Chương 28

[Trans: Khoi]

[Beta: Forliags]

 

“Thấy tôi trong tình trạng bẩn thỉu như thế này…” cô lẩm bẩm.

“Tôi từng thấy điều tồi tệ hơn trên chiến trường.”

“Giờ tôi đang khá là bừa bộn… Anh có thể đợi tôi một lúc được không? Tôi nghĩ mình cần tắm một chút”

“Xin lỗi, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian.”

“Ư…”

Tôi nhìn cô ấy quấn chăn, lẩm bẩm.

Tôi hỏi: “Nhân tiện, cô đã trốn được vài ngày rồi. Chuyện gì đang xảy ra thế?”

"Ồ…"

Khi vẻ mặt xấu hổ của cô ấy lộ ra, tôi bắt đầu 'quan sát' xung quanh phòng cô ấy.

Những chồng giấy tờ trên bàn chứa đầy những phương trình phức tạp.

Và trong ánh mắt Yussi nhìn chúng, có một chút phấn khích, như thể đang nhìn vào một kho báu.

“Cô không phải loại người ngẫu nhiên bỏ bê công việc của mình mà không có lý do.”

“Chà… tôi đã có cơ hội nhận được món đồ mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.”

Đó là một câu trả lời thậm chí còn mơ hồ hơn.

Tôi nhíu mày.

“…Một món đồ mà cô đang tìm kiếm sao?”

“Ừm…”

Yussi do dự rồi nói.

“Tôi có thể nói cho anh biết sau khi chắc chắn được không? Tôi không muốn nói về món đồ đáng nguyền rủa đó sớm.”

Tôi chậm rãi gật đầu.

Tôi rất tò mò, nhưng việc tò mò quá nhiều về vấn đề cá nhân lại khiến tôi cảm thấy kỳ lạ.

“Chắc chắn rồi, hãy cho tôi biết khi cô đã sẵn sàng.”

"Cảm ơn. Tôi đã định nói với anh trước khi mọi chuyện được giải quyết.”

Yussi mỉm cười thoải mái hơn.

“Dù sao thì điều gì đã đưa anh đến đây mà không báo trước?”

“Tôi cần một chiếc chìa khóa.”

"…Một chiếc chìa khóa sao?"

Bản đồ học viện được trải ra trên bàn.

Tôi chỉ vào một địa điểm cụ thể.

“Tôi đến để lấy chìa khóa Thư viện Ký ức.”

Bản đồ học viện trải dài trên bàn khi tôi chỉ vào một địa điểm cụ thể.

* * *

Bí ẩn của Rosenstark

Thư viện ký ức

Tôi nhớ lại những thông tin tôi đã thu thập được.

Thư viện bị phù phép bởi một câu thần chú gọi là Ghi nhớ, một quá trình kỳ diệu giúp trích xuất và lưu trữ ký ức trong sách.

Du khách có thể biến những ký ức mong muốn của mình thành những cuốn sách để lưu giữ an toàn, một nơi để xem lại và hồi tưởng về những ký ức đó.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể để lại ký ức của mình ở đó.

Lối vào bị hạn chế trừ khi bạn là sinh viên năm thứ tư sắp tốt nghiệp hoặc được hiệu trưởng cho phép đặc biệt.

‘Thông thường, sinh viên năm nhất không biết gì về sự tồn tại của nó.’

Tôi chỉ mới phát hiện ra nó gần đây.

Ngoài việc lưu trữ bộ nhớ, thư viện không có bất kỳ tính năng đặc biệt nào và những ký ức được lưu trữ thường chỉ có chủ sở hữu mới có thể truy cập được.

So với những bí ẩn khác ở Rosenstark, nó có số lượt ghé thăm tương đối thấp.

‘…Ký ức của Anh hùng có được lưu trữ ở đó không?’

[TL/N: Anh hùng gốc.]

Nếu vậy thì đã đủ lý do để ghé thăm nới này.

Việc xem lại những ký ức về bản gốc có thể nâng cao hiểu biết của tôi về Anh hùng, khiến cho phép đa hình của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cạch!

Yussi đưa cho tôi một chiếc chìa khóa được làm bằng đồng cũ kĩ.

“Nhân tiện, cũng được một khoảng thời gian rồi.”

"Ý cô là gì?"

“Tôi nhớ năm nào anh cũng đến nơi này. Tuy nhiên, anh đã dừng lại việc thăm Thư viện Ký ức trong vài năm qua.

Tôi dừng lại một lúc.

'Mỗi năm sao?'

‘Anh hùng’ chưa bao giờ chia sẻ mọi chi tiết về lịch trình của ngài ấy với tôi.

Một số khía cạnh vẫn chưa được tiết lộ và có vẻ như Thư viện Ký ức là một trong số đó.

‘…Ngài ấy thường đến thăm hàng năm mà không nói một lời nào về việc đó ư.’

Khoảng cách từ miền Trung tới miền Tây không hề nhỏ.

Nếu Anh hùng bận rộn cố tình dành thời gian đến thăm thì chắc chắn đó là chuyện quan trọng.

Những ký ức nào mà Anh Hùng phải tìm kiếm trong suốt hằng năm qua?

Nó có thể là gì?

Sự tò mò mãnh liệt dâng lên trong tôi.

* * *

Ngồi bên cửa sổ chuyến tàu ma thuật, tôi cảm nhận được làn gió mát lạnh, và trước khi kịp nhận ra thì chúng tôi đã đến gần đích.

[…Trạm tiếp theo là lối vào chính của Thư viện Ký ức, Cổng vào Chính của Thư viện Ký ức. Nếu quý khách xuống xe…]

Tôi là người duy nhất xuống xe.

'Lạ thật đấy!'

Đây không phải là thời gian thông thường để các sinh viên tốt nghiệp đến thăm, và mặc dù thỉnh thoảng các sinh viên tốt nghiệp cũng đến thăm lại những kỷ niệm, nhưng đáng ngạc nhiên là hôm nay lại không có ai đến Thư viện ký ức cả.

Tôi đứng trước lối vào chính của thư viện.

Cơn chóng mặt quen thuộc ập đến với tôi.

Bí ẩn được hé lộ

Đây là nơi sẽ tua lại những kí ức xưa cũ

Người đưa tang đã đến

Vị trí đã ghi:

Nơi lưu giữ ký ức của những cá nhân đã đi qua Rosenstark…

Tôi siết chặt nắm tay của mình.

Tôi đã thực sự tìm thấy nó.

Lời giải thích tử tế tiếp tục.

Bùa mê Ghi nhớ trong Thư viện Ký ức hơi đặc biệt.

Nó không chỉ cho phép trải nghiệm ký ức từ góc nhìn của cá nhân,

nhưng cũng có thể được chỉ đạo từ quan điểm của bên thứ ba,

và bạn có thể tự do di chuyển giữa chúng tùy theo ý định của người sáng tạo.

Xin lưu ý rằng những điểm mù như trải nghiệm thị giác hoặc thính giác mà chủ sở hữu không trải qua sẽ được bổ sung một cách kỳ diệu.

Mật khẩu xem đầu tiên của người dùng trước, ‘Ted Redymer,’ là ‘Đừng quên.’

Mật khẩu xem lần đầu tiên?

‘Có vẻ như có rất nhiều ký ức được lưu trữ tại đây.’

Ánh mắt tôi hướng về phía thư viện.

‘Nhìn gần nó trông còn to hơn nữa.’

Công trình kiến ​​trúc chìm trong ánh chạng vạng đã đè nặng lên du khách một sự áp bức không rõ nguyên nhân.

Cảm giác như tôi đã bước vào một tàn tích lịch sử, đối mặt với thời gian và lịch sử choáng ngợp.

Ngoài dãy núi lớn.

Đột nhiên, những ký ức về việc lang thang qua tàn tích của Kỷ nguyên thứ nhất hiện lên trong đầu.

——————

Nó cảm thấy như thế này.

Tích!

Tôi nhét chìa khóa vào lỗ khóa của lối vào chính.

Chiếc chìa khóa cũ bất ngờ trượt vào lỗ một cách trơn tru—

Kẹt!

Cánh cửa tự mở mà không cần tôi chạm vào.

Một mùi mốc thoang thoảng trong không khí.

Theo bản năng, tôi ngó qua khe cửa để nhìn vào bên trong.

'Cái này là cái gì?'

Lúc đầu, tôi không thấy gì cả.

Ánh sáng rực rỡ đột ngột bùng lên trong bóng tối đen kịt khiến tôi giật mình.

Một thứ ánh sáng chói lóa mà tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào.

Sau khoảng một giây,

'Đây là…'

Tôi thấy mình đang đứng trong một không gian hoàn toàn khác.

Tòa nhà đồ sộ sừng sững trước mặt tôi đã không còn được nhìn thấy nữa.

Khung cảnh thanh bình của học viện đã biến mất.

Thay vào đó, thứ chào đón tôi là những kệ sách trải dài vô tận

Một hành lang dài và hẹp.

Tôi bước vài bước vào trong.

Mùi bụi bặm vây quanh tôi.

Sự ấm áp của ánh nắng.

Gió núi được cảm nhận cùng một lúc.

‘Dịch chuyển không gian à.’

Một biểu hiện của phép thuật cao cấp tồn tại trong Kỷ nguyên thứ nhất nhưng hiện tại đã không được sử dụng thực tế trong một thời gian dài.

‘Nó giống như cánh cổng dẫn đến Hang Bảo Vệ.’

Đi qua hành lang yên tĩnh, tôi quan sát xung quanh.

Ở mọi nơi tôi thấy đều có sách, sách và sách.

Những giá sách chất đầy sách trông như những làn sóng.

Một lúc sau, tôi có thể thấy một cái thang cao giữa chúng.

Và trên đó, một hình bóng duyên dáng đang di chuyển tới lui.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

‘…’

‘…’

Trong khi cô ấy bước xuống thang như thể đang trượt, Hoa diên vĩ của Laplace nhanh chóng đưa ra những thông tin.

Hình nhân ký ức: Rosalyn Requiem

– Một sinh vật phép thuật được tạo ra bởi Zero Requiem, mang họ của ngài ấy.

– Phép thuật chính của Thư viện ký ức, trung gian của 'Ghi nhớ' và thủ thư quản lý 'ký ức'.

- Khó xử lý.

Một trong những bình luận thêm một chút căng thẳng.

‘Một sinh vật huyền ảo à.’

Rosalyn Requiem đến gần với mái tóc, lông mày, khuôn mặt và đôi mắt trắng không bị ảnh hưởng.

Mang hình dáng của một con người nhưng không hoàn toàn là con người.

Tuy nhiên, không có cảm giác khó chịu điển hình của các thực thể nhân tạo.

Tôi có thể nói gì khác?

Cảm giác giống như đặt một cuốn sách cổ dày cộp và sờn rách trước mặt tôi.

Tôi từ từ nhìn vào đôi môi mím chặt của Rosalyn.

‘Đã lâu không gặp, Ted. Chào mừng trở lại thư viện.'

Giọng nói bình thản, không cao thấp của cô ấy vang vọng trong tai tôi.

* * *

Tôi không trả lời ngay lập tức.

'Ted' hoặc 'Giáo sư.'

Cảm giác xa lạ khi được gọi bằng một cái tên thay vì những chức danh quen thuộc khiến tôi nghẹn ngào.

Như không quan tâm, tiếp tục nói.

“Bạn đến đây để viết một cuốn sách à?”

“Không, tôi đến để đọc.”

"Tôi hiểu rồi."

Sau khi nói xong, Rosalyn chăm chú nhìn tôi.

Nháy mắt. Nháy mắt.

Như thể đang thực hiện một thủ tục nào đó, cô ấy che giấu vẻ ngoài của mình theo nhịp độ đều đặn và xuất hiện trở lại, đôi mắt trắng tinh.

Khi bóng tối được tạo ra bởi những giá sách cao đổ xuống tầm mắt nhân tạo của cô ấy, một sự căng thẳng kỳ lạ bao trùm lấy cơ thể tôi.

'Không sao đâu.'

Đa hình không thể được nhìn xuyên qua bằng bất kỳ phương tiện ma thuật nào.

Đó là một thực tế đã được chứng minh qua nhiều thí nghiệm được thực hiện với Anh hùng.

Tôi tình cờ đối mặt với Rosalyn một lần nữa.

Cô ấy lại nói.

“Bạn muốn được dẫn tới ký ức nào?”

"Cái đầu tiên."

“Bạn luôn luôn tìm kiếm cái đó nhỉ.”

Tôi nhìn bàn tay trắng nõn của cô ấy đang dang ra.

“Như bạn đã biết, đường đi rất phức tạp. Bạn sẽ không muốn chìm đắm trong ký ức, phải không?”

Bàn tay cô ấm áp đến không ngờ.

Đến mức có thể cảm nhận được ảo giác về mạch đập.

“Đừng đối xử với tôi như một đứa trẻ như vậy chứ.”

“Khi bạn đã tồn tại được 300 năm, độ sâu của nếp nhăn sẽ không còn phù hợp nữa”.

…300 năm.

“Chắc là chán lắm.”

“Chà, tôi không thể nói nó có nhàm chán hay không.”

“‘Bạn có đọc những ký ức được lưu trữ không?

Mặc dù tôi chỉ nhìn vào phía sau mái tóc bạc trắng của cô ấy nhưng không hiểu sao có vẻ như Rosalyn đang mỉm cười.

“Chỉ những người đã khuất thôi.”

“…Tại sao chỉ có của những người đã chết?”

“'Bởi vì đó là điều họ thích hơn.”

Thịch!

Khi chúng tôi đi qua mê cung những giá sách đan xen nhau, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

Rosalyn nói có nhịp điệu như thể cô ấy đang đọc thánh vịnh.

Ngay cả khi không tập trung, nội dung vẫn lọt vào tai tôi.

“Nó không tuyệt vời sao?”

"'Cái gì?"

“Những giá sách này. Khi chọn một cuốn sách, tôi đứng trước vô số cuộc đời. Trước những khoảnh khắc họ muốn lưu giữ cho đến cuối cùng. Nó không bao giờ nhàm chán.”

Những khoảnh khắc họ muốn lưu giữ cho đến cuối cùng.

Tôi càng ngày càng tò mò.

‘Anh hùng’ đã để lại những loại ký ức nào?

‘Nếu là ký ức trước khi tốt nghiệp thì mình không biết nội dung là gì.’

Ngài ấy đã vạch ra một giới hạn, nói rằng ngay cả tôi cũng không cần biết xa hơn điểm đó.

Cơ hội được biết về chàng trai trẻ Ted Redymer từ những ngày đầu làm Anh hùng khiến tôi phấn khích lạ lùng.

Nhân tiện, chưa bao giờ có bất kỳ phương tiện truyền thông nào nói về Người anh hùng trẻ tuổi.

“Chúng đây rồi.”

Mái tóc bạc rung chuyển nhịp nhàng, tỏa ra mùi hương gỗ thoang thoảng dần lắng xuống.

Cô cười toe toét.

“Đã đến lúc đảo ngược thời gian.”

Nói xong những lời đó, Rosalyn đưa tay lên phía trên giá sách.

Một làn sóng ma thuật được cảm nhận khi một cuốn sách ở trên cùng lơ lửng trong không trung.

Một cuốn sách cũ kỹ và rách nát.

Rosalyn đã đưa nó cho tôi.

“Ký ức gì mà Ted đến thăm nó như một sự kiện thường niên… Tôi đã tò mò từ lâu rồi.”

Tôi nhận cuốn sách và trả lời: “Vậy à?”

“Hehe, điều đó có làm bạn khó chịu không? Tôi xin lỗi. Tò mò là một trong số ít những cảm xúc được chủ nhân của tôi cho phép.”

Rosalyn quay lại, nở một nụ cười giống con người hơn trước.

“Vậy thì tôi hy vọng đó sẽ là một kỷ niệm thú vị.”

Cô nhanh chóng giấu đi vẻ ngoài của mình.

Tôi dùng đầu ngón tay khám phá trang bìa, lặp lại mật khẩu.

'(Đừng quên).'

…đừng quên.

Khi tôi tiếp tục suy ngẫm về ý nghĩa của nó, dường như có điều gì đó lôi kéo tôi.

Cùng lúc đó, tầm nhìn của tôi bắt đầu gợn sóng dần dần.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương