Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 15
Chương 15
[Trans: Khoi]
[Beta: Forliags]
Nhiều ngày trôi qua như vậy.
Khi học kỳ mới sắp bắt đầu, tôi đắm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày sau khi hồi phục.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là những bài giảng sắp tới.
‘…Mình nên chuẩn bị loại nội dung gì cho lớp học nhỉ?’
Các điều kiện rất khắt khe.
Một bài giảng cung cấp kiến thức thực tiễn cho những thiên tài đồng thời che giấu sự thiếu chuyên môn của bản thân tôi.
Thiết kế một bài giảng như vậy chẳng hề dễ dàng.
Ngay cả trợ lý tạm thời, Pia, cũng đang trải qua quãng thời gian khó khăn.
Tôi quan sát cô ấy bằng ánh mắt sắc bén khi cô ấy xử lý tài liệu.
Mặc dù trông có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi tay cô ấy vẫn lướt qua các trang giấy với tốc độ không hề giảm sút.
Thật đáng trân trọng khi thấy cô ấy âm thầm hỗ trợ khối lượng công việc khổng lồ này.
'Nghĩ lại thì, chỉ vài ngày nữa thì cô ấy sẽ rời khỏi đây.'
Hồ sơ ứng viên trợ lý chính thức đã đến.
Ít nhất trước khi học kỳ bắt đầu, tôi phải chọn một trợ lý chính thức.
Tôi lục lọi những tài liệu được sắp xếp gọn gàng trên một góc bàn.
'Hmm, dường như không có ai nổi bật.'
Chọn trợ lý là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.
Theo một cách nào đó, họ sẽ là người mình dành nhiều thời gian ở bên cạnh nhất.
Họ cần có sự nhạy bén và đáng tin cậy, đủ để không biến những chuyện xảy ra trong quá trình hỗ trợ thành đề tài bàn tán.
'... Không thể tự mình chuẩn bị và thực hiện các bài giảng được.'
Bằng cách nào đó, tôi phải chọn một ai đó.
Với một tiếng thở dài, tôi nhìn vào chồng đơn xin việc trước mặt.
Tất cả các ứng viên đều là những cá nhân xuất sắc.
Tuy nhiên, tiêu chí mà tôi cho là quan trọng thì không thể phân biệt được trên giấy tờ.
Có lẽ chỉ khi sống chung với họ vài ngày thì tôi mới biết được.
'Trong trường hợp đó, Pia dường như phù hợp làm trợ lý của mình hơn.'
Tính cách của cô ấy trầm lặng và khiêm tốn.
Cô ấy không phải kiểu người thích nói vòng vo.
Những kỹ năng công việc của cô ấy thật đáng nể.
Tôi thực sự thích cô ấy, nhưng ...
'Cô ấy đã từ chối mình rồi.'
Đó là một sự từ chối dứt khoát, đủ khiến cho việc đưa ra thêm đề nghị trở nên lúng túng.
Tôi liếc nhìn Pia một cách kín đáo.
'Lý do nào khiến cô ấy từ chối lời đề nghị của mình nhỉ?'
Tôi không biết chi tiết, nhưng tôi nghe nói cô ấy là nghiên cứu sinh.
Vị trí trợ lý của Anh hùng, đáng lẽ ra là lựa chọn tốt nhất cho một nghiên cứu sinh ...
Thật đáng thất vọng, nhưng ép buộc ai đó phải làm điều mà họ không muốn thì đúng là một tội ác.
Khi tôi miễn cưỡng quay lại nhìn các hồ sơ ứng viên, Pia tiến đến.
"Uhm ... Giáo sư?"
Pia, tay cầm tài liệu, tiến lại gần.
Mái tóc xám nhạt của cô ấy rối tung một cách bừa bộn.
"Quỹ hỗ trợ hoạt động đặc biệt của Tổ chức Glendor đã cấp tiền cho chúng ta. Tôi có nên tiến hành đặt hàng những vật dụng mà Giáo sư đã đề cập trước đó không? Có rất nhiều vật phẩm hiếm, nên có thể chúng ta cần phải hành động nhanh chóng."
"Làm đi."
"Vâng. Tôi sẽ sắp xếp riêng những vật phẩm đã bán hết hoặc cần đặt thêm đơn hàng do không đủ số lượng và tôi sẽ chuyển chúng cho người kế nhiệm."
"Ồ, cảm ơn cô."
Cô ấy thực sự có năng lực.
Tôi xoa bóp cái cổ cứng ngắc của mình.
Qua một bên cửa sổ phòng thí nghiệm, tôi có thể nhìn thấy bầu trời Rosenstark nơi pháo hoa, hay đúng hơn là học phí, đang nổ tung.
Trời đã tối mịt.
'Đã đến lúc phải hành động rồi.'
Tôi quay lại và gọi Pia.
"Sao cô không đi dự tiệc?"
Hôm nay là ngày diễn ra bữa tiệc của các quan chức Rosenstark nhằm thúc đẩy tình cảm đồng nghiệp.
Giống như một buổi lễ chào đón cho học kỳ mới.
Được tổ chức tại Tháp Phileas nguy nga và tráng lệ, bữa tiệc này là một sự kiện quan trọng tượng trưng cho sự khởi đầu của một học kỳ mới.
Đó là một sự kiện lớn được tổ chức ở một địa điểm riêng dành cho các học viên, giáo sư và thậm chí cả người hầu.
“Thực tế đây là một lễ hội dành cho toàn bộ Rosenstark.”
Nhờ đó mà mọi người tôi gặp từ hôm qua đều có vẻ hào hứng.
Tuy nhiên, Pia, với vẻ mặt lúng túng đặc biệt, chỉ vẫy tay mà không thèm quan tâm.
Sự nhiệt tình.
“Ngài vẫn đang ở đây, Giáo sư. Làm sao tôi có thể tận hưởng bữa tiệc được?”
“Đơn giản là vì tôi không thích những nơi ồn ào mà thôi.”
Điều này là đúng.
Cả Anh hùng lẫn tôi đều không phải là kiểu người thích tiệc tùng.
“Nhưng tôi không thể chịu được việc nhìn thấy cô bị mắc kẹt trong phòng thí nghiệm và vật lộn với đống giấy tờ này được.”
"Huh? Tại sao, thế tôi phải làm gì…?"
“Hãy đi và tận hưởng bữa tiệc đi. Tôi sẽ lo phần còn lại của công việc.”
"Được rồi ạ…?"
Vẻ mặt của Pia trở nên bối rối hơn.
Chà, cô ấy có vẻ cũng không phải là người thích tiệc tùng.
Nhưng điều đó không thành vấn đề.
Hiện tại, việc đưa cô ấy ra khỏi phòng thí nghiệm này là việc khẩn cấp.
Tôi buộc phải đẩy Pia ra.
“G-Giáo sư?”
"Cô không nghe lời cấp trên của mình sao? Nếu bây giờ bạn không tận hưởng được thì khi nào bạn sẽ tận hưởng? Tuổi trẻ ngắn hơn bạn nghĩ.”
“Một, một mệnh lệnh sao ạ…?”
Bang!
Khuôn mặt thất vọng của Pia hiện rõ qua cánh cửa đang đóng.
Một lúc sau, tiếng bước chân yếu ớt dần.
“Chà… đã đến lúc chuẩn bị rồi.”
Hôm nay, ngay cả những học viên mới tốt nghiệp cũng sẽ tham dự bữa tiệc, nghĩa là hầu hết các ứng viên trợ giảng của tôi cũng sẽ có mặt ở đó.
Đó là một cơ hội hoàn hảo để bí mật quan sát xem họ là người như thế nào.
“Về trang phục… đại loại như thế này.”
Trước khi bắt đầu chiến dịch, tôi đã thay đổi diện mạo của chiếc áo choàng.
Chất liệu sang trọng của bộ vest biến thành bộ đồng phục bình thường mà người hầu thường mặc.
Từ mấy ngày trước tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng về kiểu dáng, chất liệu nên không thấy có sự khác biệt rõ ràng.
Phép thuật 'chuyển đổi hình dạng' dường như hoạt động bình thường, ngay cả bảng tên cũng được gắn vào.
“Giờ chính là lúc thích hợp nhất.”
Khoảng hai giờ đã trôi qua kể từ khi bữa tiệc bắt đầu.
Đó là khoảng thời gian mà mọi người mất cảnh giác do ảnh hưởng của cơn say.
Wooduk!
Với một âm thanh xương gãy nhỏ, cơ thể tôi vặn vẹo.
Đó không phải là một sự biến đổi mạnh mẽ như khi biến thành một con vật.
Tôi nhớ lại hình ảnh đã lưu giữ trong đầu và tái tạo lại cơ thể mình cho phù hợp.
Phép đa hình tiến hóa hoạt động ngay lập tức và kết thúc một cách suôn sẻ.
Tầm nhìn giảm đi đáng kể.
Cánh tay và chân như cành khô đung đưa ở một bên tầm nhìn.
——————
Tôi nhìn mình trong gương với ánh mắt u ám và mờ mịt.
“Hehe.”
Sống một cuộc sống lang thang trong một thời gian dài, tôi đã gặp vô số người.
Trong số đó có những người không để lại bất kỳ ấn tượng đặc sắc nào.
Một trong số họ là Buck, kẻ móc túi mà tôi đã gặp ở ổ cờ bạc trong hẻm.
Mái tóc nâu không có gì nổi bật, những đường nét ngắn và khiêm tốn, chiều cao trung bình và nước da hơi rám nắng, hòa vào mức trung bình của dân số Đế chế phía Nam.
Đó là khuôn mặt mà bạn có thể bắt gặp cứ mười giây một lần trên đường phố của Đế quốc miền Nam.
Tại địa điểm tổ chức bữa tiệc nhộn nhịp, thì đây chính là khuôn mặt mà bạn sẽ quên ngay lập tức khi mới chỉ gặp một lần.
“Tốt, hoàn hảo.”
Tôi mang đống đồ giặt giấu ở một bên phòng thí nghiệm và bước ra khỏi cửa.
Đột nhiên, tôi nhận ra điều gì đó.
“Các bước đi của mình…”
Trong vô thức, tôi bước đi với dáng vẻ lén lút, hệt như kẻ đã dành cả đời để lần trốn và ẩn nấp.
Giống như một tên trộm vậy.
“Có lẽ phép này có thể sao chép cả những đặc trưng của đối tượng mà nó hướng tới.”
Ngay cả khả năng của Buck cũng dễ sao chép hơn nhiều so với Anh hùng.
Có lẽ vì “bản chất” vốn đã không có gì nổi bật.
Tôi có thể sử dụng khả năng của Buck gần như hoàn hảo khi trở thành hắn ta.
Ví dụ, khi tôi nhìn chiếc kẹp quần áo được ghim vào máy giặt, tôi biết cách uốn nó để mở được một cánh cửa bị khóa, như thể tôi đã biết điều đó từ lâu.
Kiến thức móc túi tinh tế và cắt trang sức khéo léo cũng có ở đó.
“…Đó là một thế giới hoàn toàn mới.”
Mặc dù đó là khả năng di truyền mà tôi đã sở hữu cả đời nhưng giờ đây nó lại hoàn toàn mới.
Có vẻ như tôi cần phải sớm kiểm tra kỹ lưỡng nó, có lẽ bằng cách đa hình hóa hoàn toàn.
“Hiện tại, hãy tập trung vào nhiệm vụ trước mắt.”
Tôi đi về phía tầng trệt nơi có lối vào.
Mặc dù thỉnh thoảng tôi có gặp một số người hầu của tòa nhà nhưng không ai trong số họ nghi ngờ người mang đồ giặt của Anh hùng.
Tòa nhà có rất nhiều người hầu thường trú, hầu hết đều vội vàng tham dự bữa tiệc, tâm trí bận rộn.
Thịch!
Khi tôi bước ra khỏi cổng chính của tòa nhà nghiên cứu và đi một đoạn khá xa, khu vườn ngoài trời của Tháp Phileas nơi bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi, hiện ra trong tầm mắt.
Ánh đèn nhấp nháy trong bóng tối, kèm theo tiếng cười.
Tôi tiến về phía khung cảnh sống động đó.
* * *
Việc trốn trong khu vườn rộng mở không phải là điều đặc biệt khó khăn.
Muốn bước vào Rosenstark, bạn sẽ phải trải qua một quá trình kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng khi bạn đã được thông qua thì bạn có thể tự do đi lại trong phần lớn khuôn viên Rosenstark.
“Vẫn chưa đông lắm nhỉ.”
Ở một nơi hẻo lánh, tôi điều chỉnh diện mạo của mình trong khi quan sát xung quanh.
Sau đó tôi nhặt một cái khay từ chiếc bàn trống gần đó và đi theo sau những người hầu khác.
Một bước đi cân nhắc và kín đáo, tránh giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai.
Đúng như dự đoán, không ai tỏ ra quan tâm đến một người hầu bình thường, và những ánh nhìn thỉnh thoảng nhanh chóng rời đi.
“Nó thực sự rộng rãi. Nhưng các ứng viên của mình ở đâu nhỉ?”
Liếc nhìn xung quanh, tôi quan sát cách bố trí của Tháp Phileas.
Khu vườn trung tâm dành cho học viên đang theo học và học viên đã tốt nghiệp đang học cao hơn, các bên dành cho giảng viên và nhà tài trợ.
Có thể có một khu vực dành cho người hầu ở phía sau, nhưng đó không phải là nơi tôi đến hôm nay.
“Bây giờ mình sẽ đến khu vườn trung tâm.”
Vì không thấy ứng viên trợ lý nào nên tôi quyết định đi dạo giữa các học viên trong thời gian còn lại.
Mang khay thức ăn và đồ uống, tôi đi về phía khu vực dành cho các học viên.
Chẳng mấy chốc, tôi thấy các nhóm học viên tụ tập lại, trò chuyện và cười đùa.
Trong số đó, có một nhóm nổi bật—những ứng cử viên đã qua vòng phỏng vấn của lớp “Cực hạn”.
'Một số gương mặt khá quen thuộc với mình.'
Vì đã được vào lớp của Anh hùng, nên rất nhiều học viên đang cố gắng tiếp cận với họ.
Tôi tình cờ lẻn vào giữa.
“Tôi rất sẵn lòng bổ sung thêm đồ uống cho các bạn và cung cấp thêm đồ ăn.”
Thịch!
Trước khi bát đĩa kịp dọn xuống, theo bản năng tôi đã đưa tay ra chộp lấy chúng.
Một âm thanh lạch cạch theo sau.
“Chà, tôi chưa bao giờ biết món ăn lục địa lại có thể ngon đến thế. Lẽ ra tôi nên thử nó sớm hơn.”
Mái tóc dài màu nhạt đung đưa trước mặt tôi.
Giữa các ổ khóa ló ra một chiếc sừng có kích thước bằng ngón tay.
Cô gái nhiệt tình xé thịt không phải là công dân đế quốc.
Không, chính xác hơn thì cô ấy thậm chí còn không phải là con người.
Tên cô ấy là Cuculli Evans, đến từ Băng Long Tộc—một trong những tộc rồng mạnh nhất của lục địa.
Cô cũng là con gái của tộc trưởng vĩ đại Dorempa, người đã thống nhất các bộ tộc khác nhau bên ngoài biên giới phía bắc.
‘Hoa diên vĩ của Laplace ca ngợi ma thuật băng và kỹ năng sử dụng kiếm bằng một tay của em ấy.’
Khi tôi nhớ lại những lời nhận xét mà cô ấy nhận được, Cuculli, với hàm răng nanh sắc nhọn, một lần nữa ngấu nghiến xé thịt.
Món bít tết xương chữ T khá lớn đã bị nuốt chửng trong vài giây.
“Hmm, có vẻ như mình sẽ phải yêu cầu các đầu bếp làm việc cật lực rồi đây.” Tôi thầm nghĩ
Cuculli đưa mắt nhìn quanh.
Bất chấp thái độ sôi nổi của cô ấy, không có phản ứng nhiệt tình hay tiếng cười nào từ những người khác.
Hầu hết đều thấy những con rồng xa lạ và xa xôi, và có vẻ như chúng sẽ không phản ứng khác.
Nhưng Cuculli dường như không bận tâm.
Đôi mắt tinh nghịch của cô ấy dán chặt vào một chỗ.
"Này cậu kia."
“Hả, tôi à?”
“Ừ, cậu đấy.”
Chàng trai tóc nâu ngồi đối diện cô giật mình ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cong nhẹ nhàng của cậu ta chớp chớp một cách ngoan ngoãn.
“Nếu cậu cứ nhấm nháp món ăn ngon như vậy, nó có ngon hơn không? Hãy ăn nhiệt tình lên chứ! Hay cậu cần tôi phải đút cho cậu ăn?”
“Ờ, xin lỗi. Bụng tôi không được khỏe….”
"Ồ? Có lẽ nó chỉ đau trong một lát nữa thôi.”
Cuculli nắm lấy chiếc bàn và nghiêng đầu về phía cậu bé.
Tai của cậu đỏ bừng như bị lửa đốt.
“Tóc nâu sẫm, mắt nâu. Mặc dù có thân hình to lớn nhưng trông cậu khá hiền lành. Cậu là Ban Dietrich phải không?
“Ờ, à…Cậu biết tôi sao?”
Tôi chết lặng, suýt đánh rơi bát đĩa đang cầm.
‘Cậu ta vừa nói tên của mình là Ban Dietrich sao?’
Đó là một trong những câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà tôi được nghe gần đây.
Có học sinh nào không biết Ban Dietrich?
Cậu ta là người kế vị của gia đình kiếm thuật “Dietrich” và là con trai ngoài giá thú của “Felson Dietrich”, một thành viên thuộc Kỵ sĩ Bình minh.
Trong số các học sinh mới, cậu ta nhận được lời khen ngợi chỉ sau Leciell về kỹ năng kiếm thuật của mình.
Cuculli cười tinh nghịch.
“Chúng ta hãy đấu một trận nhé Ban.”
Phụt.
Ban nhổ thẳng đồ uống trong miệng vào mặt Cuculli.
——————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook