Chương 26

[Trans: Khoi]

[Beta: Forliags]

 

Lớp học “Giải phẫu quái vật” của Anh hùng đã thành công rực rỡ.

Những lời chỉ trích ban đầu mà anh nhận được không phải về chất lượng bài giảng.

Ngay cả khi chỉ có những điều cơ bản, bài giảng của anh ấy cũng dày đặc hơn bất kỳ lớp nào khác.

Tuy nhiên, điều mà các học viên mong muốn còn hơn thế nữa – họ muốn những lời dạy mà chỉ Anh hùng mới có thể cung cấp.

Về mặt đó, “Giải phẫu quái vật” là bài giảng hoàn hảo chạm đến chính xác những gì học viên mong muốn.

Nó đưa ra một lý thuyết chưa từng tồn tại trước đây và sau khi được xác minh trong học viện, nó có thể được áp dụng thực tế trên chiến trường.

Đó là một lý thuyết sáng tạo do Anh hùng trực tiếp nghĩ ra, sử dụng lượng thông tin khổng lồ được lưu trữ trong Hoa diên vĩ của Laplace.

– Này, những người đang nói về sự độc đáo trong bài giảng ngày hôm qua, bắt đầu đăng tải những dòng bình luận trên ‘đầu nối’.

└ Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có chuyện gì đang xảy ra à?

└ Buổi học ngày hôm nay có thể coi là buổi học hay nhất trong lịch sử.

└ Cái gì? Nội dung là gì!?

└Giải phẫu quái vật.

└Giải phẫu quái vật? Đó là cái gì vậy?

└Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó.

Ngay cả phản ứng của các học viên cuối cấp cũng rất nhiệt tình.

– Nếu bạn xem các bài đăng phổ biến sẽ có phần tóm tắt sơ bộ về nội dung. Nhân tiện, tôi thực sự ghen tị. Nếu chúng tôi học được những điều như vậy trong năm thứ nhất thì việc chiến đấu sẽ không đáng sợ đến thế. Bây giờ chúng ta chỉ còn chưa đầy một năm nữa…

└ Vui lên nào các tiền bối. Các anh chị sẽ sống sót thôi. (Cười)

└ Đến thư viện. Họ đã dự trữ sách cho những học viên không đến lớp đọc.

└ Hinh như họ đang phân phát những tài liệu đó phải không?

└ Nhưng có lẽ bạn cần phải nhanh lên. Khi tôi đến đó, chỉ còn lại bốn bản.

└Ted Redymer là một vị thần…

–Vừa kiểm tra tài liệu của học viên năm thứ tư. Thành thật mà nói, nó ở một cấp độ khác so với những lý thuyết mà chúng ta đã học cho đến nay. Chúng tôi ghen tị với các bạn, đàn em ạ.

└Bạn đã xem các giáo sư dạy cùng một nội dung trong nhiều năm chưa?

Một bài giảng thu hút được phản ứng tích cực từ phía học viên thực sự là một điều hiếm khi xảy ra.

Với nội dung đầy tính năng độc đáo, kết hợp với phần minh họa do Anh hùng cung cấp và bài tập thực hành sáng tạo, các học viên đã thể hiện sự hưởng ứng nhiệt tình.

Mặc dù một số cá nhân cố gắng coi thường bài giảng nhưng ý kiến ​​của họ ngay lập tức bị bác bỏ.

– Có chuyện gì mà ồn ào thế này? Thành thật mà nói, tôi không biết liệu nó có tuyệt vời đến vậy không.

└ Có phải bạn là người thất bãi trong cuộc phỏng vấn không.

└ Nếu bạn không phải là kẻ thất bại thì nó có thể còn rắc rối hơn nữa.

└ Tại sao lời nói của bạn đầy sự ghen tỵ thế?

“Những kẻ ngốc ngu dốt này!”

Tại một trong những ký túc xá của giáo sư, một người nào đó đang vật lộn với đầu nối đã viết bình luận, gây ra một vụ náo động nhỏ, nhưng điều đó không quan trọng lắm.

Điểm đánh giá bài giảng cũng tăng mạnh.

Lớp học này dường như đã giải quyết được sự bất mãn của học viên ngay lập tức vì các đánh giá đều rất tích cực.

Đa số học viên tham gia lớp học đều cho điểm tuyệt đối.

Nếu không có sự cố xảy ra vào cuối buổi học, bài giảng này đã được ca ngợi như một ví dụ hoàn hảo về sự xuất sắc.

– Nói thêm một chút thôi, nhưng hôm nay có người đã ngất xỉu trong giờ học của chúng tôi đấy.

Trẻ em ở độ tuổi này thường quan tâm đến những loại câu chuyện này.

– Có vẻ như họ đã được đưa đến bệnh xá ngay lập tức. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó.

└ Việc lan truyền loại thông tin này không phải là không phù hợp sao?

└ Nghiêm túc mà nói, điều gì khiến cho người đó ngất xỉu thế?

└ Ngất xỉu ngay tại lớp học sao? Phải chăng do cậu ta đã luyện tập quá sức sao?

└ Luyện tập quá sức ư? Không đời nào. Tuyệt đối không.

└ Bạn biết gì sao? Nói tôi nghe với!

└ Tôi biết. Tuy nhiên, tôi sẽ không nói cho bạn biết.

Nội dung kể về một học viên đột nhiên ngã gục trong giờ học.

* * *

Trong thế giới kiếm thuật, mỗi trường phái đều có những đặc điểm riêng.

Lấy gia tộc Dieterich làm ví dụ.

Những kẻ từng chạm trán họ trên chiến trường đều có chung một trải nghiệm.

"Tuyệt hảo."

Một thanh kiếm được tôi luyện để đạt đến tinh túy của kiếm thuật.

Đâm, chém và né tránh mà không bị thương tổn.

Để đạt được đến sự hoàn hảo như vậy, kỹ thuật cảm nhận thị giác của gia tộc Dieterich được phát triển để cảm nhận dòng chảy của mana xung quanh.

Nó có thể đọc được luồng mana bên trong đối thủ, cho phép nhanh chóng hiểu được hướng tấn công của họ.

Ngay cả những sơ hở nhỏ nhất cũng có thể được xác định trước khi nhìn thấy bằng mắt thường.

Từ góc nhìn của đối thủ, họ có thể cảm thấy như đang chiến đấu với một người có thể dự đoán tương lai.

Mọi chiêu thức kiếm thuật đều bị hóa giải, và ngay cả sơ hở nhỏ nhất cũng bị khai thác.

Tốc độ xử lý não bộ nhanh hơn nhiều người thường, hiểu biết rộng rãi và sâu sắc về các môn võ thuật khác nhau, sự tập trung cao độ và quan sát tỉ mỉ - đây là những đặc trưng của gia tộc Dieterich.

Người đứng đầu hiện tại, "Kẻ Hoàn Hảo" Felson Dieterich, là người thể hiện hoàn hảo nhất những điều kiện này kể từ khi gia tộc được thành lập.

Khả năng ngăn chặn mọi yếu tố đe dọa đến bản thân đã trở thành chủ đề phổ biến trong các câu chuyện kể. 

Với một người cha xuất sắc như vậy và được sinh ra giữa hai kiếm sĩ tài ba - một người phi thường.

Cậu bé tự hỏi mình, "Nhưng tại sao mình lại như thế này?"

* * *

Ban Dieterich.

Sự bất tỉnh đột ngột của cậu ấy khiến tôi mất cảnh giác.

Điều đó làm tôi hơi khó chịu.

Nhiệm vụ của tôi không chỉ là tổ chức một bài giảng hay;

Đó chỉ là quá trình.

Mục tiêu cuối cùng là đào tạo ra ‘Anh hùng kế tiếp’ có thể thực sự đảm nhận vị trí này.

Vì lý do đó, tôi đã đưa cậu ta đến bệnh xá.

Nếu có vấn đề gì với Ban, một trong những ứng cử viên, thì tôi cần phải biết.

Tách

Tôi đến gần Ban, cậu bé cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.

“Đi thôi. Thầy sẽ đưa em về ký túc xá.”

“Không cần đâu, em ổn mà. Em có thể tự đi được.”

“Chăm sóc một học viên đang không có sức khỏe tốt cũng là trách nhiệm của giáo sư.”

Khi tôi bước đi trước, Ban lặng lẽ đi theo sau tôi.

Nghe những bước chân do dự phía sau, tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với bác sỹ trước đó.

“Tại sao cậu ấy đột nhiên ngất xỉu?”

“Vẫn chưa rõ. Cậu bé nói rằng cậu bé đã tập luyện quá sức và căng thẳng…”

Tập luyện quá sức và căng thẳng sao?

Điều đó thật khó tin.

Cậu ấy là một chiến binh được huấn luyện bài bản, với thể lực vượt trội so với người bình thường.

Đối với một người như vậy, việc ngất xỉu vì những lý do thông thường gần như là không thể.

'Ít nhất cho đến khi kỳ thi lý thuyết, cậu ấy vẫn ổn, phải không?'

Chắc chắn rồi.

Cậu ấy ghi được điểm số cao nhất trong số các học sinh.

Các triệu chứng bắt đầu xuất hiện khi cậu ấy đứng trước con quái vật nhồi bông.

Lúc đầu, tôi nghĩ đó có thể là một loại triệu chứng nào đó.

Khó thở, co giật.

Các triệu chứng dường như giống với việc ngất xỉu lúc này.

Cảm thấy nghi ngờ, tôi giải thích tình hình cho bác sỹ, và sau một thoáng suy ngẫm, ông ấy nói:

"Chà, trong trường hợp đó, có khả năng là một biểu hiện cho sự sang chấn tâm lý."

"Sang chấn...hả."

Sang chấn tâm lý.

Những hậu quả xảy ra sau khi đối mặt với các tình huống nguy hiểm đến tính mạng, đau khổ về thể chất hoặc tinh thần nghiêm trọng, hoặc các sự kiện gây sốc.

Mặc dù gần đây nó mới trở thành chủ đề nghiên cứu y tế nghiêm túc, nhưng tôi đã rất hiểu về nó.

Những lính đánh thuê đã nghỉ hưu, những người lính tàn tật sau chiến tranh.

Ở nơi tôi từng ở, đó là một triệu chứng phổ biến.

Hình ảnh run rẩy của họ, rụt rè trước những tiếng động nhỏ nhất, ùa vào tâm trí tôi.

Hành động như thể họ đang sống lại một khoảnh khắc kinh hoàng nào đó trong quá khứ, biểu hiện đau khổ trên khuôn mặt họ.

"Vậy, nó có liên quan đến việc bị sang chấn do đối phó với quái vật à..."

Lạ thật.

Làm sao một quý tộc được nuôi dạy một cách cẩn thận nhất lại có thể có những trải nghiệm liên quan đến quái vật?

"Tôi không thể đảm bảo rằng đó là sang chấn cụ thể liên quan đến quái vật. Những sự kiện gây sốc chắc chắn có thể xảy ra trong cuộc sống hàng ngày, và một khi tâm trí bị tổn thương, nó sẽ phản ứng ngay cả với những kích thích nhỏ."

Khi nhớ lại những lời đó, tôi không khỏi thở dài.

Những gì tôi nghĩ chỉ là một chút nhút nhát hóa ra lại là biểu hiện rõ ràng của một hội chứng.

Đó là một tình huống khá rắc rối.

'Thật đáng tiếc. Với một tài năng xuất chúng như vậy...'

Ngay lúc đó, Ban tiến đến với giọng nói như rên rỉ.

"Giáo sư."

"Sao thế?"

Cậu ấy không trả lời ngay lập tức, dừng chân lại mà không đáp lại lời gọi của tôi.

Tôi quay người lại nhìn cậu ấy.

Ban đứng đó, với vẻ mặt vô cùng đau khổ.

"Em..."

Cậu ấy cố gắng nói tiếp, "Bây giờ em có bị đuổi học không?"

Đó là một câu hỏi với câu trả lời đã được quyết định.

Ban sẽ không bị đuổi học.

Không, cậu ấy không nên bị đuổi học.

Bất chấp tình trạng của Ban, tình hình hiện tại đòi hỏi chúng tôi phải giữ cho cậu ấy tiếp tục học tập lâu nhất có thể.

Cậu ấy là một trong những 'Ứng cử viên Anh hùng' với tài năng xuất chúng.

Tôi im lặng quan sát Ban.

Một câu hỏi hiển nhiên ngẩng đầu lên.

‘Tại sao cậu ta lại nộp đơn vào lớp của mình khi gặp phải những triệu chứng như vậy?’

Việc được nhận vào Rosenstark rất có uy tín nhưng đòi hỏi sự quyết tâm cao độ.

Với chương trình đào tạo khắc nghiệt ngang bằng quân đội trong bốn năm, nó đòi hỏi sự cam kết to lớn.

Ban nộp đơn vào lớp học Anh hùng đầy thử thách với một quyết tâm không thể phủ nhận, có lẽ được thúc đẩy bởi mong muốn vượt qua thử thách.

Một học viên đang dũng cảm tìm kiếm sự thay đổi.

Ngay cả khi cậu ấy có vẻ mâu thuẫn, tôi cũng không muốn nhắm mắt làm ngơ.

Tôi cũng có một người thầy đã gieo mầm cho những thay đổi như vậy trong tôi.

Sau khi sắp xếp suy nghĩ, tôi lên tiếng.

“Vào lúc này em đang muốn gì?”

“Hả?”

“Em có muốn tiếp tục học tiếp hay không hay em chấp nhận sự yếu kém của bản thân?”

——————

Ban nhìn lên.

Tuy cậu ấy không đưa ra câu trả lời trực tiếp nhưng ánh mắt anh lại thể hiện sự quyết tâm.

“Vậy thì em muốn được ở lại ạ.”

Đôi mắt của Ban mở to.

Thật bất ngờ, đôi chân cậu ta run rẩy trước câu trả lời.

“Ờ, thở hổn hển.”

Tôi ủng hộ Ban và tiếp tục phát biểu.

“Hãy nhớ lý do tại sao em bắt đầu.”

"…Sao ạ?"

Vẻ mặt Ban trở nên bối rối trước lời nhận xét bất ngờ.

Tôi đã giải thích.

“Đó là điều mà người thầy của thầy thường nói mỗi khi thầy cảm thấy muốn bỏ cuộc.”

Lời từ người thầy 'thực sự'.

“Nghe có vẻ lạ phải không?”

"Có một chút ạ."

“Tuy nhiên, vào thời điểm đó, nó đã gây được tiếng vang sâu sắc. Giữa nỗi đau dày vò thầy, những lời đó đã soi sáng và thức tỉnh thầy.”

Những lời nói đó nổi lên mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc.

Nó khiến tôi nhận ra mình đang cố gắng từ bỏ điều gì, đang quay lưng lại với điều gì.

Giống như một tấm gương phản ánh ý định của tôi.

“Không phải em bắt đầu việc này vì em muốn sống vì bản thân mình sao? Chính vì thế, đừng bao giờ bỏ cuộc”.

“…”

“Khi em muốn bỏ cuộc và buông xuôi, hãy suy nghĩ kỹ về lý do tại sao em đến Rosenstark và em muốn đạt được điều gì.”

Ban đã thể hiện lòng can đảm chỉ xảy ra một lần trong đời.

Tôi hy vọng Ban sẽ không dễ dàng từ bỏ nó.

"…Cảm ơn thầy."

Ban đứng đó với vẻ mặt hơi khác so với trước đây.

Tôi lại bắt đầu bước đi.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi theo.

‘Hãy tiếp tục can đảm và tiến về phía trước.’

Dũng cảm không phải là không sợ hãi;

Đó là khả năng đối mặt và vượt qua nó.

Tôi không biết chi tiết nhưng nỗi sợ hãi của Ban dường như lớn hơn so với các bạn cùng lứa.

‘Vậy thì lòng can đảm có được từ việc vượt qua nó hẳn là rất lớn.’

Với hy vọng đó, tôi chào tạm biệt cậu ta.

Ban, bây giờ với những bước đi nhẹ nhàng hơn, nhanh chóng biến mất vào căn phòng ngủ tập thể sáng sủa vào một ngày mát mẻ dễ chịu với những cửa sổ mở rộng.

Tôi quay lại, nghe thấy tiếng cười của lũ trẻ vọng qua cửa sổ.

‘Chắc chắn mình cần đánh giá tình hình của những đứa trẻ khác, không chỉ Ban.’

Mỗi người đều có những khó khăn riêng trong cuộc sống.

Tôi thoáng quên mất sự thật đã học được qua những cuộc gặp gỡ và chia ly với vô số người lúc tôi là song trùng.

‘Nhờ điều này mà mình có cơ hội xem xét lại suy nghĩ của mình.’

Tôi là giáo sư nhưng chỉ ưu tiên truyền đạt kiến ​​thức thôi là chưa đủ.

Tôi cũng phải hoàn thành vai trò của một ‘người cố vấn’ để thực sự hướng dẫn bọn trẻ hướng tới sự phát triển thực sự.

‘…Mình nên đưa ra lời khuyên.’

Đinh-!

Tuy nhiên, có một sự thật an ủi.

– Giáo sư lớp ‘Cực hạn’

– Đánh giá: ★ 4.1/5.0

– Thực sự rất thích thú, tôi không nhận ra thời gian đang trôi qua.

– Được học không chỉ kiến ​​thức học thuật mà còn cả những kỹ năng thực tế có thể áp dụng vào tình huống thực tế! – Một bài giảng đầy thử thách nhưng đầy cảm hứng khiến tôi muốn học tập chăm chỉ!

Việc bọn trẻ thích tôi với tư cách là ‘giáo sư’ đã phần nào an ủi được chúng tôi.

* * *

Sáng hôm sau.

Tôi nhìn chằm chằm vào quả cầu liên lạc nhấp nháy.

[Xin lỗi, nhưng chủ nhân hiện không có mặt. Vui lòng để lại tin nhắn, tôi sẽ chuyển tiếp nó…]

"Tốt thôi. Tôi sẽ liên lạc trực tiếp với ngài ấy sau.”

Người hầu của gia tộc Dietrich cúi đầu xin lỗi với vẻ mặt bối rối.

Felson Dietrich.

Vì không có phản hồi trên quả cầu liên lạc cá nhân nên tôi đã cố gắng liên lạc với gia tộc của Ban, nhưng tộc trưởng cũng không có mặt ở đó.

‘…Mình muốn hỏi một số chuyện về Ban.’

Hiện tại, tôi đã yêu cầu Nyhill thực hiện một số nghiên cứu cơ bản.

Trong trường hợp của những người có xuất thân quý tộc như Ban, khả năng cao là họ đã từng học cấp 1 và cấp 2 trước Rosenstark.

Kiểm tra hồ sơ từ thời điểm đó có thể giúp xác định chính xác bản chất của vấn đề.

Tuy nhiên, xét đến vô số trách nhiệm của Nyhill, tôi mong đợi kết quả sẽ mất một thời gian.

‘…Nó không gấp lắm.’

Tôi thở dài và đặt quả cầu liên lạc vào ngăn kéo.

Sự sụp đổ của Ban là bất ngờ nhưng mối lo lắng của tôi về việc đánh giá dường như đã giảm đi đôi chút.

‘Xếp hạng, 4.1.’

Đây có thể coi là một kết quả khả quan vì không thể làm hài lòng mọi học viên.

Việc đánh giá các bài giảng khác đều ở mức trung bình trong 3 giây đầu nên không cần lo lắng nhiều về danh tiếng.

‘Bây giờ, nhiệm vụ còn lại là dự án nghiên cứu.’

Mỗi giáo sư cần chọn một đề tài nghiên cứu vào cuối học kỳ đầu tiên và trình bày kết quả vào cuối năm.

‘May mắn thay, vẫn còn chút thời gian.’

Tôi đã nghĩ về những chủ đề tiềm năng.

Tôi sẽ không cần phải lo lắng về điều đó trong một thời gian.

‘Đúng hơn, vấn đề ở đây là….’

Tôi liếc nhìn những thông tin hiển thị trước mặt.

Tôi khiến ông già thở dài, và thiên tài phải nhận hình phạt mà hắn luôn lo sợ.

Bây giờ mọi người đều nhìn tôi

Và cười, rồi lại khóc.

Bạn ơi, bạn có thể tìm thấy tôi không?

Ẩn giấu ở đâu sự ngu dốt làm mất đi sức mạnh?

Sau khi đạt được 'tiến hóa' trong hang động, câu đố này đã được Hoa diên vĩ của  Laplace đưa ra.

Bây giờ, tôi dự định giải câu đố bí ẩn này.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương