Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 23
Chương 23
[Trans: Khoi]
[Beta: Forliags]
Con rối thứ hai là nhân viên ở cơ sở đốt rác.
Một người hầu được giao nhiệm vụ thu gom và xử lý rác thải tích tụ trong nhà nghỉ dành cho khách, nhà ở của khoa, ký túc xá, v.v.
Khi cỗ xe đi qua gần bãi rác, Nyhill chỉ vào hình bóng đang di chuyển những đống rác giống như ngọn núi.
“Người trông coi bãi rác, Sergei.”
Không cần phải hỏi tại sao nó lại là bãi rác.
Nyhill thoáng suy nghĩ rồi tiếp tục, “Giáo sư Labin Hawk có vẻ rất thích bánh ngọt quả óc chó. Theo biên lai, ông ta đã mua bánh quả óc chó từ cùng một tiệm bánh trong vài tuần gần đây.”
“Tôi tìm thấy một tờ biên lai bị rách trong thùng rác của phòng Giáo sư Ryse Parun. Sau khi phục hồi, hóa ra nó đến từ một quán bar có tên đáng ngờ. 'Phút giây hạnh phúc'…? Một cái tên không phù hợp với một người đã có gia đình.”
Nhìn bề ngoài thì đây không chỉ là bãi rác mà còn là nơi thu thập thông tin.
Bằng cách tổng hợp thông tin thu được ở đây, người ta có thể biết được bí mật của người Rosenstark—họ thích gì, đi đâu và khi nào, và thậm chí cả điểm yếu của họ.
“Đó không phải là một công việc dễ dàng đối với con người cả”.
Làm việc suốt ngày đêm, đào bới những đống rác bốc mùi để tìm những manh mối nhỏ sẽ là quá khắc nghiệt đối với con người.
Tuy nhiên, với những thông tin này được kết hợp với nhau, việc tìm hiểu nhân sự bên trong Rosenstark và thu thập manh mối về những kẻ phản bội tiềm năng sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Con rối tiếp theo cải trang thành một thương gia trong làng gần học viện…”
“Có lẽ chúng ta sẽ không có thời gian để tìm hiểu về người đó. Tôi đã hiểu đủ về Senneta và Sergei về mục đích của em rồi.”
"Được rồi."
Xe dừng lại ở một khu vực hẻo lánh và tôi lắng nghe phần còn lại của lời giải thích.
“Có tổng cộng bốn con rối phải không?”
“Vâng, nếu tôi có thể giải thích chúng theo thứ tự…”
Một người giúp việc tân binh làm việc trong tòa nhà khoa.
Người dọn dẹp tại cơ sở đốt rác.
Một thương gia định cư ở một ngôi làng gần đó.
Cuối cùng, một con rối có ngoại hình giống với 'cơ thể chính'.
Vì bốn là giới hạn của Nyhill nên ban đầu chúng được đặt ở những vị trí quan trọng được cho là cần thiết.
“Nếu ngài muốn thay đổi vị trí của chúng, xin vui lòng cho tôi biết. Có thể mất một thời gian vì chúng tôi cần sự hợp tác từ cấp trên, nhưng chúng tôi sẽ tạo ra những danh tính mới và thâm nhập vào những nơi mà ngài muốn.”
"Hiểu rồi. Còn khả năng chiến đấu của những con rối thì sao?”
“Ngoại trừ con rối được làm giống tôi, còn lại các con khác hiện đang chưa có khả năng chiến đấu.”
Sau đó, các tính năng bổ sung, chẳng hạn như có thể trực tiếp điều khiển con rối khi cô ấy rơi vào trạng thái ngủ, đã được giới thiệu.
Nyhill nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh như những hạt thủy tinh.
“Chúng tôi có thể trông giống con người, nhưng chúng tôi là những công cụ không có trái tim giống như con người. Hãy sử dụng chúng tôi thì ngài thấy phù hợp.”
“…Được rồi.”
Tôi gật đầu.
Do thiếu nhân lực, sẽ rất tốt nếu dành chút thời gian để nghĩ ra những ứng dụng hữu ích của những con rối này.
* * *
Một vài ngày sau đó.
Bùm!
Tiếng nổ vang vọng khắp sân tập, nơi giờ đã trở thành một góc ồn ào của học viện.
Một cô gái tóc đen đang cúi xuống.
Nhìn thoáng qua, có vẻ như em ấy đang nghỉ ngơi yên bình.
Tuy nhiên, điều đó không xảy ra vì đôi mắt đen của Nhill không ngừng dõi theo các bạn cùng lớp đang tập trung hoàn toàn vào việc luyện tập.
“…”
Con rối số 3… không, đó là Nyhill.
Sân tập rất nhộn nhịp với số lượng học viên khá đông.
Tuy nhiên, không ai trong số họ tỏ ra quan tâm đến em ấy.
Mái tóc đen tuyền, đôi mắt u ám.
Chiều cao và vóc dáng trung bình.
Quần áo thông thường.
Cải trang thành thường dân để che giấu tốt hơn.
Nyhill hoàn toàn che giấu được sự hiện diện của mình ở sân tập.
Nhờ những điều kiện này, em ấy có thể dễ dàng thực hiện nhiệm vụ của mình trong những điểm mù của sự chú ý.
Ba nhiệm vụ chính của điệp viên như sau:
‘Thứ nhất, quan sát và bảo vệ.’
Mục tiêu chính là học viên và người hướng dẫn lớp học ‘Cực hạn’, Pia Joyce.
“Mặc dù tôi có thể là mục tiêu chính của những kẻ phản bội, với quyền lực của Quỷ vương và những kẻ phản bội thận trọng, nhưng có vẻ như tôi sẽ không phải là người đầu tiên mà chúng nhắm tới một cách liều lĩnh.”
Những học viên đầy hứa hẹn.
Những giáo sư đang tiến hành nghiên cứu quan trọng.
Ngay cả khi họ không phải là Anh hùng, vẫn có rất nhiều mục tiêu tiềm năng và em ấy có vẻ lo ngại về điều đó.
“Thứ hai, nếu học viên nhắc đến điều gì về ‘bài giảng’, hãy báo cáo cho tôi. Nếu có bất kỳ bài giảng nào mà họ nghĩ là hay hay dở, hoặc bất kỳ chi tiết nào về những bài giảng đó, sẽ rất hữu ích nếu hiểu được mong muốn của bọn trẻ để tôi có thể dạy chúng một cách hiệu quả.”
Đây có thể coi là phần mở rộng của nhiệm vụ đầu tiên.
Quan sát trẻ kỹ càng sẽ tiết lộ thông tin một cách tự nhiên.
Ngay cả bây giờ, trước mặt cô vẫn còn những đứa trẻ đang nói về Cực hạn.
“Lớp học của cậu thế nào? Mình cảm thấy hơi choáng ngợp.”
“Cậu đang nói về cường độ huấn luyện đi? Mình cũng thấy thế, nó quá nặng, mình luôn rời khỏi giường với tình trạng ê ẩm.”
“Nhưng chúng ta sẽ mất bao lâu để có thể làm quen với cường độ này nhỉ?”
Nyhill nhớ lại lời họ nói.
Khi trở về ký túc xá, cô dự định sẽ làm một bản báo cáo.
“Cuối cùng, hãy thu thập càng nhiều thông tin càng tốt về người sáng lập Rosenstark, Zero. Dù là tin đồn hay sự thật, ngay cả nội dung vô lý cũng được, hãy thu thập mọi thứ.”
Mặc dù nhiệm vụ này có nguyên nhân không thể giải thích được nhưng Nyhill vẫn im lặng gật đầu.
Sangmyeong Habok.
Cấp trên ra lệnh thì cấp dưới phải tuân theo.
Trong quá trình này, không có khiếu nại nào được chấp nhận.
Nyhill đã học và thực hành theo cách đó.
"Làm ơn."
Tuy nhiên, không thể tránh khỏi việc em ấy cảm thấy hơi kỳ lạ khi nghe thấy từ xa lạ đó.
Vuốt ve!
Nyhill vẽ nguệch ngoạc trên sàn đất bằng mũi giày của mình, nhớ lại khuôn mặt của Anh hùng, người đã nói những lời đó.
“…”
Tất nhiên, thái độ của cấp trên hiền lành hay gay gắt đều không ảnh hưởng gì đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
——————
Nyhill quay lại nhìn trung tâm nhộn nhịp của sân tập.
Ở đó, các bạn cùng lớp của em ấy đã tập luyện không mệt mỏi, đổ mồ hôi đầm đìa vì nỗ lực.
Các sinh viên mới của Rosenstark đã trải qua khoảng thời gian bận rộn nhất trong năm họ đăng ký học, với hàng loạt sự kiện học thuật lớn.
Nhiều kỳ thi nhỏ, đấu trường tiệc tùng, cuộc thi Unir, sự kiện trao đổi học thuật, v.v.—tất cả các sự kiện của học viện này đều được tiến hành nghiêm ngặt thông qua đánh giá ngang hàng.
Lý do cho sự siêng năng của họ là rõ ràng.
Đối với những người từng được coi là tài năng nổi bật nhất trong khóa, họ luôn muốn mình đứng thứ nhất. Chính vì vậy, các học viên này luôn cắm đầu vào tập luyện với mục đích khẳng định bản thân mình.
“Khả năng cạnh tranh, khát khao chiến thắng.”
Sẽ như thế nào khi sống với những cảm xúc như vậy?
Nyhill lặng lẽ ghi lại sân tập nhộn nhịp bằng thiết bị quay video thu nhỏ.
* * *
Kasim thao tác với các nút trên ‘đầu nối’.
[Bảng tin ẩn danh]
[Hoạt động hoàn toàn ẩn danh dưới tên của Hiệu trưởng, Yussi Glendor.]
[Hãy thoải mái chia sẻ thông tin chi tiết về cuộc sống ở học viện mà không phải lo lắng.]
Chrrr!
Danh sách bài viết hiện ra.
Như thường lệ, hôm nay có rất nhiều người dùng.
Số lượng bài đăng mới đã vượt quá hàng chục và ngày càng tăng theo thời gian thực.
"Hãy xem nào."
Kasim nhanh chóng tìm thấy loại bài đăng mà anh ta đang tìm kiếm.
– Nhân tiện, lớp Cực hạn thế nào rồi? Mặc dù tôi có cơ hội phỏng vấn những không được nhận. Tôi là học sinh năm thứ tư, tuy có hơi lớn tuổi nhưng vẫn tò mò về những gì được học ở lớp Cực hạn… Lớp Cực hạn thế nào?
└ Vẫn chỉ mài giũa những điều cơ bản thôi. Các bài giảng chủ yếu tập trung vào đó nên cảm thấy hơi nhàm chán.
└ ‘Chỉ mài giũa thôi’, ‘hơi nhàm chán’? Họ có thực sự là học sinh lớp Cực hạn không?
└ Đúng vậy. Mình thật hen tị với họ?
– Vẫn chỉ đang mài giữa những kĩ năng cơ bản thôi. Tuy nhiên, các bài giảng của Anh hùng rất tốt. Nếu bạn tò mò về điều gì đó lạ hoặc muốn tìm hiểu thêm, các học viên trong lớp Cực hạn sẽ cho bạn biết ngay.
└ Cái này cũng có vẻ giả. Họ là những người ưu tú với khoảng ba mươi thành viên ngay từ đầu; bạn có nghĩ họ đang lãng phí thời gian ở đây vào giờ này không?
“Hmm, phản ứng còn nhiều hơn mình mong đợi…”
Kasim cuộn màn hình xuống sâu hơn.
– Có vẻ như bài giảng không hay lắm. Tôi đã quyết định đúng khi không nộp đơn.
– Không tệ, chỉ là thiếu độc đáo thôi.
└ Tệ quá. Tại sao phải bận tâm đến việc tham gia các lớp học nếu họ chỉ tập trung vào những điều cơ bản?
└ Ma mới đúng là ma mới~
└ Đúng vậy, tại sao lại phàn nàn về việc thiếu độc đáo chỉ sau vài bài giảng?
└ Đó là vì kỳ vọng quá cao.
Bên dưới cũng có những bài viết tương tự, tiếp tục những cuộc tranh cãi nảy lửa.
Một người thu hút sự chú ý của Kasim, khiến anh ta hơi nhăn mặt.
– Tôi đã nói rồi phải không? Sức mạnh của Anh hùng dù mạnh đến đâu cũng không liên quan gì đến việc thu hút sự chú ý của học sinh.
└ Giáo sư, ông đang làm gì ở đây vậy?
– Đã xóa bài viết.
Kasim cười khúc khích, chạm vào màn hình.
“Ừm….”
Kasim rời đôi mắt mệt mỏi khỏi đầu nối.
Ánh mắt anh ta chuyển sang một người đang lặng lẽ tập trung vào công việc, dường như không liên quan đến tất cả sự náo động đó.
“Ngài biết đấy, giáo sư Redymer. Tạm thời đừng nhìn vào đầu nối….”
"Tôi đã thấy những dòng nhận xét đó từ lâu rồi."
"Cái gì?"
Đôi mắt của Kasim hơi mở to, quan sát biểu cảm của Anh hùng.
Bất chấp những ý kiến tiêu cực, trên khuôn mặt tôi không hề có chút do dự.
“Chà, đây không chỉ là chuyện có thể bỏ qua. Nếu dư luận cứ đi theo chiều hướng này thì có thể danh tiếng của Anh hùng sẽ trở nên xấu đi và nó có thể ảnh hưởng đến mình.”
Trên thực tế, đối với Kasim, đó là tình huống mà anh ta lo sợ.
Một thiên tài thấy việc trở thành một giáo sư xuất sắc là một thách thức.
Kasim đồng ý với đề xuất này ở một mức độ nào đó.
Đã có một vài trường hợp Anh hùng, vốn đã nổi tiếng trước khi trở thành giáo sư, đến học viện và đấu tranh để giành quyền kiểm soát các lớp học.
Một số thất bại trong vai trò giáo sư, trong khi những người khác thành công, nhưng tất cả đều gặp khó khăn trong việc thích nghi.
Sự khác biệt trong quan điểm.
Những học viên dù tài năng đến đâu cũng có vẻ đần độn trong mắt các thiên tài.
‘Chết tiệt, mình không hiểu tại sao họ không thể làm được một việc đơn giản như vậy.’
‘Làm sao mình có thể giải thích nó đơn giản hơn tưởng tượng của họ nhiều đây!’
Rất có thể tình huống đó sẽ diễn ra như Kasim tưởng tượng.
Anh hùng liên tục chỉ dạy những kỹ năng cơ bản có lẽ là vì lý do đó—vẫn đang cố gắng hiểu học sinh.
‘Khi xếp hạng và dư luận ngày càng xấu đi, dường như chỉ có các giáo sư cấp cao mới cảm thấy vui vẻ.’
Xếp hạng tương đối cao cho các bài giảng của Anh hùng đang giảm dần.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, vị trí của Anh hùng đương nhiên sẽ bị thu hẹp.
'Có phải mình đã phạm phải sai lầm rồi không?'
Khi Kasim đang trầm ngâm sâu hơn, một giọng nói cắt ngang.
“Nhân tiện, cậu đang làm gì trong phòng thí nghiệm nghiên cứu của ta thế?”
“Haha… Tôi chỉ là đang muốn giúp đỡ Giáo sư Redymer có một cuộc sống suôn sẻ ở Rosenstark. Tôi đang làm nhiệm vụ ban đầu của mình.”
“Nhiệm vụ ban đầu của cậu không phải là trở thành một giáo sư giỏi sao.”
Túc!
Trước khi Kasim kịp nói xong, có thứ gì đó đã bay về phía anh ta.
Đó là một cuốn sách dày.
Theo phản xạ bắt lấy nó, Kasim nheo mắt lại.
"Cái này là cái gì?"
“Tài liệu giảng dạy ngày mai.”
Dù mới in hay chưa, nó vẫn có kết cấu cứng và có mùi giấy.
"Đọc nó. Nó sẽ làm dịu tâm trí của cậu đi một chút.”
Úp!
Kasim lật qua các trang.
"Huh?"
Vẻ mặt vốn hoài nghi dần dần chuyển thành kinh ngạc.
Nội dung viết trong cuốn sách là điều mà anh ta chưa bao giờ tưởng tượng được.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là nó giải thích lý thuyết hoàn toàn mới mà anh ta chưa từng thấy trước đây theo cách có thể dễ dàng hiểu được.
Đối với học viên, điều này không quá khó để nắm bắt.
"Huh Huh."
Kasim chết lặng trước sự vô lý này.
Anh ta đã gặp nhiều giáo sư ở đây, nhưng không có ai giống như Anh hùng.
Có phải vậy không?
Loại giáo sư nào lại biên soạn một khái niệm hoàn toàn mới thậm chí không tồn tại trong giới học thuật thành một cuốn sách để giảng dạy?
Đó là một lý thuyết ở trình độ cao đến mức nó có thể được trình bày tại buổi thuyết trình nghiên cứu tư nhân cuối năm.
‘Những trải nghiệm mà Anh hùng trải qua ở tiền tuyến đều được tích hợp đầy đủ vào cuốn sách này.’
Với tư cách là một giáo sư, Kasim nhìn Anh hùng với sự ngưỡng mộ và kính trọng.
Lý thuyết này ở mức độ mà ngay cả một người mới đọc lần đầu như anh ta cũng có thể tự tin trình bày nó trong buổi thuyết trình nghiên cứu cá nhân cuối năm.
Sự lo lắng trên khuôn mặt Kasim hoàn toàn biến mất khi anh ta lướt qua phần đầu.
Anh ta nhìn Anh hùng với vẻ tự tin và kêu lên, “Vậy thì, Giáo sư Redymer! Chúc một đêm ngon giấc!'"
Ra khỏi phòng thí nghiệm, Kasim mỉm cười một mình.
Anh ta không còn lo lắng về Anh hùng nữa.
“Hehe.”
Với suy nghĩ dư luận quay ngoắt 180 độ và các giáo sư cấp cao bị ảnh hưởng, bước đi của Kasim cảm thấy nhẹ nhàng.
Sáng sớm hôm sau, trên bảng thông báo Cực Hạn xuất hiện một thông báo.
“Tên bài giảng thứ 4: Giải phẫu quái vật.”
Tiêu đề cũng đủ khiến người đọc phải nhướn mày tò mò.
——————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook