Chương 11

[Trans:Na bél]

[Beta: Forliags]

 

Trong im lặng, anh nhìn Leciel.

Chà, nói đúng hơn anh ấy chỉ nhìn vào Leciel hơn là những ứng viên khác.

Nhận xét của Hoa diên vĩ của Laplace phóng khoáng hơn nhiều so với chín ứng viên còn lại cùng tham gia.

- Thể chất được rèn luyện tốt

- Tiềm năng vượt trội

-Tài năng bẩm sinh

…và vân vân.

‘Không đủ năng lực,’

‘Vô dụng,’

‘Chỉ bằng một nắm tay.’

 Anh đã thấy những nhận xét như vậy khi xem xét nhiều lần, đó là một nhận xét khá tích cực.

‘Người giỏi nhất trong số những ứng viên mà mình từng gặp cho đến nay.’

Nếu không phải vì đang trong tình thế cần phải thể hiện sự lạnh lùng, có lẽ anh đã khen ngợi cô với nụ cười hài lòng.

Tuy nhiên, là một Kiếm Thánh, Anh hùng chưa bao giờ khen ngợi một cách hào phóng.

Ngay cả Kiếm Thánh trước đây, bà của Leciel, cũng phải nhận những lời nhận xét gắt gao mà gần như bị ngược đãi bằng lời nói.

Những lời nhận xét gay gắt của Anh hùng vẫn còn để lại trong tâm trí một cách rất sâu đậm.

“Kiếm Thánh, ngôi sao của kiếm thuật. Đúng như dự đoán, đó chỉ là danh tiếng mà thôi.”

“Liệu cô bé có kém cỏi không?”

“Cô bé bị thiếu tài năng bẩm sinh. Những thành tựu của cô ấy là kết quả của sự nỗ lực quá mức để bù đắp cho sự thiếu hụt.”

Thời trẻ, Anh hùng khao khát mạnh hơn bất kỳ ai khác.

Anh đi khắp châu lục, tham gia nhiều trận chiến võ thuật khác nhau với những đối thủ đáng gờm.

Kiếm Thánh trước đây, Zion Hiyashin, là một trong số họ.

Trên đây là lời nhận xét được xuất hiện sau nhiều lần chạm trán võ thuật.

Việc Leciel nhắc đến cũng là một phần của cuộc trò chuyện.

“Đúng hơn là năng lực của cháu gái bà ấy còn vượt trội hơn cả Kiếm Thánh .”

“Không phải cô bé vẫn còn nhỏ tuổi sao?”

“Để thể hiện năng lực ở độ tuổi trẻ như vậy, chỉ riêng năng lực của cô bé mới có thể được coi là đặc biệt.”

Tôi nhớ một ký ức sống động mà khiến tôi vô cùng ngạc nhiên với trước những lời đó.

‘Jeolgi.’

Thuật ngữ này đề cập đến một kỹ thuật mạnh được nâng cấp thông qua việc mô tả- một chiêu thức bí mật mà các võ sĩ sở hữu.

Đó là lý do họ được trang bị chỉ bằng một loại vũ khí mà có thể chiến đấu với những sinh vật đáng gờm.

Jeolgi biến đổi đa dạng dựa trên cách chiến đấu và năng lực về thể chất của từng cá nhân. Đó là một sựu may mắn chỉ dành cho những người thực sự có tài năng.

Ngay cả việc cống hiến cả cuộc đời cho thanh kiếm cũng không thể dẫn đến việc có được nó nếu không có tài năng bẩm sinh.

‘Chắc là khi cô bé khoảng mười tuổi.’

Ở đoạn này tiết lộ tài năng của Leciel phi thường đến mức nào.

‘Ngài ấy đã nhắc đến Simgeom. Nếu nó hoàn thành, nó có vẻ khá hữu ích.’

Tôi nhớ Anh hùng đã khen ngợi một điều gì đó khá lạ, khiến tôi đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau.

‘Simgeom, Tâm Kiếm.’

Thật không thể tưởng tượng được.

Suy cho cùng thì tôi vẫn chưa trải nghiệm sự biến dạng của Jeolgi.

“Ta rất vui vì cô đã đến Rosenstark.”

Một nhân tài có khả năng cao trở thành vị Anh hùng kế tiếp.

Có lẽ, nếu tôi không thể hoàn thành vai diễn Anh hùng của mình, cô bé có thể đảm nhận trách nhiệm đó.

Với những suy nghĩ như vậy, tôi nhìn Leciel một lần nữa.

“…Có chuyện gì sao?”

Có điều gì đó không ổn ở cô.

* * *

Leciel đang cố gắng hồi phục sau cú sốc.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ngạc nhiên trước sự hiện diện oai nghiêm của một Anh hùng. Cô đã từng thấy khi còn trẻ.

“…Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Việc đó xảy ra ngay lúc cô ngồi xuống trước mặt Anh Hùng.

Khi đôi mắt màu tro đằng sau cặp kính ngoại quốc nhìn về phía cô, cô thấy có một cảm giác kỳ lạ mà trước đây cô chưa từng trải qua.

Cảm giác bị phát hiện.

Không, nó thậm chí còn hơn thế nữa. Nó giống như bị lột trần, như cảm giác miếng thịt treo trên móc của người bán.

Cứ như thể sự tồn tại của ‘Leciel Hiyashin’ đang được tiết lộ dưới dạng biểu đồ.

Cách thức này kín đáo đến mức nếu sự tập trung bị dao động dù chỉ một chút thì sẽ khó có thể nhận ra.

Leciel cắn môi mạnh đến mức máu gần như chảy ra.

‘…Phải chênh lệch cấp độ bao nhiêu để nó trở nên rõ ràng như vậy?’

“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cảm thấy choáng ngợp trước bộ dạng rắn rỏi.”

Cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ cảm nhận được sự chênh lệch rõ ràng về năng lực như vậy.

Leciel cuối cùng cũng nhận ra tại sao không có cấu trúc rõ ràng cho cuộc phỏng vấn của lớp học “Cực hạn”.

Với khả năng nhìn thấu được mọi người một cách dễ dàng như vậy, cần gì phải yêu cầu các ứng viên làm mọi thứ?

Chỉ cần đứng trước mặt họ thôi là mọi thứ sẽ bị lộ ra.

‘…Đó là một vẻ mặt vô cảm.’

Sau khi xem qua các ứng viên một lần, Anh hùng lặng lẽ viết nguệch ngoạc điều gì đó lên một tờ giấy.

Phù hợp với thái độ và ánh mắt vô cảm.

‘…Ngay cả việc xem xét kỹ lưỡng như vậy, mà vẻ mặt đó’

Cô không thể tin rằng người phỏng vấn lại thờ ơ như vậy sau khi đã xem xét kỹ lưỡng.

Leciel siết chặt nắm tay trên đầu gối.

Chưa xong.

Vẫn còn một thứ để tiết lộ.

Lòng kiêu hãnh của cô không cho phép cô gục ngã như thế này.

Leciel quyết định sử dụng võ kỹ.

Nhiều năm mài giũa một kỹ năng mạnh mẽ.

[Simgeom – Tâm Kiếm.]

Ý chí sẽ trở thành một lưỡi dao.

Có được một thanh kiếm trong tâm trí.

Rèn luyện ý chí thành một thanh kiếm sắc bén, tạo nên tuyệt kỹ vô song trước đối thủ.

Sức mạnh này, đã được nâng cấp qua vô số buổi huấn luyện, có hiệu quả cao đối với các kiếm sĩ trong một cấp độ nhất định.

‘Một kỹ thuật độc quyền dành cho người mạnh nhất.’

Một lưỡi kiếm vô hình đào sâu vào các giác quan đã nâng cấp, không ai có thể coi thường nó.

Ngay cả bà của cô, trong tình trạng không được bảo vệ, cũng không thể di chuyển khi đối mặt với Tâm Kiếm.

Mặc dù nó có một nhược điểm – nó không tác động được đến những người chưa đạt đến giai đoạn kết hợp cả tâm trí và thanh kiếm của mình.

Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề trong tình hình hiện tại.

Mục tiêu là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới này.

“Đây rồi.”

Leciel lại nhìn Anh hùng.

Tuy võ kỹ của cô chưa hoàn thiện nhưng cô hy vọng ít nhất nó sẽ làm mất đi vẻ mặt thờ ơ đó.

Cô tha thiết mong muốn điều đó.

* * *

'…Có gì sai sao?'

Leciel không chỉ nhìn tôi; mà cô bé thậm chí còn nhìn một cách mãnh liệt.

Ánh mắt của cô như có thêm sức mạnh, đôi môi và bàn tay của cô ấy mím chặt lại co giật lên.

‘Liệu cô bé có đột nhiên lo lắng không?’

Nhìn những giọt mồ hôi chảy, có vẻ như đó là một phỏng đoán hợp lý.

Điều đó có thể hiểu được.

Sự kỳ vọng sẽ thường mang đến áp lực ngày càng tăng.

‘Không cần chờ đợi điều gì nữa. Sau cùng thì cô bé cũng sẽ được chấp nhận thôi.”

Vì cô là học viên được mong đợi nhất nên tôi muốn trò chuyện nhiều hơn nhưng điều kiện của cô bé có vẻ không phù hợp.

Tôi suy nghĩ ngắn gọn về những từ nên dùng để kết thúc cuộc phỏng vấn.

‘Mình nên giảm bớt căng thẳng và để lại ấn tượng tốt.’

Thật trùng hợp, tôi nhớ ra một chủ đề mà chúng tôi có thể thảo luận.

“Leciel.”

"Vâng?"

Một manh mối thu được từ cuộc trò chuyện với Anh hùng.

“Có phải Tâm Kiếm vẫn chưa được hoàn thiện đúng không?”

Đó dường như là một nỗ lực có tiến triển.

Nó như thông báo rằng tôi nhớ đến cô bé và mong đợi sự trưởng thành từ cô.

Tuy nhiên, biểu cảm bất ngờ của cô đã xuất hiện sau đó.

"Ah…"

Trong giây lát, sự căng thẳng vốn có trong mắt cô đã được giải tỏa.

Điều tiếp theo xảy ra thật bất ngờ.

Cô ngồi phịch xuống ghế, trông có vẻ rất mệt mỏi.

‘Ta đã nói gì sai à? Ta chỉ muốn nói rằng ta rất mong chờ Tâm Kiếm hoàn chỉnh của cô…’

Phản ứng của cô bé  khác xa với những gì tôi dự đoán.

Tôi bối rối nói thêm: “Ta không có ý gì khác. Ta chỉ muốn xem Tâm Kiếm khi được hoàn thiện xong thôi.”

“Tôi biết, nhưng tôi vẫn chưa tới mức đó.”

Phản ứng của cô thể hiện sự mệt mỏi xen lẫn thất vọng, khiến tôi bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra.

“…?”

“Nó vẫn chưa hoàn thành xong.”

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện ngày càng trở nên bối rối.

Khi tôi nhìn cô bé với vẻ lúng túng, Leciel cúi đầu như thể niềm kiêu hãnh của cô bé đã bị sỉ nhục một cách tàn nhẫn.

“Lần tới, tôi sẽ cho ngài xem một Tâm Kiếm đã được cải tiến… để vinh danh bà tôi.”

Một lời nói thật sởn gai ốc.

Tôi suy ngẫm về ý nghĩa lời nói của cô bé.

Lần tới, cô bé sẽ cho tôi xem Tâm Kiếm đã cải tiến.

Cô ấy đã cho thấy  nó trước đây khi nào?

Tôi xem lại bối cảnh của cuộc trò chuyện và sững người.

‘Vừa rồi…?’

Tôi không cảm thấy gì vào lúc đó.

Một cách muộn màng, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ tôi.

‘Nó được tạo ra bởi nghị lực của cô bé ấy, hay là do đôi mắt Hoa diên vĩ của Laplace không thể phát hiện ra nó?’

‘Rõ ràng là cô bé mạnh hơn mình.’

Tôi không mong đợi vào một sự chênh lệch kỹ năng như vậy.

Dù sao đi nữa, có điều gì đó làm phiền tôi.

Sử dụng võ thuật trong cuộc phỏng vấn với giáo sư là một hành động bast thường.

‘Cô bé này có được bình thường không?’

Vì lý do nào đó, cô ta nhìn chằm chằm vào mũi giày của anh với vẻ mặt ủ rũ.

Cố gắng giữ trạng thái bình thường, tôi quyết định giải tán.

“Được rồi, bây giờ mọi người có thể rời đi.”

May mắn thay hoặc không may là không có học viên nào sau Leciel để lại ấn tượng đáng kể.

Khi cuộc phỏng vấn gần kết thúc, những ứng viên đã thành công được chọn.

Vào khoảng thời gian các cuộc phỏng vấn kết thúc, các ứng viên được chọn đã chốt.

Xem xét từng hồ sơ của họ, tôi suy ngẫm về các cuộc phỏng vấn.

"Để xem nào."

Bốn học viên mới đến đã nhận được đánh giá cao từ Hoa diên vĩ của Laplace.

26 người phỏng vấn tiếp theo đã nhận được đánh giá khá tốt.

Và thêm một sinh viên học viện hiện tại.

Thế là, 31 học sinh đã được chọn vào lớp “Cực hạn”.

***

Kể từ thời điểm kết quả phỏng vấn được công bố, bảng tin ẩn danh của đầu nối điện hoạt động một cách sôi nổi .

– Ồ, tôi đã nghĩ chắc chắn mình sẽ đậu.

└ Tại sao cậu lại nghĩ vậy?

└ Ngài ấy nở một nụ cười nhẹ với tôi.

└ Có lẽ ngày ấy cười vì trông nó thảm hại chăng?

* Bài viết này đã bị xóa do vi phạm quy định.

– Nhưng nghiêm túc mà nói, nhìn những người bị đánh trượt, họ thực sự đã lựa chọn rất tốt. Tất cả những người tầm thường đều bị từ chối. Tất nhiên là tôi đã vượt qua.

└ Tôi cảm thấy chán nản nhưng giờ thì đã chuyển sang tức giận. Cảm ơn.

- Anh hùng, tôi yêu ngài.

– Hỡi những kẻ yếu. Hãy trở lại mạnh mẽ hơn.

– Tôi vẫn chưa tin rằng mình có thể học được lớp Anh hùng? Đây có phải là do một lỗi nào đó không, hay là tôi đang mơ?

– Tôi muốn chiến đấu với anh hùng. Nếu tôi có thính giác tốt thì có cơ hội thực hành không?

└ Một phương pháp tự huỷ mới sao?

Tôi lo ngại về khả năng không hài lòng với quá trình lựa chọn, nhưng có vẻ như câu trả lời trên diễn đàn ẩn danh nhìn chung là tích cực.

Những học viên được chọn phải có những phẩm chất đặc biệt.

Có một số bài đăng bày tỏ lo ngại về việc liệu một học viên lạ có được chọn hay không, nhưng điều đó có thể được xác định bằng cách gặp trực tiếp họ.

“Phù.”

Những học viên được chọn phải có những phẩm chất vượt trội.

Mặc dù có những bài đăng bày tỏ lo ngại về việc chọn một người lạ, nhưng điều đó có thể được làm rõ bằng cách gặp trực tiếp họ.

Cùng với đó là lịch trình học tập tạm thời đã kết thúc.

Tôi đặt đầu nối điện xuống với một tiếng uỵch nhẹ.

Bây giờ đã đến lúc phải đi tìm kho báu.

Một lúc sau, tại sảnh tòa nhà của giáo sư.

Người giúp việc cúi đầu sâu xuống chào.

"Ngài định đi ra ngoài ạ?"

Lúc đó giờ giấc rất mơ hồ, gần rạng sáng nên quyết định ra ngoài của tôi có vẻ hơi kỳ quặc.

“Tôi sẽ hít chút không khí trong lành rồi quay lại.”

“Chúc ngài có một chuyến đi vui vẻ.”

Rời khỏi tòa nhà của giáo sư, tôi giả vờ đi dạo, hướng về nơi ở của mình.

Còn khoảng ba tuần nữa là bắt đầu lớp học, hầu hết các sự kiện lớn như buổi định hướng và phỏng vấn trong lớp đều đã kết thúc.

Vẫn còn một vài sự kiện nhỏ nữa, nhưng giờ là lúc…

"Giải lao."

Tôi nhìn quanh và  may mắn là xung quanh không có nhiều người.

Đi qua lối vào tòa nhà giáo sư và cổng chính, tôi kín đáo gõ nhẹ vào kính của mình.

Kích hoạt Hoa diên vĩ của Laplace.

Tìm ra tọa độ được lưu trữ trong cơ sở dữ liệu thông tin.

Đang tìm kiếm đường đi…

Đôi mắt của Laplace kích hoạt.

Bắt đầu hướng dẫn.

Một vầng hào quang nhẹ mà chỉ tôi mới nhìn thấy được phóng lên không trung.

Đó là một hướng dẫn dẫn đến 'kho báu bí ẩn'.

Kìm nén cảm giác nóng nảy của mình, tôi thong thả đi theo luồng khí nhẹ nhàng đó.

"…Đây chính là nó."

Tôi đã đi bộ bao lâu rồi?

Chỉ sau khi đi qua bìa ngoài khu rừng của trang viên, cuộc hướng dẫn mới kết thúc.

Nếu là mùa hè, thì mặt trời mọc cũng không có gì lạ.

Tôi dừng bước.

Qua những tán cây thưa thớt, một hồ nước khổng lồ lung linh huyền ảo.

“Giấu nó ở một nơi như thế này thì… khá lập dị.”

Muốn kế thừa phải tìm người trung gian.

Zero đã giấu bảy người môi giới còn lại ở những nơi tùy tiện một cách vô lý.

Từ phòng tắm ký túc xá đến phòng tập, thậm chí cả ngục tối đầy cạm bẫy.

Nhưng bất kể mức độ khó khăn ra sao, người môi giới luôn ở “những nơi có thể tiếp cận được”.

“Ôi trời… thảo nào mọi người đã tìm kiếm mà không có mục tiêu trong nhiều thế kỷ.”

Tôi ngẩng đầu lên đến mức đau đớn.

Chùm ánh sáng tiếp tục chiếu vào bầu trời tối phía mặt hồ.

Ngay cả những Anh hùng có kỹ năng với khả năng thể chất vượt trội cũng không thể đến được nơi này.

Cả với sự trợ giúp của sức mạnh ma thuật, điều đó dường như gần như không thể.

Phép thuật bay tiêu thụ một lượng ma lực cực lớn.

Sự kết thúc của hướng dẫn đã không được nhìn thấy.

Ngay khi tôi biết vị trí chính xác, việc vượt qua độ cao như vậy mà không làm cạn kiệt sức mạnh phép thuật là điều gần như không thể.

“Nếu khi tôi có tọa độ, đạt đến độ cao như vậy cũng không hề dễ dàng.”

Trạng thái lơ lửng trên không trung mà không có vị trí chính xác và cạn kiệt sức mạnh ma thuật đến mức tử vong sẽ không thể xảy ra với bất kỳ ai khác ngoài Zero Requiem Borningenheim, người có sức mạnh ma thuật tương đương với một sinh vật cổ đại.

Nói cách khác, đó là một vị trí không thể tiếp cận được đối với bất kỳ ai khác.

…Nhưng đối với tôi, điều đó là có thể.

Bước một bước tới địa điểm được chỉ định, tôi chuẩn bị thi triển đa dạng.

“…Đúng là một sự trùng hợp thú vị.”

Tôi bắt đầu bằng việc vứt bỏ quần áo của mình.

Bất chấp cảm giác ớn lạnh trên da, tôi không mất tập trung; đúng hơn, tôi còn mài sắc nó hơn nữa.

Điều tôi nghĩ đến là bản chất của một dạng sống nào đó.

Tôi đã sao chép và bắt chước cấu trúc của nó – bộ xương, cơ bắp, mạch máu – đến từng chi tiết cuối cùng. Tôi nhớ lại một cách sống động các nguyên tắc của nó.

Wood-duduk!

Một cảm giác khó tả từ ngón chân xuyên thấu đến đỉnh đầu , kèm theo đó là tiếng xương gãy ập vào tai tôi.

Sau đó, cơn gió mang lại cảm giác ớn lạnh trên da tôi, không còn mang theo cảm giác lạnh lẽo đó nữa.

Tôi há miệng, hay đúng hơn là mỏ, và reo lên một tiếng vui mừng.

“Kkirururuk!”

Tôi reo hò đắc thắng, âm thanh vang vọng trong không khí. Con chim ưng xinh đẹp phản chiếu trên mặt nước dường như đang chia sẻ niềm vui.

Là một con chim ưng biến hình, tôi dang rộng đôi cánh của mình, cảm nhận sự tự do của bầu trời.

Cơn gió luồn dưới lông tôi, tầm nhìn toàn cảnh thế giới bên dưới - tất cả đều thật phấn khởi.

Tôi vỗ cánh, bay cao hơn lên bầu trời, được dẫn dắt bởi sợi dây vô hình của kho báu ẩn giấu.

Cuộc hành trình khám phá kho báu ở địa điểm huyền bí này vừa mới bắt đầu.

Với khả năng bay ngang bầu trời như một con chim ưng, một quyết tâm mới mở ra.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương