Thế Giới Tiên Hiệp
-
Chương 456: Hành động ngoài ý muốn
Dịch giả: aluco
Lôi Đình vạn quân bay lượn trên không trung, tựa hồ việc thu tinh thạch không gian đã chọc giận đến Lôi Thần, làm cho thần lôi đánh xuống, hủy diệt thế gian.
Diệp Vân cùng đám người Trương Diệu cũng cảm nhận được sự biến hóa của Lôi Đình trên bầu trời, so với lúc trước đã mạnh hơn gấp mấy lần, Lôi Đình như thế đối với bọn người Trương Diệu cùng những tu sĩ dùng Tị Lôi Phù tiến vào Lạc Lôi Cốc mà nói, chính là khảo nghiệm thật lớn. Nếu như Tị Lôi Phù không cách nào ngăn cản được cường độ của Lôi Đình mạnh như thế, như thế nó sẽ trực tiếp phá vỡ phòng ngự chỉ còn cách dùng tu vi chân thật để chống cự, đừng nói Trương Diệu chỉ là Kim Đan Cảnh nhất trọng, ngay cả tam trọng tứ trọng, nếu muốn ngăn cản Lôi Đình như thế cũng là điều cực kỳ khó khăn.
Sắc mặt Trương Diệu đại biến, Diệp Vân chính là thiên tài tu luyện lôi linh khí, Lôi Đình tuy rằng cường đại như thế, nhưng đối với hắn mà nói, mặc kệ như thế nào đều có thể ngăn cản, tối thiểu cũng có thể thối lui đến nơi cốc khẩu, ở đó Lôi Đình đã yếu đi rất nhiều.
Nhưng mà đối với hắn cùng một gã đệ tử Phi Tinh Môn khác mà nói, bản thân cả hai người vốn đang bị trọng thương, tu vi mười không còn một, toàn bộ nhờ Tị Lôi Phù mới có thể ngăn cản Lôi Đình. Thế nhưng Lôi Đình trước mắt đã trở nên quá cường đại rồi, nếu như Tị Lôi Phù ngăn cản không nổi, như vậy chờ đợi hai người đúng là thân tử linh tiêu.
"Diệp Vân, mang bọn ta ly khai." Trương Diệu nhìn Diệp Vân, trên mặt hiện lên vẻ cầu khẩn.
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới Trương Diệu sẽ thỉnh cầu như thế, thật sự ra ngoài ý định. Hắn nhíu mày, có chút do dự. Theo lý mà nói, Trương Diệu chính là đệ tử của Phi Tinh Môn, Diệp Vân cùng Phi Tinh Môn đã kết xuống thù hận, đừng nói là cứu hắn ly khai, ngay cả ra tay giết chết bọn chúng cũng là chuyện bình thường.
Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Hai người các ngươi chính là đệ tử của Phi Tinh Môn, tại sao ta phải cứu giúp? Nếu bây giờ cứu các ngươi ra, sau này các ngươi quay trở lại trả thù ta thì sao? Các ngươi đều là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, ai biết ngày sau tu vi sẽ tăng tiến đến một mức độ nào đó, ta cứu các ngươi chẳng phải là thả hổ về rừng, tự rước lấy đau khổ sao."
"Không đâu, Trương Diệu ta lấy Thiên Đạo thề rằng, chỉ cần Diệp Vân ngươi có thể cứu hai người chúng ta ly khai nơi đây, thối lui đến cốc khẩu, coi như thiếu nợ ngươi một cái mạng, nếu có một ngày ngươi muốn lấy, chúng ta lập tức trả lại cho ngươi. Nếu như ngày sau dám đối địch với ngươi, lập tức bị Thiên Đạo thần lôi đuổi giết, thân tử linh tiêu, vĩnh viễn không luân hồi." Trương Diệu ra sức đứng thẳng thân thể, tay phải chỉ thiên, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Diệp Vân không nghĩ tới Trương Diệu lại dứt khoát như thế, dám lấy Thiên Đạo ra mà thề. Phải biết rằng vạn thế tu hành, Thiên Đạo vi tôn. Bên trong nơi tối tăm đều có số trời, nếu như ngươi dùng thiên đạo để thề, ngày sau nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị Thiên Đạo không dung thứ, đánh xuống lôi phạt giết chết trong nháy mắt. Trương Diệu đã thề như thế, cũng nhìn được ý chí cầu sinh của hắn.
Diệp Vân hơi có chút do dự, Trương Diệu ở bên sốt ruột, quay lại nói với tên đệ tử bị Diệp Vân đánh một chưởng trọng thương ở phía sau lưng: "Tương sư đệ, hôm nay chỉ có Diệp Vân mới có thể cứu được chúng ta, ngươi cũng mau chóng thề đi."
Tên đệ tử kia do dự một chút, nói: "Trương sư huynh, thiếu chủ sẽ tới cứu chúng ta đấy."
Sắc mặt Trương Diệu lập tức trở nên âm lãnh, nói: "Thời điểm vừa rồi lúcTuyệt Trần chạy trốn có từng nghĩ tới ta và ngươi? Nếu không phải Thiên Thành mở ra cấm chế, chỉ sợ hắn cũng phải chết ở chỗ này. Tuyệt Trần nếu có tìm được bọn Ứng sư huynh, cũng chưa chắc quay lại đây để cứu chúng ta. Ngươi cũng đã biết, mục tiêu của Ứng sư huynh? Lôi Mộc, tông môn muốn chính là Lôi Mộc, chứ không phải hai tên đệ tử Kim Đan Cảnh bình thường."
Tương sư đệ khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức cứng ngắc, lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Bọn họ đều là đệ tử Kim Đan Cảnh sơ kỳ, tuy rằng lần này được tuyển chọn đi theo Tuyệt Trần tiến vào Lạc Lôi Cốc, kỳ thật là phúc hay họa cũng chưa biết được, với tu vi hiện tại của bọn hắn có lẽ nên ở tại tông môn mà hảo hảo tu luyện, chứ không phải tiến vào Lạc Lôi Cốc nguy cơ tứ phía như thế này.
"Tốt, Tương Nghị ta lấy Thiên Đạo mà thề, chỉ cần Diệp Vân ngươi có thể cứu chúng ta ly khai, như vậy tính mệnh này sẽ là của ngươi. Nếu như làm trái lời thề này, xin nguyện sinh con ra không có... lỗ đít, xin để Thiên Đạo đánh xuống thần lôi, thân tử linh tiêu, vĩnh viễn không luân hồi." Tương sư đệ hít sâu một hơi, quát lớn.
Lôi Đình cuồn cuộn, Lôi Đình trong phạm vi ngàn trượng bên trong lại càng cường đại, bắn ra điện mang bốn phía, hai người Trương Diệu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng Tị Lôi Phù đã bị áp lực cực lớn, sắp chống đỡ không nổi.
Khóe miệng Diệp Vân hiện lên nụ cười, kỳ thật trong lòng hắn sớm có quyết định. Hai người này giết hay không đều không sao cả, nếu muốn giết thì đã giết rồi. Nhưng mà, nếu giết đi ngoài việc làm tăng thêm cừu hận đối với Phi Tinh Môn, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào. Nếu đem hai người bọn họ cứu ra, chuyện đó có lợi hay không thì chưa biết. Tối thiểu nếu hai kẻ này tìm hắn trả thù, tất nhiên sẽ bị Thiên Đạo bất dung, thần lôi thiên phạt, đủ để cho bọn hắn tan thành mây khói.
Nếu như cứu bọn chúng thả lại Phi Tinh Môn mà nói, ngày sau khi Tuyệt Trần tìm hắn trả thù có lẽ sẽ có những chỗ tốt không đoán trước được. Tối thiểu vừa rồi sự phẫn hận củaTrương Diệu đối với Tuyệt Trần chắc chắn là không giả.
"Thôi được, trời cao có đức hiếu sinh, ta xưa nay tin tưởng cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, ngày sau chắc chắn sẽ được Thiên Đạo ban ân." Diệp Vân cố ý thở dài, quơ tay chụp lấy hai người, thân hình ngay lập tức bay vút mà đi. Thoáng qua lập tức xuyên qua không gian Lôi Đình vạn quân, đi đến cửa vào cốc khẩu.
Cốc khẩu, một người tu sĩ té trên mặt đất, giống như đã chết.
"Là Vạn sư đệ." Tương Nghị nhìn thấy, không khỏi kinh hô lên.
"Tương sư đệ ngươi cũng thấy đấy, thời điểm Tuyệt Trần đi ra thậm chí ngay cả Vạn Ưng Hành sư đệ đều không cứu đi, chỉ sợ lúc ấy là hoảng sợ mà chạy, căn bản sẽ không để ý tới người bên ngoài. Hắn thân là môn chủ đời kế tiếp, tâm tính vốn là lãnh khốc tàn nhẫn, những người chúng ta trong mắt hắn, chẳng qua là công cụ, lúc hữu dụng còn dùng một chút, thời điểm không còn tác dụng lập tức vứt đi như rác rưởi. Vậy mà ngươi còn nghĩ đến việc hắn sẽ quay trở lại cứu chúng ta? Nếu hắn có quay trở lại cũng là vì tinh thạch không gian, mà không phải vì ta và ngươi." Trương Diệu lạnh lùng nói ra.
Mặt mũi Tương Nghị tràn đầy buồn rầu, thoát ra khỏi tay Diệp Vân, tập tễnh đi về phía Vạn Ưng Hành.
Diệp Vân nhíu mày chụp lấy hắn, nói: "Không sao, Vạn Ưng Hành không có chết, chẳng qua là bị ta phong ấn chân khí, hôn mê một hồi mà thôi."
Nói xong, nơi mi tâm của Diệp Vân có một vầng sáng hắc bạch hiện lên, tựa hồ có một đạo quang ảnh rót vào trong cơ thể Vạn Ưng Hành, sau đó hắn nói tiếp: " Lôi Đình nơi đây đã yếu đi rất nhiều, các ngươi muốn ta đưa đến cốc khẩu hay ở tại chỗ này, sau đó cùng Vạn Ưng Hành ly khai?"
"Ly khai? Có thể đi nơi nào? Hành trình vào Lạc Lôi Cốc còn chưa đến một ngày, còn thừa lại chín ngày, chúng ta ly khai như thế nào?" Khuôn mặt Tương Nghị đầy vẻ u sầu.
"Đi cốc khẩu, nơi đó Lôi Đình đã yếu bớt, cơ bản cùng bình thường không có khác biệt, với tu vi của Vạn sư đệ cộng thêm Tị Lôi Phù tất nhiên có thể tránh né, thân thể chúng ta bây giờ không ổn lắm, hay là cứ đi cốc khẩu không nên ở đây cùng Vạn sư đệ, biết rõ hắn không có việc gì là được rồi." Trương Diệu quyết định thật nhanh, ý chí của hắn kiên định, làm việc quyết đoán, không giống như Tương Nghị không quả quyết.
Diệp Vân gật gật đầu, hắn cũng không muốn để cho Vạn Ưng Hành biết rõ quá nhiều, lập tức mang theo hai người bay vút đi, chỉ sau thời gian nửa nén hương đã đi tới cốc khẩu.
Nơi miệng hang của Lạc Lôi Cốc, chính xác thì Lôi Đình nếu so với bên trong đã yếu đi rất nhiều, cho dù hai người Trương Diệu tu vi mười không còn một, dựa vào Tị Lôi Phù cũng có thể ngăn cản dễ dàng. Nơi đây có thể xem như một trong những nơi chữa thương rất tốt.
"Hai vị, lúc trước đều là hiểu lầm, các ngươi hảo hảo chữa thương, sau khi từ biệt nếu sau này chúng ta còn có thể gặp mặt, xin đừng quên lời thề." Diệp Vân chắp chắp tay, vừa cười vừa nói.
Hắn nhìn giống như hòa nhã, nói chuyện là địch nhân trước đây với bọn Trương Diệu chẳng qua là chuyện hiểu lầm mà thôi, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Trương Diệu, không nên quên lời thề.
Trương Diệu lúc hai mươi tuổi đã tu luyện tới Kim Đan Cảnh, tất nhiên không phải là kẻ ngốc. Ý tứ trong lời nói của Diệp Vân tất nhiên hắn hiểu được, hắn trầm ngâm một chút, nhìn Diệp Vân rồi chậm rãi nói.
"Diệp Vân ngươi trên người mang lôi linh khí, đối với Không Gian Pháp Tắc cũng có lĩnh ngộ đặc biệt, lần này nhập cốc nghĩ chắc cũng vì Lôi Mộc. Vậy ngươi tạm thời cẩn thận, nếu là ở sâu trong Lạc Lôi Cốc có gặp được sư huynh của ta là Ứng Vân Thừa Ứng sư huynh của Phi Tinh Môn mà nói, phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Tính cách của hắn âm lãnh, sát phạt hoàn toàn do ý thích, lại có tu vi cực cao, ngươi cùng Tuyệt Trần trở mặt, cơ hồ là cục diện không chết không thôi, hắn tất nhiên sẽ nhờ Ứng sư huynh báo thù cho hắn, chỉ cần nói ngươi là người mang lôi linh khí, hơn nữa còn có lĩnh ngộ nhất định đối với không gian, mà tu vi chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, chỉ sợ sẽ làm cho Ứng sư huynh cảm thấy hứng thú lớn."
Diệp Vân nhìn hắn một cái, gật gật đầu, nói: "Trương huynh đã có hảo ý nhắc nhở, Diệp Vân xin tạ ơn."
Hai người Trương Diệu nhìn hắn một cái, sau đó móc ra đan dược khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương. Trong Lạc Lôi Cốc nguy cơ tứ phía, tốt nhất là mau chóng khôi phục tu vi mới là chuyện phải làm.
Con mắt Diệp Vân híp lại, nhìn nhìn hai người, quay người hướng vào sâu bên trong Lạc Lôi Cốc lao đi.
Hắn không hề khống chế bước chân, mà cứ phóng thẳng tới, tốc độ rất nhanh. Đúng như lời của bọn Trương Diệu, những cao thủ cấp bậc giống như Ứng Vân Thừa đều tiến về hạch tâm chi địa Lạc Lôi Cốc, tìm kiếm Lôi Mộc. Mà có trời mới biết Lôi Mộc nằm ở nơi nào, có được bao nhiêu, nếu như không có cách nào đạt được Lôi Mộc, như vậy thì làm thế nào để thông qua khảo hạch của Thiên Vận Tử đây?
Huống hồ, Lôi Mộc có thể nhanh chóng bổ sung lôi linh khí tiêu hao, mà công kích mạnh nhất của Diệp Vân chính là Lôi Vân Điện Quang Kiếm, với thực lực của hắn giờ phút này, thi triển dung hợp ý nghĩa sâu xa của Lôi Thần Chi Kiếm vào Diệt Thế Thần Lôi, chỉ sợ cũng chỉ có thể đủ để thi triển ba đến bốn lần, nếu gặp đối thủ có thể chống đỡ được, như vậy thực lực của Diệp Vân lập tức bị suy yếu hơn phân nửa.
Nhưng mà, nếu có Lôi Mộc bên người, như vậy lập tức có thể khôi phục lại số lượng lớn lôi linh khí đã mất đi, rút kiếm tái chiến.
Khảo hạch lần này của Thiên Vận Tử, đối với Diệp Vân mà nói đương nhiên trọng yếu, nhưng mà Lôi Mộc đối với hắn mà nói, lại càng thêm trọng yếu.
Hơn nữa, còn có Băng Linh tiên thảo mà Nhạc Hoài Xương muốn có, loại bảo vật này mong rằng đối với băng linh khí lại có thể có được chỗ tốt khó lường, nếu là có thể đạt được, hơn nữa luyện hóa được nó, tu vi sẽ tăng lên thật lớn.
Sau khi lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc cùng lôi hệ pháp tắc, Lạc Lôi Cốc này đối với Diệp Vân mà nói, quả thực là rồng nhập biển rộng, hổ về rừng núi.
Trong mắt Diệp Vân tinh mang lập loè, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác mãnh liệt, muốn cùng tranh đấu với những tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên, nhìn xem ai mới là người có thể thu hoạch được chỗ tốt lớn nhất trong Lạc Lôi Cốc này.
Lôi Đình vạn quân bay lượn trên không trung, tựa hồ việc thu tinh thạch không gian đã chọc giận đến Lôi Thần, làm cho thần lôi đánh xuống, hủy diệt thế gian.
Diệp Vân cùng đám người Trương Diệu cũng cảm nhận được sự biến hóa của Lôi Đình trên bầu trời, so với lúc trước đã mạnh hơn gấp mấy lần, Lôi Đình như thế đối với bọn người Trương Diệu cùng những tu sĩ dùng Tị Lôi Phù tiến vào Lạc Lôi Cốc mà nói, chính là khảo nghiệm thật lớn. Nếu như Tị Lôi Phù không cách nào ngăn cản được cường độ của Lôi Đình mạnh như thế, như thế nó sẽ trực tiếp phá vỡ phòng ngự chỉ còn cách dùng tu vi chân thật để chống cự, đừng nói Trương Diệu chỉ là Kim Đan Cảnh nhất trọng, ngay cả tam trọng tứ trọng, nếu muốn ngăn cản Lôi Đình như thế cũng là điều cực kỳ khó khăn.
Sắc mặt Trương Diệu đại biến, Diệp Vân chính là thiên tài tu luyện lôi linh khí, Lôi Đình tuy rằng cường đại như thế, nhưng đối với hắn mà nói, mặc kệ như thế nào đều có thể ngăn cản, tối thiểu cũng có thể thối lui đến nơi cốc khẩu, ở đó Lôi Đình đã yếu đi rất nhiều.
Nhưng mà đối với hắn cùng một gã đệ tử Phi Tinh Môn khác mà nói, bản thân cả hai người vốn đang bị trọng thương, tu vi mười không còn một, toàn bộ nhờ Tị Lôi Phù mới có thể ngăn cản Lôi Đình. Thế nhưng Lôi Đình trước mắt đã trở nên quá cường đại rồi, nếu như Tị Lôi Phù ngăn cản không nổi, như vậy chờ đợi hai người đúng là thân tử linh tiêu.
"Diệp Vân, mang bọn ta ly khai." Trương Diệu nhìn Diệp Vân, trên mặt hiện lên vẻ cầu khẩn.
Diệp Vân khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới Trương Diệu sẽ thỉnh cầu như thế, thật sự ra ngoài ý định. Hắn nhíu mày, có chút do dự. Theo lý mà nói, Trương Diệu chính là đệ tử của Phi Tinh Môn, Diệp Vân cùng Phi Tinh Môn đã kết xuống thù hận, đừng nói là cứu hắn ly khai, ngay cả ra tay giết chết bọn chúng cũng là chuyện bình thường.
Ánh mắt Diệp Vân lóe lên, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ.
"Hai người các ngươi chính là đệ tử của Phi Tinh Môn, tại sao ta phải cứu giúp? Nếu bây giờ cứu các ngươi ra, sau này các ngươi quay trở lại trả thù ta thì sao? Các ngươi đều là thiên tài kinh tài tuyệt diễm, ai biết ngày sau tu vi sẽ tăng tiến đến một mức độ nào đó, ta cứu các ngươi chẳng phải là thả hổ về rừng, tự rước lấy đau khổ sao."
"Không đâu, Trương Diệu ta lấy Thiên Đạo thề rằng, chỉ cần Diệp Vân ngươi có thể cứu hai người chúng ta ly khai nơi đây, thối lui đến cốc khẩu, coi như thiếu nợ ngươi một cái mạng, nếu có một ngày ngươi muốn lấy, chúng ta lập tức trả lại cho ngươi. Nếu như ngày sau dám đối địch với ngươi, lập tức bị Thiên Đạo thần lôi đuổi giết, thân tử linh tiêu, vĩnh viễn không luân hồi." Trương Diệu ra sức đứng thẳng thân thể, tay phải chỉ thiên, khuôn mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Diệp Vân không nghĩ tới Trương Diệu lại dứt khoát như thế, dám lấy Thiên Đạo ra mà thề. Phải biết rằng vạn thế tu hành, Thiên Đạo vi tôn. Bên trong nơi tối tăm đều có số trời, nếu như ngươi dùng thiên đạo để thề, ngày sau nếu như vi phạm lời thề, sẽ bị Thiên Đạo không dung thứ, đánh xuống lôi phạt giết chết trong nháy mắt. Trương Diệu đã thề như thế, cũng nhìn được ý chí cầu sinh của hắn.
Diệp Vân hơi có chút do dự, Trương Diệu ở bên sốt ruột, quay lại nói với tên đệ tử bị Diệp Vân đánh một chưởng trọng thương ở phía sau lưng: "Tương sư đệ, hôm nay chỉ có Diệp Vân mới có thể cứu được chúng ta, ngươi cũng mau chóng thề đi."
Tên đệ tử kia do dự một chút, nói: "Trương sư huynh, thiếu chủ sẽ tới cứu chúng ta đấy."
Sắc mặt Trương Diệu lập tức trở nên âm lãnh, nói: "Thời điểm vừa rồi lúcTuyệt Trần chạy trốn có từng nghĩ tới ta và ngươi? Nếu không phải Thiên Thành mở ra cấm chế, chỉ sợ hắn cũng phải chết ở chỗ này. Tuyệt Trần nếu có tìm được bọn Ứng sư huynh, cũng chưa chắc quay lại đây để cứu chúng ta. Ngươi cũng đã biết, mục tiêu của Ứng sư huynh? Lôi Mộc, tông môn muốn chính là Lôi Mộc, chứ không phải hai tên đệ tử Kim Đan Cảnh bình thường."
Tương sư đệ khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức cứng ngắc, lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Bọn họ đều là đệ tử Kim Đan Cảnh sơ kỳ, tuy rằng lần này được tuyển chọn đi theo Tuyệt Trần tiến vào Lạc Lôi Cốc, kỳ thật là phúc hay họa cũng chưa biết được, với tu vi hiện tại của bọn hắn có lẽ nên ở tại tông môn mà hảo hảo tu luyện, chứ không phải tiến vào Lạc Lôi Cốc nguy cơ tứ phía như thế này.
"Tốt, Tương Nghị ta lấy Thiên Đạo mà thề, chỉ cần Diệp Vân ngươi có thể cứu chúng ta ly khai, như vậy tính mệnh này sẽ là của ngươi. Nếu như làm trái lời thề này, xin nguyện sinh con ra không có... lỗ đít, xin để Thiên Đạo đánh xuống thần lôi, thân tử linh tiêu, vĩnh viễn không luân hồi." Tương sư đệ hít sâu một hơi, quát lớn.
Lôi Đình cuồn cuộn, Lôi Đình trong phạm vi ngàn trượng bên trong lại càng cường đại, bắn ra điện mang bốn phía, hai người Trương Diệu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng Tị Lôi Phù đã bị áp lực cực lớn, sắp chống đỡ không nổi.
Khóe miệng Diệp Vân hiện lên nụ cười, kỳ thật trong lòng hắn sớm có quyết định. Hai người này giết hay không đều không sao cả, nếu muốn giết thì đã giết rồi. Nhưng mà, nếu giết đi ngoài việc làm tăng thêm cừu hận đối với Phi Tinh Môn, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào. Nếu đem hai người bọn họ cứu ra, chuyện đó có lợi hay không thì chưa biết. Tối thiểu nếu hai kẻ này tìm hắn trả thù, tất nhiên sẽ bị Thiên Đạo bất dung, thần lôi thiên phạt, đủ để cho bọn hắn tan thành mây khói.
Nếu như cứu bọn chúng thả lại Phi Tinh Môn mà nói, ngày sau khi Tuyệt Trần tìm hắn trả thù có lẽ sẽ có những chỗ tốt không đoán trước được. Tối thiểu vừa rồi sự phẫn hận củaTrương Diệu đối với Tuyệt Trần chắc chắn là không giả.
"Thôi được, trời cao có đức hiếu sinh, ta xưa nay tin tưởng cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng, ngày sau chắc chắn sẽ được Thiên Đạo ban ân." Diệp Vân cố ý thở dài, quơ tay chụp lấy hai người, thân hình ngay lập tức bay vút mà đi. Thoáng qua lập tức xuyên qua không gian Lôi Đình vạn quân, đi đến cửa vào cốc khẩu.
Cốc khẩu, một người tu sĩ té trên mặt đất, giống như đã chết.
"Là Vạn sư đệ." Tương Nghị nhìn thấy, không khỏi kinh hô lên.
"Tương sư đệ ngươi cũng thấy đấy, thời điểm Tuyệt Trần đi ra thậm chí ngay cả Vạn Ưng Hành sư đệ đều không cứu đi, chỉ sợ lúc ấy là hoảng sợ mà chạy, căn bản sẽ không để ý tới người bên ngoài. Hắn thân là môn chủ đời kế tiếp, tâm tính vốn là lãnh khốc tàn nhẫn, những người chúng ta trong mắt hắn, chẳng qua là công cụ, lúc hữu dụng còn dùng một chút, thời điểm không còn tác dụng lập tức vứt đi như rác rưởi. Vậy mà ngươi còn nghĩ đến việc hắn sẽ quay trở lại cứu chúng ta? Nếu hắn có quay trở lại cũng là vì tinh thạch không gian, mà không phải vì ta và ngươi." Trương Diệu lạnh lùng nói ra.
Mặt mũi Tương Nghị tràn đầy buồn rầu, thoát ra khỏi tay Diệp Vân, tập tễnh đi về phía Vạn Ưng Hành.
Diệp Vân nhíu mày chụp lấy hắn, nói: "Không sao, Vạn Ưng Hành không có chết, chẳng qua là bị ta phong ấn chân khí, hôn mê một hồi mà thôi."
Nói xong, nơi mi tâm của Diệp Vân có một vầng sáng hắc bạch hiện lên, tựa hồ có một đạo quang ảnh rót vào trong cơ thể Vạn Ưng Hành, sau đó hắn nói tiếp: " Lôi Đình nơi đây đã yếu đi rất nhiều, các ngươi muốn ta đưa đến cốc khẩu hay ở tại chỗ này, sau đó cùng Vạn Ưng Hành ly khai?"
"Ly khai? Có thể đi nơi nào? Hành trình vào Lạc Lôi Cốc còn chưa đến một ngày, còn thừa lại chín ngày, chúng ta ly khai như thế nào?" Khuôn mặt Tương Nghị đầy vẻ u sầu.
"Đi cốc khẩu, nơi đó Lôi Đình đã yếu bớt, cơ bản cùng bình thường không có khác biệt, với tu vi của Vạn sư đệ cộng thêm Tị Lôi Phù tất nhiên có thể tránh né, thân thể chúng ta bây giờ không ổn lắm, hay là cứ đi cốc khẩu không nên ở đây cùng Vạn sư đệ, biết rõ hắn không có việc gì là được rồi." Trương Diệu quyết định thật nhanh, ý chí của hắn kiên định, làm việc quyết đoán, không giống như Tương Nghị không quả quyết.
Diệp Vân gật gật đầu, hắn cũng không muốn để cho Vạn Ưng Hành biết rõ quá nhiều, lập tức mang theo hai người bay vút đi, chỉ sau thời gian nửa nén hương đã đi tới cốc khẩu.
Nơi miệng hang của Lạc Lôi Cốc, chính xác thì Lôi Đình nếu so với bên trong đã yếu đi rất nhiều, cho dù hai người Trương Diệu tu vi mười không còn một, dựa vào Tị Lôi Phù cũng có thể ngăn cản dễ dàng. Nơi đây có thể xem như một trong những nơi chữa thương rất tốt.
"Hai vị, lúc trước đều là hiểu lầm, các ngươi hảo hảo chữa thương, sau khi từ biệt nếu sau này chúng ta còn có thể gặp mặt, xin đừng quên lời thề." Diệp Vân chắp chắp tay, vừa cười vừa nói.
Hắn nhìn giống như hòa nhã, nói chuyện là địch nhân trước đây với bọn Trương Diệu chẳng qua là chuyện hiểu lầm mà thôi, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Trương Diệu, không nên quên lời thề.
Trương Diệu lúc hai mươi tuổi đã tu luyện tới Kim Đan Cảnh, tất nhiên không phải là kẻ ngốc. Ý tứ trong lời nói của Diệp Vân tất nhiên hắn hiểu được, hắn trầm ngâm một chút, nhìn Diệp Vân rồi chậm rãi nói.
"Diệp Vân ngươi trên người mang lôi linh khí, đối với Không Gian Pháp Tắc cũng có lĩnh ngộ đặc biệt, lần này nhập cốc nghĩ chắc cũng vì Lôi Mộc. Vậy ngươi tạm thời cẩn thận, nếu là ở sâu trong Lạc Lôi Cốc có gặp được sư huynh của ta là Ứng Vân Thừa Ứng sư huynh của Phi Tinh Môn mà nói, phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Tính cách của hắn âm lãnh, sát phạt hoàn toàn do ý thích, lại có tu vi cực cao, ngươi cùng Tuyệt Trần trở mặt, cơ hồ là cục diện không chết không thôi, hắn tất nhiên sẽ nhờ Ứng sư huynh báo thù cho hắn, chỉ cần nói ngươi là người mang lôi linh khí, hơn nữa còn có lĩnh ngộ nhất định đối với không gian, mà tu vi chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, chỉ sợ sẽ làm cho Ứng sư huynh cảm thấy hứng thú lớn."
Diệp Vân nhìn hắn một cái, gật gật đầu, nói: "Trương huynh đã có hảo ý nhắc nhở, Diệp Vân xin tạ ơn."
Hai người Trương Diệu nhìn hắn một cái, sau đó móc ra đan dược khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương. Trong Lạc Lôi Cốc nguy cơ tứ phía, tốt nhất là mau chóng khôi phục tu vi mới là chuyện phải làm.
Con mắt Diệp Vân híp lại, nhìn nhìn hai người, quay người hướng vào sâu bên trong Lạc Lôi Cốc lao đi.
Hắn không hề khống chế bước chân, mà cứ phóng thẳng tới, tốc độ rất nhanh. Đúng như lời của bọn Trương Diệu, những cao thủ cấp bậc giống như Ứng Vân Thừa đều tiến về hạch tâm chi địa Lạc Lôi Cốc, tìm kiếm Lôi Mộc. Mà có trời mới biết Lôi Mộc nằm ở nơi nào, có được bao nhiêu, nếu như không có cách nào đạt được Lôi Mộc, như vậy thì làm thế nào để thông qua khảo hạch của Thiên Vận Tử đây?
Huống hồ, Lôi Mộc có thể nhanh chóng bổ sung lôi linh khí tiêu hao, mà công kích mạnh nhất của Diệp Vân chính là Lôi Vân Điện Quang Kiếm, với thực lực của hắn giờ phút này, thi triển dung hợp ý nghĩa sâu xa của Lôi Thần Chi Kiếm vào Diệt Thế Thần Lôi, chỉ sợ cũng chỉ có thể đủ để thi triển ba đến bốn lần, nếu gặp đối thủ có thể chống đỡ được, như vậy thực lực của Diệp Vân lập tức bị suy yếu hơn phân nửa.
Nhưng mà, nếu có Lôi Mộc bên người, như vậy lập tức có thể khôi phục lại số lượng lớn lôi linh khí đã mất đi, rút kiếm tái chiến.
Khảo hạch lần này của Thiên Vận Tử, đối với Diệp Vân mà nói đương nhiên trọng yếu, nhưng mà Lôi Mộc đối với hắn mà nói, lại càng thêm trọng yếu.
Hơn nữa, còn có Băng Linh tiên thảo mà Nhạc Hoài Xương muốn có, loại bảo vật này mong rằng đối với băng linh khí lại có thể có được chỗ tốt khó lường, nếu là có thể đạt được, hơn nữa luyện hóa được nó, tu vi sẽ tăng lên thật lớn.
Sau khi lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc cùng lôi hệ pháp tắc, Lạc Lôi Cốc này đối với Diệp Vân mà nói, quả thực là rồng nhập biển rộng, hổ về rừng núi.
Trong mắt Diệp Vân tinh mang lập loè, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác mãnh liệt, muốn cùng tranh đấu với những tu sĩ Kim Đan Cảnh lục trọng trở lên, nhìn xem ai mới là người có thể thu hoạch được chỗ tốt lớn nhất trong Lạc Lôi Cốc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook