Theo thứ tự là một món cá kho, một món gà xào, một món sườn thịt cay. Đây chỉ là những món ăn bình thường tại Lam Tinh, nhưng với tay nghề của Ngụy Hàn lại được nâng tầm lên mấy phần.

Mùi thơm kinh người phiêu tán ra ngoài, tất cả mọi người trong phòng bếp đều nhịn không được điên cuồng nuốt nước miếng. Vẻ mặt bọn họ nhìn về phía ba món ăn, ánh mắt giống như ăn mày đói bụng hơn nửa năm, đói khát cùng cực.

Nhất là biểu cảm của mấy đầu bếp càng phong phú vạn phần. Bọn họ ai nấy đều khiếp sợ, dáng vẻ như đã gặp quỷ, không hiểu vì sao hắn làm món ăn thơm như vậy.

"Hứa chưởng quỹ, dược thiện còn phải hầm một lúc, trước tiên nếm thử ba món ăn này đi, xin mời!" Ngụy Hàn cười ha hả xua tay ra hiệu.

“Thơm ngon!” Hứa Du Nhiên cũng bất chấp rụt rè.

Nàng duyên dáng gắp một miếng thịt cá để nếm thử.

Trong nháy mắt lại giống như bị sét đánh, không chỉ trợn to hai mắt, còn nhịn không được nhai thêm vài cái.

“Nếm thử thêm vài miếng đi!” Ngụy Hàn nhắc nhở.

“Được.” Hứa Du Nhiên trịnh trọng thử thêm vài miếng.

Sau khi liên tục gắp hơn mười đũa, nàng mới ý thức được mình có chút thất thố.

"Thực xin lỗi Kiều tiên sinh, những món ăn này rất ngon, tiểu nữ thật sự chưa từng ăn qua món ngon như vậy. Những tửu lâu trong huyện Thanh Sơn không cách nào so sánh được, mà cả quận thành này cũng chẳng có ai sánh bằng. Tiểu nữ chưa từng thấy tửu lâu nhà ai có đầu bếp nấu ăn ngon như vậy, quá lợi hại!” Hứa Du Nhiên đỏ mặt, hai mắt tỏa sáng tán thưởng.

"Thật sự lợi hại như vậy sao?"

“Không biết, ngửi rất thơm!”

“Thật muốn nếm thử một miếng xem!” Mọi người chung quanh nhỏ giọng nghị luận.

“Các ngươi cũng thử xem!” Hứa Du Nhiên buông đũa xuống, vừa bảo mọi người nếm thử, vừa nói với Ngụy Hàn: “ Kiều tiên sinh, chúng ta lên lầu nói chuyện được không?”

“Được.” Ngụy Hàn gật đầu đáp ứng.

Hai người lần thứ hai trở lại phòng vừa rồi, cũng mang theo dược thiện vừa mới nấu xong.

"Kiều tiên sinh!" Vừa ngồi xuống, Hứa Du Nhiên đã không chịu nổi nói: "Tiểu nữ chân thành mời ngài trở thành đầu bếp chính của tửu lâu Tụ Phúc chúng ta. Chỉ cần ngài đồng ý, giá cả gì đó đều dễ thương lượng. Hơn nữa sau này phòng bếp tửu lâu toàn bộ đều thuộc do ngài phụ trách.”

“Kỳ thật!” Ngụy Hàn quyết đoán lắc đầu nói: "Ta không có hứng thú làm đầu bếp, nấu ăn ngon chỉ vì ta thích ăn."

"Vậy sao?” Hứa Du Nhiên á khẩu không nói nên lời.

Thị nữ mang bội kiếm tức giận đến mức trợn mắt tròn nói: "Ngươi không có hứng thú làm đầu bếp, sao lại chạy đến tửu lâu thử thức ăn? Chẳng lẽ là đến đây chơi chúng ta sao?”

“Đương nhiên là không!” Ngón tay Ngụy Hàn gõ bàn, nghiêm túc nói: "Trước giờ tại hạ chưa từng nói tới ứng tuyển đầu bếp, ta nói muốn hợp tác. Phương thức hợp tác mà ta nói ra, nếu các người có thể chấp nhận thì bàn tiếp, còn không thì xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra là được.”

“Mời tiên sinh nói.” Hứa Du Nhiên dịu dàng bảo.

“Được.” Ngụy Hàn gật đầu nói: "Phương thức hợp tác rất đơn giản, từ nay về sau mỗi sáng sớm ta đều đến tửu lâu đến giờ thìn thì rời đi, mỗi ngày đúng một canh giờ, tự mình phụ trách nấu dược thiện."

“Lúc rảnh rỗi ta còn có thể chỉ điểm đầu bếp trong tửu lâu nâng cao tay nghề, lại dạy mỗi người bọn họ mấy món ăn ngon, bảo đảm giúp việc làm ăn của tửu lâu tốt hơn gấp trăm lần.”

"Mà yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần hai phần lãi của tửu lâu Tụ Phúc. Nhớ kỹ, là tổng thu nhập, ta không cần biết những chi phí gì khác, ta chỉ cần đúng hai phần lãi.”

Hứa Du Nhiên và thị nữ Tiểu Lục liếc nhau. Ánh mắt hai nàng đều có chút cổ quái, hồi lâu không lên tiếng.

Đây là phương thức hợp tác kỳ lạ sao?

Mỗi ngày chỉ đến một canh giờ, sau đó lại muốn hai phần tiền lãi của tửu lâu? Ở đâu ra cách kiếm tiền dễ như thế?

Trong huyện Thanh Sơn có rất nhiều quán ăn, áp lực cạnh tranh cũng rất lớn. Trừ các loại chi phí và nguyên liệu nấu ăn hao tổn ra, lợi nhuận chỉ có bốn, năm phần.

Ngụy Hàn vừa yêu cầu đã muốn hai phần tiền lãi, còn kiếm được nhiều hơn so với chủ nhà, hơn nữa còn chẳng phải bỏ vốn đầu tư.

"Tiên sinh phương thức hợp tác này, có thể thương lượng được không?" Hứa Du Nhiên khẽ nhíu mày, thăm dò hỏi.

"Không cần thương lượng, các ngươi đồng ý thì hợp tác không thì thôi.” Ngụy Hàn kiên quyết nói: "Đương nhiên, ta cũng có thể bảo đảm với Hứa chưởng quỹ hai điều. Thứ nhất, sau khi ta tiếp nhận việc làm ăn của tửu lâu các ngươi nhất định sẽ nổi nhất huyện thành, ngày ngày đếm tiền. Nếu không khởi sắc, tiểu thư có thể đổi ta bất kỳ lúc nào.

Thứ hai, tiểu thư có thể phái học đồ đi theo ta học tập, ta sẽ không giấu diếm. Nếu lúc nào tiểu thư cảm thấy có người có thể thay thế ta, việc hợp tác của chúng ta có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào!

Cứ như vậy đi, các ngươi tự mình suy nghĩ. À đúng rồi! Hãy nhớ nếm thử nồi dược thiện này, nó sẽ khiến các ngươi bất ngờ. Sáng mai ta lại tới, đến lúc đó tiểu thư hãy cho ta biết câu trả lời.” Nói xong, Ngụy Hàn đứng dậy rời đi.

Hứa Du Nhiên đưa tiễn tận cửa, sau đó mới buồn bã trở lại chỗ ngồi.

"Thật sự là một người kỳ quái." Hứa Du Nhiên cười khổ lẩm bẩm nói: "Lục nhi, ngươi nói Kiều Phong tiên sinh này rốt cuộc là người như thế nào? "

“Không biết, nhưng tuổi hắn không lớn chắc còn nhỏ hơn ta.” Lục Nhi nghiêm túc trả lời.

"Làm sao có thể?" Hứa Du Nhiên kinh hô: "Tuổi của hắn, ít nhất cũng phải ba bốn mươi chứ?"

“Tiểu thư có điều không biết." Lục Nhi mỉm cười: "Từ nhỏ mũi ta đã khác người thường, tuy rằng thuật dịch dung của hắn kinh người. Thân hình, khí độ đều không có khiếm khuyết gì, nhưng ta lại có thể ngửi ra trên người hắn có một cỗ khí thế khác với người thường.”

“Tràn đầy sức lực?” Hứa Du Nhiên kinh ngạc.

“Không sai!” Lục Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Trên người mỗi người đều có mùi vị, trên người trẻ sơ sinh có mùi sữa rất dễ ngửi, trên người già có mùi mục nát. Hương vị trên người hắn vô cùng đặc biệt, tóm lại tuổi tác nhất định không lớn."

“Thật sự là một kẻ thú vị." Hứa Du Nhiên che miệng cười khẽ.

"Tiểu thư, phương thức hợp tác của hắn đúng là quá quăt. Người có định đồng ý không?” Lục Nhi tò mò hỏi.

Hứa Du Nhiên không lập tức trả lời, mà múc một chén dược liệu.

Vừa yên lặng nhấm nháp, vừa giống như đã phát hiện ra bảo tàng gì đó, ánh sáng trong đôi mắt ngày càng lấp lánh.

Phương thức hợp tác mà Ngụy Hàn đưa ra, đã được hắn suy tính kỹ càng. Mỗi ngày gà gáy thì thức dậy, chạy đến tửu lâu Tử Phúc nấu mấy nồi dược thiện, rồi chỉ điểm bọn họ thật thoải mái mà lại tự tại.

Vừa không chậm trễ việc hắn làm ở hiệu thuốc, vừa có thể kiếm thêm bên ngoài. Vì sao không làm chứ? Nhược điểm duy nhất là thức dậy sớm hơn một chút.

Nhưng dậy sớm có là gì? Bây giờ hắn ta đang có gan làm giàu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương