì đi kiếm xe chứ đâu.
Phú Mỹ Hưng, khu đại gia, khu nhà giàu nhất nhì Việt Nam thì thiếu gì xe. 1 cái biệt thự có 2-3 cái xe là chuyện hết sức bình thường. Nhưng tôi biết 1 căn có tới 4 chiếc đó là nhà của Cường ĐôLa.
Chẳng là lúc trước tôi sống ở khu Sky Garden, là sinh viên nên tôi thường phải ăn cơm trong siêu thị Coop-Mart gần đó. Cách đó không xa là nhà của Cường Dollar và Hồ Ngọc Hà, xẩm tối đi ngang qua tôi vẫn thường thấy mấy đứa đệ tử đánh xe ra chạy lòng vòng rồi lau chùi nên biết chắc phải có xe ở đó. Căn nhà nhìn bên ngoài chả có gì ngoài 1 cái ghế gỗ, không để í thì ít ai biết nó là của dân chơi đình đám nhất Miền Nam.Tới nôi tôi vẫn tịnh không nói 1 lời, 1 cách lạnh lùng tôi móc shotgun ra bắn 6 phát thành hình tròn rồi đạp cánh cửa kéo lủng lỗ vừa đủ để chui lọt
Oh lala! trong ánh sáng tù mù tôi cũng thấy rõ mấy chiếc siêu xe bên trong, cẩn thận quăng vào 1 quả flash rồi tôi mới chui vào. Tháo chốt đẩy cửa lên thì 2 thằng kia chỉ có nước mắt chữ A mồm chứ O. 4 chiếc siêu xe chình ình trước mặt: Roll Roys Phantom, Lamborghini Aventador, Ferrari Califorina và 1 chiếc Can Am Spider 3 bánh bóng loáng không chút bụi, chìa khóa vẫn còn cắm sẵn trong xe.
Không thể diễn tả được 2 thằng kia vui mừng thế nào, dù đã biết trước nhưng tôi vẫn cười toe toét. 2 thằng ngồi lên 2 chiếc Lamborghini và Ferrari rồ ga phóng ra đường “thị uy” ầm ĩ như lũ “Trẻ trâu” thứ thiệt. Cho chúng nó chạy 1 lúc xong tôi mới bảo cất vào gara. Đơn giản là đường từ đây xuống Vũng Tàu hơn trăm km, vật cản rất nhiều nên không thể chạy 2 chiếc gầm thấp này được. Tôi mở cửa chiếc Roll Royce ra rồi ngả mình mời 2 ông nội đang mặt nặng mày nhẹ bước vào. Phần tôi thì tôi nhảy lên chiếc Can Am vì lúc bây giờ chưa biết chạy xe hơi.
Đi đâu thì đi cũng phải về nhà cái đã, chúng tôi lại lái về nhà. Chất lên chiếc Roll Royce số nước uống và lương thực cho 2 thằng đủ dùng trong 1 tháng gồm cả gạo, mắm, đồ hộp và nước uống. Súng ống đạn dược chúng nó đã đeo bên mình từ sớm nên không cần lấy thêm. Đã quá trưa nhưng 2 thằng không chịu nán lại chút nữa ăn bữa cơm cuối cùng mà thủng thẳng đòi đi luôn, chúng tôi trên 2 chiếc xe lại nhắm hướng cầu Phú Mỹ mà chạy.
Như kế hoạch ban đầu, chỉ có 2 đứa nó lên đường về Vũng Tàu, tôi thì ở lại. Chúng nó có gia đình và tôi cũng có, tôi cũng cần quay trở lại quê mình nên việc mạo hiểm đi với chúng nó với tôi là không cần thiết. Trưa Sài Gòn nắng nóng thiêu đốt mọi thứ trên đường, Chiếc Roll Royce nhẹ nhàng lướt đi trên đại lộ Nguyễn Văn Linh, dù ngồi trên siêu xe mát lạnh mà 2 thằng chúng nó coi bộ đăm chiêu lắm. Tôi thì đì đùng trên chiếc Can Am chạy trước. Ngay từ Chân cầu Phú Mỹ, hằng hà xa số xe cộ từ xe máy tới xe hơi bị bỏ lại mục nát trên đường, kẹt xe rồi!.Tôi bảo chúng nó đợi ở dưới rồi lái xe lách qua lách lại leo lên cũng chỉ đến được lưng chừng cầu. Đành xuống xe đi bộ, cách đây gần 1 tháng mấy chiếc máy bay đã đánh sập cầu Sài Gòn, Cầu Bình Triệu và các cầu khác duy chỉ có cầu Phú Mỹ tôi không thấy bị bỏ bom nên mới đinh ninh cây cầu còn nguyên. Giữa trưa tôi luồn qua đống xe cộ bắt đầu rỉ sét trên đường, trong 1 số xe mấy con rab chui vào rồi chết cứng trong đó nên tôi phải trèo lên nóc xe rồi nhảy từ chiếc này qua chiếc khác.
Lên gần đến giữa cây cầu thì đã nghe mùi xác chết nồng nặc xông lên và tiếng chim ăn xác kêu keng két khắp nơi, tiến tới chút nữa thì quả là 1 bãi chiến trường khổng lồ hiện ra trước mặt. La liệt là xác chết và xe cộ bị đốt cháy đen, đám chim ăn xác bâu lại từng bầy mổ xẻ làm cho không khí càng kinh tởm hơn nữa. Ở giữa cây cầu thủng 1 lỗ lớn lồ lộ sắt thép và thổi tung hàng tản bê tông lên mặt đường, phía bên kia là hàng rào thép gai dày đặc. Quan sát một hồi tôi đã hiểu ra vấn đề. 1 lực lượng nào đó có nhiệm vụ trấn giữ cây cầu, hàng ngàn người trên cầu đang trong cơn hoảng loạn vì bọn Rab cấu xé đằng sau cứ lao tới rồi cũng vỡ trận như bên cầu Kênh Tẻ, họ giật mìn làm sập cầu nhưng kết cấu cây cầu cũng tốt nên chỉ thủng 1 lỗ rõ to giữa mặt đường.
Quay lại báo cho tụi kia tình hình, Thằng Trung thì đòi đi đường vòng nào đó để về Vũng Tàu nhưng giờ đã quá trưa, nếu vậy thì sợ không kịp. Thằng Hùng quyết định lội bộ qua cầu rồi kiếm xe sau. Tôi đắng đo 1 hồi rồi đề nghị chúng nó hay là để mai nhưng cả 2 đều không đồng ý vì tụi nó đã chờ quá đủ rồi.
Suốt cả thời gian qua tôi luôn ở vị trí đưa ra quyết định, áp lực đè nặng trên vai, đôi khi cũng cự cãi với 2 thằng vì nhiều vấn đề nhưng riêng lần này tôi sẽ tôn trọn quyết định của tụi nó. Thằng Trung suy nghĩ 1 hồi lầu rồi quyết định nghe theo thằng Hùng vì ít ra bây giờ tụi nó cũng đã được vũ trang đầy đủ, Việc tìm được gia đình là trên hết, nếu tìm được sẽ quay lại lấy nhu yếu phẩm sau. Kế hoạch có lẽ cũng an toàn, tôi phụ chúng nó dỡ đồ trên xe xuống, 2 thằng không mang vác nhiều, chỉ đủ sinh tồn trong 1 tuần. Khi ở nhà tôi đã nhiều lần dặn dò chúng nó các kỹ năng cũng như yêu tố cần thiết, thằng Hùng cũng là 1 thằng thông minh nên không có tôi thì có lẽ chúng nó cũng sẽ vượt qua được.
2 thằng cởi áo bịt mặt rồi bắt đầu lội qua đống xác chết, hàng bầy chim thấy động bay lên kín cả 1 vùng trời, tôi đứng trên nóc xe chới với nhìn theo mà cảm xúc lẫn lộn. Mãi cho tới khi tụi nó đã khuất dần sau đám xe cộ bị bỏ lại tôi mới quay về. Ngồi lên chiếc oto đề máy để hơi lạnh phả vào người, cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy tâm trí và tôi bắt đầu cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn với bản thân. Lỡ chúng nó có chuyện gì thì sao? lỡ chỉ có 1 mình liệu tôi có sống được? hay là bám theo tụi nó ngay lúc này sẽ còn kịp?. Tôi cứ ngồi, đắng đo và suy ngẫm cả giờ đồng hồ nhưng sống sót là trên hết, tôi không thể mạo hiểm, tôi nghĩ về gia đình, về tương lai, tôi nghĩ tôi sẽ làm được.
Thú thực là tôi chưa lái xe oto bao giờ cả, chiếc Roll Royce cứ cà giật cà giật mỗi khi tôi sang số, vật vã mãi cũng về tới nhà với cục siêu phẩm triệu đô móp méo khắp nơi. Lại khệ nệ ôm đống đồ hộp, gạo mắm vào nhà. Tôi xếp lại đống lương thực, súng ống, cho thêm đạn vào ổ tiếp,kiểm kê lựu đạn, quét dọn nhà cửa…. tôi cứ làm 1 cách tỉ mẩn.Đơn giản vì tôi phải làm việc để quên đi sự cô đơn này, tôi bắt đầu hối hận vì đã không đi cùng chúng nó, có lẽ giờ này cả 2 đã đi tới đâu đó rồi, cái cảm giác ở lại đằng sau làm tôi khó chịu vô cùng.
Tôi bắt đầu an ủi rằng chúng nó sẽ trở lại. Đến ngày hôm sau thì tôi bắt đầu quá trình bị stress, trong lòng luôn cảm thấy sự nặng nề, sự hối hận vì điều gì đó. Đến chiều thì tôi lái xe ra chân cầu đứng đợi, tôi đợi chúng nó quay lại. Nghe thật điên khùng nhưng tôi làm thế thật, ra khỏi xe rồi lại đi vào, có lúc lại leo lên cầu nhìn với sang với cái hy vọng mong manh nào đó sẽ thấy bóng dáng 2 thằng khật khưỡng chạy tới gọi to “anh ơi! cứu em!”. Tôi cứ như thế cho tới ngày thứ 4 kể từ khi chúng nó bỏ đi, cứ đợi ở chân cầu từ khi bình minh đến chiều tối mặc cho nắng mưa.
Hoặc là ông trời có mắt, hoặc là chúng nó quá may mắn. Từ đằng xa 2 thằng nó lật đật tiến lại thật, tôi cười ha há rồi kéo 1 tràn AK làm cho đám chim muôn bay tung lên trời. Tôi thì tay bắt mặt mừng nhưng vẻ mặt 2 thằng đã nói lên tất cả. Thằng Trung gục xuống chân tôi rồi rơm rớm nước mắt, tôi hiểu nên không nói gì cả. Đưa cả 2 về nhà, chúng nó cũng chỉ ăn qua loa cho có rồi cứ im lặng mãi thế, có lẽ khóc không thành lời nữa rồi. Mãi lâu sau tôi mới nghe lại câu chuyện, chiều tối chúng nó tìm được 1 cái xe máy rồi phóng thẳng về Vũng Tàu, dưới đó cũng hoang tàn cả rồi,chúng ngủ đêm ở 1 cái đồn Công An rồi sáng ra 2 thằng tìm về nhà. Nhà thằng Trung thì máu me vương vãi khắp nơi. Nhà thằng Hùng thì khóa cửa nhưng nó đi khắp thành phố suốt 2 ngày mà cũng không tìm được gì, nó để lại mảnh giấy nguệch ngoạch vài dòng với 1 hy vọng mong manh rồi trở lên đây.
Tôi tính để 2 thằng bình tâm rồi bắt đầu rủ chúng nó lên Ban Mê Thuột, suốt mấy tuần để cho khuây khỏa tôi rủ chúng nó ra ngoài nhiều hơn, thậm chí cũng có đốt phá 1 chút. Ban ngày thì chúng tôi đi tìm nước ở xung quanh, lùng sục mấy căn biệt thự để tìm xem có gì chơi, đôi khi còn đi chơi bóng rổ, ban đêm thì vác súng lên sân thượng tập bắn bằng bia thật. Khi thấy 2 thằng đã ổn, tôi định 1-2 hôm nữa thì khởi hành nhưng dự định cũng chỉ là dự định.
Căn nhà đó cách chỗ chúng tôi 2 khu phố, nhà tôi đường số 3 thì căn nhà đó nằm trên đường số 9. Căn nhà đó cũng tĩnh lặng như những căn khác.Lúc đó là 4h chiều, trời khá mát, sau 1 hồi đi tới đi lui mà không có gì chơi tôi đề nghị phá cửa căn nhà xem có gì hay không vì nó là căn to đẹp nhất khu phố. Tôi cột trái lựu đạn bằng băng dính, rút chốt rồi chạy ra ngoài. Tiếng nổ chát chúa và mảnh cửa văng khắp nơi. Thằng trung không nói không rằng ôm súng hùng hục lao vào, cũng như bao lần trước không có “Ai” cả. Đúng là nhà của đại gia, hũ rượu rắn to dễ đến cả 30 lít, trên tường thì đầy đầu bò đầu gấu nhìn như thật, lòng vòng ở nhà bếp và phòng khách tôi chỉ tìm được cây kiếm nhật là có giá trị, thằng Trung xin mãi mà tôi không cho. Kiếm nhật thường đi theo bộ, trên giá có 1 cây tôi đã lấy còn 1 cây nữa ở đâu không thấy. 3 thằng thay nhau cầm kiếm chặt chém linh tinh 1 hồi tôi bảo đi về nhưng thằng Trung không chịu, nó bảo phải tìm cho được cây còn lại. Thế là nó lò dò lên lầu 2, và nó tìm thấy cây kiếm thật.
Cây kiếm được cắm vào bụng ông chủ nhà, còn ông chủ nhà thì đã cắn phập vào bả vai của nó. Tôi rùng mình đưa súng bắn ngay đầu làm cả hắn và thằng Trung lộn mấy vòng từ cầu thang xuống đất. Thằng Trung xô hắn ra bắn thêm mấy phát rồi đưa tay lên vai bịt vết thương lại, tôi dỡ tay nó ra, vết thương sâu hoắm và trào máu liên tục theo nhịp mạch của nó. Nó đau đớn ngồi xuông salong, tôi và thằng Hùng không biết phải làm gì cả, tôi bảo cứ về nhà rồi hãy tính nhưng thằng Hùng không chịu, nó đòi phải xữ lý vết thương ngay. Nó vào bếp lấy 1 con dao rồi đòi cắt vết thương cho rộng ra để loại bỏ nước dãi sau đó sẽ băng lại.
Tôi dặn thằng Trung đè chặt về thương rồi chạy đi tìm khăn cầm máu, còn nó thì mếu máo và bắt đầu khóc lóc 1 cách bất bình tĩnh. Thằng Hùng mài mũi dao rồi cẩn thận khứa vào bả vai thằng Trung. Tôi thì chỉ biết lau máu mỗi lúc chảy ra 1 nhiều và bảo nó rằng sẽ không sao đâu. Xong xuôi thì thằng Trung đã ngất đi từ bao giờ, trời thì tối hẳn về cũng không kịp.
Tôi lập tức nhào ra xe lấy mấy chai nước rồi khóa cổng trước khi tụi rab mò tới, tối nay chúng tôi sẽ ngủ lại đây. Tôi biết sau khi bị cắn nó sẽ lên cơn và thành rab nhưng không biết là bao lâu, cứ 5 phút 1 lần tôi kiểm tra đồng tử thằng Trung xem đã giản ra và đổi màu chưa. Thằng Hùng coi bộ đã mệt nằm vật ra ghế rồi nó hỏi:
-Anh Khóa cửa rồi hả anh Minh
-Anh khóa rồi
-Em nghĩ nó qua không được, hay là…
-Được hay không cũng phải để nó sống, giết nó bây giờ là giết người!
Tôi cắt lời, nó cũng hiểu chuyện gì sắp xảy ra nên xé rèm cửa cột chặt chân tay thằng Trung lại.
2 chúng tôi cứ ngồi đó chờ đợi, ngoài đường lũ rab đi lại khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không thấy chúng tôi qua cánh cửa bể nát. Chúng tôi không chờ thằng Trung lên cơn để cắm phập vào đầu nó 1 viên đạn, chúng tôi chờ nó chết hoặc nó sẽ lên cơn và làm gì nữa tôi không biết. Không khí ngột ngạt kinh khủng, thằng Hùng quyết định đứng dậy đi đâu đó.
Tôi hỏi:
-Em đi đâu?
-Kiểm tra trên lầu, em không muốn còn 1 con nào lao xuống đây.
-Để anh đi với em
-Thôi! không cần.
Nó đi lên lầu, quá tam thì 3 bận, thằng Trung thì bị cắn, 2 thằng con lại thì bị vây bởi đám rab bên ngoài cho tới lúc trời sáng nên tôi chẳng nghĩ ra 1 cái hoàn cảnh nào tệ hơn được nữa. Ấy vậy mà 1 đêm tôi mất 2 thằng em, 1 tràn súng chát chúa nổ lên làm sáng cả căn nhà. Tôi phi nhanh lên cầu thang rọi đèn pin thì thấy 3 con rab tóc tai lù bù đè thằng Hùng ra giữa hành lan cắn ngấu nghiến, thấy tôi cả 3 đang tính nhào tới thì tôi kéo cò bắn hạ cả 3 con. Thằng Hùng nằm bất động, mạch đã tắt.
Tôi cúi đầu chống 2 tay lên đầu gối thở dài 1 hơi. Hùng nó cẩn thận lên kiểm tra rồi mở cửa từng phòng, 3 con 1 lúc nó trở tay không kịp, bị cắn vào mặt vào cổ. Cả gia đình này dùng vacxin, ông chủ nhà có lẽ cho vợ con uống thuốc ngủ rồi rạch bụng chết nhưng không ngờ tất cả đều lên cơn trước dự định nên mới ra sự thể như thế này.
Chưa kịp biết phải làm gì bây giờ thì ngoài cổng sắt cả đám rab xúm lại xô cửa rầm rầm bởi tiếng súng của thằng Hùng, tôi nhanh chân chạy xuống thì thấy thằng Trung vừa giãy giụa vừa nhìn tôi trừng trừng miệng thì chảy dãi lòng thòng.
Qủa thật bấy giờ tôi không biết phải làm gì hết, chẳng có 1 cái kế hoạch hay là 1 cái phương giải quyết nào cho tình huống này, 1 thằng bị cắn chết, 1 thằng biến thành rab, ngoài kia thì hàng chục con bắt đầu xô cổng vào và mỗi lúc 1 đông thêm.
Không! tôi không thế chết được, không phải bây giờ. Hôm nay là quá đủ rồi, thay đạn rồi móc thêm 1 quả lựu đạn ra tôi ném ra cổng. Qủa lựu đạn thổi bay cả cánh cổng lẫn lũ rab ngoài đó, tôi ném tiếp 1 trái flash làm mù rồi chạy băng qua lũ chúng nó. Kiên nhẫn hết sức để không phải bắn bất cứ con nào. Tôi bỏ chạy thục mạng, chạy hết sức có thể. 1 con, 2 con rồi ba con bắt đầu bám theo. Tôi vẫn chạy, cách nhà còn đúng 100 mét tôi đã nghe tiếng rầm rập của cả đàn bàm theo mình, có lẽ là hơn 20 con. Thở dốc, tôi quay lại và bắn chúng, bọn chúng vẫn điên cuồng lao tới, thay tiếp băng đạn thứ 2 tôi bắn gục nốt những con còn lại. Lại chạy, cách nhà còn đúng 20 mét thì 2 còn rab lững thững nhìn tôi rồi lao tới. Tôi quăng súng xuống đất, tuốt kiếm ra từ trong vỏ. Chẻ cả 2 làm đôi.
Từ 2 đầu đường chúng vẫn kéo lại, bao nhiêu tôi chẳng rõ, chỉ nhở là tiếng rầm rập và tru làm náo động cả 1 khu phố. Tôi chạy lại nhà, bu lên cổng rồi trèo qua, chúng nó đã đến. lại xô cửa, lại hét lên, với tay lên. Tôi mở cửa kéo rồi vào nhà. Mặc cho chúng đập cửa tôi vào bếp, rót ly nước ngồi xuống và uống cho đã khát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook