Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 457: Đệ tử Huyền Nguyên Tông

Dịch giả: aluco

Càng xâm nhập vào trong cốc, lôi điện càng ngày càng dày đặc, cường độ cũng càng lúc càng lớn. Diệp Vân không biết Tị Lôi Phù có thể ngăn cản được công kích của lôi điện như thế nào, bất quá bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác gì, dù sao tu luyện lôi linh khí, hơn nữa lại là lôi linh khí tinh khiết đã đến cực hạn, lại tìm hiểu được lôi hệ pháp tắc, nếu như nói ai có thể ở bên trong toàn bộ Lạc Lôi Cốc mà có thể tung tăng như "con cá vàng" giữa vạn đạo lôi kiếp, chỉ sợ cũng chỉ có hắn.

Đương nhiên, Diệp Vân cũng không biết những cao thủ vượt qua Kim Đan đại kiếp kia khi bọn hắn đối mặt với lôi điện trong Lạc Lôi Cốc sẽ có biểu hiện thế nào, có thể ngăn cản một cách đơn giản hay là cần sự trợ giúp của Tị Lôi Phù, cái này thì không biết được.

Vị trí của Lạc Lôi Cốc cách đây hàng vạn năm trước vốn là một sơn mạch kéo dài hàng ngàn dặm, có một ngày Thiên Lôi ngứa ngáy chân tay cầm búa oanh kích lôi điện xuống làm cho cả dãy núi bị san thành bình địa, chỉ còn lại một ngọn núi chừng vài trăm dặm bị oanh kích thành sơn cốc, trong đây lôi điện đánh xuống quanh năm suốt tháng, kéo dài mãi không thôi.

Lôi điện chính là thiên phạt, những nơi nó đi qua hết thảy đều bị san thành bình địa, triệt để hủy diệt, biến mảnh sơn cốc này thành vùng đất chết.

Nhưng mà, việc thần kỳ của Thiên Đạo không thể biết được, ngay giữa vùng đất chết như thế vậy mà cũng có sinh vật ương ngạnh sinh trưởng, Lôi Mộc mà mọi người đều biết kia chính là minh chứng, huống chi theo như lời nói của Nhạc Hoài Xương bên trong cốc tại trung tâm còn có Băng Linh Tiên Thảo tồn tại.

Tốc độ của Diệp Vân cực nhanh, chỉ thoáng qua cũng đã xẹt qua hơn mười dặm, chỉ sợ không đến trăm dặm nữa là có thể đến địa phương có lôi điện dầy đặc nhất, chính là trung tâm của Lạc Lôi Cốc.

Nhưng đi không đến ba mươi dặm, Diệp Vân rốt cuộc nhìn thấy một đám người.

Đúng vậy, một đám người. Không hề giống như lúc trước ngẫu nhiên mới gặp được một hai tên tu sĩ, nhìn về phía trước mắt đúng là hai nhóm người, một bên có ba người, bên còn lại có chín người.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Diệp Vân tiến vào Lạc Lôi Cốc lại gặp được nhiều người như thế.

"Chẳng lẽ Lạc Lôi Cốc này chính là hậu hoa viên của các ngươi? Tìm được bảo vật gì đều thuộc về Huyền Nguyên Tông của các ngươi." Một gã thanh niên ở trong nhóm chín người kia tức giận quát lên.

"Trương Nhất Thành, ngươi nói là Vân Hoa Tông các ngươi phát hiện ra trước, có ai nhìn thấy? Làm thế nào để chứng minh? Rõ ràng là Huyền Nguyên Tông của ta phát hiện ra đấy, có quan hệ gì với các ngươi? Thừa dịp tình cảm trong lòng ta đang tốt, các ngươi đi nhanh lên, nếu không một người cũng đi không được." Tên đệ tử của Huyền Nguyên Tông kia cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói ra.

"Sở Hạo Nhiên, uổng cho tên ngươi là hạo nhiên có nghĩa là chính khí cuồn cuộn, vậy mà lật ngược phải trái, lẫn lộn đen trắng. Rõ ràng là đệ tử Huyền Nguyên Tông chúng ta hao hết trăm cay nghìn đắng mới tìm được tung tích của gốc Lôi Vân Thảo này, vì thế mà hai gã sư đệ bị trọng thương, ngươi rõ ràng đến sau, vậy mà muốn ra tay cướp đoạt, đúng là vô sỉ." Trương Nhất Thành mặt đỏ như gà chọi, tức giận quát.

Gã đệ tử Sở Hạo Nhiên của Huyền Nguyên Tông nhún nhún vai, cười nói: "Ta đã nói, ai tới trước phải có chứng cứ, không thể ngươi nói ngươi tới trước là các ngươi tới trước, ta còn có thể nói chúng ta ở bên cạnh đây dòm ngó từ lâu, một mực chờ cơ hội, tuy rằng các ngươi chống lại được uy lực của Lôi Đình, lấy được Lôi Vân Thảo, đó là bản lĩnh của các ngươi. Nhưng các ngươi không phát hiện ra chúng ta núp ở bên cạnh, như vậy chứng tỏ tu vi của các ngươi quá mức thấp kém. Cho nên nói thẳng ra là không phải các ngươi tới trước, tốt nhất là các ngươi lo mà cút đi, đừng để ta đây giận dữ động thủ giết người."

Tên đệ tử Trương Nhất Thành của Vân Hoa Tông tức giận đến cơ hồ mất đi lý trí, trong tay cầm lấy đao kiếm xoẹt xoẹt quang ảnh lập loè.

"A, thật sự muốn động thủ? Xem ra Huyền Nguyên Tông của ta lâu nay ít hành tẩu giang hồ, người ở bên ngoài đã quên uy danh của chúng ta rồi." Lông mày Sở Hạo Nhiên chau lên, một đạo sát ý như biến thành thực chất từ trên người hắn lan ra.

"Huyền Nguyên Tông các ngươi chính là tà môn ma đạo, may mắn là những năm gần đây người của các ngươi không có đi lại trên giang hồ, bằng không mà nói đã bị cao thủ chính phái tiêu diệt từ lâu, làm sao còn có thể ở chỗ này diễu võ dương oai." Một gã đệ tử trẻ tuổi sau lưngTrương Nhất Thành tức giận quát to.

Trương Nhất Thành biến sắc, vô thức lui về phía sau hai bước, sắc mặt lập tức ngưng trọng tới cực điểm.

Sắc mặt Sở Hạo Nhiên trong thoáng chốc trở nên âm lãnh cực kỳ, dường như những lời này triệt để chọc giận hắn.

"Tốt lắm, một tên tiểu gia hỏa chỉ là Kim Đan Cảnh nhất trọng cũng dám cười nhạo Huyền Nguyên Tông ta, phải biết rằng bọn nô bộc tạp dịch tại Huyền Nguyên Tông ta đều có tu vi là Kim Đan Cảnh, các ngươi nếu đã muốn chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi." Sở Hạo Nhiên giận không kìm được, một đạo quang ảnh màu lửa đỏ ngưng tụ trên bàn tay, bỗng hóa thành một con hỏa điểu, vỗ cánh trên không trung.

"Liệt Diễm Hỏa Điểu, không thể tưởng được ngươi lại tu thành Hỏa linh khí." Trương Nhất Thành tràn đầy sợ hãi, kỳ thật Vân Hoa Tông bọn hắn tại Đại Tần đế quốc chỉ là một tông môn hạng hai, căn bản không cách nào so sánh với cùng với những tông môn như Đan Đỉnh Lâu, Thần Tú Cung.

Mà Huyền Nguyên Tông tuy rằng cho tới nay cũng không có xuất hiện ở bên ngoài, nghe nói ngàn năm trước đã từng cùng Thiên Kiếm Tông có một trận chiến, năm đó đối mặt Nguyên Anh Cảnh cao thủ của Thiên Kiếm Tông, Huyền Nguyên Tông cũng chỉ là thoáng ăn một chút thiệt thòi nhỏ, sau đó liền biến mất ở thế gian, ẩn nấp chờ ngày tái xuất giang hồ.

Nhưng mà, mặc dù bọn hắn hầu như không quản đến thế sự, thanh danh cũng đã truyền lưu nghìn năm, tất cả đại tông môn cũng đều chưa quên sự tồn tại của Huyền Nguyên Tông, trừ việc nhớ đến năm đó đã cùng Thiên Kiếm Tông một trận chiến, tên tuổi của Huyền Nguyên Tông phần lớn đến từ chính những công pháp tà ác của tông môn này, đệ tử lúc tu luyện căn bản không cần quy tắc, tàn sát lẫn nhau chính là chuyện... thường ngày ở huyện, nghe nói chuyện này mục đích là để có thể bồi dưỡng được đệ tử tinh nhuệ nhất, mà không phải là những đệ tử ẻo lả như đóa hoa sống trong nhà ấm được che chở bởi tông môn.

Lúc ba người Sở Hạo Nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn người Trương Nhất Thành, trong lòng Trương Nhất Thành đã biết là không ổn, tu vi ba người trước mắt rõ ràng đều là Kim Đan Cảnh tứ trọng đỉnh phong, thực lực như vậy đã vượt qua khả năng bọn hắn có thể chống đỡ. Nếu như Sở Hạo Nhiên thực muốn giết người cướp của, đám đệ tử Vân Hoa Tông Trương Nhất Thành căn bản không có biện pháp chống cự.

Bất quá, muốn để cho bọn họ dễ dàng buông tha Lôi Vân Thảo như thế, đúng là không cam lòng, mục đích bọn hắn tiến vào Lạc Lôi Cốc ngoại trừ rèn luyện ra, chính là phải tìm Lôi Vân Thảo, dù sao Lôi Mộc không phải là Vân Hoa Tông bọn hắn có thể ngắm nghía, như vậy việc tìm được một gốc Lôi Vân Thảo mang về cũng không tệ.

"Một đám "cùi bắp" tu vi cao nhất mới là Kim Đan Cảnh tam trọng, vậy mà cũng dám ở trước mặt Huyền Nguyên Tông của ta hô to gọi nhỏ, vốn lúc đầu trong lòng ta không muốn giết các ngươi, hiện tại đột nhiên tâm tình không tốt rồi, các ngươi quỳ xuống chờ chết đi." Sở Hạo Nhiên lạnh lùng nói ra.

Ba người Huyền Nguyên Tông có tu vi đều là Kim Đan Cảnh tứ trọng hậu kỳ, mà Vân Hoa Tông ngoại trừ Trương Nhất Thành là Kim Đan Cảnh tam trọng, tám người khác trong đó ba người là Kim Đan Cảnh nhị trọng, còn dư lại đều là Kim Đan Cảnh nhất trọng, chống lại bọn người Sở Hạo Nhiên căn bản không cách nào ngăn cản nổi.

Ba người Sở Hạo Nhiên đồng thời bước ra một bước, sát ý bốc lên, khí thế trong lúc đó tăng vọt, tùy thời đều muốn ra tay.

Diệp Vân trốn bên cạnh một tảng đá lớn gần đó, nghe được song phương đối thoại, không khỏi con mắt hơi hơi nheo lại.

Vân Hoa Tông hắn không biết, nhưng mà trong đầu hắn vội vã lướt qua những tin tức về Huyền Nguyên Tông.

Hỏa Vân Thánh Giả chính là đến từ Huyền Nguyên Tông, cũng bởi vì hắn mà Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên mới chọn tự bạo bỏ mình, trong lòng Diệp Vân đã sớm âm thầm thề, một ngày nào đó phải tìm được Huyền Nguyên Tông, tàn sát toàn bộ một tên cũng không để lại. Nếu như giờ phút này gặp phải, vậy trước tiên cứ lấy tiền lãi trước đã.

Hắn vừa muốn ra tay, một thanh âm trong đầu vang lên.

"Khoan động thủ đã, trước hết để cho lũ tiểu gia hỏa của Huyền Nguyên Tông giết vài người." Thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ truyền đến.

Diệp Vân khẽ giật mình, không rõ có ý tứ gì.

"Vân Hoa Tông năm đó cùng Thiên Kiếm Tông có chút ân oán, bọn hắn chính là tông môn được Thiên Kiếm Tông trợ giúp nhiều nhất, về sau lại cùng tất cả đại tông môn khác liên thủ với nhau đuổi giết Thiên Kiếm Tông. Bất quá đây không phải trọng điểm, quan trọng là..., bên trong Vân Hoa Tông có lẽ còn có một ít bí mật năm đó của Thiên Kiếm Tông, ngươi có thể nghĩ biện pháp để lấy nó từ tay bọn hắn." Kiếm Đạo lão tổ thấp giọng nói ra.

Diệp Vân thông minh thế nào, lập tức đã minh bạch ý tứ của Kiếm Đạo lão tổ. Trước hết để cho Huyền Nguyên Tông giết mấy người Vân Hoa Tông, khi thời điểm bọn hắn lâm vào tuyệt vọng lại xuất thủ cứu giúp, khi đó đệ tử Vân Hoa Tông tất nhiên cảm động đến rơi nước mắt, như vậy ngày sau từ bên trong Vân Hoa Tông tìm kiếm bí mật năm đó của Thiên Kiếm Tông cũng tương đối dễ dàng một chút.

Dù sao, đệ tử có thể tiến vào Lạc Lôi Cốc hầu như đều là tinh nhuệ do tông môn trọng điểm bồi dưỡng, với thân phận và địa vị của bọn hắn, cũng có thể nghe được một ít tin tức, dù sao cũng tương đối có lợi.

Khóe miệng Diệp Vân nổi lên một nụ cười, thần thức tán phát ra, ẩn nấp giữa đám lôi điện đầy trời, lén lút quan sát bọn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương