Khi cửa lớn đẩy ra, một mùi hương nồng nặc của phấn độc đã xông vào. Lúc nãy Ngụy Hàn bỏ dược phấn vào trong một túi da hươu nên lúc bơi qua sông không bị ướt. Thế nên hắn mới lôi ra, thoải mái dùng ở đây. Từ Đông và Trần Chí Phi đưa mắt nhìn lên, vừa khéo bị đổ lên mặt.
"Cẩn thận!"
"Là vôi!"
Từ Đông bị doạ đến mức la lên, đưa tay che kín mũi miệng. Sau đó lăn sang một bên, tiện tay nhặt lấy đoản đao của mình làm tư thế phòng ngự, có thể thấy kẻ này vô cùng thành thạo kỹ thuật chém giết.
Phản ứng của Trần Chí Ph không nhanh như vậy, hắn bị phấn độc làm đầu óc choáng váng. Sau đó một ánh sáng bạc lạnh lẽo loé lên, Ngụy Hàn vung tay chém một nhát vào cổ gã.
“A…” Trần Chí Phi ôm lấy cổ của mình.
Mắt trợn tròn liều mạng nghẹn ngào, không dám tin nhìn về phía Ngụy Hàn. Đáng tiếc mặc cho gã giãy giụa như thế nào, việc gã phải chết là điều dễ hiểu. Không đợi gã hiểu rõ tại sao Ngụy Hàn lại xuất hiện ở đây, gã đã ngã xuống mặt đất, đoạn khí mà chết.
"Lợi hại!" Từ Đông trầm giọng cười lạnh: "Tiểu huynh đệ là thần tiên phương nào? Không biết cho lão tử biết đã đắc tội với người nào không?”
“Tối nay các người được phái tới giết ta, còn không biết ta là ai?" Ngụy Hàn cười như không cười hỏi lại.
"Là ngươi?" Từ Đông lộ ra vẻ sợ hãi tức giận.
Gã là một kẻ tập võ hai năm rưỡi, còn không bằng một tạp dịch học việc một tháng sao?
“Hảo tiểu tử, rất cuồng!" Từ Đông khinh thường cười nhạo: "Thật sự cho rằng chỉ cần thả chút vôi thì ngươi có thể…”
Từ Đông còn chưa nói xong liền không nhịn được sắc mặt đại biến. Bởi vì gã đột nhiên phát hiện đây không phải là vôi, mà chính là độc. Từng đợt mê muội ập tới, khiến gã nặng đầu nhẹ chân mà ngất đi.
"Tiểu súc sinh!" Từ Đông cắn răng một cái liền nhảy bổ đến, vung một đao mạnh mẽ về phía cổ Ngụy Hàn.
Làm một tiểu đầu mục lăn lộn trong bang phái, có núi thây biển máu nào chưa thấy qua.
Từ khi Từ Đông biết mình trúng độc, thì đã nghĩ nhất định phải giải quyết thiếu niên trước mắt này. Nếu không gã sẽ bị giết chết, cho nên Từ Đông xuất ra sát chiêu, tốc độ nhanh như sấm sét.
Thế nhưng điều khiến gã bất ngờ chính là Ngụy Hàn không tránh không né cũng chẳng lùi lại mà tiến tới, trực tiếp nhào về phía gã.
"Cái gì?" Từ Đông hoang mang, đây là công pháp kỳ lạ gì vậy?
Hai người lập tức đụng trúng nhau, đoản đao của Từ Đông chém trúng cổ của Ngụy Hàn, thế nhưng gã đã bị Ngụy Hàn ôm chặt lấy.
“Ngu xuẩn!" Đáy lòng Từ Đông cười như điên, ôm gã thì có tác dụng gì?
Cổ đã bị chém đứt một nửa, chẳng lẽ người còn sống được sao? Nhưng điều khiến gã khiếp sợ chính là Ngụy Hàn không hề chết. Còn lộ ra một ý cười mỉa mai, vẫn ôm chặt lấy gã đâm ngược con dao găm về phái sau trúng vào gã.
“Ngươi? Sao ngươi có thể? Ngươi?” Từ Đông hoảng sợ liều mạng giãy dụa hồn phi phách tán.
Đáng tiếc gã bị Ngụy Hàn ôm chặt, cho dù gã có sức mạnh ngàn cân cũng không giãy dụa được. Ngay cả võ đạo tinh diệu cũng không thi triển ra được. Chỉ cảm thấy sau lưng mình truyền đến từng trận đau đớn.
Ngụy Hàn đâm liền bảy tám đao, Từ Đông đã trừng lớn mắt mà chết, lục phủ ngũ tạng bị đâm xuyên, nát bét. Đến tận lúc chết thì gã vẫn không thể hiểu được tại sao thiếu niên bị chém bay nửa cái cổ vẫn có thể sống một cách bình thường được.
"Hô!" Ngụy Hàn hài lòng buông gã ra, tiện tay hờ hững rút đoản đao trên cổ xuống.
Chỉ thấy vết thương đang lành miệng, chẳng mấy chốc đã khôi phục như ban đầu. Sự tổn thương khiến người ta phải chết này không là gì với hắn cả.
“Tên này chắc là Luyện Bì cảnh rồi? Da dày thật đó, tựa như da trâu bò vậy, phải dùng toàn lực mới đâm thủng được.”
“Nếu gặp phải một kẻ mạnh hơn Luyện Bì cảnh, chưa chắc ta có thể phá vỡ được thế phòng thủ của đối phương.”
Ngụy Hàn vừa nghiêm túc phân tích vừa mò xác. Hôm nay Trần Chí Phi mời người ta đến uống rượu, tất nhiên không thể chỉ đem bạc vụn, lấy được ngân phiếu 300 lượng trên người gã.
Từ Đông là tiểu đầu mục của bang phái lại rất nghèo, chỉ có 31 lượng bạc vụn, một thanh đoản đao, hai bình thuốc bổ của võ giả Luyện Bì cảnh, Hổ Cốt Cửu Tham Đan.
"Đồ tốt!" Ngụy Hàn vui vẻ thu hết lại.
Liếc mắt thấy khung cảnh bừa bộn trên mặt đất, hắn liền chuẩn bị thu thập hiện trường. Vừa rồi thời gian tranh đấu rất ngắn, không làm kinh động người ngoài.
Chỉ cần động tác hắn nhanh chóng thì sẽ chẳng để lại chút dấu vết nào. Thi thể đã được xử lý xong, bọc trong bao vải nặng nề ném xuống lòng sông. Vết máu và phấn độc cũng được xử lý sạch sẽ, nếu không sẽ để lại sơ hở.
"Phấn độc này dùng tốt thật đó, lần sau sẽ dùng tiếp.” Ngụy Hàn lầm bầm, nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Thế nhưng hắn còn chưa xử lý xong thì một tiếng hát du dương từ xa truyền đến. Đây là một giọng hát nữ tử, thanh âm của nàng uyển chuyển thanh lệ. Dịu dàng đến mức như nói nhỏ bên tai khiến người ta say mê.
Nhất thời khiến Ngụy Hàn mê mang, cả chiếc thuyền hoa đều yên tĩnh lắng nghe.
Bọn họ ánh mắt đờ đẫn động tác cứng ngắc, không hẹn mà cùng đi về phía bên phải khoang tàu. Nhìn chiếc thuyền cách đó không xa đang đến gần.
Thuyền lâu đèn đuốc sáng trưng, treo đầy lồng đèn đỏ, để lộ ra tà khí bức người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook