Huynh đệ Trần thị có hết thảy hai người, giết kẻ này thì kẻ tiếp theo sẽ tìm đến cửa. Đến lúc đó phải giết từ trẻ đến già, sớm muộn gì cũng phải liên luỵ đến toàn bộ Trần gia. Dựa theo mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên thường thấy, sợ rằng Ngụy Hàn sẽ phải truy sát cả tộc Trần gia.

“Bà mẹ nó, quả là không ổn chút nào.”

“Phải diệt trừ hậu hoạn mới được.” Đôi mắt Ngụy Hàn lạnh lùng, đổi một thân y phục màu trắng.

Đeo bên hông ba thanh chủy thủ vừa thu được, lại lấy mấy cái túi hương mê kém chất lượng cùng với độc phấn mình tạo ra rồi mở bước ra ngoài.

Để diệt trừ hậu họa, Trần Chí Phi cũng không thể còn sống. Hai người huynh đệ bọn họ mưu đồ bí mật thu thập hắn. Tất nhiên sẽ không rêu rao cho quá nhiều người biết, chỉ cần giết sạch tất cả những người biết chuyện này thì Ngụy Hàn có thể hoàn toàn bịt được đầu mối.

Tương lai hắn vẫn là đại phu học việc thiên tài trói gà không chặt. Phải tách biệt chuyện chém giết này với bản thân thì mới mong an ổn sống tốt được.

"Ta chỉ muốn sống bình an, thoải mái, các ngươi lại cứ bức ta giết người?”

Ngụy Hàn vội vàng đi trong bóng đêm, thân hình ẩn vào bóng tối. Lặng lẽ đi về phía bờ sông, tránh né việc bị người ta phát hiện. Hiện tại Trần Chí Phi ở đâu, hắn cũng không biết. Nhưng đại trạch Trần thị ở thành tây thì hắn biết.

Hai tên kia có xăm hình đao kiếm trên tay chân, đây là người của bang Thất Sát, trụ sở của bang phái này nằm ở phía thành nam. Ngụy Hàn phân tích chắc là huynh đệ Trần thị tìm tới bang Thất Sát mượn người từ chỗ tiểu đầu mục sau đó mới đến giết chính mình.

Về phần tại sao khẳng định chắc chắn là tiểu đầu mục, mà không phải đại lão bang phái thì thân phận của huynh đệ Trần gia không với tới nổi đại lão bang phái, dù mấy gã muốn giết người cũng phải tốn công rất lớn.

Ngụy Hàn đoán rằng bây giờ Trần Chí Phi có thể ở cùng tiểu đầu mục, chờ đợi tin tức. Chuyện tìm kiếm bọn họ trở nên thật dễ dàng.

Gần đây huyện Thanh Sơn có rất nhiều nạn dân. Vì thế rất nhiều nơi đã ra lệnh cấm đi lại vào ban đêm, phần lớn cửa hàng, tửu lâu đều đóng cửa sớm vì sợ bị loạn dân trộm cướp.

Bây giờ đã quá nửa đêm chỉ còn lại thanh lâu và thuyền hoa. Thanh lâu gần nhất phải mất đến một nén nhang để di chuyển, đi xa như vậy để giết người rất dễ để bại lộ, vì thế khả năng thanh lâu khá thấp.

Thuyền hoa trên sông lưu động, dù đi suốt đêm cũng không nghỉ. Đó là một nơi ẩn thân vô cùng thích hợp. Khi Ngụy Hàn tìm đến phía tây nam, dọc theo đường sông mà đi.

Quả nhiên chỉ chốc lát liền gặp được một chiếc thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng. Thuyền hoa thoải mái dừng giữa dòng sông, có ba tầng cao. Mỗi tầng đều có rất nhiều gian phòng, phía trên thỉnh thoảng còn vang lên tiếng đùa nghịch trêu chọc. Những ngôn từ rên rỉ ô uế quả thực rất khó coi.

"Sa đọa, quả thực là đáng xấu hổ!"

"Hôm nào ta phải tự mình đến dạy dỗ các ngươi mới được.” Ngụy Hàn danh chính ngôn thuận nói.

Cả người nhảy xuống nuốt, lặng yên đến gần thuyền hoa. Kiếp trước hắn lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, lặn ngụp bơi lội chỉ là chuyện nhỏ.

Lúc này trên tầng ba thuyền hoa, bố trí một gian xa hoa cổ kính. Trần Chí Phi và tên cường tráng đại hán đang chén chú chén anh. Có lẽ vì đang bàn chuyện chính nên không gọi ca cơ cùng hoa nương.

"Đông ca, việc hôm nay thật sự làm phiền đến ngài. Còn phải cùng ta đợi ở đây, lát nữa xong chuyện ta sẽ gọi mấy cô nương đến, đảm bảo sẽ khiến ngài thoải mái cả đêm.” Trần Chí Phi thận trọng rót rượu.

Người này tên là Từ Đông, là một tiểu đầu mục của bang Thất Sát. Theo lý thuyết mà nói dựa vào bối cảnh Trần gia của Trần Chí Phi thì không cần nịnh bợ như thế.

Đáng tiếc gã chỉ là chi thứ, còn Từ Đông là kẻ giết người quen thói. Nghe nói đã đạt đến Luyện Bì cảnh trung kỳ, một thanh đao không bén cũng xử lý biết bao cường địch.

Tuy Trần Chí Phi có tập võ, cũng không có nhiều thành tựu cho lắm. Vì thế trước mặt Từ Đông cũng khó tránh khỏi hạ mình mấy phần. Lúc này cầu người ta giúp đỡ càng trở nên khách khí.

"Trần huynh đệ khách khí!" Từ Đông cũng không khinh thường, cười ha hả nói: "Ngài là công tử nhà họ Trần, tìm ta làm việc chính là để mắt đến loại người thô kệch như chúng ta, chờ đợi ở đây thì có đáng xá gì. Nhưng tại sao vẫn chưa trở lại nhỉ?”

“Chắc là có việc nên chậm trễ chút." Trần Chí Phi cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Mặc kệ, tiếp tục uống, ba người xuất thủ sao có thể không đối phó được một tên tạp dịch vừa tập võ mới một tháng chứ?"

"Ha ha ha, đúng, uống nào!" Hai người lần nữa vui vẻ cụng chén.

Ngoài cửa có một tiếng gõ vang lên.

Từ Đông không nhịn được chửi mẹ: "Mẹ nhà ngươi, đã nói đừng làm phiền ông đây sao? Khi nào cần cô nương, ông đây sẽ gọi các ngươi.”

"Gia, tiểu nhân đến đưa thịt rượu!" Ngoài cửa truyền tới một giọng nói kinh sợ.

Từ Đông và Trần Chí Phi nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, vô thức tưởng rằng là gã sai vặt bưng trà rót nước trên thuyền hoa, hai người tiếp tục uống rượu không quan tâm nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương