Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 29
Chương 29
[Trans: Khoi]
[Beta: Forliags]
Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang đứng trong đống đổ nát, nơi ánh mặt trời thiêu đốt đang chiếu xuống.
Những tấm ván gỗ gãy và những đống đá vương vãi khắp nơi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm của mặt trời và kết cấu không bằng phẳng của mặt đất.
“Vậy ra đây là cách họ cho phép trải nghiệm những ký ức trước đấy.”
Cảm giác như đang mơ vậy.
Di chuyển cơ thể theo ý muốn là điều không thể, nhưng tôi đã chia sẻ cảm giác với ‘Anh hùng thời niên thiếu’ trong ký ức của mình.
Các giác quan sống động như thể tôi đang ở đó.
‘Thời niên thiếu của anh hùng….’
Nhân tiện, nơi này là ở đâu?
Quê hương của anh hùng sao?
Ngay khi tôi đang điều chỉnh góc nhìn thấp hơn và cố gắng quan sát xung quanh trong giây lát….
Thịch!
Anh hùng bắt đầu bước đi.
Bóng dáng ngài ấy mờ nhạt phản chiếu trên mặt đất, kèm theo thanh kiếm sắt nằm xuống.
Mặc dù vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của ngài ấy, nhưng nó chẳng khác gì bình thường.
‘Khoảng mười tuổi.’
Thân hình gầy gò đập vào mắt tôi đầu tiên.
Sự tò mò, sôi nổi của tuổi thơ hiện rõ, ẩn giấu bên dưới vẻ mặt cứng rắn.
Anh hùng tiếp tục đi về hướng đó như thể ngài ấy đã có sẵn đích đến.
Giống như một con búp bê trong cửa hàng đồ chơi, ngài ấy im lặng di chuyển, vẻ mặt không hề thay đổi.
“…”
Khát quá, cổ họng tôi như bỏng rát.
Hơi ấm giữa làn da chai sạn.
Cảm giác có sỏi giữa các móng chân.
Trên hết, thứ khó chịu nhất chính là mùi hôi thối.
‘Thực sự là một cánh đồng xác chết.’
Những xác chết bắt đầu xuất hiện từng cái một nhanh chóng trở nên nhiều đến mức có thể dẫm lên.
Máu và phân chảy ra từ chúng giờ đã đông cứng lại, làm xáo trộn lối đi.
‘Chỉ là một ngôi làng nông thôn bình thường, chuyện gì có thể xảy ra ở đây?’
Đó không phải là kết quả của một cuộc xâm lược của quân đội con người.
Không có dấu vết của ngựa quân sự, chỉ có dấu chân dị dạng là rõ ràng.
Quyết đoán…
‘Không có một xác chết nguyên vẹn nào cả. Chắc chắn là do lũ quỷ gây ra.”
Những xác chết bị xé nát và bị cắt xẻo nằm rải rác khắp nơi như những tác phẩm điêu khắc kỳ cục.
Thịch!
Anh Hùng dừng lại giữa làng.
Sau đó, ngài ấy bắt đầu kéo và di chuyển từng xác chết một.
Mỗi lần ngài ấy chạm vào chúng, đàn ruồi bám vào chúng lại bay đi.
‘…Một nhiệm vụ nghiệt ngã.’
Lúc đó là giữa hè.
Những cơ thể khập khiễng và mùi của chúng.
Ngay cả một người như tôi, người luôn khoe khoang rằng mình đã quen với nhiều tai họa, cũng muốn quay lưng lại.
Nhưng anh hùng thời niên thiếu không dừng lại.
Ngay cả khi ngài ấy vấp ngã trên một hòn đá, hoặc những ngón tay bị rách, ngài ấy vẫn tiếp tục di chuyển những cơ thể kỳ dị.
…Đó là một sức mạnh tinh thần phi thường.
Đích đến là một cái hố lớn ở ngoại ô ngôi làng.
Những chiếc xẻng gãy vương vãi gần đó.
Lúc này tôi mới nhận ra tại sao lòng bàn tay tôi lại đổ mồ hôi đầm đìa từ trước đến giờ.
Bụp!
Anh hùng ném xác xuống hố, không hề nghỉ ngơi mà tiếp tục di chuyển.
'….'
Bằng cách này, ngài ấy đã di chuyển tất cả các xác chết.
Ngay cả những thứ không thể giữ được hình dạng nguyên vẹn cũng được thu thập dưới dạng phế liệu.
Từ hoàng hôn đến bình minh và một lần nữa cho đến khi mặt trời lặn.
Biểu cảm của ngài ấy vẫn không thay đổi.
Chỉ khi ngài ấy vận chuyển hai xác chết giống mình thì các cơ xung quanh hàm của ngài ấy mới căng ra.
'….'
Một lần nữa, trong đêm, Anh hùng đứng chết lặng trước ngọn lửa khổng lồ đang thiêu rụi những xác chết.
ngài ấy như muốn chết ngạt trong làn khói và mùi hăng nồng.
Vào lúc đó, nó đã xảy ra.
Drrrrr!
Sự rung động nhỏ đột nhiên tăng cường.
Tiếng vó ngựa va vào nhau chói tai khiến ngài ấy ngẩng đầu lên.
“Chết tiệt, đã muộn một bước!”
“Tìm người sống sót! Bắt đầu tìm kiếm”
Một nhóm lính đánh thuê đang tiến vào làng.
Họ đến từ một nhóm lính đánh thuê khá có uy tín, xét từ lá cờ cũng như áo giáp và trang bị chất lượng cao.
'….'
Cho đến khi họ chú ý đến Anh hùng thời niên thiếu và vây quanh anh thành một vòng tròn, Anh hùng vẫn không thực hiện bất kỳ động thái nào.
Ngài ấy chỉ nhìn chằm chằm vào sự phản chiếu của ánh sáng chói mắt một cách đau đớn.
“Ở đây vẫn còn người sống sót!”
“Đó là một đứa trẻ! Đội trưởng! Đến đây! Có người sống sót!”
“Chúng tôi là Quân đoàn đánh thuê Karas.”
Cảnh chuyển sang một ký ức mới:
▼
Lửa trại đã sẵn sàng.
▲
* * *
Một lần nữa, khung cảnh xung quanh tôi dần sáng lên.
Ký ức tiếp theo đang mở ra.
Nơi này… một dòng suối?
Ánh hoàng hôn soi sáng mặt nước trong vắt.
Những gợn sóng nhỏ lấp lánh khi chúng va chạm với những viên đá, tạo thành những bong bóng nhỏ.
Một cảm giác mát lạnh dễ chịu xuyên qua lưng tôi.
“Này, Ted!”
Khi tôi ngẩng đầu lên, một chiếc lều khá lớn hiện ra trong tầm mắt, cùng với một lá cờ được cắm bên cạnh—
Trại của Quân đoàn đánh thuê Karas.
‘Cuối cùng mình cũng theo kịp được dòng chảy thời gian.’ Tôi thầm nghĩ
Một giọng nói nồng nhiệt tiếp tục.
“Vẫn đang luyện tập à? Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu đang ở độ tuổi cần thả lỏng một chút đấy, ngài ấy siêng năng ạ!”
Người lên tiếng là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê, lúc này không đội mũ giáp chiến đấu nhưng rất dễ nhận ra.
Không có nhiều người có đôi mắt nhân hậu như vậy.
Tuy nhiên, những nếp nhăn quanh mắt ông ngày càng sâu hơn.
——————
"Bởi vì nó rất thú vị."
Anh hùng bất ngờ trả lời lặng lẽ.
Tôi nhận thấy trọng lượng của một thanh kiếm dài đáng kể trong tay ‘của tôi’.
Có vẻ hơi khó khăn đối với ngài ấy ít kinh nghiệm hơn.
Tuy nhiên, Anh hùng đã sử dụng thanh kiếm một cách thành thạo, tạo ra sự hòa quyện hài hòa giữa âm thanh gió mạnh mẽ với dòng nước chảy nhẹ nhàng.
* * *
Lưỡi kiếm được bảo trì tốt phản chiếu khuôn mặt của ngài ấy, giờ đã trưởng thành hơn một chút.
‘Đã khoảng 2 hoặc 3 năm rồi’
Tôi suy đoán.
Giữa tiếng nói đùa vui vẻ, một giọng nói to và vui vẻ khiến tôi chú ý.
Đó là những người lính đánh thuê của họ.
Mặc dù có vẻ ngoài thô kệch nhưng họ có vẻ tốt bụng và vui vẻ, trêu chọc Anh hùng một cách thân thiện.
Khi họ tinh nghịch đẩy ngài ấy xuống nước, ngài ấy chấp nhận một cách dễ dàng.
Không khí tràn ngập tiếng cười và tiếng nói đùa vui tươi khi nước bắn tung tóe xung quanh.
Tôi không thể không ngạc nhiên trước mối liên kết bền chặt và sự thích thú rõ ràng của Anh hùng đối với những trò đùa này.
Tuy nhiên, sự chú ý của tôi đã bị chuyển hướng khi ánh mắt của Anh hùng hướng về phía một cô gái đang ngồi bên bờ suối.
'…Huh?'
Một cô gái có mái tóc nâu và đôi mắt giống thủ lĩnh của lính đánh thuê.
Khuôn mặt cô với những đường cong mềm mại vô cùng quyến rũ.
Khi mắt cô chạm mắt Anh hùng, cô đỏ mặt và nhanh chóng tránh ánh mắt.
‘Thật đáng yêu.’
Điều ngạc nhiên là khuôn mặt ngài ấy phản chiếu trên mặt nước cũng tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Tôi nhận ra ngay: đây chính là cô gái.
Người đã mang lại ý nghĩa cho cuộc đời ngài ấy.
Ánh mắt họ chỉ gặp nhau trong chốc lát nhưng tình cảm được truyền tải bên trong rất sâu sắc và dễ nhận thấy.
Nụ cười e thẹn và tiếng cười trong sáng.
Vào khoảnh khắc đó, nét mặt của chàng trai và cô gái, những người đang lang thang đâu đó trong khoảng thời gian bao la, hội tụ lại.
“…”
Một nét mặt mà tôi chưa từng chứng kiến trong nhiều năm dài.
Đó là khoảnh khắc khiến tôi nhận ra khoảng thời gian bên bờ sông rực sáng này quý giá biết bao đối với cặp đôi đích thực.
“Nóng quá, nóng quá! Thủ lĩnh! Chúng ta có thể để họ yên được không?”
“Ted đã quyết định đi theo con đường đầy chông gai. Tôi chắc chắn tôi đã cảnh báo cậu ấy.”
"Bố!"
Dưới bầu trời đêm đầy sao, xung quanh là tiếng cười và những câu chuyện cười tầm thường, hình bóng của họ là ký ức cuối cùng mà tôi còn lưu giữ.
Anh hùng, được tắm trong ánh sao và hơi ấm, trông cực kỳ yên bình.
Và một lần nữa, bóng tối lại bao trùm mọi thứ.
* * *
▼
Củi được xếp gọn gàng.
▲
* * *
Xung quanh tối đen như mực.
Không thể nhìn thấy mặt trăng và các ngôi sao trong đêm dày đặc này.
Nguồn sáng duy nhất là ngọn đuốc bập bùng, gần như không trụ được khi nó nằm trên sàn đất.
Những giọt mưa muộn nhẹ nhàng hôn lên vai.
Không giống như ký ức trước đó, ký ức này ngay từ đầu đã được mở ra từ góc nhìn của bên thứ ba.
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Bầu không khí khác hẳn so với những ký ức gần đây, gây ra sự bối rối nhất thời.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên từ rất gần, gợi nhớ đến tiếng tru của một con vật.
"…Làm ơn. Làm ơn."
Đó là giọng nói của con người.
Khoảnh khắc tôi nhận ra chủ nhân, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
"KHÔNG. Trả nó lại…."
Cầu xin.
Những từ mà tôi không thể tưởng tượng được sẽ phát ra từ miệng ngài ấy.
Sau đó, đôi mắt mơ hồ chớp chớp.
Thứ đầu tiên có thể nhìn thấy là một bộ răng nanh khổng lồ, giống như một con dao găm.
Phía trên họ, ánh trăng, máu và mùi hôi thối trộn lẫn một cách hỗn loạn.
“Ờ, ừ.”
Ngài ấy thở hổn hển, cố gắng kéo thứ gì đó kẹt giữa họ.
'Ah.'
Mái tóc nâu vướng vào máu trên ngón tay.
Ký ức về một thời em rực rỡ dưới ánh hoàng hôn ùa về, tôi muốn quay mặt đi.
"KHÔNG. Làm ơn!"
Ngài ấy không thể buông tay, ngay cả khi một cái miệng quái dị với hàm há hốc lao về phía cậu.
Một tác động mạnh mẽ lên cơ thể được cảm nhận vào lúc đó.
“Ted! Đồ khốn! Chừa cái thói đó đi!"
Trong tầm nhìn rung chuyển, một thanh kiếm đâm sâu vào miệng sinh vật.
Đó là thủ lĩnh.
Người đầy máu, người thủ lĩnh vội vàng nắm lấy vai Anh hùng với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Tên khốn kiếp này. Cậu định làm cho một người đàn ông mất con gái cũng mất đi con rể tương lai của mình à?
"Thủ lĩnh. Thủ lĩnh. Tôi nên làm gì?"
"Những gì cậu nên làm vào lúc này sao?! Đứng dậy đi! Chúng ta sắp đến Bernshire rồi! Cậu sẽ có thể sống sót nếu cậu đến được đó! Cậu cũng không có lý do gì để sống sao!”
Giữa những tiếng kêu la không ngừng, người đàn ông lẽ ra phải đau khổ hơn bất cứ ai đã nhắc nhở anh về niềm hy vọng.
Từ điểm mù, một con quái vật khác xuất hiện, chuẩn bị nuốt chửng Anh hùng.
"Ah…."
Anh Hùng không bị thương nặng.
Trước khi máu của thủ lĩnh có thể văng tung tóe xuống đất, Anh hùng lao vào con quái vật và đâm thanh kiếm của mình sâu vào khớp hàm của nó.
Một lần hai lần.
Xác của tên thủ lĩnh bị xé thành nhiều mảnh, trượt xuống, đẫm máu, trong khi một con quái vật khác lao ra cho đến khi nuốt chửng toàn bộ hắn.
“Cái…đ! Tôi xin người! Hãy sống đi!”
“À, không. Tôi phải quay về với mẹ… Tại sao…”
“Đau quá, đau quá!! Cứ giết tôi đi! Làm ơn!"
Khi lũ quái vật tràn vào như thủy triều, đồng đội đã ngã xuống.
Trên vũng nước đầy máu và mưa, ngài ấy vung kiếm không ngừng hét lên.
“Haaaa, haaaaaa.”
Anh hùng cũng vậy, người đầy vết thương.
Nhưng nỗi đau thể xác dường như đã bị nỗi đau tinh thần lấn át từ lâu.
Mặc dù cơ thể không còn khả năng cử động, Anh hùng, như thể bị động kinh, vẫn hét lên và vung kiếm.
“Mọi người, chạy đi! Trốn mau đi!!"
Đó là một cuộc đấu tranh tuyệt vọng.
Nhưng nó vô ích.
Bầy quái vật vô tận vượt quá những gì anh ta, người chưa phát huy hết tài năng của mình, có thể xử lý.
Dưới chân họ, cờ và áo giáp có biểu tượng của nhóm lính đánh thuê bị giẫm đạp.
“Haha…”
Cái chết ngày càng hiện hữu.
Đôi mắt run rẩy của Anh Hùng nhìn hài cốt của đồng đội mình, hay đúng hơn là đống đổ nát.
Ngài ấy không biết nên mất ý thức hay cố gắng lấy lại ý thức.
Chỉ có hai điều ngài ấy có thể nắm bắt được vào lúc đó.
Thực tế là ngài ấy sẽ không bao giờ có được hạnh phúc trọn vẹn nữa và lời dự đoán đáng buồn rằng ngài ấy sẽ phải lục lọi những mảnh ký ức vụn vỡ này cho đến khi chết.
Số phận đã đưa ngài ấy trở lại với ngọn lửa của những xác chết đang cháy.
Thịch!
Chuyện xảy ra khi chiếc sừng của con quái vật bẻ gãy thanh kiếm của Anh hùng, xuyên qua sườn ngài ấy.
Ngài ấy bay một lúc lâu, đâm vào một cửa sổ bốc mùi mục nát.
Mặc dù bị thương nặng, thậm chí bị đâm thủng một bên sườn, ngài ấy vẫn nằm đó và choáng váng.
"Chạy trốn mau lên mọi người."
Và ngài ấy lại trỗi dậy.
Một thanh kiếm gãy.
Một cơ thể run rẩy.
Mặc dù biết rằng Anh hùng sẽ không chết ở đây, nhưng cảm giác diệt vong sắp xảy ra khiến tôi rùng mình.
Nhưng ngài ấy không thể chiến đấu được nữa.
Woong!
Đó là bởi vì bóng dáng mờ nhạt đột nhiên xuất hiện trước mặt ngài ấy.
Anh hùng theo bản năng đâm kiếm vào, nhưng hình dáng đó dễ dàng tránh được nó và thi triển ma thuật bề mặt chỉ bằng một cái vẫy tay.
'…Đó là ai?'
Anh hùng có khả năng kháng phép mạnh mẽ.
Có những câu chuyện kể rằng ngay cả một pháp sư trung cấp cũng cảm thấy khó khăn khi thi triển phép thuật thành công lên Anh hùng.
Một pháp sư có thể vượt qua khả năng kháng phép như vậy chỉ bằng một cử chỉ.
Chỉ có một cái tên hiện lên trong đầu tôi.
'…Zero?'
Bộ xương trắng nằm trong hang của người giám hộ.
Đó thực sự không phải là Zero sao?
Bảng tên có tên ‘Depikio Lugo’ hiện lên trong ký ức của Anh hùng.
‘Vậy Zero đã đi đâu?’
Giữa những suy nghĩ phức tạp như vậy, tầm nhìn của Anh Hùng chợt lóe lên.
Anh hùng, như thể đang cố gắng hết sức để xác định danh tính của cái bóng, ngước nhìn Depikio Lugo ngay cả khi ngài ấy ngã xuống.
Nhưng đó là sự kết thúc của đoạn ký ức này.
Kẹt két-
Một khung cảnh sụp đổ nhanh chóng.
Cảm giác nó hoàn toàn khác so với hai lần mờ dần trước đó và tôi nhận ra rằng đây không phải là quá trình chuyển sang ký ức tiếp theo mà là đi đến phần cuối của ký ức.
“…”
Thay vì không gian thiếu ánh sáng mờ ảo, một chiếc kệ sách bằng gỗ có hoa văn hiện ra trước mắt tôi.
Mùi sách tràn ngập trong không khí.
Cũng chính vào thời điểm này, lần đầu tiên tôi nhận thấy sự thay đổi ở ‘Hoa diên vĩ Laplace’.
* * *
▼
[Như vậy, ngọn lửa đã bốc cháy.]
▲
——————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook