Nghiêm gia

Trong một căn phòng rộng được thiết kế giản đơn chỉ hai màu trắng đen nhưng không kém phần sang trọng, Lý Nhược nằm bất động trên chiếc giường lớn, đôi mày của cô khẽ chau lại, mắt từ từ hé mở, cặp mắt của cô đảo qua đảo lại nhìn xung quanh, ngay tức khắc nhận ra đây không phải là phòng ngủ của mình, cô vội ngồi bật dậy, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh xác nhận một lần nữa, trong đầu xuất hiện hàng loạt câu hỏi:

“Nơi này là đâu? Sao mình lại ở đây? Mọi chuyện rốt cuộc là sao? Ba mẹ, Hữu Minh đâu rồi?” Lý Nhược chỉ nhớ bản thân đã té lăn xuống cầu thang rồi hôn mê bất tỉnh, sao bây giờ khi tỉnh lại lại ở trong căn phòng rộng lớn này?

Lý Nhược đứng dậy chậm rãi rời khỏi phòng đi ra bên ngoài, từng bước chân của cô vô cùng cẩn thận, từng bước từng bước đi xuống cầu thang, mắt ngó nghiêng nhìn thấy có vô số người hầu đang tất bật làm việc, bước hẳn xuống lầu Lý Nhược tùy tiện kéo tay một người hầu lại hỏi:

“Cô cho tôi hỏi nơi đây là đâu vậy? Đây là nhà của ai thế? Sao tôi lại ở đây?”

“Thưa thiếu phu nhân, nơi đây là biệt thự của Nghiêm gia, phu nhân đang ở biệt thự riêng của thiếu gia ạ.” Cô người hầu cung kính trả lời Lý Nhược, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng.

“Biệt thự của Nghiêm gia? Thiếu gia? Cô đừng nói với tôi thiếu gia của cô là Nghiêm Uy đấy?” Lý Nhược cả kinh, trong lòng dường như đã đoán ra được thiếu gia của họ là ai nhưng cô muốn khẳng định chắc chắn, vẫn mong không phải như những gì cô nghĩ.

“Vâng ạ, thiếu phu nhân nói đúng rồi ạ.” Cô người hầu gật đầu đáp lại, cô không dám gọi thẳng tên của Nghiêm Uy giống Lý Nhược.

Lý Nhược không thể tin được Nghiêm Uy dám tự ý đưa cô về đây, sao anh dám đưa cô về đây khi chưa được sự đồng ý của cô chứ? Lý Nhược hừng hực lửa giận không khống chế được mà hơi lớn tiếng hỏi người hầu: “Nghiêm Uy hiện tại đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta.”

Người hầu giật mình lắc đầu lia lịa trả lời: “Tôi không biết ạ.”

Giọng nói hơi lớn của Lý Nhược đã thu hút sự chú ý của mọi người trong biệt thự, ai nấy đều liếc mắt nhìn cô xì xào bàn tán, quản gia xuất hiện với dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người như một lời cảnh cáo, những người hầu ở đấy nhanh chóng im bặt luống cuống đi làm việc của mình. Quản gia nở một nụ cười hiền từ, cung kính chào Lý Nhược: “Thưa thiếu phu nhân, chắc bây giờ cô cũng đã đói bụng rồi, đồ ăn đã được dọn lên bàn mời thiếu phu nhân dùng bữa ạ.”

Lúc này, Lý Nhược mới nhận ra cách xưng hô của mọi người, sao lại gọi cô là thiếu phu nhân chứ? Do khi nãy tức giận hoàn toàn không để ý đến cách xưng hô của người hầu, bây giờ nhận ra lửa giận của cô lại dâng trào lên, dù tức giận nhưng cô vẫn rất lễ phép với quản gia không hề lớn tiếng nhưng ban nãy: “Cháu không ăn đâu ạ, bây giờ cháu muốn gặp Nghiêm Uy, cháu sẽ ngồi ở đây đợi anh ta quay trở về.” Cô muốn hỏi Nghiêm Uy cho ra lẽ, chưa có sự đồng ý của cô mà dám đưa cô về đây lại còn bắt người hầu gọi cô là thiếu phu nhân nữa chứ, thật tức chết cô mà.

Quản gia thấy Lý Nhược tức giận, ánh mắt kiên định như thế thì cũng không nói gì thêm, ông chỉ im lặng rời đi. Từ phía xa, có hai người hầu vẫn luôn không ngừng bàn tán về Lý Nhược, ánh mắt hiện rõ sự khinh thường. chán ghét, những người hầu khác bây giờ không dám bàn tán nữa, rất cung kính với Lý Nhược, hiện tại cô đã là thiếu phu nhân của bọn họ là nữ chủ nhân của căn biệt thự này họ vẫn chưa muốn bị mất việc.



Lý Nhược ngồi im ở đấy được gần nửa tiếng thì Nghiêm Uy quay trở về, nhìn thấy Lý Nhược ngồi ở phòng khách gương mặt lãnh đạm nhưng lại không có chút huyết sắc. Quản gia thấy Nghiêm Uy về liền nhanh chóng nói cho anh biết tình hình của cô:

“Thiếu gia! Thiếu phu nhân không chịu ăn uống gì cả, cô ấy nói muốn gặp cậu ạ.”

“Tôi biết rồi, ông hãy đi làm việc của mình đi.” Nghiêm Uy lạnh lùng đáp lại rồi đi đến phòng khách.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Nhược xoay đầu lại vừa nhìn thấy Nghiêm Uy, cô liền kích động đứng dậy bất mãn, khó chịu, giận dữ quát:

“Nghiêm Uy! Ai cho phép anh tùy tiện mang tôi về đây vậy hả? Rồi những người ở đây gọi tôi là thiếu phu nhân nữa chứ, tôi trở thành vợ anh từ khi nào mà họ lại gọi thế? Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lấy bản thân của tôi ra trao đổi đâu, hạnh phúc của tôi phải do tôi nắm giữ, ngoại từ tôi không một ai có thể nắm giữ nó cả.”

Nghiêm Uy lạnh nhạt lấy ra tờ giấy đăng ký kết hôn của hai người đưa trước mặt của Lý Nhược, điềm nhiên nói: “Hiện giờ, cô là người vợ danh chính ngôn thuận của tôi, những người ở đây gọi cô một tiếng thiếu phu nhân chẳng có gì sai cả, hạnh phúc của cô không phải chỉ có cô nắm giữ nữa mà bây giờ còn có tôi.”

Lý Nhược cầm lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ấy mà trợn trừng mắt không tin được, sao có thể như vậy được chứ? Cô ngây người nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay của mình, vẫn chưa có sự đồng ý của cô sao lại có tờ giấy này được? Lý Nhược lắc đầu không tin, không chấp nhận: “Không, tờ giấy này chắc chắn là giả, không có sự đồng ý của tôi làm sao có thể có tờ giấy này được chứ? Cho dù nó có là thật đi chăng nữa tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, không bao giờ.”

Nghiêm Uy dần mất kiên nhẫn với Lý Nhược, anh bỗng nắm chặt lấy cổ tay của cô giơ lên ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói vẫn bá đạo như thế: “Lý Nhược! Nghiêm Uy tôi nói cho cô biết, dù cô muốn hay không thì cô đã là vợ của tôi rồi, chuyện này không thể nào thay đổi được.”

Vừa nói anh vừa lay mạnh người của cô, lực của anh vô cùng mạnh làm cho cô bị lay đến hoa mắt chóng mặt, khiến cho cơ thể yếu ớt của cô không chịu nổi mà ngất lịm đi. Nghiêm Uy vội đỡ lấy thân thể của Lý Nhược, sững sờ nhìn cô nằm im trong vòng tay của mình, anh bế thốc cô đi lên phòng, không quên căn dặn quản gia gọi bác sĩ.

Rất nhanh bác sĩ đã có mặt khám cho Lý Nhược, Nghiêm Uy đứng ở gần đấy đôi mắt sắc bén vẫn luôn nhìn cô không rời, mày hơi cau lại lên tiếng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ! Cô ấy sao rồi? Sao đột nhiên lại ngất xỉu vậy?”

Bác sĩ khám xong thì đứng dậy nói với anh: “Nghiêm thiếu cứ yên tâm, thiếu phu nhân không sao cả, thiếu phu nhân do nhịn đói cả ngày lại bị mất máu, mất sức nên mới như thế, tôi sẽ đi kê một số thuốc cho thiếu phu nhân.”

Nghiêm Uy khẽ gật đầu bảo quản gia đi tiễn bác sĩ, bây giờ trong phòng chỉ còn lại anh và Lý Nhược, lúc này anh mới ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt khóa chặt lấy cô gái đang nằm an tĩnh trên giường, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác lạ, khóe môi anh hơi nhếch lên cười nhẹ, lẩm bẩm: “Đúng là một cô gái cứng đầu, bướng bỉnh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương