"Đúng là cái tên mặt dày không biết xấu hổ.” Nàng khinh thường nói: "Tửu lâu chúng ta mở hơn hai mươi năm cũng chưa từng đóng cửa, một câu nói là có thể quyết định sinh tử của nó sao?”

“Vì sao tửu lâu Tụ Phúc hơn hai mươi năm còn chưa đóng cửa, trong lòng các ngươi hiểu rõ hơn ai hết.” Ngụy Hàn thờ ơ cười nhạo nói: "Không phải là do tiêu cục Vũ Uy dùng gia nghiệp bù lỗ ư? Vì chăm sóc kế sinh nhai cho thân quyến tiêu cục mới cắn răng chống đỡ.”

“Mấy năm nay xung quanh châu phủ càng thêm hỗn loạn, tiêu cục làm ăn không dễ. Đại nghiệp nhà các người chống đỡ được bao lâu đây? Bây giờ sợ là người làm trong tiệm còn nhiều hơn khách đến ăn đúng không?”

Thị nữ đeo bội kiếm nghẹn họng đỏ bừng. Mấy lần muốn mở miêng phản bác lại không biết bắt đầu từ đâu.

Hứa Du Nhiên là một cô nương thông minh, nàng im lặng lắng nghe một hồi, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ý của khách quan là ngài có biện pháp để khởi tử hồi sinh tửu lâu à?”

“Không sai!” Ngụy Hàn tự tin gật đầu: "Ba đời tổ tiên nhà ta đều là đầu bếp nổi tiếng, luôn nghiên cứu sâu rộng về phương diện nấu ăn và dược thiện. Chỉ riêng trình độ của các đầu bếp tửu lâu lớn trong huyện thành đã khiến ta không thèm để mắt đến. Ta cứ nghĩ dù tửu lâu có kém hơn nữa thì ít nhất đồ ăn cũng phải nuốt được chứ?”

“Ngài là đầu bếp?” Hứa Du Nhiên kích động đứng dậy, đôi mắt đẹp tỏa sáng.

Có trời mới biết mấy năm nay nàng vì tìm đầu bếp giỏi, lãng phí bao nhiêu thời gian. Đáng tiếc huyện Thanh Sơn lớn như vậy, tất cả đầu bếp nổi danh đều bị các tửu lâu giữ chặt, cho dù nàng dùng ngàn vàng cũng không ai dám nhảy việc.

Việc làm ăn của tửu lâu Tụ Phúc cũng vì thế mà lay lắt qua ngày. Khi nghe Ngụy Hàn nói mình là đầu bếp nổi tiếng, nàng mới thất thố như thế.

"Đại sư thì không dám nhận nhưng chắc chắn lợi hại hơn các đầu bếp ở tửu lâu nhỏ hơn một chút.” Ngụy Hàn khiêm tốn mỉm cười.

Hứa Du Nhiên nghe vậy lập tức kinh hỉ nói: "Thật tốt quá, không biết tiên sinh giỏi món ăn nào? Ngày có thể làm thử được không? Nếu ngài đến tửu lâu chúng ta muốn có đãi ngộ gì?"

“Miệng nói không có bằng chứng, thử làm một món ăn là được, những thứ khác đợi lát nữa hãy nói.” Ngụy Hàn cắt đứt suy nghĩ của nàng.

Cũng không tiện nói thẳng mình không có ý định làm đầu bếp, chỉ chờ sau khi dùng thử đồ ăn rồi mới bàn chuyện.

“Được, mời tiên sinh mời!

"Tiểu Lục, mau đi thông báo phòng bếp sắp xếp một chút."

Hứa Du Nhiên xách làn váy đứng dậy, tự mình mời Ngụy Hàn vào phòng bếp.

Phòng bếp của tửu lâu Tụ Phúc nằm ở bên trái hậu viện, đây là một sân rất lớn, có hơn hai mươi phụ nữ và trẻ em già yếu đang hái rau rửa rau. Trong phòng bếp còn có mấy người què tay, gãy chân đang xào rau, quả nhiên là viện dưỡng lão của tiêu cục.

"Tiểu thư!"

“Chào tiểu thư!”

Mọi người nhìn thấy Hứa Du Nhiên đến, nhao nhao đứng dậy chào hỏi. Trên khuôn mặt bọn họ tràn ngập sự tôn trọng và yêu mến, rõ ràng nàng rất được chào đón ở đây.

“Tiên sinh chê cười rồi!” Hứa Du Nhiên vừa gật đầu với mọi người, vừa ôn nhu giải thích: "Những vị này đều là tiêu sư bị thương hoặc lớn tuổi, hoặc là gia quyến của các cựu tiêu sư. Nuôi mọi người như vậy cũng vì để mọi người không đến mức chết đói.”

“Hứa chưởng quỹ có tình có nghĩa, tại hạ bội phục." Ngụy Hàn khen ngợi một câu: "Tiểu thư cũng không cần khách khí như vậy, gọi thẳng tên ta là được, tại hạ họ Kiều, tên Phong.”

"Kiều Phong? Một cái tên hay!” Hứa Du Nhiên nhịn không được âm thầm tán thưởng.

Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm nam tử tự tin trước mặt, trong lòng đột nhiên có một dự cảm, rất có thể Kiều Phong này sẽ cho nàng một bất ngờ vô cùng lớn.

"Tiểu thư sao vậy? Sao lại đưa người ngoài đến phòng bếp? Còn tự mình đưa người tới nữa.”

“Nghe nói đây là một vị đầu bếp nổi tiếng, đến đây làm thử đồ ăn.”

"Phải không? Theo ta thấy cũng không lợi hại lắm.” Các nhân viên của tửu lâu Tụ Phúc, nhỏ giọng chỉ trỏ.

Ngụy Hàn không để ý đến bọn họ, trực tiếp nhìn quanh toàn bộ phòng bếp. Phòng bếp này chiếm diện tích rất rộng, nhưng chỉ có tám cái bếp, còn có mấy cái bàn, còn lại đều được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn rất ngăn nắp gọn gàng.

"Kiều tiên sinh muốn thử thế nào?" Hứa Du Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Ta đã dặn dò mọi người, hôm nay toàn bộ người phòng bếp đều phối hợp với ngài.”

“Không cần phiền phức.” Ngụy Hàn không thèm để ý khoát tay áo.

Không để bất cứ ai giúp đỡ, trực tiếp đeo một chiếc tạp dề. Sau đó giơ tay chọn từ trong giá để nguyên liệu nấu ăn, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu bận rộn.

Mục đích hôm nay của hắn rất đơn giản, chính là dùng đao mổ trâu để giết gà, khiến Hứa Du Nhiên biết rõ bản lĩnh của hắn rồi mới bàn đến chuyện hợp tác kế tiếp.

Trước tiên Ngụy Hàn bẻ nửa khung xương dê, muốn làm dược thiện. Đun sôi nước, thêm củi, rồi cho thêm mười tám vị dược liệu ôn bổ, tỉ mỉ nấu dược thiện. Động tác của hắn nhanh nhẹn trôi chảy, tựa như một nghệ nhân hết sức thành thạo khiến người ta chẳng thể rời mắt.

Sau đó hắn lại tranh thủ thời gian dứt khoát dùng chảo lớn bên cạnh, làm ra ba món xào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương