Chương 16

[Trans:Na bél]

[Beta: Forliags]

 

Một chất lỏng màu trắng chảy lên mặt Cuculli.

Chất lỏng chảy xuống má cô và rơi xuống sàn khiến mặt Ban tái nhợt.

"Thật xin lỗi! Tôi sẽ nhanh chóng kiếm thứ gì đó để lau sạch cho cô!”

"Sao anh lại phải hốt hoảng thế kia? Không thành vấn đề đâu."

Ban còn chưa đứng dậy thì Cuculli đã dùng móng tay xé một mảnh khăn trải bàn và lau mặt mình.

Trong khi Ban nhìn cô ấy với vẻ ngạc nhiên, ngay cả tôi, người đang định đưa giấy ăn, cũng ngưng lại.

Cuculli nghiêng đầu nhìn Ban.

"Vậy thì?"

“Uh... vậy thì cái gì?”

“Anh không định chấp nhận lời đề nghị đánh nhau của tôi sao?”

“Nếu sau này có cơ hội…”

“Chậc.”

Đôi môi dày mím lại thành một cái bĩu môi.

“Hãy cho tôi biết nếu anh có ý định thay đổi.”

Sau đó, Cuculli dường như không còn hứng thú với Ban nữa.

Khi cô lại tập trung vào bữa ăn của mình, thì cuộc trò chuyệnđã đột ngột kết thúc.

Tôi lặng lẽ thở dài với bản thân.

‘Có đứa trẻ bình thường nào quanh đây không ta?’

Liệu tất cả các nhân tài có lập dị như vậy không?

Nhân tiện, vẫn chưa có tin tức gì về ứng viên trợ giảng.

Có vẻ như sẽ là một ý kiến ​​hay khi ở đây thêm một chút để nghe những câu chuyện của bọn trẻ .

…Đặc biệt là ở bàn bên bắt đầu một cuộc trò chuyện thú vị.

“Cậu có thấy Luke không? Cậu ta không đến bữa tiệc à?”

“…Luke? Ý cậu là gã đó? Kẻ có vẻ ngoài dữ tợn. Bạn của cậu à?

"Không phải đâu. Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.”

"Tôi nghĩ chúng ta đều là bạn với nhau. Nhưng tại sao cậu ta lại tìm tôi?”

“Tôi tò mò muốn biết cậu ấy là người như thế nào thôi. Chứ cậu ta không thân thiết với ai cả.”

Tôi chăm chú lắng nghe.

Luke Selsood.

Người thừa kế của Vua hám lợi, được Hoa diên vĩ của Laplace ca ngợi là một trong năm người kế vị.

Tôi chăm chú lắng nghe.

"Mình không biết. Cậu ta luôn trốn trong sân tập. Có lẽ hôm nay cũng như vậy.”

"Ừm. Nếu chúng ta phải xếp hạng những người mà không bao giờ mong đợi được gặp ở một bữa tiệc thì cậu ta sẽ đứng thứ ba.”

“Tại sao lại đứng thứ ba? Ai là người thứ nhất và thứ hai?

“Đứng đầu tiên là giáo sư của chúng ta.”

Bọn trẻ thì thầm đồng ý.

Hình tượng của Ted Redymer là như vậy.

“Mình không thể phủ nhận điều đó. Nhưng có lẽ hôm nay ngài ấy cũng sẽ không đến, phải không?”

“…Có vẻ không phải thế đâu.Cậu cũng có thể tưởng tượng giáo sư đang khiêu vũ trong bữa tiệc thì sao?"

"Không thể nào. Vậy thì cậu nói xem ai là người thứ hai?”

"Anh ta đang ở đây. Cậu không gặp anh ấy trước đó sao?”

Khoảnh khắc mà sự tò mò về người thứ hai là ai ngày càng tăng.

Cuculli đang đi loanh quanh tìm đồ ăn thì bất ngờ tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Heh, tôi thực sự hy vọng giáo sư sẽ xuất hiện. Tôi sẽ giả vờ say và thách thức ngài ấy. Tôi đã rất mong chờ một trận đấu kể từ cuộc phỏng vấn.”

"Huh?"

“Ồ, ừm… chà….”

Sự táo bạo của cô khi muốn chiến đấu với Anh hùng khiến bọn trẻ không biết phải đáp lại như thế nào.

“Có lẽ ngài ấy sẽ không đấu đâu.”

Có người lên tiếng phản bác lại câu nói khó xử đó.

Tôi nhìn mái tóc đỏ đang run rẩy trước mặt.

“Ồ, tôi hiểu rồi.”

Cuculli có vẻ thích thú hơn là khó chịu.

Đôi mắt đỏ và xanh nhìn nhau trong giây lát.

“Vậy còn tôi và cậu thì sao?”

“Có vẻ như cậu thích nghe câu trả lời tương tự.”

Khi Cuculli nhếch mép cười, Leciel quay lại.

Lúc đó cô bé đã nói thẳng với tôi.

"Tôi xin lỗi."

Một bàn tay trắng nõn với lấy chai sâm panh trên khay.

Sửa lại.

Các chai sâm panh, số nhiều.

Giữa các ngón tay, cô bé cầm không chỉ một mà là bốn ly sâm panh.

Với bước đi ngẫu nhiên, Leciel đi về phía một góc, bỏ lại bọn trẻ đang bối rối ở phía sau.

 Nhìn thoáng qua má cô bé cũng đỏ như tóc cô.

“…Đó là Leciel.”

“Tôi có nên đi nói chuyện với cô ấy không?”

“Asera, cậu  không thấy sao? Các tiền bối đã bị cậu ta sỉ nhục ”.

Sau đó, cuộc trò chuyện bị thiếu nội dung.

Tôi từ từ rời khỏi nơi đó.

Tưởng chừng là một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng hóa ra lại hơi nhức đầu.

‘…Sẽ suôn sẻ nếu có ít nhất một người bình thường.’

Mỗi người đều có một cá tính mạnh mẽ.

Cần phải có cách nào đó để dung hòa chúng.

Mặc dù việc phát triển năng lực của mỗi cá nhân là rất quan trọng nhưng thúc đẩy việc hợp tác và đạt được tổng các sức mạnh cũng quan trọng không kém.

Dù sao đi nữa, đây sẽ là những đồng đội tương lai của tôi để chống lại Quỷ vương.

‘Cuối cùng thì họ ở đây.’

Tôi ngừng suy nghĩ và đứng thẳng dậy.

Một nhóm người bước vào địa điểm tổ chức bữa tiệc - ứng cử viên trợ lý của tôi.

** * **

Sinh viên tốt nghiệp tại Rosenstark.

Thực tế, họ rất hiếm khi xuất hiện.

‘Ngay lúc đầu, không có nhiều học viên ứng tuyển vào vị trí trợ lý.’

Lý do là khối lượng công việc nhiều đến điên cuồng.

Được mệnh danh là địa ngục dành cho học viên chưa tốt nghiệp, đây là một nghề cực đoan mà họ phải cân bằng giữa việc nghiên cứu của cá nhân và yêu cầu của giáo sư.

Mặc dù có những lợi ích như có được nhiều mối quan hệ trong giới học thuật và nhận được nguồn tài trợ nghiên cứu lớn…

‘Đây không phải là nơi mọi người thường nộp đơn mà không có quyết tâm.’

 

Kết quả là, trường cao học của Rosenstark đương nhiên đào tạo ra những học viên tốt nghiệp có niềm đam mê học thuật lớn và họ thường trình bày những nghiên cứu đáng ngạc nhiên trên toàn thế giới.

‘Những nhân tài có bộ óc đứng đầu châu lục.’

Ngay cả trợ lý cộc cằn tạm thời của tôi, chắc chắn sẽ là một nhân tài được các hội nhóm săn đón, nắm bắt thời cơ và kính trọng sau khi cô tốt nghiệp.

‘Họ cũng vậy.’

Tôi quan sát nhóm học viên tốt nghiệp đang trò chuyện.

Những bức chân dung đính kèm trong lý lịch của họ chồng chéo lên nhau trong tâm trí tôi.

“Có lẽ là tập hợp những người ưu tú.”

Điều ngạc nhiên nhất là hầu hết những người ứng tuyển vào vị trí trợ lý của tôi đều tập trung lại một nơi.

Có vẻ như suy đoán của tôi là đúng.

Những học viên tốt nghiệp khác không đến gần họ như thể có bức tường vô hình chắn ngang.

Trang phục của họ xa hoa hơn những người khác.

Giữa những bộ trang phục lung linh, có thứ gì đó thật ngạc nhiên.

‘Tại sao cô ấy lại ở đó?’

Pia đã ở cùng với họ.

Chính xác hơn là cô bị bao vây bởi họ.

Giữa những bộ trang phục lòe loẹt, chiếc váy trơn của cô nổi bật lên.

Biểu cảm của Pia vẫn như thường lệ, nhưng không hiểu sao cô ấy lại có vẻ khá khó chịu.

‘Họ dường như không thân thiết lắm.’

Tôi lại gần để quan sát kỹ hơn.

"Này, anh gì ơi!"

Một trong số họ ra hiệu cho tôi.

Cậu ta là một thanh niên trông rất gầy.

Tôi đến gần và gật đầu.

"Cậu có cần gì không?"

“Anh không thấy những chiếc ly trống ở đây sao? Mang thêm đồ uống vào đây đi ,nhanh lên nào.”

“Đó là loại đồ uống gì…”

"Là ruợu sâm panh! Trông tôi có giống như đang uống bia không?

Đôi khi chỉ một từ và giọng điệu của nó cũng đủ để đánh giá một con người.

Tôi cười mỉm.

"Thật xin lỗi. Tôi sẽ mang nước đến ngay đây."

Tiện là sâm panh gần đó cũng đã hết nên tôi phải đi khá xa để lấy thêm.

‘Tsk, không may đến vậy đâu.’

Tôi nhìn chằm chằm vào một chàng trai trẻ có đôi mắt yếu ớt.

“Có vấn đề gì sao?”

"Vấn đề sao? Anh khá là trơ trẽn đấy. Hãy nhanh lên và mang nó đi đi.”

"Đã hiểu rồi. Tôi sẽ quay lại sớm thôi."

Thật trùng hợp, bên cạnh Pia còn có một chỗ trống.

Tôi ngồi xuống, đối diện với cô ấy và cả nhóm.

“Của cậu đây!”

Tôi đưa sâm panh cho chàng trai gầy gò, hắn gần như không nhận ra tôi và tiếp tục trò chuyện với những người khác.

'Thú vị.'

Tôi quan sát Pia, người dường như lạc lõng trong nhóm.

‘Momont Andrea…’

Khuôn mặt của cậu ta trùng khớp với một trong những bức ảnh trong sơ yếu lý lịch.

Không thể so sánh với Glendor, nhưng dù sao cũng ấn tượng.

Cậu ta đến từ gia đình ‘Andrea’, được biết đến với doanh thu đáng kể trong lĩnh vực sản xuất, bao gồm cả thuật giả kim và rèn.

‘Pia đã đề cập đến cậu ta khi xem xét đơn đăng ký.’

Thành tích nghiên cứu của cậu ta cũng thuộc loại hàng đầu.

Có vẻ như cậu ấy đã viết trong đơn đăng ký về việc ngưỡng mộ bước đi của tôi với tư cách là Anh hùng.

‘Một người thừa kế điển hình của một gia đình danh giá.’

Chắc chắn không phải là kiểu người tôi ưa thích.

Ừm, nói chính xác thì nó gần giống với kiểu người mà đáng để tôi khinh thường hơn.

Những đứa nhóc đang cười khúc khích bên cạnh cậu ta cũng không khác gì.

Tôi đang suy nghĩ liệu mình có nên đi một lúc mà không có quản lí khi có tia lửa lóe lên không.

“Nếu không nhờ kỹ năng tầm thường của cậu thì cậu cũng sẽ ở đây phục vụ đồ uống. Đúng không, Pia?”

Tôi ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại giữa đám bọn họ.

Đó là một lời nói rất thô lỗ.

'Điều này là sao?'

Tuy nhiên, những học viên tốt nghiệp khác chỉ quay đi với vẻ mặt khó chịu.

Điều đó thật vô lý.

‘…Đây có phải là bắt nạt không?’

Ở lứa tuổi đó?

Sau đó một cuộc tấn công bất ngờ ập đến.

“Nếu không nhờ năng lực tầm thường của cậu, thì cậu cũng bị đẩy xuống vị trí thứ hai, nếu không có gia đình cậu thì cậu cũng sẽ lau bàn ở đây thôi.”

Tiếng cười chợt dừng lại.

Đó là một pha phản công khá ấn tượng.

‘…Cậu ta là người thứ hai?’

Không có gì ngạc nhiên khi họ nói rằng cậu ta rất xuất sắc trong công việc của mình.

Mặt khác, khi Pia không lùi bước và nói lại, mặt Momot đỏ bừng.

“Sao cậu dám nhắc đến Andrea với cái miệng thấp kém đó?”

“…Bộ nó khó nói đến vậy sao?”

“Chà, một người phụ nữ làm hỏng việc nghiên cứu của mình chỉ có thể sống sót bằng miệng.”

…Nghiên cứu?

Vẻ mặt của Pia vốn kiên quyết giờ trở nên cứng đờ hẳn.

Momot hét lên, khẳng định sự đúng đắn của mình.

“Nếu tôi thất bại một dự án lớn như vậy, tôi sẽ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên. Tôi biết cô ấy sẽ thất bại ngay từ lúc tuyên bố tạo ra một loại thuốc như vậy ”.

“Không cần thiết phải lo lắng, Momot. Ngay cả khi cậu  thức dậy từ địa ngục, cậu cũng sẽ không có khả năng xử lý loại nghiên cứu này.”

"…Hãy cẩn thận với lời nói của cậu. Cậu biết đấy tôi cũng đánh cả phụ nữ nữa.”

"Tôi biết mà. Cậu chỉ đánh phụ nữ thôi.”

Sau đó, Momot đập ghế và đứng dậy.

Mặt anh ta đỏ như dung nham.

Tiếng động ầm ĩ thu hút mọi ánh nhìn gần đó về phía họ.

“Ả thường dân xấc xược này! Ngươi thì làm sao biết về chủ đề này!

Pia, người đang đối mặt với hắn một cách đầy thách thức, đọt nhiên giật mình khi nắm chặt tay vịn của ghế.

Các đốt ngón tay của cô trắng bệch.

‘Chậc!’

Tôi tặc lưỡi.

Đó là một bài học sợ hãi.

Có vẻ mọi chuyện rắc rối hơn tôi nghĩ.

Tình hình sắp bùng nổ.

Tuy nhiên, không ai bước tới trước.

Có lẽ là do gia đình Momot.

Gia đình Andrea có ảnh hưởng đáng kể trong nhiều lĩnh vực sản xuất khác nhau.

Hầu hết những người ở đây đều là học viên tốt nghiệp từ chương trình đại học hỗ trợ.

Họ sẽ cần phải thận trọng khi tìm cách tham gia vào các lĩnh vực liên quan sau khi tốt nghiệp.

“Nhưng nó vẫn rất khó chịu.”

Rất nhiều người đứng xem, trớ trêu nhất, những người duy nhất phải hứng chịu sự quấy rối chính nạn nhân và cũng là những người phớt lờ Momot.

Cuộc trò chuyện của họ tiếp tục.

“Gia đình chúng tôi cũng đã đầu tư vào cậu… Có vẻ như cậu đã quên mất sự thật đó. Cậu nghĩ mình có thể cư xử kiêu ngạo như vậy được bao lâu?

“Nghiên cứu của chúng tôi vẫn đang tiếp tục. Đừng vội đánh giá đó là một thất bại.”

Môi Momot nhếch lên.

“Hah, trêu chọc tôi trong khi thậm chí còn không giải quyết được tác hại của nó. Cậu không nhớ về cuộc họp của các nhà đầu tư à?”

“…”

“Nếu không có kết quả vào cuối tháng này, hãy cứ thoải mái đón nhận hậu quả. Tôi sẽ làm cho cậu biết thế nào là rơi vào tình thế khó khăn.”

Đầu Pia cúi xuống đất.

Thật quá khó để xem bộ phim này nữa.

Tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

‘Xung quanh có nơi nào yên tĩnh không nhỉ?’

Nhìn quanh, tôi tiến vào tòa nhà.

Vì bữa tiệc ngoài trời đang diễn ra sôi nổi nên bên trong có vẻ yên tĩnh hơn.

Sau khi xác nhận rằng không có ai ở gần đó, tôi tìm căn phòng vắng vẻ nhất.

Khi tôi hít một hơi thật sâu, thì hình ảnh quen thuộc nhanh chóng hiện lên trong đầu tôi.

─ Phép đa hình

Âm thanh của xương vang vọng trên tường, lan khắp phòng tắm.

Từ đầu ngón tay đến cơ thể tôi, một luồng năng lượng tăng lên bao trùm lấy tôi.

Bộ đồng phục người hầu mỏng manh mà tôi đang mặc biến thành một bộ vest tinh xảo.

Lắc đầu một lúc, tôi nâng cao tầm mắt lên.

"Được rồi đi thôi."

Đã đến lúc xem liệu cậu bé nhà giàu hư hỏng có thể gây sự thu hút với mọi người bằng lý lịch ấn tượng của mình hay không nào.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương