Chương 27

[Trans: Khoi]

[Beta: Forliags]

 

“Ừm….”

Tôi không thể hiểu được những câu nói này.

Bởi vì đơn giản nó không phải là lĩnh vực chuyên môn của tôi.

Tôi chưa bao giờ có điều kiện xa xỉ để thử điều gì đó như thế này trong đời.

‘Mình chỉ có thể sử dụng trực giác của mình thôi.’

Mục đích của việc đưa ra manh mối theo cách phức tạp như vậy là gì?

Khi tôi thở dài trước vấn đề không chịu giải quyết, Pia đột nhiên đưa mặt về phía trước.

“Ngài đang lo lắng gì hay sao ạ, thưa Giáo sư?”

Sau khi tìm ra lời giải cho thuốc Thức tỉnh, Pia trở nên thông minh đến bất ngờ.

Bóng tối trong tâm trí cô hẳn đã tan biến khi nghĩ rằng cô có thể cứu người bằng chính đôi tay của mình.

Tôi cười khúc khích và trả lời.

“Chà, có vẻ như cô đang có rất nhiều ý tưởng trong đầu nhỉ.”

“Haha… Huh, huhuh.”

Tiếng cười của Pia không chỉ đơn thuần là lời nói.

Quầng thâm dưới đôi mắt mệt mỏi của cô.

Tóc rối bù.

Đôi mắt hơi cụp xuống thậm chí còn hướng xuống thấp hơn bình thường.

“Phù, nghiên cứu về Thuốc Thức tỉnh đang tiến triển chậm hơn tôi nghĩ.”

Khối lượng công việc của cô vượt quá sức tưởng tượng, làm dấy lên lo ngại về việc làm việc quá sức.

Chuẩn bị bài giảng, nghiên cứu cá nhân, gặp gỡ nhà đầu tư và thậm chí cả các nhiệm vụ trợ lý bổ sung.

Nó làm cho cô ấy không còn thời gian dành cho bản thân nữa.

Tôi thậm chí còn hỏi liệu cô ấy có muốn thuê một trợ lý tạm thời không, nhưng câu trả lời là sự từ chối thẳng thừng.

"Không cám ơn ngài. Tôi có thể tự mình giải quyết được.”

Với sự kiên quyết từ chối, việc bổ nhiệm trợ lý tạm thời chắc chắn bị hoãn lại.

"…Huh?"

Đôi mắt của Pia dừng lại trên tờ giấy tôi đã viết nguệch ngoạc.

“Nơi mà sự ngu dốt mất đi sức mạnh, khiến người già thở dài… Ôi, thưa Giáo sư, ngài có thích những điều huyền bí không?”

Theo bản năng, tôi cố giấu tờ giấy nhưng dừng lại.

“Cô cũng thích những điều bí ẩn à?”

Tôi hỏi.

“Tôi nghĩ là mình cũng có một chút hiểu biết về lĩnh vực này đấy. Tôi có thể xem qua được không?"

Cô hỏi.

"Tất nhiên rồi. Nếu có điều gì cô nghĩ đến sau khi xem nó, vui lòng cho tôi biết nhé.”

Pia, vốn có tính cách kỳ quặc, thở dài đầy mong đợi.

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mong chờ.

“Ừm.”

“…”

“Đó là một thử thách khá khó nhằn đấy.”

Vì thế khi cô ấy cau mày thở dài, tôi không khỏi có chút thất vọng.

“Nó thực sự khó khăn…”

“Nhưng tôi hiểu ít nhất một cụm từ?”

"Nó là gì?"

“Câu nói về hình phạt mà ngay cả thiên tài cũng phải lo sợ.”

Pia, với nụ cười tự hào, bắt đầu làm sáng tỏ câu chuyện rối rắm.

“Có vẻ như đây là một câu đố liên quan đến Zero Requiem…”

Zero, một thiên tài sẽ luôn được ghi nhớ trong lịch sử.

Không chỉ trong phép thuật mà còn trong nhiều lĩnh vực khác nhau như nghệ thuật, phát minh, kỹ thuật và công nghệ.

Một thần đồng đóng vai trò quan trọng đối với con người, nhanh chóng bắt đầu Thời đại thứ hai khi di cư đến lục địa phương Tây.

Kết quả là, người bạn thân của Zero, cựu hoàng đế, được cho là đã công khai nói đùa rằng nếu Zero chết, thì ông ta sẽ bảo quản bộ não của Zero cho mục đích nghiên cứu.

“Và có vẻ như là Zero tin vào điều đó. Thậm chí còn có tin đồn rằng Zero đã cố tình che giấu dấu vết của mình vì điều này.”

Pia giải thích.

“Vì vậy, câu trả lời cho cụm từ đó là hình phạt.”

“Đúng vậy, trùng hợp thay, nó lại liên quan đến bài học trước của chúng ta phải không?”

…Tôi nhìn lại câu đố lần nữa.

Tôi đã làm cho người già thở dài và bị trừng phạt.

Bây giờ, mọi người đang nhìn tôi, cười và có lẽ là rơi nước mắt.

“Ồ, mình có thể tìm thấy tôi đang ẩn náu ở nơi mà sự ngu dốt mất đi sức mạnh không?”

“Vị trí mà câu đố chỉ tới… có lẽ là ở Rosenstark,” tôi nghĩ.

Zero Requiem có lẽ sẽ không đặt mối liên hệ quan trọng nhất của mình ở nơi khác.

“Nơi mà sự ngu dốt mất đi sức mạnh,” tôi trầm ngâm, dường như nhớ lại điều gì đó.

Cảm thấy chán nản, tôi chuyển ánh mắt sang tấm bản đồ Rosenstark treo trên tường.

Một khu vực tương đối nhỏ, với nhiều cơ sở vật chất được tập trung chặt chẽ—phòng thí nghiệm nghiên cứu, phòng thực hành, ký túc xá, phòng ăn, thư viện, v.v.

"…Thư viện?"

Lẩm bẩm một cách vô ý, tôi nhận được một cái vỗ tay từ Pia bên cạnh.

"Ô đúng rồi! Nơi mà sự ngu dốt mất đi sức mạnh!”

…Nó có ý nghĩa.

Tôi đến gần bức tường, chăm chú nhìn vào bản đồ.

Trong học viện này, có hàng tá thư viện—thư viện chiến thuật, giả kim thuật, ma thuật, nhân viên và thư viện bị cấm.

Và…

Thư viện ký ức.

"Ồ."

Ở ngoại ô bản đồ, nhìn thấy tên thư viện nằm ở một khu vực hẻo lánh, tôi không khỏi bật cười khanh khách.

‘…Vậy ra nó ở đây.’

Tôi lập tức chộp lấy chiếc áo khoác của mình.

Pia mở to mắt nhìn tôi.

"Ngài định đi đâu sao?"

“Mọi việc còn lại ngày hôm nay cô hoàn thành giúp tôi nhé.”

“Câu trả lời là gì… Không, đừng nói cho tôi biết! Tôi sẽ tìm ra nó.”

“Bây giờ thì hãy tập trung vào công việc nhé.”

“Vâng!”

Lờ đi câu trả lời của Pia khi cô ấy quay lại với đống nhiệm vụ của mình, tôi rời phòng thí nghiệm nghiên cứu.

'Nơi bí ẩn' được chỉ ra bởi câu đố là một địa điểm được kiểm soát ra vào nghiêm ngặt.

Chỉ có một người có chìa khóa.

‘Mình sẽ đến thăm Yussi sau một thời gian dài.’

* * *

“…Ha, tuyệt vời.”

‘Kẻ phản bội’ đang ngả lưng trên ghế sofa, thưởng thức loại rượu ngon nhất mà hầu hết các quý tộc đều không mơ tới.

Sau đó, một mùi thơm tinh tế của cây xô thơm trắng tràn ngập căn phòng.

Tinh tế không kém.

“Nó giống như thiên đường vậy.”

Hắn ta thấy nơi này đặc biệt thú vị.

Ở đây, ngay cả hoàng đế cũng phải ghen tị với hắn ta.

Mọi thứ hắn ta mong muốn đều được cung cấp.

Một nơi bí mật mà không ai có thể khám phá được bí mật của hắn.

‘Ai có thể tưởng tượng được các cuộc đàm phán diễn ra ở một nơi như vậy?’

Nhưng chẳng bao lâu, người đàn ông vốn đang nằm nhàn nhã trên trần thế đã phải đột ngột đứng dậy.

——————

Đó là bởi vì một hình bóng kỳ lạ bay lên từ sàn nhà.

"Lâu rồi không gặp."

“Ừ, cũng được một khoảng thời gian rồi.”

Hình dáng phía trước quá kỳ quái để có thể gọi là con người.

Một chiều cao dường như vượt quá 3 mét.

Cơ thể dường như được làm từ khói, bề mặt không ngừng nhấp nhô.

Khi con quỷ từ từ thở ra, một nỗi kinh hoàng cay nồng đè nặng lên căn phòng.

“Báo cáo tiến độ kế hoạch đi.”

…Không, hắn đang đi thẳng vào vấn đề như thế này à?

Kẻ phản bội chớp mắt với vẻ mặt bối rối.

“Ngươi đã trở nên lười biếng. Sự nhiệt tình của ngươi biến đi đâu mất rồi?”

“Không dễ để tìm ra điểm yếu của hắn ta. Nếu chúng ta hành động liều lĩnh, sẽ có nguy cơ bị lộ danh tính.”

“Ngươi nghĩ ta có thể chấp nhận lý do mà ngươi đưa ra sao?”

Một thanh âm trầm thấp khiến xương cốt rung lên.

‘Kẻ phản bội’ rùng mình.

Ác quỷ.

Nỗi sợ hãi bản năng mà những sinh vật này gieo vào không hề giảm đi ngay cả khi đối mặt với nó nhiều lần.

Không, nó dường như ngày càng mãnh liệt hơn khi nó ngoan cố thấm vào gần trái tim theo thời gian.

Những lời khiển trách vẫn tiếp tục.

“Chúng ta yêu cầu ngươi làm quá nhiều điều sao?”

"Không hoàn toàn không ạ."

“Chúng ta đã yêu cầu ngươi gây sự chú ý đối với hắn để hắn không quan tâm đến những việc xảy ra bên ngoài học viện. Thật đáng tiếc là ngay chuyện đơn giản đó cũng gây khó khăn đối với ngươi.”

Nước da của kẻ phản bội trở nên tái nhợt.

“T-tuy nhiên, với khả năng khiêm tốn của mình, liệu tôi có thể thu hút sự chú ý của Anh hùng không..?”

“Điều đó có thể là không thể trong quá khứ.”

Lần đầu tiên, đuôi của con quỷ cuộn tròn.

“Nhưng hắn ta đã yếu đi rất nhiều rồi.”

"Cái gì? Điều đó nghĩa là gì…?"

“Hãy nghĩ về nó.”

Đó là một câu chuyện đơn giản chỉ với một chút suy nghĩ.

Con quỷ nhớ lại 'trận chiến lớn cuối cùng'.

‘Liệu một con người có thể thoát khỏi một cuộc chiến như vậy mà không bị tổn thương không?’

Vào ngày hôm đó, Anh hùng đã chiến đấu trên chiến trường khốc liệt và nguy hiểm nhất mà người ta có thể tưởng tượng được.

Đội Hiệp sĩ bình minh đều đã chết hoặc mất khả năng chiến đấu, còn bản thân Anh hùng cũng kiệt sức, vật lộn thoát khỏi vòng vây.

Tất cả những gì còn lại cho Anh hùng là những người lính loài người thảm hại.

Đó là một cái bẫy không thể tránh khỏi được tạo ra bởi những âm mưu từ rất lâu của những kẻ phản bội.

Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, Anh hùng đã một mình đối đầu với ‘Quỷ vương’.

‘…Nhưng Anh hùng đã thua.’

Trái ngược với mong đợi của mọi người, Quỷ vương rút lui với hậu quả khủng khiếp và con người sống sót mà không hề hấn gì.

Tuy nhiên, con quỷ đã chắc chắn.

Anh hùng không thể thoát ra hoàn toàn bình yên được.

Về mặt thể chất, Anh hùng không thể ở trong tình trạng hoàn hảo.

‘Việc một kẻ cuồng chiến đột nhiên chọn con đường đến Rosenstark…’

Vì vậy, trước khi Anh hùng hồi phục, Ác quỷ phải bằng cách nào đó hủy hoại Anh hùng hoặc ít nhất cũng gây khó khăn cho Anh hùng.

‘…Điều đáng tiếc là sự chuẩn bị chưa đầy đủ nên mình phải đối mặt với thứ rác rưởi này.’

Giá như hắn có thể tự mình hành động!

Con quỷ liếc nhìn kẻ phản bội một cách không hài lòng, kết thúc lời nói của mình.

“Nêu không muốn bị thay thế, hãy cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ của mình đi.”

“V-vâng, tôi sẽ ghi nhớ điều đó!”

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, con quỷ đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Kẻ phản bội thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, con quỷ không rời đi ngay lập tức.

Đưa cái đầu to lớn của mình lại gần mặt kẻ phản bội, hắn hít một hơi thật sâu.

Cảm giác như thể một phần linh hồn bị hút vào, kẻ phản bội rùng mình.

“Chúng ta đã trao cho ngươi những gì ngươi hằng mong ước suốt cuộc đời. Ta hy vọng lần này sẽ có kết quả xứng đáng với điều đó”.

“L-làm sao có thể làm thế với tôi?”

Bụp!

Con quỷ đột ngột rời đi, cũng bất ngờ như khi nó xuất hiện.

“…”

Kẻ phản bội, người đã quan sát sự ra đi của con quỷ một lúc, chớp mắt vài lần.

Ở một góc tầm nhìn của hắn ta, hình ảnh còn sót lại của làn sương mù màu xanh phát ra từ mắt con quỷ đã biến mất.

Thay vào đó là ánh nắng chiều rực rỡ chào đón hắn.

 

'…Chết tiệt.'

Hắn ta lau mồ hôi trên trán, uống nước thật mạnh rồi nhìn qua cửa kính phía bên kia.

Một khung cảnh có thể quan sát toàn bộ học viện.

Đó là Rosenstark.

* * *

Trước cửa phòng hiệu trưởng, một đám đông đang náo nhiệt hoạt động.

‘Tại sao những người giúp việc và những trợ lý lại tụ tập lại một nơi vậy?’

Họ dường như đang tập trung vào điều gì đó mà không hề biết đến sự xuất hiện của tôi.

Trong số đó, tôi nhận ra mái tóc đen quen thuộc.

Con rối đầu tiên của Nyhill, Senneta.

Những lời thì thầm lan truyền giữa họ với giọng trầm hơn.

“Đã bao nhiêu ngày kể từ khi ngài ấy nhốt mình trong nhà rồi? Ngài ấy đang làm cái quái gì ở đó thế?”

“Thật là bực bội. Này, cô kia! Hôm qua cô đã dọn dẹp phòng của ngài ấy phải không? Ngài ấy đã nói gì?"

Cô hầu gái trẻ nhất, Senneta, trông có vẻ buồn bã.

“Tôi thậm chí không thể vào được. Ngài ấy bảo tôi đừng gõ của nữa vì nó đang làm phiền ngài ấy.”

“Wow, điều này thật điên rồ.”

Sự biến mất đột ngột của Yussi.

Trong vài ngày qua, cô không bước một bước nào ra ngoài văn phòng.

Nguyên nhân không rõ, ngay cả các giáo sư đến để gặp cô cũng phải đợi ở bên ngoài.

“Chúng ta có nên mở cửa không?”

“Nếu anh mở cánh cửa đấy ra. Có thể anh sẽ phải nghỉ việc sớm đấy, anh biết tính cách của Hiệu trưởng mà”

“Nhưng chúng ta không thể để tình hình này tiếp tục diễn ra được? Các giáo sư đang phát điên lên rồi! Nếu chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ mà các Giáo sư đưa ra, chúng ta sẽ bị khiển trách mất.”

…Có vẻ như sự bất mãn của các giáo sư đang gây rắc rối cho cấp dưới của họ.

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có vẻ như họ không có kế hoạch giải quyết vấn đề này.”

Dù sao thì sự ẩn dật của cô ấy cũng phải chấm dứt khi tôi đã đến.

"Tôi sẽ giải quyết chuyện này."

“Nếu anh cố tình mở cửa thì anh sẽ bị đuổi ngay lập tức đấy… Ôi trời!”

Một người trợ lý thốt lên, mọi người đều mở to mắt nhìn tôi.

Sự im lặng không kéo dài lâu.

“G-Giáo sư Redymer, rất vui được gặp ngài!”

“Xin lỗi.”

"…Sao thế?"

“Bởi vì chúng ta có thể phải sử dụng một phương pháp ngu ngốc.”

Nhưng tôi chưa kịp cầm vào tay nắm cửa.

Kẹt!

Cánh cửa mở ra.

Trước khi cánh cửa có thể đập vào mũi tôi, tôi bước sang một bên.

Người xuất hiện tất nhiên là Yussi.

‘Yussi? Cô bị sao thế?’

Cô ấy trông khá nhếch nhác.

Tóc rối bù, quần áo nhăn nhúm.

Những chiếc kính thường lấp lánh đã bị bám bụi và dấu vân tay.

"…Giáo sư?"

Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên một lúc rồi mỉm cười.

“Ha…”

Dùng ngón tay chải lại mái tóc bóng nhờn của mình, cô thản nhiên đi vào phòng.

Tôi lập tức đi theo.

“Đừng vào!”

Phớt lờ lời cầu xin của cô ấy, tôi bước vào.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương