Chương 17

[Trans:Na bél]

[Beta: Forliags]

 

Pia Joyce nắm chặt tay ghế sau đó từ từ thả ra.

Cô bé biết rằng.

Không gì hơn khi bộc lộ sự tổn thương về mặt cảm xúc ở đây sẽ chỉ mang lại trò đùa cho mọi người, .

Cho dù bản thân đã quen với việc đó nhưng chịu đựng sự sỉ nhục trước mặt rất nhiều người chưa bao giờ là điều dễ dàng, .

‘…Hãy nhanh lên và kết thúc nó thôi.’

Trong số đó có những người cô từng coi là bạn bè.

Tuy nhiên, không ai trong số họ đến giúp đỡ cô.

Sự hèn nhát của họ thật đáng khinh, và cô cảm thấy thật thảm hại khi bị tổn thương vì điều đó.

Nhưng trên hết, điều đau buồn nhất không thể phủ nhận rằng sự thật cô không thể bác bỏ lời nói của Momot.

Đó là một sự ngược đãi kéo dài.

Cô đã phải chịu đựng những lời chế nhạo vì cho rằng đó là sự ghen tị của những kẻ kém trí tuệ.

Giờ đây, thái độ tự tin lúc trước của cô đã trở nên tan tành.

‘…Thật không công bằng.’

Có lẽ việc nổi tiếng ngay từ đầu là một sai lầm.

Trở thành học viên đứng đầu trong số những người bình thường có thể là vấn đề ngay từ đầu.

Lẽ ra cô nên lặng lẽ ẩn sau lưng các quý tộc như những kẻ ngốc tầm thường đang cười nhạo phía sau.

"Một cô gái tội nghiệp."

“…”

“Cuối cùng, tất cả những gì còn lại chỉ là chỗ ngồi cạnh Anh hùng có được nhờ mối quan hệ của viện trưởng. Tạm thời là vậy. Tương lai của cậu thật sự rất thảm hại.”

Ngay lúc nước mắt sắp rơi, Pia cúi đầu xuống.

Cô hối hận vì đã cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ.

Khi cô ấy ngẩng đầu lên lần nữa, không một tiếng cười nào phát ra.

Chỉ có sự im lặng đến lạ lùng.

'…Cái gì vậy?'

Ai đó trong đám đông đang nhanh chóng giật quần áo của Momot.

“Này, này…”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Momot quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu.

Đương nhiên, ánh mắt của Pia cũng dõi theo.

"…Huh?"

Đôi đồng tử xám tro của Pia mở rộng.

…Giáo sư?’ Ngài ấy đến khi nào vậy?

Những tiếng thở hổn hển muộn màng vang lên từ khắp nơi.

Anh hùng nhìn Momot với vẻ mặt lạnh lùng.

Tất nhiên, người hoang mang nhất chính là Momot.

Cô lắc đầu như thể vừa nhìn thấy ma.

Một giọng nói nhàn nhã vang lên: “Tôi không biết trợ lý của mình lại là người thảm hại như vậy.”

“Oh, oh, chỉ là hiểu lầm thôi, Anh hùng. Ý tôi là, thưa Giáo sư.”

"Gì cơ?"

Đôi mắt của Momot chớp liên tục.

“Nó hoàn toàn không phải như vậy. Do sự kiêu ngạo của Pia Joyce gần đây mà ảnh hưởng đến ngài…”

Đó là một sự lăng mạ người khác một cách vô lý.

Pia tức giận đến mức tầm nhìn của cô mờ đi.

“Tôi làm vậy khi nà…”

“Lại cố nói dối à?! Các cậu ơi, điều tôi nói có phải là sự thật không?”

Bạn bè của Momot hoảng sợ và bỏ chạy trước khi cậu ta kịp bắt được họ.

Người anh hùng lên tiếng, “Momont Andrea.”

Mọi người im lặng như thể đã được ra hiệu.

Một giọng nói bình tĩnh.

Trong giây lát, Pia tự hỏi liệu Anh hùng có buồn không.

"Anh là đồ rác rưởi."

"…Cái gì cơ?"

Rác .

Một từ mà anh chưa bao giờ nghĩ sẽ thốt ra từ mình khiến Momot nghi ngờ đôi tai của cậu ta.

Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Anh hùng đã đưa mức độ thực tế vào tình huống khó tin này.

Không chỉ Momot mà tất cả mọi người đang xem đều cứng người vì bối rối.

Phá vỡ sự im lặng, Anh hùng tiếp cận Momot.

“N-ngài đang nói gì vậy…?”

“Chỉ là những gì anh đã nghe thôi.”

“Chắc chắn là ngài không có ý đó…!”

Chát!

Đột nhiên, Anh hùng tát vào má Momot.

Với sự chênh lệch chiều cao đáng kể giữa hai người, nó đã tạo ra một tình huống khá ấn tượng.

Cơ thể của Momo lơ lửng trong không trung một lúc trước khi rơi xuống, một vài chiếc răng lung lay rơi ra trước sự chứng kiến cô bé.

"Câm miệng! Tôi không thích những người như cậu.”

“Răng của tôi, răng của tôi!”

“Kẻ cặn bã may mắn sinh ra đã ngậm thìa vàng. Thay vì biết ơn điều đó, tại sao cậu lại chế nhạo những người đã làm việc chăm chỉ hơn?”

Giọng nói phát ra những lời này khô khốc đến mức tha hoá, càng nghe càng khinh thường.

Sau âm thanh sôi sục đó là sự im lặng lạnh lẽo bao trùm hội trường.

…Giống như trước đây, không có ai can thiệp.

Người anh hùng xoay chuyển cơ thể tàn tạ của Momot chỉ bằng một cú búng ngón chân.

"Thật thương hại."

“Chỉ còn vài cái răng. Trông cậu rất buồn cười.”

 Anh hùng gián tiếp chế nhạo, nhưng không ai hiện tại có mặt hiểu sai ý nghĩa của nó.

Cả Momot và gia đình Andrea danh giá vừa phải hứng chịu một sự xúc phạm nặng nề.

Đó là một thách thức mang tính khiêu khích cao, không có chỗ cho một câu trả lời.

Tuy nhiên, Momot không thể làm gì được.

Cậu ta chỉ có thể nuốt vị đắng của máu, dùng tay ôm lấy cái đầu choáng váng của mình.

‘…Đối xử với Momot như thế này?’

Đối với Pia, nó giống như một giấc mơ.

Nhân vật thống trị một thời ở bộ phận hỗ trợ đã rơi vào tình trạng bẽ mặt này.

Lựa chọn tốt nhất của cậu ta là tạo ra sự kháng cự yếu ớt chỉ bằng âm thanh của gió.

'….'

Đồng tử của Pia run rẩy.

Momon ngã gục xuống sàn, choáng ngợp vì bất lực và nhục nhã.

Ban đầu, đáng lẽ Pia ở vị trí đó chứ không phải ai khác.

Mặc dù vậy, vì lý do nào đó, Pia vẫn bước tới.

“Giáo sư, xin hãy dừng lại…”

Và ngay lập tức hối hận.

'…Mình có điên không vậy?'

Sao cô lại dám bước tới đây.

Những biểu cảm xung quanh cô ấy đều giống vậy.

Đôi mắt như muốn răng Pia bay đi.

Chắc chắn rồi, Anh hùng quay sang cô một cách lạnh lùng.

“Trông cô có vẻ khá nhàn rỗi. Trong lúc này, mà cô còn tận hưởng bữa tiệc.”

Vì lý do nào đó, nó giống một sự sỉ nhục hơn là một lời trách mắng.

Pia nhất thời nghi ngờ đôi tai của mình.

"Ý ngài là gì…"

Ngài ấy định mắng tôi vì đã đến bữa tiệc à?

Trước đó, ngài ấy bảo tôi đi dự tiệc vì đó là thời gian dành cho tuổi trẻ…

Người anh hùng nói với giọng trầm, “Hãy đổ lỗi cho năng lực của cô. Mọi chuyện không tiến triển vì cô không có mặt ở đó.”

"Sao cơ?"

“Tôi cho rằng đó là lời kêu gọi quay lại phòng thí nghiệm ngay lập tức. Vì có cả núi công việc đang chờ để hoàn thành.”

Pia chớp mắt trước khuôn mặt vô cảm của Anh hùng.

Nếu cô ngu ngốc đến mức không hiểu ẩn ý trong lời nói của Anh hùng, cô đã không trở thành học viên hàng đầu của Rosenstark.

‘Có phải ngài ấy nói những lời này để giữ thể diện cho mình không?’

Thật khó tin, nhưng đó là sự thật.

Nếu không, ngài ấy sẽ không cần phải nói dối như vậy trước mặt mọi người.

Nhờ đó, cách mọi người nhìn cô ấy đã thay đổi dần.

Mọi cảm thông chuyển thành sự ngưỡng mộ.

Mọi sự khinh thường chuyển thành ngạc nhiên.

“Nghe mọi người nói cậu ấy là trợ lý tạm thời.”

“Chà, từ khi nào mà cậu ta trở nên thân thiết với anh hùng thế?”

“Tôi nghe nói anh hùng không thân thiện với các giáo sư khác lắm.”

Những lời thì thầm như thế vang vọng khắp nơi.

‘…Chính xác thì tại sao?’

…Chà, lý do cũng không đặc biệt quan trọng.

Chỉ là vì có lòng tốt thôi.

Hơi ấm tỏa ra từ nó đã lâu rồi cô không cảm nhận được.

Có cảm giác như cái bóng ẩm ướt bao trùm cô đang kéo cô đứng dậy.

“Cô định đứng đó ngu ngốc đến bao giờ nữa?”

"Ah…."

Không cho cô cơ hội đáp lại, Anh hùng bỏ đi.

Một nụ cười tinh tế nở trên môi anh.

Có lẽ vì hình tượng anh hùng oai nghiêm của anh ta không phù hợp với bối cảnh bữa tiệc xa hoa.

“…Đợi tôi với giáo sư!”

Với những bước đi nhẹ nhàng, Pia theo sau tấm lưng rộng lớn của người anh hùng.

* * *

Đúng như dự đoán, ‘Andrea’ không có dấu hiệu trả thù tôi.

Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên.

Dù gia đình có danh giá đến đâu, họ cũng không muốn khiêu khích Anh hùng chỉ vì đứa con thứ hai của mình.

‘…Họ có thể lo ngại về phản ứng của Euphemia.’

Rõ ràng là tại sao tôi được bổ nhiệm vào học viện.

Theo quan điểm của Andrea, hành động của tôi có thể liên quan đến ý định của cô bé.

Nếu họ đủ thông minh thì họ sẽ không bận tâm đến vài chiếc răng bị mất của người con thứ hai.

Dù sao thì kể từ đó Andrea không gây rắc rối gì cho Pia nữa.

Tôi nhớ lại sự rạng rỡ hiện rõ trên vẻ mặt của Pia.

Liệu có bất kỳ sự tổn thương nào đến trái tim của cô bé hay liệu cuộc trò chuyện trong giới hạn chính thức đã tiến triển hay chưa.

Nhờ đó mà tôi biết được khá nhiều điều về cô bé.

Rằng cô đến từ một ngôi làng của các bậc thầy chiến đấu ở phía tây Đế quốc.

Cô vào học viện dựa trên tài năng giả kim của mình, hoàn thành tất cả các khóa học với tư cách là học viên hàng đầu và vào học cao học.

Ngay lúc đó, cô cũng đã thể hiện tài năng thiên bẩm của mình.

Một số người thậm chí còn làm lố đến mức đồn thổi về một thần đồng giả kim thuật mới sẽ tiếp bước 'Yussi Glendor'.

‘…Nhưng còn một điều nữa cần đề cập.’

Cô ấy đã một mình điều hành một dự án lớn thu hút được nguồn đầu tư đáng kể cả trong và ngoài trường, hiện tại dự án này không tiến triển tốt.

Tuy nhiên, thật kỳ lạ, hóa ra nó mang lại lợi ích cho tôi.

“Hmm.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn chai thủy tinh trước mặt.

Một chất lỏng màu xanh đậm nhớt đang tràn vào bên trong.

“Vậy đây có phải là kết quả trung gian của nghiên cứu đó không?”

"…Đúng vậy."

Tên của thứ pha chế này là 'Thức tỉnh'.

Đó là một loại chất giúp đánh thức, nhưng nó ở một đẳng cấp khác so với các chất thức tỉnh thông thường trên thị trường.

‘Thời gian thức tỉnh kéo dài vĩnh viễn? Liệu điều đó có khả thi không?”

Nhưng đó không phải là yếu tố độc đáo duy nhất.

Ngay sau nhiều lần sử dụng, các hiệu ứng được cho là trùng nhau ở một mức độ nhất định.

Khi đề xuất nghiên cứu ban đầu được đệ trình, nó bị coi là vô nghĩa trong giới học thuật.

Tuy nhiên, Yussi, người nhận ra tiềm năng, đã phóng khoáng hỗ trợ cô và Pia dần dần biến hiệu lực tuyệt vời này thành hiện thực.

Một lượng đầu tư lớn đã được đổ vào khi bắt đầu các thử nghiệm lâm sàng và đạt được những kết quả đáng kể  .

Ngay cả những học viên dày dặn kinh nghiệm, thì cũng không thể phát triển đáng kể khả năng thể chất của mình trong một thời gian ngắn, mặc dù có sự tiến triển nhanh chóng.

Nếu các thử nghiệm kết thúc thành công, chất ‘Thức tỉnh’ chắc chắn sẽ giữ vững vị trí của mình như một phát minh mang tính đột phá trong lịch sử.

‘Tất nhiên giả sử không có tác dụng phụ nào xuất hiện.’

Đó là một hỗn hợp có độc tính không xác định được tạo ra bằng cách trộn nhiều loại thuốc tiên.

Chất ‘Thức tỉnh’ phát hiện có chứa một chất độc hại đè nặng các cơ quan nội tạng và cơ bắp, đồng thời làm xáo trộn sức mạnh ma thuật, dẫn đến mất trí.

‘Đó là một hoạt chất nguy hiểm.’

Nhưng đồng thời, nó chứa đựng những khả năng vô tận.

Tôi nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu xanh lục đang sôi sùng sục bên trong chai thủy tinh.

Kể từ lần đầu tiên tôi nghe câu chuyện này, một ý nghĩ đã lởn vởn trong đầu tôi.

‘....Bằng cách nào đó nếu mình xử lý được chất độc này, thì đó sẽ là liều thuốc tối thượng dành cho mình.’

Nó có thể mang lại một thể chất mạnh mẽ, cho phép tôi tận dụng tối đa khả năng của dạng đa hình đã tiến hóa thành Anh hùng.

Tôi suy nghĩ một lúc.

‘Có một cách.’

Thực ra có một cách - một việc may rủi mà chỉ tôi mới có thể thực hiện được.

Nếu thành công thì việc hoàn thành chất ‘Thức tỉnh’ là điều có thể.

‘Nhưng… trước hết, mình cần nghe thêm về câu chuyện.’

Tôi tò mò tại sao cô ấy lại thực hiện một dự án mạo hiểm như vậy.

Pia, học viên đứng đầu của Rosenstark, giữ một chức vụ danh giá.

Ngay cả khi không tham gia vào nghiên cứu nguy hiểm như vậy, cô vẫn có thể dễ dàng đạt được sự giàu có và danh tiếng.

“Với rất nhiều dự án nghiên cứu an toàn hơn để dựng nên sự nghiệp của cô, tại sao cô lại đảm nhận một dự án như vậy? Cô đã biết những rủi ro có thể dính líu.”

Tôi không chỉ nói về những vấn đề nhỏ nhặt như thất bại, thua lỗ trong đầu tư hay danh tiếng bị giảm.

Một sản phẩm như chất ‘Thức tỉnh’ không chỉ hoàn thành vì nghiên cứu đã diễn ra thuận lợi.

Không có gì đảm bảo rằng nó sẽ được sử dụng đúng mục đích.

‘Nói một cách đơn giản hơn, nếu nó rơi vào tay kẻ xấu và bị lạm dụng, nó có thể trở thành mục tiêu của sự trả thù.’

Đó là một dự án đặt bổn phận quan trọng về đạo đức.

Nó không thể được thực hiện nếu không có sự cân nhắc cẩn thận.

Với câu hỏi đó trong đầu, tôi nhìn Pia.

Cô do dự một lúc lâu mới mở miệng.

“Trả thù… là từ đó, tôi cho là vậy.”

Đó là một câu chuyện phổ biến.

Một cô gái thiên tài, lớn lên nhận được sự hỗ trợ từ gia đình, gánh trên vai sự ô nhục của quê hương khi chăm chỉ học tập tại Rosenstark.

“Tôi biết rõ rằng đó là một vật phẩm có khả năng bị lạm dụng. Có thể tôi sẽ hối hận vì đã không xé công thức.”

Sự run rẩy trong giọng cô lắng xuống.

“Nhưng nhìn người ta bất lực, chết mà không có sức chống cự… tôi càng ghét điều đó hơn.”

“Trong khi có những anh hùng như ngài, cũng có những người chỉ sợ một con quái vật và sử dụng những ngọn giáo cũ.”

“Lý do tôi cố gắng tạo ra chất ‘Thức tỉnh’ là để giúp đỡ những người đó. Chỉ có vậy thôi."

Đôi mắt xám của cô ấy nhìn thẳng vào tôi.

Mặc dù cố tình duy trì bầu không khí bí ẩn nhưng Pia vẫn không hề rời mắt.

Có lẽ câu trả lời tưởng chừng như vô hại này lại là lời thật lòng.

Quyết định đã được đưa ra.

"Tôi sẽ giúp cô."

"…Sao cơ?"

Pia nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

“Tôi sẽ giúp cô tìm ra giải pháp cho tác dụng phụ của chất ‘Thức tỉnh’.”

“K-không thể, nhưng anh định làm thế nào…?”

Tôi quan sát vẻ mặt hoài nghi của Pia.

“Nhưng, nếu chúng ta tìm được giải pháp, hãy suy nghĩ kĩ việc trở thành trợ lý chính thức của tôi.”

"Gì chứ?"

“Trong tình huống  này, có vẻ như mối quan hệ của tôi với các ứng cử viên khác có thể sẽ khó xử.”

Pia ngượng ngùng mỉm cười.

“Tôi chắc chắn sẽ làm điều đó.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương