Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
-
Chương 3: Phí chia tay
Bên ngoài, Hữu Minh và người nhà họ Lý vẫn chưa hề hay biết chuyện Nghiêm Uy đã cho người đổi tên cô dâu thành Lý Nhược, Hữu Minh đứng ở bên ngoài đợi đã lâu nhưng vẫn chưa thấy Lý Nhược ra ngoài, anh nóng ruột không chờ được nữa bèn lấy điện thoại trực tiếp gọi cho cô.
Trong phòng, Lý Nhược vẫn cố tìm cách thoát khỏi Nghiêm Uy bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, sự chú ý của hai người ngay lập tức dồn vào chiếc điện thoại. Lý Nhược nhanh tay lấy điện thoại nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ Hữu Minh trái tim của cô bỗng chốc đập nhanh hơn, đầu óc rối loạn, chần chừ không muốn nghe điện thoại, cô sợ Hữu Minh sẽ hiểu lầm.
“Hữu Minh là ai?” Hai chữ Hữu Minh lọt vào tầm mắt của Nghiêm Uy, đôi mắt anh hơi nheo lại lạnh giọng hỏi cô.
“Là ai thì liên quan gì đến anh?” Lý Nhược trừng mắt lạnh lùng đáp lại, cô vô cùng chán ghét người đàn ông trước mặt mình, bá đạo không nói lý, thật sự rất quá đáng. Bây giờ đầu óc của cô chỉ nghĩ đến là làm sao nghe điện thoại của Hữu Minh.
Đáy mắt của Nghiêm Uy càng sâu hơn, toát ra khí lạnh ngút trời, anh dường như đã đoán ra được người tên Hữu Minh đó là gì của Lý Nhược rồi? Nghiêm Uy cười như không nói với cô: “Anh ta là bạn trai của cô?”
Chỉ một câu hỏi vỏn vẹn vài chữ như thế thôi đã khiến cho Lý Nhược thấp thỏm, lo sợ, nụ cười của Nghiêm Uy càng khiến cho cô rùng mình hơn, không biết người đàn ông bá đạo trước mắt của cô sẽ làm ra những chuyện gì nữa? Lý Nhược rất sợ Nghiêm Uy sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho Hữu Minh.
Sự im lặng của Lý Nhược chính là câu trả lời, là sự thừa nhận, lúc này tiếng chuông điện thoại của Lý Nhược reo lên một lần nữa, Nghiêm Uy thẳng tay giật lấy điện thoại từ tay của cô, mặt của cô từ đỏ vì tức giận dần chuyển sang trắng, cô hoảng loạn muốn lấy lại điện thoại nhưng không được. Lý Nhược trở nên rối ren không biết phải làm sao? Cô sợ, sợ Nghiêm Uy nghe điện thoại nói ra những lời gây hiểu lầm, sự sợ hãi đã hoàn toàn bao trùm lấy tâm trí của cô.
Nghiêm Uy nhấn nút nghe máy, Hữu Minh vừa thấy Lý Nhược nghe máy liền vội vàng cất tiếng hỏi với giọng điệu lo lắng: “A Nhược! Em sao rồi? Em có bị làm sao không?”
Nghiêm Uy nâng mày nhìn cô gái bé nhỏ dưới thân của mình, ánh mắt như muốn nói với cô rằng “người bạn trai này của cô quan tâm cô quá đấy”, anh thản nhiên, giọng không mang chút cảm xúc nào, bá đạo, ngang ngược:
“Cô ấy giờ là cô dâu của tôi, muốn hay không muốn cũng đã định, tốt nhất là anh nên biết điều cách xa cô ấy ra.” Lời nói vừa dứt, Nghiêm Uy cúp máy quăng điện thoại lên chiếc bàn nhỏ gần đó.
Hữu Minh nghe những lời nói ấy xong thì vô cùng giận dữ, anh đập cửa dữ dội hơn, làm gì có chuyện vô lý như thế chứ? Đập cửa không được, Hữu Minh đạp rồi dùng người của mình tông vào. Tiếng va đập của cánh cửa rất mạnh khiến cho Lý Nhược đủ biết bạn trai của cô đang tức giận cỡ nào? Lý Nhược giơ tay lấy điện thoại gọi cho Hữu Minh muốn giải thích nhưng chưa kịp thì cánh cửa đã bị bật tung ra, Hữu Minh cùng ba mẹ của cô bước nhanh vào.
Đập vào mắt của bọn họ là cảnh tượng Lý Nhược và Nghiêm Uy một trên một dưới tư thế vô cùng mờ ám gây hiểu lầm nhất. Lý Nhược hoảng hốt dùng hết sức bình sinh của mình đẩy mạnh Nghiêm Uy ra, cô ngồi dậy muốn chạy đến bên cạnh Hữu Minh nhưng không kịp đứng dậy thì đã bị Nghiêm Uy kéo lại, Lý Nhược loạng choạng không giữ được thăng bằng mà ngã xuống giường. Nghiêm Uy nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên đùi mình, cánh tay của anh vòng qua siết chặt eo cô, anh ghé vào tai của cô thì thầm, lời nói biểu hiện rõ sự uy hiếp:
“Có phải vì người đàn ông này mà cô mới không muốn làm cô dâu của tôi không?”
“Phải, Hữu Minh là bạn trai của tôi là người tôi yêu, tôi chỉ muốn làm cô dâu của anh ấy.” Lý Nhược dứt khoát trả lời, ngữ điệu rất chắc chắn, khẳng định với Nghiêm Uy rằng người cô muốn lấy chỉ có một là Hữu Minh không phải là anh.
Cánh tay của Nghiêm Uy càng siết chặt hơn, Lý Nhược xoay đầu trừng mắt nhìn anh cặp mắt đầy bất mãn, giận dữ. Lý Hải và Liễu Từ Hoa từ lúc bước vào đến giờ vẫn luôn im bặt một câu cũng không nói, thái độ cũng không dám tỏ chỉ đứng yên ở đấy nhìn con gái của mình. Hành động ôm eo, dáng vẻ thân mật của Lý Nhược, Nghiêm Uy đã khiêu khích đến giới hạn của Hữu Minh, anh thật sự rất muốn lao đến đánh Nghiêm Uy nhưng lý trí nói với anh rằng người trước mặt không phải là người dễ chọc, anh không thể làm càn được.
“Lý Nhược! Bây giờ cô là cô dâu của tôi, tôi không muốn người phụ nữ của mình có bất kì mối quan hệ nào với người đàn ông khác, cho nên hai người phải chia tay ngay lập tức cho tôi.” Nghiêm Uy chậm rãi ra lệnh cho Lý Nhược và Hữu Minh, ý tứ hiện rõ sự chiếm hữu mạnh mẽ.
“Chuyện này là không thể nào, tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với A Nhược.” Hữu Minh phản ứng mạnh mẽ, lớn tiếng phản đối, anh làm sao có thể đồng ý chuyện này được chứ?
Nghiêm Uy bỗng ồ một tiếng, nở một nụ cười lạnh lẽo, quỷ dị, không nhanh không chậm cất tiếng: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện tại công ty của anh dường như đã sắp không còn trụ nổi nữa rồi, trên dưới công ty của anh có hơn ba trăm nhân viên đang chờ phát lương, tôi nói không sai chứ?”
Chuyện gì anh có thể không biết nhưng những chuyện liên quan đến các công ty, tập đoàn lớn nhỏ anh đều nắm rất rõ, đúng với câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”. Nghiêm Uy lãnh đạm nhìn thẳng vào Hữu Minh nói tiếp:
“Hữu Minh! Bây giờ, nếu anh ngay lập tức chia tay với Lý Nhược thì tôi sẽ giúp anh cái này xem như là phí chia tay.”
Ban đầu Hữu Minh vốn dĩ rất kiên định, kiên quyết không chia tay với Lý Nhược, nhưng hiện tại những lời nói của Nghiêm Uy thật sự đã đá động được anh, tâm anh đã bắt đầu dao động, do dự không biết phải làm sao? Hữu Minh rơi vào trầm tư, suy nghĩ một lúc anh lặng lẽ phun ra một chữ: “Được.” Anh chấp nhận từ bỏ Lý Nhược, quay người rời đi.
Lý Nhược sững sờ, chết trân ở đấy, một chữ được của Hữu Minh như gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim của cô, cô không ngờ anh lại đồng ý với Nghiêm Uy. Lý Nhược tràn đầy thất vọng ngây người dõi theo bóng dáng của Hữu Minh, nhưng cô ngây người chưa đến một phút đã hoàn hồn vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay lực lưỡng của Nghiêm Uy. Phải, đối với Hữu Minh cô thất vọng tràn trề nhưng hiện tại điều quan trọng nhất chính là rời khỏi đây, cô tuyệt đối không làm cô dâu của Nghiêm Uy, không thể bị khuất phục như thế được.
Hài lòng với kết quả đúng như những gì mà Nghiêm Uy mong muốn, lúc này thấy cô phản kháng anh không còn chế ngự, siết chặt lấy Lý Nhược nữa mà buông ra, vừa thoát ra cô đã chạy nhanh ra ngoài. Vì quá vội vàng, gấp gáp nên cô đã không cẩn thận té ngã, lăn từ trên xuống hôn mê bất tỉnh đến khi cô hoàn toàn tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Trong phòng, Lý Nhược vẫn cố tìm cách thoát khỏi Nghiêm Uy bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, sự chú ý của hai người ngay lập tức dồn vào chiếc điện thoại. Lý Nhược nhanh tay lấy điện thoại nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ Hữu Minh trái tim của cô bỗng chốc đập nhanh hơn, đầu óc rối loạn, chần chừ không muốn nghe điện thoại, cô sợ Hữu Minh sẽ hiểu lầm.
“Hữu Minh là ai?” Hai chữ Hữu Minh lọt vào tầm mắt của Nghiêm Uy, đôi mắt anh hơi nheo lại lạnh giọng hỏi cô.
“Là ai thì liên quan gì đến anh?” Lý Nhược trừng mắt lạnh lùng đáp lại, cô vô cùng chán ghét người đàn ông trước mặt mình, bá đạo không nói lý, thật sự rất quá đáng. Bây giờ đầu óc của cô chỉ nghĩ đến là làm sao nghe điện thoại của Hữu Minh.
Đáy mắt của Nghiêm Uy càng sâu hơn, toát ra khí lạnh ngút trời, anh dường như đã đoán ra được người tên Hữu Minh đó là gì của Lý Nhược rồi? Nghiêm Uy cười như không nói với cô: “Anh ta là bạn trai của cô?”
Chỉ một câu hỏi vỏn vẹn vài chữ như thế thôi đã khiến cho Lý Nhược thấp thỏm, lo sợ, nụ cười của Nghiêm Uy càng khiến cho cô rùng mình hơn, không biết người đàn ông bá đạo trước mắt của cô sẽ làm ra những chuyện gì nữa? Lý Nhược rất sợ Nghiêm Uy sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho Hữu Minh.
Sự im lặng của Lý Nhược chính là câu trả lời, là sự thừa nhận, lúc này tiếng chuông điện thoại của Lý Nhược reo lên một lần nữa, Nghiêm Uy thẳng tay giật lấy điện thoại từ tay của cô, mặt của cô từ đỏ vì tức giận dần chuyển sang trắng, cô hoảng loạn muốn lấy lại điện thoại nhưng không được. Lý Nhược trở nên rối ren không biết phải làm sao? Cô sợ, sợ Nghiêm Uy nghe điện thoại nói ra những lời gây hiểu lầm, sự sợ hãi đã hoàn toàn bao trùm lấy tâm trí của cô.
Nghiêm Uy nhấn nút nghe máy, Hữu Minh vừa thấy Lý Nhược nghe máy liền vội vàng cất tiếng hỏi với giọng điệu lo lắng: “A Nhược! Em sao rồi? Em có bị làm sao không?”
Nghiêm Uy nâng mày nhìn cô gái bé nhỏ dưới thân của mình, ánh mắt như muốn nói với cô rằng “người bạn trai này của cô quan tâm cô quá đấy”, anh thản nhiên, giọng không mang chút cảm xúc nào, bá đạo, ngang ngược:
“Cô ấy giờ là cô dâu của tôi, muốn hay không muốn cũng đã định, tốt nhất là anh nên biết điều cách xa cô ấy ra.” Lời nói vừa dứt, Nghiêm Uy cúp máy quăng điện thoại lên chiếc bàn nhỏ gần đó.
Hữu Minh nghe những lời nói ấy xong thì vô cùng giận dữ, anh đập cửa dữ dội hơn, làm gì có chuyện vô lý như thế chứ? Đập cửa không được, Hữu Minh đạp rồi dùng người của mình tông vào. Tiếng va đập của cánh cửa rất mạnh khiến cho Lý Nhược đủ biết bạn trai của cô đang tức giận cỡ nào? Lý Nhược giơ tay lấy điện thoại gọi cho Hữu Minh muốn giải thích nhưng chưa kịp thì cánh cửa đã bị bật tung ra, Hữu Minh cùng ba mẹ của cô bước nhanh vào.
Đập vào mắt của bọn họ là cảnh tượng Lý Nhược và Nghiêm Uy một trên một dưới tư thế vô cùng mờ ám gây hiểu lầm nhất. Lý Nhược hoảng hốt dùng hết sức bình sinh của mình đẩy mạnh Nghiêm Uy ra, cô ngồi dậy muốn chạy đến bên cạnh Hữu Minh nhưng không kịp đứng dậy thì đã bị Nghiêm Uy kéo lại, Lý Nhược loạng choạng không giữ được thăng bằng mà ngã xuống giường. Nghiêm Uy nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên đùi mình, cánh tay của anh vòng qua siết chặt eo cô, anh ghé vào tai của cô thì thầm, lời nói biểu hiện rõ sự uy hiếp:
“Có phải vì người đàn ông này mà cô mới không muốn làm cô dâu của tôi không?”
“Phải, Hữu Minh là bạn trai của tôi là người tôi yêu, tôi chỉ muốn làm cô dâu của anh ấy.” Lý Nhược dứt khoát trả lời, ngữ điệu rất chắc chắn, khẳng định với Nghiêm Uy rằng người cô muốn lấy chỉ có một là Hữu Minh không phải là anh.
Cánh tay của Nghiêm Uy càng siết chặt hơn, Lý Nhược xoay đầu trừng mắt nhìn anh cặp mắt đầy bất mãn, giận dữ. Lý Hải và Liễu Từ Hoa từ lúc bước vào đến giờ vẫn luôn im bặt một câu cũng không nói, thái độ cũng không dám tỏ chỉ đứng yên ở đấy nhìn con gái của mình. Hành động ôm eo, dáng vẻ thân mật của Lý Nhược, Nghiêm Uy đã khiêu khích đến giới hạn của Hữu Minh, anh thật sự rất muốn lao đến đánh Nghiêm Uy nhưng lý trí nói với anh rằng người trước mặt không phải là người dễ chọc, anh không thể làm càn được.
“Lý Nhược! Bây giờ cô là cô dâu của tôi, tôi không muốn người phụ nữ của mình có bất kì mối quan hệ nào với người đàn ông khác, cho nên hai người phải chia tay ngay lập tức cho tôi.” Nghiêm Uy chậm rãi ra lệnh cho Lý Nhược và Hữu Minh, ý tứ hiện rõ sự chiếm hữu mạnh mẽ.
“Chuyện này là không thể nào, tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với A Nhược.” Hữu Minh phản ứng mạnh mẽ, lớn tiếng phản đối, anh làm sao có thể đồng ý chuyện này được chứ?
Nghiêm Uy bỗng ồ một tiếng, nở một nụ cười lạnh lẽo, quỷ dị, không nhanh không chậm cất tiếng: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện tại công ty của anh dường như đã sắp không còn trụ nổi nữa rồi, trên dưới công ty của anh có hơn ba trăm nhân viên đang chờ phát lương, tôi nói không sai chứ?”
Chuyện gì anh có thể không biết nhưng những chuyện liên quan đến các công ty, tập đoàn lớn nhỏ anh đều nắm rất rõ, đúng với câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”. Nghiêm Uy lãnh đạm nhìn thẳng vào Hữu Minh nói tiếp:
“Hữu Minh! Bây giờ, nếu anh ngay lập tức chia tay với Lý Nhược thì tôi sẽ giúp anh cái này xem như là phí chia tay.”
Ban đầu Hữu Minh vốn dĩ rất kiên định, kiên quyết không chia tay với Lý Nhược, nhưng hiện tại những lời nói của Nghiêm Uy thật sự đã đá động được anh, tâm anh đã bắt đầu dao động, do dự không biết phải làm sao? Hữu Minh rơi vào trầm tư, suy nghĩ một lúc anh lặng lẽ phun ra một chữ: “Được.” Anh chấp nhận từ bỏ Lý Nhược, quay người rời đi.
Lý Nhược sững sờ, chết trân ở đấy, một chữ được của Hữu Minh như gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim của cô, cô không ngờ anh lại đồng ý với Nghiêm Uy. Lý Nhược tràn đầy thất vọng ngây người dõi theo bóng dáng của Hữu Minh, nhưng cô ngây người chưa đến một phút đã hoàn hồn vùng vẫy muốn thoát khỏi cánh tay lực lưỡng của Nghiêm Uy. Phải, đối với Hữu Minh cô thất vọng tràn trề nhưng hiện tại điều quan trọng nhất chính là rời khỏi đây, cô tuyệt đối không làm cô dâu của Nghiêm Uy, không thể bị khuất phục như thế được.
Hài lòng với kết quả đúng như những gì mà Nghiêm Uy mong muốn, lúc này thấy cô phản kháng anh không còn chế ngự, siết chặt lấy Lý Nhược nữa mà buông ra, vừa thoát ra cô đã chạy nhanh ra ngoài. Vì quá vội vàng, gấp gáp nên cô đã không cẩn thận té ngã, lăn từ trên xuống hôn mê bất tỉnh đến khi cô hoàn toàn tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook