Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 84: Thân thể lôi đình

Diệp Vân thấy rõ dị biến của quả trứng màu lam này thì trong lòng khẽ động, nhưng còn chưa kịp cho hắn lên tiếng thì Tô Linh đã chấn kinh, kêu lên: “Diệp Vân, ta cảm thấy linh khí bên trong quả trứng này càng thêm nồng đậm, hơn nữa khí tức sinh mệnh càng thêm mạnh mẽ hơn.”

Diệp Vân nghe vậy thì con mắt hơi nheo lại.

Quả trứng màu lam trong tay Tô Linh tạo cho hắn một cảm giác dường như lúc nào nó cũng có thể nở ra vậy.

Bất luận là quả trứng này nở ra thứ gì, nhưng vừa rồi tựa như đạo quang ảnh màu lam kia đã tôi luyện cho quả trứng này một lần.

Loại cảm giác này, đối với những tu sĩ cấp thấp như hắn mà nói thì thật sự là quá quỷ dị.

Hắn không khỏi hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt liền hướng vào đạo quang ảnh tử sắc kia.

“Hai người các ngươi là ai? Là đệ tử tông môn nào?”

Đúng lúc này, đột nhiên có một âm thanh từ bên dưới tế đàn truyền đến.

Tô Linh và Diệp Vân đều giật mình quay người lại. Thẳng đến lúc này thì bọn hắn mới phát hiện, bên dưới tế đàn có thêm một người nữa.

Một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi, trên thân mặc một bộ áo bào trắng, đang lạnh lùng nhìn bọn họ, trong đôi mắt mơ hồ bắn ra kiếm khí vô cùng lăng lệ.

Diệp Vân nhìn hắn thì như đang nhìn thấy một thanh lợi kiếm chứ không phải là một người nữa.

“”Chào sư huynh, chúng ta là đệ tử ngoại môn Thiên Kiếm Tông, ta là Diệp Vân, còn đây là sư tỷ của ta, Tô Linh.” Diệp Vân hơi thất thần một chút, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại, chắp tay nói: “Không biết sư huynh là đệ tử nhà nào?”

“Các ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Tông? Trách không được có thể đi đến nơi này. Xem ra quả nhiên cũng chỉ có Thiên Kiếm Tông và Đỗ Gia ta mới là hai đại gia tu tiên tại Tấn quốc, những nhà khác đúng là không đáng nhắc tới.” Thiếu niên áo trắng mang vẻ mặt ngạo nghễ, nhìn hai người.

Sắc mặt Diệp Vân không hề thay đổi, không kiêu không siểm nịnh, nói: “Thì ra là Đỗ sư huynh, nơi này chẳng phải là thông đạo của Thiên Kiếm Tông chúng ta vào hay sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Thiếu niên Đỗ gia lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: “Đỗ Kiếm Ngân ta muốn đi muốn đến nơi nào, chẳng lẽ lại phải báo cáo với tên đệ tử Thiên Kiếm Tông như ngươi hay sao?”

Ánh mắt Diệp Vân hơi trầm xuống, hiển nhiên tên đệ tử Đỗ gia này cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.

“Chúng ta đã lịch sự hỏi ngươi, mà ngươi lại còn kiêu căng như thế. Chẳng lẽ toàn bộ Đỗ gia các ngươi đều không có người dạy hay sao?” Diệp Vân không nói lời nào, nhưng Tô Linh thì vô cùng tức giận, nói.

“Dáng vẻ không tệ, lớn lên chắc hẳn sẽ là chim sa cá lặn, nhưng mà đáng tiếc là lại dám chống đối ta. Vậy thì ngươi cũng không có ngày sau nữa rồi.” Đỗ Kiếm Ngân lạnh lùng nhìn Tô Linh, sát ý trong mắt dường như đã ngưng tụ thành thực chất, “Vừa vặn đem ngươi thử món linh khí ta mới lấy được.”

Lời còn chưa dứt thì chỉ thấy trong tay hắn hiện lên ánh sáng chói mắt, là một thanh trường kiếm trắng noãn như ngọc.

Tô Linh giận dữ, nhưng nàng còn chưa kịp nói chuyện thì thân ảnh của Diệp Vân liền lóe lên, đứng trước nàng ta.

“Xem ra ngươi chính là vì thanh kiếm này mà bị truyền tống tới đây.”

Trên mặt Diệp Vân cũng không có chút tức giận nào, mặt không biểu tình nhìn Đỗ Kiếm Ngân nói: “Chắc hẳn là ngươi cũng không biết làm sao để ly khai nơi này?”

Nghe Diệp Vân nói như vậy thì ánh mắt Đỗ Kiếm Ngân lóe lên, dừng lại, ngữ khí lạnh như băng nói: “Thế nào, chẳng lẽ các ngươi biết?”

“Nếu muốn phá vỡ trận nhãn, ngươi còn phải liên thủ với chúng ta mới được.”

Diệp Vân bất động thanh sắc gật đầu, dừng lại một chút rồi nói: “Nơi đây vốn có ba đạo quang ảnh, trong đó có một đạo đã bị chúng ta phá vỡ. Nghĩ muốn phá trận thì chắc hẳn phải dùng kiện linh khí chúng ta lấy được lúc trước.

Dừng một chút, Diệp Vân nhìn vào thanh kiếm màu trắng trong tay Đỗ Kiếm Ngân, nói: “Không tin thì ngươi có thể lên đây cẩn thận đánh giá, xem có đúng hay không.”

Lông mày Đỗ Kiếm Ngân nhíu lại, thân hình bay vút lên, liền đứng trên tế đàn.

Hắn lạnh lùng nhìn hai đạo quang ảnh, chẳng qua chỉ sau mấy hô hấp, đột nhiên một tay hắn liền điểm về phía quang ảnh màu trắng.

Trong chớp mắt, cả người hắn kịch liệt run rẩy, sâu trong đôi mắt bắn ra vô tận sợ hãi. Nỗi sợ hãi này là từ sâu trong linh hồn, tuôn ra chiếm cứ thân thể của hắn.

Trong khoảnh khắc, cả người hắn giống như kiếm khí của một thanh kiếm, lập tức tan vỡ, tựa hồ như một thanh kiếm gãy, không còn một chút kiếm khí lăng lệ nào nữa.

Quang ảnh màu trắng liền bao phủ lấy toàn thân hắn, mà toàn bộ thiên địa cũng bị quang mang màu trắng che khuất. Diệp Vân và Tô Linh tay cầm tay, lui lại phía xa. Bạch quang đầy trời, chỉ có thể nhìn thấy thanh trường kiếm màu trắng kia, trong vầng sáng mà phiêu phù bất định, có vô tận quang mang màu trắng đang điên cuồng rót vào bên trong trường kiếm.

Diệp Vân cũng không biết là sẽ phát sinh điều gì tiếp theo, nhưng mà trong lòng của hắn hiểu rõ, muốn phá vỡ cấm chế tại đây thì chính là cần tương ứng với từng người và bảo vật mới được. Mà đạo quang ảnh màu tím cuối cùng kia, chính là dành cho hắn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thân thể Đỗ Kiếm Ngân trông vô cùng uể oải, dường như đã bị hút hết toàn bộ linh lực, không còn chút khí thế nào, vẻ mặt ngạo nghễ cùng với luồng kiếm khí lăng lệ lúc trước đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ còn dáng vẻ yếu nhược và bất đắc dĩ.

Bỗng nhiên, quang mang màu trắng đầy trời bỗng nhiên thu lại, biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất như chưa từng xuất hiện vậy.

Thanh trường kiếm trắng noãn như ngọc từ trên không rơi xuống, cắm thẳng xuống mặt tế đàn được làm bằng ngọc thạch không biết tên này, bên cạnh của Đỗ Kiếm Ngân. Đỗ Kiếm Ngân ngay cả kiếm cũng không thể đón được, nghiêng người một cái rồi ầm ầm đổ xuống, sắc mặt trắng bệch, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Diệp Vân và Tô Linh hai mặt nhìn nhau. Một màn này thật sự là ngoài ý liệu. Phải biết rằng, vừa rồi khi quang ảnh màu lam kia, cũng là lam quang đầy trời, nhưng cũng không có tình trạng hôn mê, như vậy thì phải xử lý như thế nào?

Diệp Vân nhìn Đỗ Kiếm Ngân đang hôn mê trên mặt đất, lại nhìn về chiếc trường kiếm chắc hẳn không phải phàm vật kia, trong lòng không khỏi khẽ động. Nhưng mà hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ chiếm lấy thanh trường kiếm màu trắng này.

Cũng không phải là hắn không có ý định dậu đổ bìm leo, mà là vì khu mộ địa này thật sự là quá cổ quái, tựa hồ như cố ý sắp đặt những kiện linh khí cho từng người một. Với lại, thanh trường kiếm màu trắng này và sở tu công pháp của hắn cũng có chút bất đồng. Điểm mấu chốt chính là, nếu như hắn thu thanh kiếm này lại thì thật sự hắn không biết là có dẫn đến hậu quả như thế nào.

“Tô Linh, ngươi đứng về phía ta, đứng xa xa một chút, ta sợ quang ảnh màu tím này sẽ xuất hiện điều ngoài ý muốn, tổn thương đến ngươi.” Trầm ngâm một chút, sau đó, hắn nhìn Tô Linh, nói.

Tô Linh nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia óng ánh, sau đó nhẹ gật đầu.

Chỉ còn quang ảnh màu tím đang lơ lửng ở trên không, mà hai luồng quang ảnh khác đã tiêu tán không còn, tựa hồ như chưa từng tồn tại vậy.

Diệp Vân thở thật sâu, linh lực trong cơ thể vận chuyển. Hắn có thẻ cảm nhận được trong mỗi đường kinh mạch của mình, mơ hồ đều có lôi đình trào lên, tuy rằng vô cùng nhỏ bs, nhưng lại vô cùng chân thật.

Tia lôi điện kia vậy mà lại khiến cho thân thể hắn chứa thêm thuộc tính lôi, có lẽ việc tu hành sau này cần chú trọng vào phương diện này.

Trong lúc nhất thời, Diệp Vân có chút cảm khái. Mấy ngày trước, hắn lựa chọn một một tiên kĩ là Lôi Điện Vân Quang kiếm, lúc ấy cũng chỉ là do môn tiên kỹ này có uy lực cực lớn, có lẽ sẽ trợ giúp lớn cho việc tu hành sau này của hắn, chứ hắn cũng không cân nhắc nhiều đến những vấn đề khác.

Nhưng mà, lúc đó Diệp Vân thế nào cũng không thể nghĩ ra được là, tại tầng thứ nhất của Hoa Vận bí tàng này, vậy mà lại hấp thu một tia lôi điện màu tím rồi thay đổi thể chất của hắn. Hắn tin tưởng rằng, sau này tu luyện Lôi Điện Vân Quang kiếm thì uy lực sẽ đại tăng; bản thân hắn gặp phải chuyện này, đúng thật là kỳ diệu. Nhìn sang quang ảnh màu tím kia, một tay Diệp Vân duỗi ra, chạm vào quang ảnh màu tím.

Trong một chớp mắt, hắn chỉ cảm thấy một luồng tử sắc quang hoa bắn đến, bao phủ toàn bộ thân hình hắn vào trong đó. Ngay sau đó, một luồng linh lực lôi điện quen thuộc từ cánh tay hắn, theo lỗ chân lông, chạy dọc theo kinh mạch, chui vào trong cơ thể hắn, hầu như muốn chạy thẳng đến tận sâu trong linh hồn vậy.

Nếu như thời điểm lúc trước, hấp thu tia lôi điện chỉ có cảm giác linh hồn kịch liệt đau đớn thì hiện tại, cảm giác đau đớn đến mức linh hồn gần như bị nghiền nát ra, tăng lên cả mười, cả trăm lần.

Diệp Vân chưa từng nghĩ trên thế giới lại có cảm giác đau đớn mãnh liệt như vậy, hắn căn bản không thể nhịn được mà hét lớn liên tục.

Hắn cũng không phát hiện được là, mỗi một lần hét lớn thì trong tai Tô Linh lại vang lên một tiếng sấm. Âm thanh nổ tung kia gần như là chấn vỡ màng nhĩ, nếu không phải Tô Linh sớm đã luyện đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, lại đang nín hơi ngưng thần, phong tỏa hai lỗ tai, nếu không thì rất có thể, tiếng thét của Diệp Vân cũng có thể chấn vỡ màng nhĩ của nàng rồi.

Đây là một thế giới lôi điện, toàn bộ không gian đều là lôi quang lóng lánh, điện xà loạn vũ. Diệp Vân cảm thấy mình đứng trong thế giới lôi điện này, căn bản không thể tránh né. Từng đạo sấm sét nổ tung phía trên đỉnh đầu của hắn, lực trùng kích khiến cho thân thể hắn gần như lật tung lên, nhưng chủ yếu nhất cũng không phải là sấm sét, mà chính là những tia điện xà.

Từng đạo điện xà bay múa trên không trung, không có bất cứ quy luật nào. Lúc nào cũng có mười đạo hoặc là hơn mười đạo điện xà đánh lên thân thể Diệp Vân, sau đó những tia điện xà này lóe lên rồi biến mất, rõ ràng là đã chui vào trong cơ thể của hắn.

Diệp Vân chỉ cảm thấy, những tia điện xà này đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì kinh mạch toàn thân hắn sẽ bị hủy mất, mà linh lực cường đại cũng đủ sức nghiền nát cốt cách, ép khô máu của hắn.

“Sao lại mạnh như vậy được chứ?” Trong lòng Diệp Vân kinh hãi không thôi, nếu cứ như vậy thì hắn cũng không chắc là có thể chống đỡ được trong bao lâu.

Vừa rồi tình huống của Đỗ Kiếm Ngân vô cùng giống với hắn. Trong quang ảnh màu trắng kia ẩn chứa lực lượng mà Đỗ Kiếm Ngân không thể ngăn cản, chỉ kém một chút nữa là luồng linh lực khổng lồ bên trong quang ảnh màu trắng kia đánh chết, linh hồn tiêu tan.

Tuy rằng Đỗ Kiếm Ngân hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao thì vẫn tính là chống đỡ được.

Thế nhưng, giờ này Diệp Vân lại phát hiện, luồng linh lực ẩn chứa trong đoàn quang ảnh tử sắc này, có lẽ còn hơn cả quang ảnh màu trắng, lực phá hoại cũng cường hãn đến mức khó có thể tin được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương