Sau một phen tìm kiếm hắn phát hiện, tám quầy hàng đều có không ít hàng giả, chỉ có một lão đầu bày đầy hàng thật, hơn nữa chủng loại cũng đa dạng. Đa số những công pháp võ đạo được lưu truyền trên thị trường đều có thể tìm thấy ở đây.
Lão đầu bề ngoài xấu xí tuyệt đối không đơn giản, buôn bán cũng phải so thân phận không thích việc hãm hại lừa gạt. Ngụy Hàn không lập tức mua ngay mà tiếp tục đi dạo.
Mãi cho đến khi nửa đêm chợ đen dần tan cuộc, mọi người bắt đầu vội vàng rời đi. Đường phố náo nhiệt ban ngày nhanh chóng trở nên quạnh quẽ. Lão đầu thu dọn thư tịch trên quầy hàng, cõng bọc lớn lên vai rồi nghênh ngang rời đi.
Ngụy Hàn không che giấu thân phận, thoải mái đi theo. Hai người một trước một sau ra khỏi thành nam, mãi cho đến một con hẻm nhỏ thành tây không người mới dừng lại. Lão đầu mới dừng bước lại xoay người lại, một đôi mắt cá chết yên lặng nhìn về phía Ngụy Hàn.
"Làm sao?" Lão đầu cười như không cười, giọng điệu ồm ồm: "Giờ còn muốn cướp bóc một lão già như ta sao?"
"Tiền bối hiểu lầm." Ngụy Hàn lắc đầu nói: "Tại hạ không phải cướp, chỉ muốn mua chút công pháp bí bản mà thôi. Bởi vì cần số lượng nhiều không dám hỏi ở chợ đen, chỉ có thể cả gan theo tiền bối âm thầm giao dịch, chẳng lẽ ngài không muốn kiếm tiền sao?”
"Ồ?"
Mặt mũi lão đầu cổ quái, nhìn Ngụy Hàn từ trên xuống dứoi, rất lâu mới vừa cười vừa nói: "Dịch Dung Súc Cốt Công thật lợi hại, có chút môn đạo! Đi thôi, có dám đến nhà ta một chuyến không?"
Nói xong, không đợi Ngụy Hàn đồng ý đã bước về phía trước.
Nhà của lão đầu nhà tại thành tây, đó là một gian ba viện lớn. Bên trong chỉ có một mình ông ta ở, vườn rau trồng nhiều loại thảo dược kỳ quái, vừa trắng lại vừa xanh.
"Đừng đi loạn, có bẫy đấy!" Lão đầu nhắc nhở một tiếng rồi đi vào gian phòng.
Ngụy Hàn học theo bước chân của ông ta tránh thoát rất nhiều cạm bẫy không biết đến.
Lúc này mới phát hiện đây là một thư phòng lớn, lưu trữ rất nhiều thư tịch. Công pháp bí bản đến thoại bản tạp thư, có thể nói là không thiếu gì cả.
"Tiểu tử ngươi là kẻ đầu tiên vào thư phòng của ta.” Lão đầu ném cái bao lớn xuống đất rồi đưa một quyển sách cho hắn: “Ngươi muốn mua gì thì tự nhìn, có mục lực. Công pháp chép tay Luyện Lực cảnh thì từ 50 lạng đến 100 lạng. Giá tiền không giống nhau, mua nhiều có khuyến mãi.”
“Đúng là hiếm có.” Đáy lòng Ngụy Hàn cảm thán, tự mình lật xem.
Một bản công pháp bản chép tay tùy tiện tìm thư sinh nghèo sao chép, cho ăn bể bụng cũng chỉ mất 10 đồng tiền mà thôi. Sang tay một cái đã bán mười mấy đến cả trăm lượng, so với ăn cướp còn có lợi hơn.
Nhưng đây là bản lĩnh của người ta, người bình thường cũng không tìm được nhiều công pháp thật để sao chép như vậy. Xem ra lão đầu này lúc còn trẻ cũng là kẻ cứng đầu có số có má.
"Tiền bối, ta muốn 10 quyển đoán thể luyện lực, quyền cước đao kiếm, ám khí, thân pháp, các loại đấu pháp, bí pháp bạo liệt, không biết ngài có đề cử gì chẳng? Hơn nữa chỗ tiền bối có thứ gì khắc chế pháp môn quỷ dị không?” Ngụy Hàn mở miệng hỏi thăm.
"Ngươi cần nhiều công pháp luyện lực như thế làm gì?" Lão đầu nhíu mày.
"Vãn bối nghe nói cực hạn của luyện lực không chỉ ngàn cân, muốn tìm thêm mấy quyển về luyện nghe nói có thể củng cố căn cơ.” Ngụy Hàn cố ý nói nước đôi.
“Vậy sao?” Lão đầu không hoài nghi, còn gật đầu: “Con cháu thế gia đại tộc đâu chỉ có cực hạn ngàn cân, ngươi muốn luyện nhiều công pháp đúng là có thể tăng cực hạn. Nhưng rất tốn thời gian, nếu không có đủ tài nguyên và thiên phú thì tốt nhất ngươi nên từ bỏ sớm đi.”
"Như vậy đi, ngươi có thể chọn Hổ Khiếu Bát Phương Quyết, Ma Viên Đoán Thể Công, Kim Cương Thập Bát Pháp, Đằng Xà Thôn Thiên Pháp, Ngưu Ma chân kinh. . ." Lão đầu tiện tay chọn sách trên giá rồi liên tục rút ra.
Chẳng mấy chốc đã có hơn chục quyển bí tịch đặt trước mặt Ngụy Hàn.
"Những thứ này không phải là thể pháp thường thừa nhưng còn tốt hơn gấp trăm lần Ngũ Cầm Quyết mà ngươi đang luyện.” Lão đầu cười nhìn hắn, dường như sớm đã nhìn thấu hết thảy.
Ngụy Hàn cũng không kinh ngạc, chắp tay một cái nói: "Đa tạ tiền bối, không biết còn đề cử khác không?"
"Đương nhiên là có!" Tiểu lão đầu tiếp tục lấy ra từng quyển bí tịch chép tay, nói ra: "Đây là ‘Phúc Hải Thập Bát Đao’, là một môn đao pháp không tệ, Luyện Lực cảnh hay Luyện Bì cảnh đều luyện được. Một đao vô cùng mãnh liệt, uy thế khá hung hãn.”
“Này là ‘Phi Sa Tẩu Thạch Kiếm' cũng là đồ tốt nhưng ta không khuyên Luyện Lực cảnh như ngươi học tập, kiếm này xuất thủ vô cùng mạnh mẽ, dễ làm thương thân.”
"Cái này rất lợi hại, gọi là ‘Kim Cương La Hán Quyền’, cách đây mấy năm ta giết một lão đầu trọc mới lấy được. Bản này phải trên 300 lượng thì ta mới bán, học ám khí thì ‘Mạn Thiên Phi Vũ', thân pháp thì ‘Di Hình Hoán Ảnh', đấu pháp thì ta đề cử ngươi học ‘Xuyên Kim Liệt Thạch Kình'.”
Tiểu lão đầu liên miên lải nhải giới thiệu, tựa như là đang khoe khoang chiến lợi phẩm của mình. Ngụy Hàn tập võ gần hai tháng, đại khái cũng biết được cấp độ của võ giả.
Luyện Lực cảnh là tầng thấp nhất của võ giả, cấp độ chuyên về luyện thể rất khi luyện quyền cước, công pháp sẽ lãng phí thời gian. Muốn luyện đến mức đó phải vượt qua Luyện Lực cảnh đã.
Vì thế lão đầu lấy ra những công pháp đều thích hợp với Luyện Bì cảnh tu luyện, đúng là đáng quý vạn phần. Quyển cuối cùng lão đầu đề cử là một bản cấm thuật ‘Nhiên Huyết cửu cấm'.
“Đây là một cấm thuật liều mạng.” Lão đầu đắc ý nói: “Không giới hạn tu vi, độ tu luyện vừa khó khăn vừa đơn giản, là đồ tốt lưu truyền trong ma môn, thông qua việc đốt tinh huyết của mình bạo phát thực lực."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook