Thế Giới Tiên Hiệp
-
Chương 85: Bất chấp lý lẽ
Điện xà bàng bạc trong người hắn tàn sát bừa bãi, khiến cho kinh mạch bị phá hủy từng phàn, bên trong mỗi giọt máu đều ẩn chứa lôi điện, xương cốt đều bị xuyên thủng hoặc nghiền nát. Mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì hắn cũng không có gì thay đổi, nhưng trong cơ thể hắn giờ đã không còn thứ gì toàn vẹn nữa rồi.
Diệp Vân hiểu rõ, đây chính là kiệt tác của đám quang ảnh màu tìm này. Nếu muốn đạt được lực lượng bên trong quang ảnh này thì phải chịu đựng vô cùng vô tận đau đớn này, mà quan trọng nhất chính là thân thể của hắn phải chịu đựng được đã.
Phá hủy rồi phục sinh!
Trong đầu Diệp Vân liền hiện ra những chữ này. Phá hủy rồi phục sinh, đúng là như vậy. Chỉ cần thành công thì lợi ích thu được sẽ là không ngờ tới.
Thế nhưng, nghe thì có vẻ dễ dàng, quan trọng nhất là ngươi có đợi được đến lúc đó hay không đã. Nếu như không thể chịu đựng được thì cũng không phải phá xong rồi phục sinh, mà chính là linh hồn tiêu tan.
Diệp Vân gần như đã đến cực hạn, lúc nào cũng có thể gục xuống. Hắn thế nào cũng không nghĩ được là , đạo quang ảnh màu tím này lại có thể cường đại như thế.
Lẽ nào, thực sự muốn giết chết hắn hay sao?
Cảm giác được từng phần kinh mạch trong cơ thể đang vỡ nát, trong đầu Diệp Vân không khỏi hiện lên ý nghĩ như vậy.
Đôi mi thanh tú của Tô Linh nhíu chặt lại, nhìn về phía Diệp Vân đang đứng ở giữa tế đàn, mặt trắng như tờ giấy, trong mắt là một mảnh tro nguội, gần như đã mất đi sinh cơ vậy.
“Sao lại có thể như vậy?” Trong lòng nàng kinh hãi, thân hình liền lóe lên, bay vút về phía tế đàn.
Khắp tế đàn đều bị ánh chớp đầy trời bao phủ, thân thể Diệp Vân cũng không cách nào đứng thẳng, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được là hắn đang cường ngạnh chống đỡ.
“Diệp Vân! Không được thì bỏ đi thôi!” Tô Linh kêu lên, nàng đưa tay ra, cắn răng muốn kéo Diệp Vân ra khỏi ánh chớp.
Trong nháy mắt, Tô Linh chỉ cảm thấy một luồng cự lực mạnh mẽ từ trên người Diệp Vân bắn đến. Một luồng điện xà ngưng tụ lại một chỗ, dùng khí thế khó mà ngăn cản được, đánh lên lồng ngực của nàng.
Tô Linh liền bay ngược ra ngoài, môi anh đào khẽ hé, sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một mảnh huyết vụ, rơi xuống.
Diệp Vân đối với việc này thì không hề hay biết, hắn chẳng qua là cảm thấy luồng linh lực đang điên cuồng phá hoại bỗng nhiên yếu đi một chút. Nhưng cũng chỉ là yếu hơn một chút mà thôi, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, theo đó thì lại có thêm điện xà điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn.
Kết cục bạo thể mà chết, linh hồn tiêu tan, thoạt nhìn đã không thể vãn hồi được nữa rồi.
“Quang ảnh đen trắng, còn không ra hấp thu luồng linh lực này cho ta.” Diệp Vân cố nén đau nhức, tâm thần ngưng tụ lại, kêu gọi quang ảnh đen trắng vẫn luôn ẩn giấu ở huyệt Thiên Trung.
Trong chớp mắt, chỉ thấy ở huyệt Thiên Trung, trong nháy mắt liền xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại. Quang ảnh đen trắng nhanh chóng quay tròn, hóa thành một vòng xoáy hai màu đen trắng xen kẽ.
Điện xà cuồng bạo giống như tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng lao về phía vòng xoáy đen trắng kia.
Diệp Vân liền cảm thấy thân thể buông lỏng, cảm giác đau đớn kịch liệt trong nháy mắt đã dễ chịu hơn rất nhiều. Mà linh lực lôi điện kia ngưng tụ thành một con trường long, mênh mông cuồn cuộn, lao về phía vòng xoáy đen trắng.
Quang ảnh đen trắng giống như một hắc động không đáy, bất kể có bao nhiêu linh lực thì đều bị nó hấp thu sạch sẽ.
Bên ngoài tế đàn, Tô Linh che ngực, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh quần áo trước người, thế nhưng nàng vẫn không thèm để ý chút nào. Giờ này, nàng hoàn toàn tập trung vào thân thể của Diệp Vân.
Nàng dần thấy, tế đàn đang bị bao phủ bởi sấm chớp lúc này đã dần trở nên rõ ràng, ánh chớp khắp trời hóa thành mấy trăm đầu quang ảnh, nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Diệp Vân.
Sau khi toàn bộ sấm sét bên trong quang ảnh màu tím tiến vào trong cơ thể của Diệp Vân thì quang ảnh lúc này liền tiêu tán, biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Vân vẫn lẳng lặng đứng trên tế đàn, sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, nhìn không ra được nửa điểm huyết sắc. Thế nhưng, cả người hắn lại nhìn không ra được nửa điểm yếu nhược, trái lại thì lại có một luồng khí thế đâm thủng thiên không từ trên đỉnh đầu của hắn lăn ra, xa xa nhìn lại thì giống như có một ảo giác khó có thể chống lại.
“Khụ!”
Một bên tế đàn, Đỗ Kiếm Ngân rốt cuộc đã tỉnh lại, ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía tế đàn, mang theo một vẻ sợ hãi.
Hắn nhìn lên tế đàn, thấy Diệp Vân vẫn lẳng lặng đứng đó, cũng cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ kia thì nguyên bản sắc mặt trắng bệch, lúc này lại càng trắng thêm.
Hắn từ từ đứng dậy. thở ra một hơi. Sau đó, lập tức mày kiếm cong lên, luồng khí thế sắc bén như một thanh lợi kiếm một lần nữa xuất hiện, hơn nữa, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Trên tế đàn, Diệp Vân đồng dạng cũng thở ra một hơi dài. Tiếp đó, hai mắt chậm rãi mở ra, lập tức, hai luồng ánh sáng có thể thấy được một cách rõ ràng, bắn ra, đâm thẳng vào vách tường phía trước, khiến cho vách tường rung động ầm ầm, mơ hồ có điện xà hiện lên.
Đỗ Kiếm Ngân thấy thế thì con ngươi co rụt lại, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đã đạt được lợi ích vô cùng kinh người, nhưng như vậy thì vẫn phải chết dưới kiếm của ta!”
Diệp Vân khẽ cau mày, nhưng trên mặt cũng không hiện lên vẻ biến hóa gì cả.
“Đầu của ngươi có vấn đề à?” Nhưng âm thanh không chút khách khí của Tô Linh ở một bên của tế đàn lại vang lên.
Lập tức, thân ảnh của nàng ta lóe lên, xuất hiện bên cạnh của Diệp Vân, nhìn Diệp Vân với vẻ vừa lo lắng, vừa ôn nhu, “Diệp Vân, ngươi không sao chứ?”
Trái tim lạnh lẽo của Diệp Vân nghe vậy thì không khỏi mềm xuống, ôn hòa nói: “Ta không sao.”
Lúc này, ánh chớp trên tế đàn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng lục vụ cuộn trào, chậm rãi tạo thành một cái cửa đá hình vòm có phong cách cổ xưa.
Nhưng không chờ hắn kịp nhìn kỹ cửa đá thì âm thanh lạnh băng của Đỗ Kiếm Ngân lại vang lên: “Hai ngươi đều phải chết, dưới kiếm của ta thì không phân biệt nam nữ.”
“Ngươi nói chết là chết sao? Ngươi cho rằng mình là ai? Đỗ gia mà thôi, nếu Thiên Kiếm Tông ta muốn xuất thủ thì cho dù có mười Đỗ gia cũng không làm nên chuyện gì.”Tô Linh tức giận nói.
“Ngây thơ. Thiên Kiếm Tông mặc dù có mạnh gấp mười lần, Đỗ gia bị diệt mười lần thì có liên quan gì đến ta? Đô Kiếm Ngân giơ kiếm trước ngực, vẻ mặt mang theo sát ý nhìn Diệp Vân, nói: “Hắn dám sỉ nhục ta thì nhất định phải chết.”
Tô Linh ngẩn người, có chút khó hiểu, nói: “Hắn sỉ nhục ngươi lúc nào?”
Đỗ Kiếm Ngân khẽ vuốt trường kiếm màu trắng trong tay, chậm rãi nói: “Vừa rồi phá cấm, ta đã ngất đi, vậy mà hắn vẫn có thể đứng đó. Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ta, nếu không thể giết hắn thì làm sao có thể gột rửa nỗi nhục này.”
Tô Linh nghe vậy thì trợn mắt há mồm.
Đây là đạo lý gì?
Mấu chốt chính là, Đỗ Kiếm Ngân nói câu này, giống như một điều hiển nhiên vậy, hoàn toàn không giống như đang cưỡng từ đoạt lý.
“Vậy, ta phá cấm cũng không chút thương tích gì, theo lý của ngươi thì ngươi cũng muốn giết ta?” Tô Linh hồi phục tinh thần, sau đó nhịn không được mà nói.
“Cái gì? Ngươi không bị bất cứ thương tích gì?”
Nét mặt Đỗ Kiếm Ngân cứng đờ, lập tức gật đầu, lạnh giọng nói: “Vậy thì tất nhiên là ngươi phải chết rồi.”
Diệp Vân nguyên bản vẫn không nhúc nhích, nhưng nghe được đối phương nói ra những lời như vậy thì trên mặt liền xuất hiện một tầng sương lạnh.
Mặt hắn không mang chút cảm xúc nào, đưa tay chỉ về cánh cửa đá màu xanh hiện giữa tế đàn: “HIện tại, mặc dù cấm chế đã bị chúng ta phá giải, thế nhưng cánh cửa đá này cũng không biết là thông đi nơi nào, có lẽ đến một địa phương mà chúng ta phải liên thủ mới có thể giải quyết. Tốt nhất là ba chúng ta nên tra xét tỉ mỉ cánh cửa đá này một phen, hoặc là đi ra khỏi nó rồi hãy tính.”
Đỗ Kiếm Ngân nặng nề hừ một tiếng: “So với sự sỉ nhục thì việc ra hay không ra có thể so sánh được sao?”
Nghe được lời nói không có đạo lý như vậy thì lông mày Diệp Vân liền nhíu lại: “Nói như vậy, hôm nay không cùng ngươi tranh tài một hồi thì ngươi sẽ không chịu bỏ qua?”
“Ngươi sai rồi.” Đỗ Kiếm Ngân nhìn Diệp Vân, chậm rãi nói: “Không phải là phân thắng bại, mà chính là ta sẽ giết chết hai ngươi.”
“Nếu như đã như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giết chết ngươi thôi.” Diệp Vân liền nở ra nụ cười lạnh.
Diệp Vân hiểu rõ, đây chính là kiệt tác của đám quang ảnh màu tìm này. Nếu muốn đạt được lực lượng bên trong quang ảnh này thì phải chịu đựng vô cùng vô tận đau đớn này, mà quan trọng nhất chính là thân thể của hắn phải chịu đựng được đã.
Phá hủy rồi phục sinh!
Trong đầu Diệp Vân liền hiện ra những chữ này. Phá hủy rồi phục sinh, đúng là như vậy. Chỉ cần thành công thì lợi ích thu được sẽ là không ngờ tới.
Thế nhưng, nghe thì có vẻ dễ dàng, quan trọng nhất là ngươi có đợi được đến lúc đó hay không đã. Nếu như không thể chịu đựng được thì cũng không phải phá xong rồi phục sinh, mà chính là linh hồn tiêu tan.
Diệp Vân gần như đã đến cực hạn, lúc nào cũng có thể gục xuống. Hắn thế nào cũng không nghĩ được là , đạo quang ảnh màu tím này lại có thể cường đại như thế.
Lẽ nào, thực sự muốn giết chết hắn hay sao?
Cảm giác được từng phần kinh mạch trong cơ thể đang vỡ nát, trong đầu Diệp Vân không khỏi hiện lên ý nghĩ như vậy.
Đôi mi thanh tú của Tô Linh nhíu chặt lại, nhìn về phía Diệp Vân đang đứng ở giữa tế đàn, mặt trắng như tờ giấy, trong mắt là một mảnh tro nguội, gần như đã mất đi sinh cơ vậy.
“Sao lại có thể như vậy?” Trong lòng nàng kinh hãi, thân hình liền lóe lên, bay vút về phía tế đàn.
Khắp tế đàn đều bị ánh chớp đầy trời bao phủ, thân thể Diệp Vân cũng không cách nào đứng thẳng, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được là hắn đang cường ngạnh chống đỡ.
“Diệp Vân! Không được thì bỏ đi thôi!” Tô Linh kêu lên, nàng đưa tay ra, cắn răng muốn kéo Diệp Vân ra khỏi ánh chớp.
Trong nháy mắt, Tô Linh chỉ cảm thấy một luồng cự lực mạnh mẽ từ trên người Diệp Vân bắn đến. Một luồng điện xà ngưng tụ lại một chỗ, dùng khí thế khó mà ngăn cản được, đánh lên lồng ngực của nàng.
Tô Linh liền bay ngược ra ngoài, môi anh đào khẽ hé, sau đó liền phun ra một ngụm máu tươi, hóa thành một mảnh huyết vụ, rơi xuống.
Diệp Vân đối với việc này thì không hề hay biết, hắn chẳng qua là cảm thấy luồng linh lực đang điên cuồng phá hoại bỗng nhiên yếu đi một chút. Nhưng cũng chỉ là yếu hơn một chút mà thôi, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, theo đó thì lại có thêm điện xà điên cuồng chui vào trong cơ thể hắn.
Kết cục bạo thể mà chết, linh hồn tiêu tan, thoạt nhìn đã không thể vãn hồi được nữa rồi.
“Quang ảnh đen trắng, còn không ra hấp thu luồng linh lực này cho ta.” Diệp Vân cố nén đau nhức, tâm thần ngưng tụ lại, kêu gọi quang ảnh đen trắng vẫn luôn ẩn giấu ở huyệt Thiên Trung.
Trong chớp mắt, chỉ thấy ở huyệt Thiên Trung, trong nháy mắt liền xuất hiện một cỗ hấp lực cường đại. Quang ảnh đen trắng nhanh chóng quay tròn, hóa thành một vòng xoáy hai màu đen trắng xen kẽ.
Điện xà cuồng bạo giống như tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng lao về phía vòng xoáy đen trắng kia.
Diệp Vân liền cảm thấy thân thể buông lỏng, cảm giác đau đớn kịch liệt trong nháy mắt đã dễ chịu hơn rất nhiều. Mà linh lực lôi điện kia ngưng tụ thành một con trường long, mênh mông cuồn cuộn, lao về phía vòng xoáy đen trắng.
Quang ảnh đen trắng giống như một hắc động không đáy, bất kể có bao nhiêu linh lực thì đều bị nó hấp thu sạch sẽ.
Bên ngoài tế đàn, Tô Linh che ngực, máu tươi nhuộm đỏ một mảnh quần áo trước người, thế nhưng nàng vẫn không thèm để ý chút nào. Giờ này, nàng hoàn toàn tập trung vào thân thể của Diệp Vân.
Nàng dần thấy, tế đàn đang bị bao phủ bởi sấm chớp lúc này đã dần trở nên rõ ràng, ánh chớp khắp trời hóa thành mấy trăm đầu quang ảnh, nhanh chóng chui vào trong cơ thể của Diệp Vân.
Sau khi toàn bộ sấm sét bên trong quang ảnh màu tím tiến vào trong cơ thể của Diệp Vân thì quang ảnh lúc này liền tiêu tán, biến mất vô ảnh vô tung.
Diệp Vân vẫn lẳng lặng đứng trên tế đàn, sắc mặt trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ, nhìn không ra được nửa điểm huyết sắc. Thế nhưng, cả người hắn lại nhìn không ra được nửa điểm yếu nhược, trái lại thì lại có một luồng khí thế đâm thủng thiên không từ trên đỉnh đầu của hắn lăn ra, xa xa nhìn lại thì giống như có một ảo giác khó có thể chống lại.
“Khụ!”
Một bên tế đàn, Đỗ Kiếm Ngân rốt cuộc đã tỉnh lại, ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía tế đàn, mang theo một vẻ sợ hãi.
Hắn nhìn lên tế đàn, thấy Diệp Vân vẫn lẳng lặng đứng đó, cũng cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ kia thì nguyên bản sắc mặt trắng bệch, lúc này lại càng trắng thêm.
Hắn từ từ đứng dậy. thở ra một hơi. Sau đó, lập tức mày kiếm cong lên, luồng khí thế sắc bén như một thanh lợi kiếm một lần nữa xuất hiện, hơn nữa, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Trên tế đàn, Diệp Vân đồng dạng cũng thở ra một hơi dài. Tiếp đó, hai mắt chậm rãi mở ra, lập tức, hai luồng ánh sáng có thể thấy được một cách rõ ràng, bắn ra, đâm thẳng vào vách tường phía trước, khiến cho vách tường rung động ầm ầm, mơ hồ có điện xà hiện lên.
Đỗ Kiếm Ngân thấy thế thì con ngươi co rụt lại, lạnh lùng nói: “Xem ra ngươi đã đạt được lợi ích vô cùng kinh người, nhưng như vậy thì vẫn phải chết dưới kiếm của ta!”
Diệp Vân khẽ cau mày, nhưng trên mặt cũng không hiện lên vẻ biến hóa gì cả.
“Đầu của ngươi có vấn đề à?” Nhưng âm thanh không chút khách khí của Tô Linh ở một bên của tế đàn lại vang lên.
Lập tức, thân ảnh của nàng ta lóe lên, xuất hiện bên cạnh của Diệp Vân, nhìn Diệp Vân với vẻ vừa lo lắng, vừa ôn nhu, “Diệp Vân, ngươi không sao chứ?”
Trái tim lạnh lẽo của Diệp Vân nghe vậy thì không khỏi mềm xuống, ôn hòa nói: “Ta không sao.”
Lúc này, ánh chớp trên tế đàn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng lục vụ cuộn trào, chậm rãi tạo thành một cái cửa đá hình vòm có phong cách cổ xưa.
Nhưng không chờ hắn kịp nhìn kỹ cửa đá thì âm thanh lạnh băng của Đỗ Kiếm Ngân lại vang lên: “Hai ngươi đều phải chết, dưới kiếm của ta thì không phân biệt nam nữ.”
“Ngươi nói chết là chết sao? Ngươi cho rằng mình là ai? Đỗ gia mà thôi, nếu Thiên Kiếm Tông ta muốn xuất thủ thì cho dù có mười Đỗ gia cũng không làm nên chuyện gì.”Tô Linh tức giận nói.
“Ngây thơ. Thiên Kiếm Tông mặc dù có mạnh gấp mười lần, Đỗ gia bị diệt mười lần thì có liên quan gì đến ta? Đô Kiếm Ngân giơ kiếm trước ngực, vẻ mặt mang theo sát ý nhìn Diệp Vân, nói: “Hắn dám sỉ nhục ta thì nhất định phải chết.”
Tô Linh ngẩn người, có chút khó hiểu, nói: “Hắn sỉ nhục ngươi lúc nào?”
Đỗ Kiếm Ngân khẽ vuốt trường kiếm màu trắng trong tay, chậm rãi nói: “Vừa rồi phá cấm, ta đã ngất đi, vậy mà hắn vẫn có thể đứng đó. Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ta, nếu không thể giết hắn thì làm sao có thể gột rửa nỗi nhục này.”
Tô Linh nghe vậy thì trợn mắt há mồm.
Đây là đạo lý gì?
Mấu chốt chính là, Đỗ Kiếm Ngân nói câu này, giống như một điều hiển nhiên vậy, hoàn toàn không giống như đang cưỡng từ đoạt lý.
“Vậy, ta phá cấm cũng không chút thương tích gì, theo lý của ngươi thì ngươi cũng muốn giết ta?” Tô Linh hồi phục tinh thần, sau đó nhịn không được mà nói.
“Cái gì? Ngươi không bị bất cứ thương tích gì?”
Nét mặt Đỗ Kiếm Ngân cứng đờ, lập tức gật đầu, lạnh giọng nói: “Vậy thì tất nhiên là ngươi phải chết rồi.”
Diệp Vân nguyên bản vẫn không nhúc nhích, nhưng nghe được đối phương nói ra những lời như vậy thì trên mặt liền xuất hiện một tầng sương lạnh.
Mặt hắn không mang chút cảm xúc nào, đưa tay chỉ về cánh cửa đá màu xanh hiện giữa tế đàn: “HIện tại, mặc dù cấm chế đã bị chúng ta phá giải, thế nhưng cánh cửa đá này cũng không biết là thông đi nơi nào, có lẽ đến một địa phương mà chúng ta phải liên thủ mới có thể giải quyết. Tốt nhất là ba chúng ta nên tra xét tỉ mỉ cánh cửa đá này một phen, hoặc là đi ra khỏi nó rồi hãy tính.”
Đỗ Kiếm Ngân nặng nề hừ một tiếng: “So với sự sỉ nhục thì việc ra hay không ra có thể so sánh được sao?”
Nghe được lời nói không có đạo lý như vậy thì lông mày Diệp Vân liền nhíu lại: “Nói như vậy, hôm nay không cùng ngươi tranh tài một hồi thì ngươi sẽ không chịu bỏ qua?”
“Ngươi sai rồi.” Đỗ Kiếm Ngân nhìn Diệp Vân, chậm rãi nói: “Không phải là phân thắng bại, mà chính là ta sẽ giết chết hai ngươi.”
“Nếu như đã như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giết chết ngươi thôi.” Diệp Vân liền nở ra nụ cười lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook